Chương 122: Có biết không?
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Vẫn còn một câu chuyện được lưu truyền từ xa xưa. Phượng Yêu có tâm sân si, lại có chức thần rõ ràng rất mạnh. Cho nên vị Huyền Y thánh nhân mà Như Điểu Phượng Linh tộc cầu khấn ngày đêm để có được, người ấy nhất định
phải là một vị thần tiên có năng lực phi phàm ở trên thiên giới mới đủ
sức.... và đó không ai khác là con gái duy nhất của Thiên Đế - Giáng
Liên thần nữ.
Vốn dĩ là Thiên đế không đồng ý, còn gây gổ cấm cung thần nữ suốt mấy tháng trời để người ấy định tâm. Nhưng mà cũng vô dụng. Giáng Liên cuối cùng vẫn kiên quyết dùng tới Kim Phúc bài - kim bài miễn tử, thiên đế chắc chắn đáp ứng nguyện cầu của y không điều kiện.
" Giáng Liên! Con là thần nữ, nhân giới cần con cứu vậy thiên giới lại không sao?... Ta chỉ có một đứa con gái là con...con lại..." - Thiên Đế tức giận đứng trên đài cao giáo huấn.
" Mong phụ đế thành toàn cho tâm nguyện này của nhi nữ, nhi nữ chắc chắn sớm đi sớm về. Không khiến phụ đế lo lắng!" - Giáng Liên quỳ hai gối thành khẩn kiên định đáp.
" Cút! Nếu đã quyết như vậy thì mau cút ra ngoài đi!" - Thiên Đế tức giận quát lớn rồi lật đổ hết tấu sớ mà Giáng Liên dâng lên trên bàn.
Giáng Liên thần nữ từ lúc sinh ra đã là con cưng. Thiên Đế cũng là người ôn nhu nhã nhặn cho nên chưa từng mắng người bao giờ vậy mà cái quát này.... nó ít nhiều cũng khiến người phát hoảng, nước mắt trào dâng.
" Đa tạ phụ đế ân chuẩn!" - Y nghẹn giọng đáp rồi nắm lấy phượng bào trên thân chạy nhanh ra ngoài.
Trong lúc này Thiên Đế như mất đi cả bầu trời. Ông không đuổi theo nhưng đôi mắt luôn hướng về hồng y đang chạy đi. Rất chua xót, rất thất vọng cũng là tự trách.
Từng nói nhân giới cướp của ông một thiên hạ. Chính là như vầy... Thiên đế bấy giờ thuở thiếu thời đã là người được chọn kế vị. Khác với những kịch bản khác. Huynh đệ họ không tranh, thậm chí còn nhường vị trí này. Họ muốn né tránh nó. Cho nên một đứa con thứ của vợ lẻ như ông mới có cơ hội này.
Nhưng Thiên Đế không phải con người ngu ngốc. Ông ấy ưu nhã anh tuấn, học rộng tài cao chiến công hiểm hách. Là một người rất đáng tin tưởng, cũng là một vị đế quân anh minh.
Đăng cơ năm thứ 10. Huynh đệ mỗi người ngự an một chốn để ổn định lục giới. Phụ mẫu cũng vãn thế. Ông một mình cô độc nơi thiên cung lạnh lẽo. Khác với những bậc đế vương khác, hậu cung 3000 giai lệ. Hậu cung Thiên Đế vẫn chính là vườn không nhà trống, có lẻ chỉ có mấy buổi triều và tấu chương là làm bạn với y.
Triều thần cảm thấy không ổn, liền dâng sở xin ông nghỉ ngơi vài hôm, đi ngao du sơn thủy cũng là tuyển phi, để có nhi tử nối dõi.
Lần đó tới một vùng đất mới ở Thiên giới, nơi đây toàn là hoa màu tươi tốt khắp nơi đều xinh đẹp. Là nơi nghĩ ngơi tịnh dưỡng tốt nhất Thiên giới...
Triều thần rất đau đầu, mang đến bao nhiêu công chúa tiểu thư cao quý ông đều không thèm nhìn. Thật sự vấn đề về hậu cung là vô cùng nan giải, càng huống hồ là người kế vị tương lai.... Nhưng không phải Thiên Đế không muốn, mà là ông là người mang tư tưởng nhất phu nhất thê. Cả đời chỉ có một người, cho nên không thể chọn bừa, càng không thể để người khác bắt ép.
Ông tiến vào sân trong, nơi đây muôn hoa đua sắc, còn có bóng cây cao mát mẻ. Cây anh đào này có lẻ đã hơn mấy vạn năm, vô cùng rộng lớn, tán vươn rộng ra che nắng cả một vùng. Ông hạ lệnh của người khác lui ra ngoài, bản thân nằm ở ghế gỗ tựa lưng ngắm cảnh... Đúng là đồ của thiên đế thì thật sa hoa, cái ghế gỗ này góc độ vừa phải để người ta nằm lại còn rất rộng, nhét một người nữa vào cũng vẫn vừa, đường nét lại tinh tế lộng lẫy.
" Thiên hạ! Thật sự có đáng để đánh đổi hạnh phúc. Nếu có một nữ nhân làm thiên hậu. Lúc khó khăn ta sẽ chọn nàng hay chọn thiên hạ." - Thiên Đế trầm tư suy nghĩ.
Có lẻ là ảnh hưởng từ chính phụ mẫu y. Năm đó tiên thiên đế vì thiên hạ tự tay giết chết thiên hậu của mình để định an lục giới. Điều này làm y rất suy nghĩ. Rốt cuộc, phụ đế mình có yêu thiên hậu không?... Ông được dạy rằng làm người phải biết yêu thương và có tấm lòng nhân ái. Hơn hết phải đặt tình cảm quan trọng hơn cả. Bởi vì quyền lực sẽ làm biến chất con người.... Lúc trước làm một đứa con hoang thì như vậy đã là sự giáo dưỡng quá tốt... nhưng bây giờ y là thiên đế.
* A * tiếng một nữ nhân từ tán anh đào la lên.
Một thân trang phục hồng phấn tựa màu cánh hoa đang rơi từ cành cao rơi thẳng vào lòng thiên đế.... Cô nằm gọn trong lòng người, mặt bị va đập vào ngực rắn chắc có vẻ rất đau.
Thiên đế cau mày một chút, có vẻ cũng hơi đau đớn. Nhưng không biết sao, lúc thấy nữ nhân này rơi xuống là y vươn tay ra đỡ lấy, ôm cô vào lòng, mới giúp cô không bị va đập vào cạnh gỗ.
Thân hồng y nhạt thân người nhỏ nhắn nằm trên người ông. Cả người này vậy mà không run rẩy, đầu còn hơi cựa quậy trên khuôn ngực của ông. Cả người thoang thoảng thơm mùi của cánh hoa đào vô cùng dễ chịu.
* Ưm \~ * Cô gái đó định thần rồi liền ngóc đầu dậy.
Gương mặt này không quá xuất sắc nhưng cũng là không tệ... nhìn qua thì hơi giống... Ngọc Phi. Đúng rồi là giống Ngọc Phi.
" Ta xin lỗi a\~! Ta không cố ý đâu đừng bắt đền ta...Ta ban nãy vừa vượt qua được khảo nghiệm được hóa thành người nên chưa vững lắm. Có hơi vội vàng nên mới rơi trúng người!" - Cô dụi dụi mắt dễ thương nói.
Chân thân hoa đào 4 cánh....
Thiên đế không đáp chỉ là có hơi nhấc người lên một chút.
Lúc này đóa hoa nhỏ kia mở to hai mắt long lanh xinh đẹp... Nhan sắc này... cũng khuynh thành quá rồi, một cái nhìn đã hớp hồn của Thiên Đế.
" Ca ca!" - Tiểu đào hoa bất giác gọi.
" Ca ca? Tiểu nhi nữ, ta lớn bao nhiêu ngươi biết không?" - Thiên Đế có chút phì cười đáp.
Tuổi này của y mà lại có tiểu nha đầu vừa thành hình người gọi là ca ca.
Tiểu hoa đào không đáp nhìn cả thân y chằm chằm. Long bào này cũng quá đẹp rồi.... Nhưng mà tư thế có chút không phù hợp nha. Hai chân cô kẹp nơi hông y, hai tay lại đặt nơi ngực. Có hơi phi lễ rồi, chớ nhìn.
" Ngươi còn muốn gì sao?" - Thiên Đế ôn nhu, nửa đùa nửa thật mà nhẹ giọng nói.
" Ta muốn song tu!" - Tiểu Anh Đào nói rồi liền cúi người áp môi lên môi người.
Hành động này khiến Thiên Đế trợn tròn mắt. Còn có thể phi lễ đến mức này sao?
Chúng thần phương xa đã trông thấy cũng không hộ giá mà lặng lẽ rời đi, cho họ không gian riêng. Dù sao có con nối dõi vẫn là quan trọng.
Thiên Đế không kiêng dè kéo cổ áo cô gái dậy. Nụ hôn kia cũng dừng lại.
" Còn muốn phi lễ!" - Thiên Đế nghiêm túc nói.
" Không có chân thân?... Ta thấy linh lực cường đại, muốn xin người một chút. Vậy mà lại không có chân thân, sao ta có thể lấy linh lực đắp vào cánh hoa bị thiếu kia!" - Tiểu Anh Đào ngây thơ nói.
Thì ra là muốn khôi phục cánh còn lại.
" Vì sao chỉ có 4 cánh!" - Thiên Đế nghi hoặc hỏi.
" Ta... ta sinh ra đã như vậy... Vốn sẽ bị tiên cô tiêu hủy, nhưng ta sức sống phi thường tuy chậm hơn người khác nhiều... nhưng mà cũng xem như là thành công cải mệnh.... Bọn họ nói nếu ta có thể khôi phục được cánh hoa kia thì sẽ tốt hơn. Cho nên, người có thể cho ta được không?" - Tiểu Anh Đào thành thành thật thật mà nói.
" Ngươi chưa từng có, sao lại gọi là khôi phục!... Hơn nữa, tại sao lại muốn song tu?" - Thiên Đế có chút ngại ngùng nói.
" Vì ca ca rất soái! Ta rất thích! Còn có song tu giúp linh lực gia tăng nhanh chóng, cũng rất thuận lợi cho việc khôi phục cánh hoa kia của ta.... Ca ca, người giúp ta đi! Ta sinh con cho người! Người muốn bao nhiêu ta sinh cho người bấy nhiêu. Hoa đào bọn ta sinh con rất giỏi đó." - Tiểu Anh Đào không hề ngại ngùng mà nói. Đúng là ngây ngô đến ngốc mà.
Thiên Đế cũng đỏ chín mặt trước sự ngây ngô này. Đây là lần đầu y có biểu tình kì lạ này. Nói thật lòng, y muốn cho rồi! Vậy là một màn mưa tình cảm giáng thế. Ông lật người đảo khách thành chủ.... Trong làn gió nhẹ kéo theo cánh hoa đào bay đầy. Bên cạnh họ là một ao sen nhỏ rất hữu tình. Hoa đào tựa tiên giáng trần, ao sen nhỏ như tụ kết tinh hoa. Có thể nói đây là nơi dung hòa kết tụ tinh hoa. Cái tên Giáng Liên cũng từ đó mà ra.
Thiên Đế mang người kia về chăm sóc, dạy bảo tận tình. Giúp nàng khai thông trí óc, thông minh hơn người.
" Ta muốn lập nàng... làm thiên hậu!" - Thiên Đế trịnh trọng nói với Hạ Lạc - tên mà người đặt cho Tiểu Anh Đào.
" Bệ hạ!... Người nên suy nghĩ kĩ trước... Người có cả thiên hạ... nào cần tới một tiểu hoa bé nhỏ khiếm khuyết như ta! Ta lúc trước ngây ngô làm điều càn quấy... ta...ta không bắt người phải chịu trách nhiệm!"
" Nếu ta là người có cả thiên hạ. Vậy nàng chính là thiên hạ của ta... Ta có thể...có nàng không?... Ta xin thề đời này kiếp này, chỉ có một tiểu nha đầu là nàng... và cũng chỉ có con với nàng!" - Thiên Đế nghiêm túc rồi ái muội nhìn vào bụng Hạ Lạc nói.
Điều này khiến Hạ Lạc cũng ngại... Cô không nói nhưng y vẫn biết... Cô có thai rồi!...
Từ đó một người bình thường như Hạ Lạc cũng đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, làm thiên hậu.
Nhưng chuyện tốt luôn không kéo dài. Ngày lâm bông đã xảy ra chuyện. Chính là vì Thiên đế dù sao cũng tu vi hơn người. Một bông hoa nhỏ 4 cánh rõ ràng không chịu nổi năng lực mà hậu nhân thiên đế mang lại.
Hạ Lạc sinh con, Giáng Liên càng chào đời thì chân thân Hạ Lạc càng nát vụn. Đến lúc thần nữ thật sự chào đời thì Hạ Lạc chỉ còn là một thần hồn mê man, thân xác cũng hóa thành cánh hoa mà tan biến... Bà ấy chết rồi nhưng vẫn là chưa chết. Thần hồn kia không biến mất mà tiếp tục ở lại âm thầm chăm sóc dạy dỗ Giáng Liên trong giấc mộng. Dù chỉ có Thiên Đế mới cảm nhận được bà thì bà vẫn không từ bỏ.
Đến lúc Giáng Liên độ thiếu nữ. Hạ Lạc liền cáo từ với Thiên Đế để được xuống nhân giới cứu độ chúng sinh. Từ đó không thấy bà quay về nữa.
Thiên đế đặt hết tình yêu lên người Giáng Liên. Giáng Liên cũng ngoan ngoãn chưa từng khiến ông phiền lòng. Hai cha con cứ thế nương tựa nhau mà sống.
Giáng Liên tư chất hơn người. 4000 tuổi phi lên hàng tiên ban, 6000 tuổi đã là thần còn là vị thần trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ, chuyên coi quản thần thú dị cổ. 1 vạn tuổi đã được tôn làm thần nữ.
Thần thú yêu thích là rồng và phượng. Giáng Liên là người cảm hóa để chúng có thể lên trời. Nhưng mà cũng gián tiếp gây ra tai họa là long yêu và phượng yêu. Long yêu sớm đã quy hàn nên không đáng ngại. Chỉ có Phượng Yêu...
Năm đó lúc học ở Từ Đường trở về tiểu Giáng Liên đã chạy vào thư phòng của phụ đế một mặt nghi hoặc mà hỏi:
" Phụ đế! Giáng Liên có chân thân là gì vậy?" - cô ngây thơ hỏi.
" Thần tộc luôn giữ đế vị của chúng ta, không có chân thân!" - Thiên Đế đang chăm chú phê chuẩn tấu chương qua loa đáp.
" Là vậy sao? Mấy vị tiên hữu khác đều có chân thân, rất thú vị.... Phụ đế, vậy người thấy Giáng Liên sẽ có chân thân là gì?" - Con bé lại hòa nhã cười nói.
Thiên Đế lúc này gác bút khó hiểu nhìn Giáng Liên. Rõ ràng Giáng Liên không phải ngốc, là một bản sao có công chứng của Thiên Đế, sao lại nói mà không hiểu thế kia.
Giáng Liên nhìn ra phụ đế có vẻ hiểu lầm bèn nói thêm: " Nhi nữ nhìn phụ đế tựa long thần tái thế! Nếu có có lẻ chân thân của người sẽ là một còn bạch long mạnh mẽ."
Thì ra là nghĩ theo hướng này.
" Vậy ta nghĩ Giáng Liên sẽ là.... phượng hoàng.... hỏa phượng hoàng!" - Thiên Đế vui vẻ đáp.
" Thật vậy sao? Người cũng nghĩ vậy sao? Nhi nữ thật sự cũng rất thích phượng hoàng."
Vì niềm yêu thích đó nên Giáng Liên đã tạo ra sai lầm. Phượng hoàng yếu hơn rồng nhiều, thường xuyên bị ức hiếp. Y liền dạy nó công pháp, tu bổ tu vi. Khiến nó vươn ngai trở thành đệ nhất thần thú. Cho nên phân tách Phượng Yêu cũng là rất mạnh. Hơn nữa trong việc có ẩn tình. Phượng yêu rất hận Giáng Liên. Cho nên y cho rằng trách nhiệm thu phục Phượng Yêu là của mình. Cho nên mới có cảnh cha con gây nhau kia.
Lý do đưa ra là cứu độ chúng sinh, bảo vệ thiên hạ.
Thiên đế có cả thiên hạ, vậy mà vì thiên hạ đánh mất thiên hậu lẫn nữ nhi. Có đáng không? Không phải vốn thuộc về ông sao?
Giáng Liên thần nữ nhảy vào vòng xoay nhân quả để hạ phàm... Bị Viễn Hồn cắn nuốt, không còn cảm nhận được khí tức. Thiên giới đều nói y chết rồi.
Một chiếu ban xuống, một từ cút đó. Thiên Đế đã mất con gái của mình. Cho nên ông mới nói muốn ban chiếu thu hồi... Bởi vì Hạ Thất Phượng có dáng vẻ quá giống với Giáng Liên...
Vốn dĩ là Thiên đế không đồng ý, còn gây gổ cấm cung thần nữ suốt mấy tháng trời để người ấy định tâm. Nhưng mà cũng vô dụng. Giáng Liên cuối cùng vẫn kiên quyết dùng tới Kim Phúc bài - kim bài miễn tử, thiên đế chắc chắn đáp ứng nguyện cầu của y không điều kiện.
" Giáng Liên! Con là thần nữ, nhân giới cần con cứu vậy thiên giới lại không sao?... Ta chỉ có một đứa con gái là con...con lại..." - Thiên Đế tức giận đứng trên đài cao giáo huấn.
" Mong phụ đế thành toàn cho tâm nguyện này của nhi nữ, nhi nữ chắc chắn sớm đi sớm về. Không khiến phụ đế lo lắng!" - Giáng Liên quỳ hai gối thành khẩn kiên định đáp.
" Cút! Nếu đã quyết như vậy thì mau cút ra ngoài đi!" - Thiên Đế tức giận quát lớn rồi lật đổ hết tấu sớ mà Giáng Liên dâng lên trên bàn.
Giáng Liên thần nữ từ lúc sinh ra đã là con cưng. Thiên Đế cũng là người ôn nhu nhã nhặn cho nên chưa từng mắng người bao giờ vậy mà cái quát này.... nó ít nhiều cũng khiến người phát hoảng, nước mắt trào dâng.
" Đa tạ phụ đế ân chuẩn!" - Y nghẹn giọng đáp rồi nắm lấy phượng bào trên thân chạy nhanh ra ngoài.
Trong lúc này Thiên Đế như mất đi cả bầu trời. Ông không đuổi theo nhưng đôi mắt luôn hướng về hồng y đang chạy đi. Rất chua xót, rất thất vọng cũng là tự trách.
Từng nói nhân giới cướp của ông một thiên hạ. Chính là như vầy... Thiên đế bấy giờ thuở thiếu thời đã là người được chọn kế vị. Khác với những kịch bản khác. Huynh đệ họ không tranh, thậm chí còn nhường vị trí này. Họ muốn né tránh nó. Cho nên một đứa con thứ của vợ lẻ như ông mới có cơ hội này.
Nhưng Thiên Đế không phải con người ngu ngốc. Ông ấy ưu nhã anh tuấn, học rộng tài cao chiến công hiểm hách. Là một người rất đáng tin tưởng, cũng là một vị đế quân anh minh.
Đăng cơ năm thứ 10. Huynh đệ mỗi người ngự an một chốn để ổn định lục giới. Phụ mẫu cũng vãn thế. Ông một mình cô độc nơi thiên cung lạnh lẽo. Khác với những bậc đế vương khác, hậu cung 3000 giai lệ. Hậu cung Thiên Đế vẫn chính là vườn không nhà trống, có lẻ chỉ có mấy buổi triều và tấu chương là làm bạn với y.
Triều thần cảm thấy không ổn, liền dâng sở xin ông nghỉ ngơi vài hôm, đi ngao du sơn thủy cũng là tuyển phi, để có nhi tử nối dõi.
Lần đó tới một vùng đất mới ở Thiên giới, nơi đây toàn là hoa màu tươi tốt khắp nơi đều xinh đẹp. Là nơi nghĩ ngơi tịnh dưỡng tốt nhất Thiên giới...
Triều thần rất đau đầu, mang đến bao nhiêu công chúa tiểu thư cao quý ông đều không thèm nhìn. Thật sự vấn đề về hậu cung là vô cùng nan giải, càng huống hồ là người kế vị tương lai.... Nhưng không phải Thiên Đế không muốn, mà là ông là người mang tư tưởng nhất phu nhất thê. Cả đời chỉ có một người, cho nên không thể chọn bừa, càng không thể để người khác bắt ép.
Ông tiến vào sân trong, nơi đây muôn hoa đua sắc, còn có bóng cây cao mát mẻ. Cây anh đào này có lẻ đã hơn mấy vạn năm, vô cùng rộng lớn, tán vươn rộng ra che nắng cả một vùng. Ông hạ lệnh của người khác lui ra ngoài, bản thân nằm ở ghế gỗ tựa lưng ngắm cảnh... Đúng là đồ của thiên đế thì thật sa hoa, cái ghế gỗ này góc độ vừa phải để người ta nằm lại còn rất rộng, nhét một người nữa vào cũng vẫn vừa, đường nét lại tinh tế lộng lẫy.
" Thiên hạ! Thật sự có đáng để đánh đổi hạnh phúc. Nếu có một nữ nhân làm thiên hậu. Lúc khó khăn ta sẽ chọn nàng hay chọn thiên hạ." - Thiên Đế trầm tư suy nghĩ.
Có lẻ là ảnh hưởng từ chính phụ mẫu y. Năm đó tiên thiên đế vì thiên hạ tự tay giết chết thiên hậu của mình để định an lục giới. Điều này làm y rất suy nghĩ. Rốt cuộc, phụ đế mình có yêu thiên hậu không?... Ông được dạy rằng làm người phải biết yêu thương và có tấm lòng nhân ái. Hơn hết phải đặt tình cảm quan trọng hơn cả. Bởi vì quyền lực sẽ làm biến chất con người.... Lúc trước làm một đứa con hoang thì như vậy đã là sự giáo dưỡng quá tốt... nhưng bây giờ y là thiên đế.
* A * tiếng một nữ nhân từ tán anh đào la lên.
Một thân trang phục hồng phấn tựa màu cánh hoa đang rơi từ cành cao rơi thẳng vào lòng thiên đế.... Cô nằm gọn trong lòng người, mặt bị va đập vào ngực rắn chắc có vẻ rất đau.
Thiên đế cau mày một chút, có vẻ cũng hơi đau đớn. Nhưng không biết sao, lúc thấy nữ nhân này rơi xuống là y vươn tay ra đỡ lấy, ôm cô vào lòng, mới giúp cô không bị va đập vào cạnh gỗ.
Thân hồng y nhạt thân người nhỏ nhắn nằm trên người ông. Cả người này vậy mà không run rẩy, đầu còn hơi cựa quậy trên khuôn ngực của ông. Cả người thoang thoảng thơm mùi của cánh hoa đào vô cùng dễ chịu.
* Ưm \~ * Cô gái đó định thần rồi liền ngóc đầu dậy.
Gương mặt này không quá xuất sắc nhưng cũng là không tệ... nhìn qua thì hơi giống... Ngọc Phi. Đúng rồi là giống Ngọc Phi.
" Ta xin lỗi a\~! Ta không cố ý đâu đừng bắt đền ta...Ta ban nãy vừa vượt qua được khảo nghiệm được hóa thành người nên chưa vững lắm. Có hơi vội vàng nên mới rơi trúng người!" - Cô dụi dụi mắt dễ thương nói.
Chân thân hoa đào 4 cánh....
Thiên đế không đáp chỉ là có hơi nhấc người lên một chút.
Lúc này đóa hoa nhỏ kia mở to hai mắt long lanh xinh đẹp... Nhan sắc này... cũng khuynh thành quá rồi, một cái nhìn đã hớp hồn của Thiên Đế.
" Ca ca!" - Tiểu đào hoa bất giác gọi.
" Ca ca? Tiểu nhi nữ, ta lớn bao nhiêu ngươi biết không?" - Thiên Đế có chút phì cười đáp.
Tuổi này của y mà lại có tiểu nha đầu vừa thành hình người gọi là ca ca.
Tiểu hoa đào không đáp nhìn cả thân y chằm chằm. Long bào này cũng quá đẹp rồi.... Nhưng mà tư thế có chút không phù hợp nha. Hai chân cô kẹp nơi hông y, hai tay lại đặt nơi ngực. Có hơi phi lễ rồi, chớ nhìn.
" Ngươi còn muốn gì sao?" - Thiên Đế ôn nhu, nửa đùa nửa thật mà nhẹ giọng nói.
" Ta muốn song tu!" - Tiểu Anh Đào nói rồi liền cúi người áp môi lên môi người.
Hành động này khiến Thiên Đế trợn tròn mắt. Còn có thể phi lễ đến mức này sao?
Chúng thần phương xa đã trông thấy cũng không hộ giá mà lặng lẽ rời đi, cho họ không gian riêng. Dù sao có con nối dõi vẫn là quan trọng.
Thiên Đế không kiêng dè kéo cổ áo cô gái dậy. Nụ hôn kia cũng dừng lại.
" Còn muốn phi lễ!" - Thiên Đế nghiêm túc nói.
" Không có chân thân?... Ta thấy linh lực cường đại, muốn xin người một chút. Vậy mà lại không có chân thân, sao ta có thể lấy linh lực đắp vào cánh hoa bị thiếu kia!" - Tiểu Anh Đào ngây thơ nói.
Thì ra là muốn khôi phục cánh còn lại.
" Vì sao chỉ có 4 cánh!" - Thiên Đế nghi hoặc hỏi.
" Ta... ta sinh ra đã như vậy... Vốn sẽ bị tiên cô tiêu hủy, nhưng ta sức sống phi thường tuy chậm hơn người khác nhiều... nhưng mà cũng xem như là thành công cải mệnh.... Bọn họ nói nếu ta có thể khôi phục được cánh hoa kia thì sẽ tốt hơn. Cho nên, người có thể cho ta được không?" - Tiểu Anh Đào thành thành thật thật mà nói.
" Ngươi chưa từng có, sao lại gọi là khôi phục!... Hơn nữa, tại sao lại muốn song tu?" - Thiên Đế có chút ngại ngùng nói.
" Vì ca ca rất soái! Ta rất thích! Còn có song tu giúp linh lực gia tăng nhanh chóng, cũng rất thuận lợi cho việc khôi phục cánh hoa kia của ta.... Ca ca, người giúp ta đi! Ta sinh con cho người! Người muốn bao nhiêu ta sinh cho người bấy nhiêu. Hoa đào bọn ta sinh con rất giỏi đó." - Tiểu Anh Đào không hề ngại ngùng mà nói. Đúng là ngây ngô đến ngốc mà.
Thiên Đế cũng đỏ chín mặt trước sự ngây ngô này. Đây là lần đầu y có biểu tình kì lạ này. Nói thật lòng, y muốn cho rồi! Vậy là một màn mưa tình cảm giáng thế. Ông lật người đảo khách thành chủ.... Trong làn gió nhẹ kéo theo cánh hoa đào bay đầy. Bên cạnh họ là một ao sen nhỏ rất hữu tình. Hoa đào tựa tiên giáng trần, ao sen nhỏ như tụ kết tinh hoa. Có thể nói đây là nơi dung hòa kết tụ tinh hoa. Cái tên Giáng Liên cũng từ đó mà ra.
Thiên Đế mang người kia về chăm sóc, dạy bảo tận tình. Giúp nàng khai thông trí óc, thông minh hơn người.
" Ta muốn lập nàng... làm thiên hậu!" - Thiên Đế trịnh trọng nói với Hạ Lạc - tên mà người đặt cho Tiểu Anh Đào.
" Bệ hạ!... Người nên suy nghĩ kĩ trước... Người có cả thiên hạ... nào cần tới một tiểu hoa bé nhỏ khiếm khuyết như ta! Ta lúc trước ngây ngô làm điều càn quấy... ta...ta không bắt người phải chịu trách nhiệm!"
" Nếu ta là người có cả thiên hạ. Vậy nàng chính là thiên hạ của ta... Ta có thể...có nàng không?... Ta xin thề đời này kiếp này, chỉ có một tiểu nha đầu là nàng... và cũng chỉ có con với nàng!" - Thiên Đế nghiêm túc rồi ái muội nhìn vào bụng Hạ Lạc nói.
Điều này khiến Hạ Lạc cũng ngại... Cô không nói nhưng y vẫn biết... Cô có thai rồi!...
Từ đó một người bình thường như Hạ Lạc cũng đã trở thành mẫu nghi thiên hạ, làm thiên hậu.
Nhưng chuyện tốt luôn không kéo dài. Ngày lâm bông đã xảy ra chuyện. Chính là vì Thiên đế dù sao cũng tu vi hơn người. Một bông hoa nhỏ 4 cánh rõ ràng không chịu nổi năng lực mà hậu nhân thiên đế mang lại.
Hạ Lạc sinh con, Giáng Liên càng chào đời thì chân thân Hạ Lạc càng nát vụn. Đến lúc thần nữ thật sự chào đời thì Hạ Lạc chỉ còn là một thần hồn mê man, thân xác cũng hóa thành cánh hoa mà tan biến... Bà ấy chết rồi nhưng vẫn là chưa chết. Thần hồn kia không biến mất mà tiếp tục ở lại âm thầm chăm sóc dạy dỗ Giáng Liên trong giấc mộng. Dù chỉ có Thiên Đế mới cảm nhận được bà thì bà vẫn không từ bỏ.
Đến lúc Giáng Liên độ thiếu nữ. Hạ Lạc liền cáo từ với Thiên Đế để được xuống nhân giới cứu độ chúng sinh. Từ đó không thấy bà quay về nữa.
Thiên đế đặt hết tình yêu lên người Giáng Liên. Giáng Liên cũng ngoan ngoãn chưa từng khiến ông phiền lòng. Hai cha con cứ thế nương tựa nhau mà sống.
Giáng Liên tư chất hơn người. 4000 tuổi phi lên hàng tiên ban, 6000 tuổi đã là thần còn là vị thần trẻ tuổi nhất từ trước đến giờ, chuyên coi quản thần thú dị cổ. 1 vạn tuổi đã được tôn làm thần nữ.
Thần thú yêu thích là rồng và phượng. Giáng Liên là người cảm hóa để chúng có thể lên trời. Nhưng mà cũng gián tiếp gây ra tai họa là long yêu và phượng yêu. Long yêu sớm đã quy hàn nên không đáng ngại. Chỉ có Phượng Yêu...
Năm đó lúc học ở Từ Đường trở về tiểu Giáng Liên đã chạy vào thư phòng của phụ đế một mặt nghi hoặc mà hỏi:
" Phụ đế! Giáng Liên có chân thân là gì vậy?" - cô ngây thơ hỏi.
" Thần tộc luôn giữ đế vị của chúng ta, không có chân thân!" - Thiên Đế đang chăm chú phê chuẩn tấu chương qua loa đáp.
" Là vậy sao? Mấy vị tiên hữu khác đều có chân thân, rất thú vị.... Phụ đế, vậy người thấy Giáng Liên sẽ có chân thân là gì?" - Con bé lại hòa nhã cười nói.
Thiên Đế lúc này gác bút khó hiểu nhìn Giáng Liên. Rõ ràng Giáng Liên không phải ngốc, là một bản sao có công chứng của Thiên Đế, sao lại nói mà không hiểu thế kia.
Giáng Liên nhìn ra phụ đế có vẻ hiểu lầm bèn nói thêm: " Nhi nữ nhìn phụ đế tựa long thần tái thế! Nếu có có lẻ chân thân của người sẽ là một còn bạch long mạnh mẽ."
Thì ra là nghĩ theo hướng này.
" Vậy ta nghĩ Giáng Liên sẽ là.... phượng hoàng.... hỏa phượng hoàng!" - Thiên Đế vui vẻ đáp.
" Thật vậy sao? Người cũng nghĩ vậy sao? Nhi nữ thật sự cũng rất thích phượng hoàng."
Vì niềm yêu thích đó nên Giáng Liên đã tạo ra sai lầm. Phượng hoàng yếu hơn rồng nhiều, thường xuyên bị ức hiếp. Y liền dạy nó công pháp, tu bổ tu vi. Khiến nó vươn ngai trở thành đệ nhất thần thú. Cho nên phân tách Phượng Yêu cũng là rất mạnh. Hơn nữa trong việc có ẩn tình. Phượng yêu rất hận Giáng Liên. Cho nên y cho rằng trách nhiệm thu phục Phượng Yêu là của mình. Cho nên mới có cảnh cha con gây nhau kia.
Lý do đưa ra là cứu độ chúng sinh, bảo vệ thiên hạ.
Thiên đế có cả thiên hạ, vậy mà vì thiên hạ đánh mất thiên hậu lẫn nữ nhi. Có đáng không? Không phải vốn thuộc về ông sao?
Giáng Liên thần nữ nhảy vào vòng xoay nhân quả để hạ phàm... Bị Viễn Hồn cắn nuốt, không còn cảm nhận được khí tức. Thiên giới đều nói y chết rồi.
Một chiếu ban xuống, một từ cút đó. Thiên Đế đã mất con gái của mình. Cho nên ông mới nói muốn ban chiếu thu hồi... Bởi vì Hạ Thất Phượng có dáng vẻ quá giống với Giáng Liên...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.