Chương 183: Đừng nói nữa
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Trời ạ. Người ta nóng quá. Thật sự rất khó chịu. Cảm giác này... Ông trời đừng làm khó ta mà...
Sơ Mạn quằn quại trên giường một cách khổ sở. Trong thức ăn thật sự có xuân dược. Chỉ là hiện tại, thật sự không thể nào giải quyết. Hạ Thất Phượng vừa ôm cô về liền ném lên giường sau đó nhân lúc cô mơ hồ mà rời đi mất.
Ta khó chịu....nơi đó, ngứa quá nóng nữa...
*Cạch* tiếng cửa phòng được mở ra.
Sơ Mạn lập tức bò dậy, nhìn xem ai đang vào trong cũng là cầu xin cứu giúp. Cô thật sự chịu không nổi.
Có hai tỳ nữ bê thùng nước tắm lớn vào đặt giữa phòng. Họ dường như không để tâm hay là cố tình lảng tránh ánh mắt cầu cứu của cô.
" Hai vị tỷ tỷ. Cứu ta..." - Sơ Mạn yếu ớt gọi.
* Leng keng...* tiếng xích sắt phát ra.
Họ lại càng không muốn để tâm, lập tức lui ra ngoài mà không thèm suy nghĩ thêm nữa.
Nhìn kĩ lại, quả thật trong tình huống này muốn nhìn cô cũng khó. Trên người chỉ có lớp vải trắng mỏng, lại còn trúng xuân dược nên biểu tình dụ hoặc. Tay chân bị khóa chặt vào cạnh giường. Cảnh này quả thật khó coi vào mắt.
" Phượng chủ!" - Từ bên ngoài tiếng mấy nữ nhân vang vọng vào.
Tiếng bước chân của y dần đến gần. Họ đều đã lui xuống hết. Y bước vào trong nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt thở dài u sầu.
" Sư phụ cứu con!" - Sơ Mạn khó khăn kêu lên.
Y lại khoan thai nhìn cô lại một cái, đầu hơi nghiêng qua như thể hỏi cũng là mang ý nghi hoặc.
Tiêu rồi, lộ rồi. Cả ngày gọi y là tiên nhân bây giờ lại hớ miệng gọi thành sư phụ rồi. Y có khi nào lại càng ghét bỏ thêm không?
" Ở yên đó một chút!" - Y mệt mỏi lên tiếng rồi nắm lấy bát nước đen trên bàn.
Hạ Thất Phượng tiến lại chỗ cô, trên mặt đã không còn sự phấn chấn tươi vui như lúc trước. Một vẻ mặt lạnh nhạt đến lạ.
" Há miệng!" - Y lạnh lùng nói.
Sơ Mạn vẫn là có hơi sợ hãi cộng thêm thân nhiệt đang cao. Cảm giác như hai bên tai bùng bùng không thể nghe rõ, cho nên vẫn là không kịp phản ứng.
Lần này y không còn chờ cho cô kịp phản ứng mà trực tiếp bóp lấy miệng cô, ép cô mở ra rồi dốc hết bát thuốc vào.
Thuốc rất đắng, lại còn hôi và nhiều. Trong một lần đều bị y ép hết bào miệng khiến cô suýt thì ngàn chết nhưng y vẫn là không buông tha. Dù cô có sặc như nào cũng không ngừng tay, cho đến khi bát nước hết sạch thì thôi.
* Ầm...loảng xoảng...* tiếng bát nước vỡ tan tành.
" Ặc...khụ...khụ...." - Sơ Mạn vẫn là không kiềm được vừa sặc vừa ho.
Y đút thuốc xong liền đập vỡ cả bát, còn ghét bỏ lau tay mà rời sang chỗ khác, không muốn đứng gần.
" Sư phụ... Con xin lỗi vì đã nói dối nhưng mà không phải người cũng giả mù đó sao? Sao người lại làm vậy với con?" - Sơ Mạn có chút uất ức nói
Không phải vừa lúc nãy, người vẫn còn rất yêu thương, còn thể hiện tình cảm với ta sao?
" Tất cả những thứ ngươi chạm vào. ĐỀU BẨN!" - Y ác cảm nói rồi đi đến chỗ chậu tắm.
Lại là độc miệng nữa rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao y lúc nào cũng là nắng mưa thất thường như vậy?
" Sư phụ..."
" Ngươi... Đã không còn là đồ đệ của ta nữa rồi. Ta không có diễm phúc đó!" - Y khinh miệt nói.
" Nhưng không phải người cũng có tình cảm với con sao? Không thì sao ban nãy mực lại chuyển màu được chứ? Nếu người không thích ta sao lại thả thính ta? Hữu Chi! Không phải là chính miệng người nói sao? Sao bây giờ lại cay độc với ta như vậy?" - Sơ Mạn kích động nói
Đây là lần đầu cô dám nói hết nổi lòng của mình ra. Thật sự không thể cứ giấu kín trong tim mãi được nữa.
" Ngươi...não không thông minh! Mực chỉ cần tâm tư là thật. Thơ ta viết nói rằng ta tương tư ngươi sao? Còn có, ngươi cướp đi tâm nhãn của ta, lần này chính người làm rơi mặt nạ... Ngươi còn nói bản thân không muốn hại ta sao?... Hai lần khảo nghiệm, ta mất tâm nhãn là do có kẻ động tay động chân, lúc đó người bị bắt lại là kẻ khác ta mới nghĩ đó không phải do ngươi làm. Nhưng một lần có thể là trùng hợp, hai lần thì còn có thể coi được không? Ngươi muốn ta dựa vào đâu để phải đối tốt với ngươi đây." - Hạ Thất Phượng tức giận nói lớn.
Quả nhiên, đến y cũng không tin, cuối cùng những gì y làm chỉ là để thử ta thôi.
" Sư phụ... Nếu như con nói đó không phải con làm...chỉ là...có một nhân cách khác, người đó...a...a...a " - Sơ Mạn như muốn nói gì đó, nhưng khi đột nhiên nghĩ đến lại đau đầu đến mức không chịu nổi. Như có thứ gì đó ở trong não không ngừng muốn phóng thích ra bên ngoài nhưng không có cách nào thoát ra.
Ánh mắt Hạ Thất Phượng khẽ chút dao động nhưng cuối cùng vẫn là không ra tay cứu giúp.
" Một nhân cách khác? Nếu ngươi tự mình khống chế được thì còn có thể để thứ khác khống chế được sao?" - Y nói rồi mạnh tay dốc hết đống thảo dược có gai vào bể tắm.
Đúng thật. Nếu bản thân tinh thần đủ mạnh, còn có thể bị thứ khác khống chế sao? Suy cho cùng vẫn là do bản thân cô mà ra cả thôi.
" Sư phụ...con xin lỗi người!" - Sơ Mạn rơi nước mắt buồn bã nói.
Y vẫn là không đáp, khẽ dùng mồi lửa châm cháy cả cái bể tắm kia. Gỗ của bể tắm này đặc biệt, không thể cháy rụi, cũng không làm lan ra chỗ khác, chỉ là bắt lửa khiến cho nhiệt của chính mình nóng dần lên.
Y làm xong liền không ngoảnh đầu, bước ra ngoài ngay lập tức. Bỏ lại cô một mình.
Y vừa ra liền có một tỳ nữ mang khăn tắm và y phục vào. Tỳ nữ này có vẻ không phải yêu ma nơi đây, hình người đặc biệt vững vàng, không lộ khuyết điểm.
" Hức " - Cô ta vừa nhìn thấy Sơ Mạn liền sợ hãi tột độ, vô thức phát ra tiếng quỳ rạp xuống.
Sơ Mạn lúc này đầu vẫn còn lâng lâng đau nhức, vả lại tâm tình không tốt nên gương mặt cũng có chút không thoải mái, càng khiến cô ta sợ hãi hơn.
" Nô tỳ là Tụ Ngọc, là do Phượng chủ gọi đến hầu hạ cho người. Ta chỉ đến giúp người tắm rửa giải độc, làm xong nhất định cút ngay. Xin người đừng trách tội." - Cô ấy thành khẩn cầu xin.
Sơ Mạn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi mang vẻ khó hiểu. Có cần sợ hãi đến vậy không? Tay chân ta còn bị xích, có thể ăn thịt được ngươi chắc.
" Đứng dậy đi!" - Sơ Mạn khẽ nói.
Tụ Ngọc lúc đó mới dám một lòng thấp thỏm đứng dậy. Cần thận tiến từng bước.
Cô ấy đặt thau khăn và y phục lên bàn rồi tiến lại chỗ Sơ Mạn, cởi khóa sắt trên tay chân cô ra. Đôi mắt dù đã dặn lòng không được tò mò nhưng vẫn không khỏi đôi lúc lại quay sang nhìn Sơ Mạn mấy lần.
Sơ Mạn thấy cô ấy hành sự chậm chạp, lại nhìn mình kì lạ như vậy, không khỏi thắc mắc. Khẽ cất giọng hỏi.
" Mặt ta dính gì sao?"
Tụ Ngọc có hơi chột dạ, động tác lại càng lính quính hơn, lắp bắp trả lời: " Không có! Chỉ là quá giống... Quá giống Phủ chủ!"
" Phủ Chủ?" - Sơ Mạn không hiểu hỏi lại.
" À! Phủ chủ chính là chủ nhân của phủ đệ này..." - Tụ Ngọc lo sợ đáp.
" Chủ của phủ đệ này lại không phải người mà ngươi gọi là Phượng Chủ sao?" - Sơ Mạn lại càng không thể hiểu nổi.
" À... Người ấy... Phượng Chủ cũng là chủ của phủ này!" - Tụ Ngọc lấp lửng đáp.
" Là ý gì?"
" À... Thứ nô tỳ nhiều chuyện rồi... Thật ra, phủ đệ có từ thời thượng cổ, chính là từ thời điểm phượng hoàng thăng thiên để lại phần sân ở lại khiến Phượng Yêu xuất hiện. Phượng Yêu chính là người đã lập dựng nên quỷ vực này, cho nên người ấy đương nhiên cũng là Phủ Chủ của nơi đây, vì người ấy coi cả quỷ vực này đều là biệt phủ của người. Còn có, từ thời thượng cổ, Phủ Chủ có dung mạo giống y hệt người, cũng đã trị vì ở đây rất nhiều năm. Nô tỳ cũng chỉ mới lưu lạc đến đây vào cuối thời điểm phủ chủ còn tại chức, nô tỳ lúc đó chỉ thấy rõ ràng là người đó giống người như đúc, lúc đó đang dẫn binh đến nhân gian quyết chiến, à lúc đó phủ chủ tên Chu Sở... Sau đó nghe tin Phượng Yêu kiếp đó tử trận rồi. Vòng luân hồi lại xoay chuyển một lần nữa, nghe nói Phượng Yêu đã luân hồi rất nhiều kiếp, cùng với đó là một vị thần nữ của thiên giới cũng chịu chung số phận. Thiên đế và cả Âm giới đều đã không thể nhắm mắt để vị thần nữ đó chịu khổ, quyết định dùng toàn mạng yểm chú, để lần luân hồi này là cuối cùng, nếu như vẫn không thể khiến Phượng Yêu thoát khỏi hận thù mà vãn thế thì sẽ giam giữ người vào Lục giới pháp trận, khiến người chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng, còn vị thần nữ cũng có thể quay về thiên giới chỉ là bị phế đi nửa phần tu vi vì đã không làm tròn sứ mệnh.. Ta nhớ lúc đó quỷ vực thật sự rất khó xử, từ sau khi luân hồi đầu tiên xảy ra nơi đây đã rất loạn, lúc đó thì càng loạn hơn nữa... Chỉ là không hiểu vì sao? Lúc vòng luân hồi chính thức xác lập, người xuất hiện lại là Phượng Chủ. Điều đó rất kì lạ, nô tỳ là người mới đến, nghe ngóng không rõ mà chuyện này cũng chỉ có những vị cao niên là biết được nội tình. Nghe họ nói thì, quỷ vực do Phượng Yêu làm chủ, Phượng Chủ hiện tại lại là người mang số kiếp Phượng Yêu cho nên xem như là người ấy cũng có quyền được hưởng. Nhưng mà người ấy ít khi đến, thức thần của Phượng Yêu thì luôn ở đây tác quái cho nên người ở đây vẫn luôn rất sợ dáng vẻ đó. Độ nửa năm trước đã có một người xuất hiện ở nơi đây, không phải thức thần nhưng cũng có gương mặt giống với người, người đó mang dáng vẻ giống Phượng Yêu năm xưa mà bước lên ngai vàng không kiêng dè, cho nên người ở đây mang nổi sợ ăn sâu vào máu, vẫn không dám phản kháng. Vì vậy mà hiện tại quỷ vực đang rất rối rắm, một thức thần Phượng Yêu tác quai tác quái làm đủ thứ chuyện, một Phủ Chủ không có Phượng Yêu xuất hiện nắm quyền ra đủ thứ lệnh để đày đọa, giờ lại có thêm một Phượng Chủ, còn có một người như người đây. Nếu như, một lúc ở đại điện tranh đoạt thật sự quần chúng không biết phải nghe ai!" - Tụ Ngọc từ từ kể lại.
Phượng Yêu sao có thể mang dáng vẻ giống ta? Nguyên tác có đoạn này sao? Bản thân ta tuy rằng không đọc kỹ nhưng cũng không phải không xem qua vài chỗ. Rõ ràng bộ tiểu thuyết này không có nhiều tình tiết ẩn tích sâu xa như vậy. Lẽ nào, bởi vì ta đột nhiên có tuyến tình cảm với sư phụ, cho nên mới khiến câu chuyện ngày càng rối hơn.
Nhớ lại thì...hình như hệ thống thối kia từng nói...tác giả chấp nhận thay đổi câu chuyện, tình tiết phát triển theo từng hành động của mình.
Sơ Mạn vừa chỉ mới suy nghĩ một chút tỉnh táo lại đã thấy cả người đau nhức, toàn thân nằm trong bể tắm lúc nào không hay.
" Xem ra Phượng Chủ cũng rất là coi trọng người. Ban nãy còn đích thân đi hái thảo dược, tay bị gai đâm nát vẫn còn kiên nhẫn vót bớt gai cho người. Dược liệu không đủ vẫn là nhường cho người uống thuốc. Bản thân thì nhịn đau tắm trong một nơi đầy gai để giải độc. Haizzz kẻ nào hạ xuân dược cũng thật mạnh tay, dùng cả Nhất Phẩm Đinh Hương, đúng là muốn đoạt mạng người, nếu không giải dược thì làm bảy ngày bảy đêm cũng không khiến cơ thể hết khó chịu... Nghe đã thấy sợ rồi!" - Tụ Ngọc nhẹ nhàng dùng khăn lấy chút dược liệu thoa lên người cho cô đỡ đây, nhẹ nhàng tâm sự.
" Sư phụ... Sẽ không đâu! Người ấy hận ta còn không đủ!" - Sơ Mạn cười một vẻ mất mát, buồn bã nói.
" Nô tỳ thấy đâu có! Phượng Chủ chắc chắn là phải để ý đến người... Người ấy cứu người từ Hồng lao ra đấy. Người biết không? Lúc người rơi xuống kênh đã bị thức thần kia biến thái biến thành dáng vẻ của Phượng Chủ ném vào Hồng lao. Những cô nương ở đó ai cũng như ai đều cùng mang một dáng vẻ, rất khó phân biệt. Có rất nhiều người vì muốn cứu người thân mà đến rồi. Đều phải bỏ mạng rồi mất người đó. Vậy mà Phượng Chủ chỉ cần nhìn qua đã đoán được. Người biết không, việc đó đã là giai thoại chưa từng có ở quỷ vực này rồi đấy!" - Tụ Ngọc nhanh nhảu nói.
" Để nhớ xem Phượng Chủ nói gì ta? À đúng rồi. Lúc đó thức thần làm khó, người ấy đã nói. Giữa ta và nàng ấy có mối liên kết mà cho dù là thời không nào cũng không thể ngăn cản được. Cho dù nàng ấy có bị các ngươi hóa thành dáng vẻ gì thì ta đều có thể tìm ra. Sau đó người ấy liền soái khí bước đến bế người lên khỏi đám người đang nằm dưới nền hồng lao. Pháp trận được giải, quả thật là người. Đó là tiền lệ hiếm có ở nơi đây đó!" - Tụ Ngọc vui vẻ nói tiếp.
Ta và sư phụ thì lại có được mối liên kết gì chứ?
Nơi xương quai xanh của cô đột nhiên nóng lên, một vết vàng đỏ nóng rực dần hiện lên.
* A * Tiếng hét.
Tụ Ngọc đau đớn hét lên, một sức lực nào đó đẩy cô ấy hất ra xa, khiến cô ngã sõng soài ra đất.
Sơ Mạn lúc này mới từ trong cơn mơ màng tỉnh lại, vội quay sang nhìn cô. Toan bước ra ngoài xem xét.
" Ngồi yên!" - Tụ Ngọc đưa tay ngăn cản.
" Ngươi có sao không?" - Sơ Mạn lo lắng hỏi.
Tụ Ngọc có hơi thở gấp một chút. Bộ y phục đen tuyền của tỳ nữ chốn quỷ vực dần biến mất, biến thành dáng vẻ thật của cô. Là trang phục chốn thiên cung. Thiên khí trắng tinh khôi trong trẻo vây lấy xung quanh cô ấy. Gương mặt cũng dần biến đổi, ánh mắt cũng không còn hòa nhã mà là một vẻ sắc lạnh.
Cô ấy dần dần quay mặt lại rồi đứng lên. Là Cát Tỷ, không phải bây giờ cô ấy nên ở nhân gian bốc thuốc rồi sao?
" Cát Tỷ?" - Sơ Mạn hoang mang gọi.
" Quả nhiên. Thật sự có..." - Cát Tỷ nhìn vào dấu vết trên xương quai xanh cô mà nói.
Ánh mắt liền một vẻ ghét bỏ nhìn Sơ Mạn. Nhưng cô ấy không làm gì khác, vẫn bình tĩnh nhặt lấy khăn rồi tiến đến chỗ ghế ngồi, bình tĩnh tiếp tục công việc.
" Yên tâm! Bổn tiên không làm hại ngươi!" - Cát Tỷ lãnh đạm nói.
" Là có chuyện gì?" - Sơ Mạn khó hiểu hỏi lại.
" Ta không thể động vào chuyện của hai người, chỉ có thể đến xem một chút... Ta thân vốn là Cát Tỷ thượng tiên của thiên cung. Có lẽ cũng là người duy nhất có thể bắt chuyện với Giáng Liên thần nữ. Cát Tỷ chốn nhân gian vốn là ta xin thiên đế để có thể giúp vị bằng hữu này độ qua được một kiếp. Chỉ là... người ấy vẫn là dính líu quá nhiều đến ngươi. Đến số mệnh đại cát của ta cũng đã không thể giúp được. Hai ngày trước ở nhân gian, ta cũng như đã hết số kiếp để ở lại, đã vãn kiếp rồi... Lẽ ra ta nên lập tức quay lại thiên giới, chỉ là rất tò mò xem cuối cùng giữa hai người còn đường cứu chữa không? Thật không ngờ ngàn vạn năm trước, Giáng Liên vì một con Phượng Yêu bỏ ra 2 vạn năm thần lực, tự mình đánh mất quyền lợi bước lên thần giới chỉ để đặt một ấn ký bảo vệ... Đến bây giờ thì Hạ Thất Phượng cũng vì Sơ Mạn ngươi bỏ ra nửa đời tu vi để đặt ấn ký. Chả trách thân thể lại yếu như vậy, sinh tử bao nhiêu lần. Vẫn là hết đường cứu chữa. Biết bao nhiêu kiếp rồi, người vẫn đối với ngươi như vậy...haizzz..." - Cát Tỷ thở dài nói rồi lấy khăn thoa tay cho cô.
Ấn ký? Cái ở trên xương quai xanh là ấn ký sao? Nhớ lại thì, nơi xương quai xanh này cũng đã từng bị y nhiều lần chạm qua. Ấn ký có thể là được đặt vào lần đó.
Chính là lần đầu, lúc uống phải máu của y khiến cô phát điên lên. Y lúc đó cũng có cắn vào xương quai xanh của cô, lúc đó có rất nhiều linh lực vô thức thoát ra vây quanh họ.
Nhưng mà nếu là lúc đó thì không đúng lắm. Đến cả bây giờ cô còn không thể chắc rằng y có tình cảm với mình hay không? Vào thời điểm đó lại càng không thể, vậy tại sao y lại đặt ấn ký... Chẳng lẽ là đã thích cô từ lâu.
" Bổn tiên, biết trước sẽ phải trả giá cho việc này. Nhưng vẫn là phải nói một chút. Nếu ngươi không thích cũng có thể dứt khoát đâm chém cho hết hận, đừng dày vò người ấy nữa. Lúc bế ngươi về đây, y trong tay nắm lấy mặt nạ vỡ kia. Lần đầu ta thấy dáng vẻ một mực lạnh lùng mà nước mắt lại chảy đấy... Tâm nhãn đã đành, lần này chính là càng ác độc hơn, ngươi đã định cho người ấy một số kiếp, rằng sẽ phải chết dưới tay ngươi." - Cát Tỷ nói.
Mặt nạ định tình của quỷ vực là thể hiện tình cảm lấy tính mạng làm thứ chứng thực. Hàm nghĩa chính là, ta yêu nàng, yêu đến mức cả mạng này cũng có thể trao cho nàng. Mặt nạ đeo lên được nghĩa là hai bên có tình, nghĩa là ta đã nhận lấy nó, trường hợp đeo lên được lại rơi xuống không thể xảy ra, cho nên cô là tiền lệ, là kẻ ác độc nhất có thể lừa dối cả chiếc mặt nạ ấy. Bởi vốn mặt nạ là để thể hiện tình ý của người tặng, nên người được tặng đương nhiên có quyền lợi hơn. Sống hay chết đều nằm trong tay họ.
" Sư phụ rõ ràng đối với ta rất vô tình. Chỉ luôn muốn thử ta." - Sơ Mạn thất thần nói.
" Haizzz... Nếu hai người không day dưa nữa, lại càng tốt. Người ấy sẽ đỡ khổ một chút... Ban nãy, ta thấy Phượng Chủ đã gặp người Phủ Chủ đó rồi. Có lẽ người ấy biết được gì đó, cho nên quyết định tránh xa ngươi... Ngươi tự mình nghĩ đi!" - Cát Tỷ thở dài nói.
Lượng thông tin này thật sự quá lớn. Tất cả tình tiết cứ quay cô như dế. Có những chuyện rất hư ảo, rõ ràng không thể do cô làm nhưng lại chính là cô làm.
" Phủ Chủ! Còn ở đây không?" - Sơ Mạn thất thần hỏi.
" Vẫn còn!" - Cát Tỷ yếu ớt nói.
" Xem ra trừng phạt của ta đến rồi. Ấn ký của ngươi, là do người ấy hạ. Nó sẽ khiến những người làm ngươi buồn phải chịu đau đớn, ngay cả người tạo ra nó!" - Cát Tỷ phì cười khổ sở rồi tan biến đi mất.
Sơ Mạn quằn quại trên giường một cách khổ sở. Trong thức ăn thật sự có xuân dược. Chỉ là hiện tại, thật sự không thể nào giải quyết. Hạ Thất Phượng vừa ôm cô về liền ném lên giường sau đó nhân lúc cô mơ hồ mà rời đi mất.
Ta khó chịu....nơi đó, ngứa quá nóng nữa...
*Cạch* tiếng cửa phòng được mở ra.
Sơ Mạn lập tức bò dậy, nhìn xem ai đang vào trong cũng là cầu xin cứu giúp. Cô thật sự chịu không nổi.
Có hai tỳ nữ bê thùng nước tắm lớn vào đặt giữa phòng. Họ dường như không để tâm hay là cố tình lảng tránh ánh mắt cầu cứu của cô.
" Hai vị tỷ tỷ. Cứu ta..." - Sơ Mạn yếu ớt gọi.
* Leng keng...* tiếng xích sắt phát ra.
Họ lại càng không muốn để tâm, lập tức lui ra ngoài mà không thèm suy nghĩ thêm nữa.
Nhìn kĩ lại, quả thật trong tình huống này muốn nhìn cô cũng khó. Trên người chỉ có lớp vải trắng mỏng, lại còn trúng xuân dược nên biểu tình dụ hoặc. Tay chân bị khóa chặt vào cạnh giường. Cảnh này quả thật khó coi vào mắt.
" Phượng chủ!" - Từ bên ngoài tiếng mấy nữ nhân vang vọng vào.
Tiếng bước chân của y dần đến gần. Họ đều đã lui xuống hết. Y bước vào trong nhẹ nhàng đóng cửa lại, vẻ mặt thở dài u sầu.
" Sư phụ cứu con!" - Sơ Mạn khó khăn kêu lên.
Y lại khoan thai nhìn cô lại một cái, đầu hơi nghiêng qua như thể hỏi cũng là mang ý nghi hoặc.
Tiêu rồi, lộ rồi. Cả ngày gọi y là tiên nhân bây giờ lại hớ miệng gọi thành sư phụ rồi. Y có khi nào lại càng ghét bỏ thêm không?
" Ở yên đó một chút!" - Y mệt mỏi lên tiếng rồi nắm lấy bát nước đen trên bàn.
Hạ Thất Phượng tiến lại chỗ cô, trên mặt đã không còn sự phấn chấn tươi vui như lúc trước. Một vẻ mặt lạnh nhạt đến lạ.
" Há miệng!" - Y lạnh lùng nói.
Sơ Mạn vẫn là có hơi sợ hãi cộng thêm thân nhiệt đang cao. Cảm giác như hai bên tai bùng bùng không thể nghe rõ, cho nên vẫn là không kịp phản ứng.
Lần này y không còn chờ cho cô kịp phản ứng mà trực tiếp bóp lấy miệng cô, ép cô mở ra rồi dốc hết bát thuốc vào.
Thuốc rất đắng, lại còn hôi và nhiều. Trong một lần đều bị y ép hết bào miệng khiến cô suýt thì ngàn chết nhưng y vẫn là không buông tha. Dù cô có sặc như nào cũng không ngừng tay, cho đến khi bát nước hết sạch thì thôi.
* Ầm...loảng xoảng...* tiếng bát nước vỡ tan tành.
" Ặc...khụ...khụ...." - Sơ Mạn vẫn là không kiềm được vừa sặc vừa ho.
Y đút thuốc xong liền đập vỡ cả bát, còn ghét bỏ lau tay mà rời sang chỗ khác, không muốn đứng gần.
" Sư phụ... Con xin lỗi vì đã nói dối nhưng mà không phải người cũng giả mù đó sao? Sao người lại làm vậy với con?" - Sơ Mạn có chút uất ức nói
Không phải vừa lúc nãy, người vẫn còn rất yêu thương, còn thể hiện tình cảm với ta sao?
" Tất cả những thứ ngươi chạm vào. ĐỀU BẨN!" - Y ác cảm nói rồi đi đến chỗ chậu tắm.
Lại là độc miệng nữa rồi. Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao y lúc nào cũng là nắng mưa thất thường như vậy?
" Sư phụ..."
" Ngươi... Đã không còn là đồ đệ của ta nữa rồi. Ta không có diễm phúc đó!" - Y khinh miệt nói.
" Nhưng không phải người cũng có tình cảm với con sao? Không thì sao ban nãy mực lại chuyển màu được chứ? Nếu người không thích ta sao lại thả thính ta? Hữu Chi! Không phải là chính miệng người nói sao? Sao bây giờ lại cay độc với ta như vậy?" - Sơ Mạn kích động nói
Đây là lần đầu cô dám nói hết nổi lòng của mình ra. Thật sự không thể cứ giấu kín trong tim mãi được nữa.
" Ngươi...não không thông minh! Mực chỉ cần tâm tư là thật. Thơ ta viết nói rằng ta tương tư ngươi sao? Còn có, ngươi cướp đi tâm nhãn của ta, lần này chính người làm rơi mặt nạ... Ngươi còn nói bản thân không muốn hại ta sao?... Hai lần khảo nghiệm, ta mất tâm nhãn là do có kẻ động tay động chân, lúc đó người bị bắt lại là kẻ khác ta mới nghĩ đó không phải do ngươi làm. Nhưng một lần có thể là trùng hợp, hai lần thì còn có thể coi được không? Ngươi muốn ta dựa vào đâu để phải đối tốt với ngươi đây." - Hạ Thất Phượng tức giận nói lớn.
Quả nhiên, đến y cũng không tin, cuối cùng những gì y làm chỉ là để thử ta thôi.
" Sư phụ... Nếu như con nói đó không phải con làm...chỉ là...có một nhân cách khác, người đó...a...a...a " - Sơ Mạn như muốn nói gì đó, nhưng khi đột nhiên nghĩ đến lại đau đầu đến mức không chịu nổi. Như có thứ gì đó ở trong não không ngừng muốn phóng thích ra bên ngoài nhưng không có cách nào thoát ra.
Ánh mắt Hạ Thất Phượng khẽ chút dao động nhưng cuối cùng vẫn là không ra tay cứu giúp.
" Một nhân cách khác? Nếu ngươi tự mình khống chế được thì còn có thể để thứ khác khống chế được sao?" - Y nói rồi mạnh tay dốc hết đống thảo dược có gai vào bể tắm.
Đúng thật. Nếu bản thân tinh thần đủ mạnh, còn có thể bị thứ khác khống chế sao? Suy cho cùng vẫn là do bản thân cô mà ra cả thôi.
" Sư phụ...con xin lỗi người!" - Sơ Mạn rơi nước mắt buồn bã nói.
Y vẫn là không đáp, khẽ dùng mồi lửa châm cháy cả cái bể tắm kia. Gỗ của bể tắm này đặc biệt, không thể cháy rụi, cũng không làm lan ra chỗ khác, chỉ là bắt lửa khiến cho nhiệt của chính mình nóng dần lên.
Y làm xong liền không ngoảnh đầu, bước ra ngoài ngay lập tức. Bỏ lại cô một mình.
Y vừa ra liền có một tỳ nữ mang khăn tắm và y phục vào. Tỳ nữ này có vẻ không phải yêu ma nơi đây, hình người đặc biệt vững vàng, không lộ khuyết điểm.
" Hức " - Cô ta vừa nhìn thấy Sơ Mạn liền sợ hãi tột độ, vô thức phát ra tiếng quỳ rạp xuống.
Sơ Mạn lúc này đầu vẫn còn lâng lâng đau nhức, vả lại tâm tình không tốt nên gương mặt cũng có chút không thoải mái, càng khiến cô ta sợ hãi hơn.
" Nô tỳ là Tụ Ngọc, là do Phượng chủ gọi đến hầu hạ cho người. Ta chỉ đến giúp người tắm rửa giải độc, làm xong nhất định cút ngay. Xin người đừng trách tội." - Cô ấy thành khẩn cầu xin.
Sơ Mạn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt mệt mỏi mang vẻ khó hiểu. Có cần sợ hãi đến vậy không? Tay chân ta còn bị xích, có thể ăn thịt được ngươi chắc.
" Đứng dậy đi!" - Sơ Mạn khẽ nói.
Tụ Ngọc lúc đó mới dám một lòng thấp thỏm đứng dậy. Cần thận tiến từng bước.
Cô ấy đặt thau khăn và y phục lên bàn rồi tiến lại chỗ Sơ Mạn, cởi khóa sắt trên tay chân cô ra. Đôi mắt dù đã dặn lòng không được tò mò nhưng vẫn không khỏi đôi lúc lại quay sang nhìn Sơ Mạn mấy lần.
Sơ Mạn thấy cô ấy hành sự chậm chạp, lại nhìn mình kì lạ như vậy, không khỏi thắc mắc. Khẽ cất giọng hỏi.
" Mặt ta dính gì sao?"
Tụ Ngọc có hơi chột dạ, động tác lại càng lính quính hơn, lắp bắp trả lời: " Không có! Chỉ là quá giống... Quá giống Phủ chủ!"
" Phủ Chủ?" - Sơ Mạn không hiểu hỏi lại.
" À! Phủ chủ chính là chủ nhân của phủ đệ này..." - Tụ Ngọc lo sợ đáp.
" Chủ của phủ đệ này lại không phải người mà ngươi gọi là Phượng Chủ sao?" - Sơ Mạn lại càng không thể hiểu nổi.
" À... Người ấy... Phượng Chủ cũng là chủ của phủ này!" - Tụ Ngọc lấp lửng đáp.
" Là ý gì?"
" À... Thứ nô tỳ nhiều chuyện rồi... Thật ra, phủ đệ có từ thời thượng cổ, chính là từ thời điểm phượng hoàng thăng thiên để lại phần sân ở lại khiến Phượng Yêu xuất hiện. Phượng Yêu chính là người đã lập dựng nên quỷ vực này, cho nên người ấy đương nhiên cũng là Phủ Chủ của nơi đây, vì người ấy coi cả quỷ vực này đều là biệt phủ của người. Còn có, từ thời thượng cổ, Phủ Chủ có dung mạo giống y hệt người, cũng đã trị vì ở đây rất nhiều năm. Nô tỳ cũng chỉ mới lưu lạc đến đây vào cuối thời điểm phủ chủ còn tại chức, nô tỳ lúc đó chỉ thấy rõ ràng là người đó giống người như đúc, lúc đó đang dẫn binh đến nhân gian quyết chiến, à lúc đó phủ chủ tên Chu Sở... Sau đó nghe tin Phượng Yêu kiếp đó tử trận rồi. Vòng luân hồi lại xoay chuyển một lần nữa, nghe nói Phượng Yêu đã luân hồi rất nhiều kiếp, cùng với đó là một vị thần nữ của thiên giới cũng chịu chung số phận. Thiên đế và cả Âm giới đều đã không thể nhắm mắt để vị thần nữ đó chịu khổ, quyết định dùng toàn mạng yểm chú, để lần luân hồi này là cuối cùng, nếu như vẫn không thể khiến Phượng Yêu thoát khỏi hận thù mà vãn thế thì sẽ giam giữ người vào Lục giới pháp trận, khiến người chìm trong giấc ngủ vĩnh hằng, còn vị thần nữ cũng có thể quay về thiên giới chỉ là bị phế đi nửa phần tu vi vì đã không làm tròn sứ mệnh.. Ta nhớ lúc đó quỷ vực thật sự rất khó xử, từ sau khi luân hồi đầu tiên xảy ra nơi đây đã rất loạn, lúc đó thì càng loạn hơn nữa... Chỉ là không hiểu vì sao? Lúc vòng luân hồi chính thức xác lập, người xuất hiện lại là Phượng Chủ. Điều đó rất kì lạ, nô tỳ là người mới đến, nghe ngóng không rõ mà chuyện này cũng chỉ có những vị cao niên là biết được nội tình. Nghe họ nói thì, quỷ vực do Phượng Yêu làm chủ, Phượng Chủ hiện tại lại là người mang số kiếp Phượng Yêu cho nên xem như là người ấy cũng có quyền được hưởng. Nhưng mà người ấy ít khi đến, thức thần của Phượng Yêu thì luôn ở đây tác quái cho nên người ở đây vẫn luôn rất sợ dáng vẻ đó. Độ nửa năm trước đã có một người xuất hiện ở nơi đây, không phải thức thần nhưng cũng có gương mặt giống với người, người đó mang dáng vẻ giống Phượng Yêu năm xưa mà bước lên ngai vàng không kiêng dè, cho nên người ở đây mang nổi sợ ăn sâu vào máu, vẫn không dám phản kháng. Vì vậy mà hiện tại quỷ vực đang rất rối rắm, một thức thần Phượng Yêu tác quai tác quái làm đủ thứ chuyện, một Phủ Chủ không có Phượng Yêu xuất hiện nắm quyền ra đủ thứ lệnh để đày đọa, giờ lại có thêm một Phượng Chủ, còn có một người như người đây. Nếu như, một lúc ở đại điện tranh đoạt thật sự quần chúng không biết phải nghe ai!" - Tụ Ngọc từ từ kể lại.
Phượng Yêu sao có thể mang dáng vẻ giống ta? Nguyên tác có đoạn này sao? Bản thân ta tuy rằng không đọc kỹ nhưng cũng không phải không xem qua vài chỗ. Rõ ràng bộ tiểu thuyết này không có nhiều tình tiết ẩn tích sâu xa như vậy. Lẽ nào, bởi vì ta đột nhiên có tuyến tình cảm với sư phụ, cho nên mới khiến câu chuyện ngày càng rối hơn.
Nhớ lại thì...hình như hệ thống thối kia từng nói...tác giả chấp nhận thay đổi câu chuyện, tình tiết phát triển theo từng hành động của mình.
Sơ Mạn vừa chỉ mới suy nghĩ một chút tỉnh táo lại đã thấy cả người đau nhức, toàn thân nằm trong bể tắm lúc nào không hay.
" Xem ra Phượng Chủ cũng rất là coi trọng người. Ban nãy còn đích thân đi hái thảo dược, tay bị gai đâm nát vẫn còn kiên nhẫn vót bớt gai cho người. Dược liệu không đủ vẫn là nhường cho người uống thuốc. Bản thân thì nhịn đau tắm trong một nơi đầy gai để giải độc. Haizzz kẻ nào hạ xuân dược cũng thật mạnh tay, dùng cả Nhất Phẩm Đinh Hương, đúng là muốn đoạt mạng người, nếu không giải dược thì làm bảy ngày bảy đêm cũng không khiến cơ thể hết khó chịu... Nghe đã thấy sợ rồi!" - Tụ Ngọc nhẹ nhàng dùng khăn lấy chút dược liệu thoa lên người cho cô đỡ đây, nhẹ nhàng tâm sự.
" Sư phụ... Sẽ không đâu! Người ấy hận ta còn không đủ!" - Sơ Mạn cười một vẻ mất mát, buồn bã nói.
" Nô tỳ thấy đâu có! Phượng Chủ chắc chắn là phải để ý đến người... Người ấy cứu người từ Hồng lao ra đấy. Người biết không? Lúc người rơi xuống kênh đã bị thức thần kia biến thái biến thành dáng vẻ của Phượng Chủ ném vào Hồng lao. Những cô nương ở đó ai cũng như ai đều cùng mang một dáng vẻ, rất khó phân biệt. Có rất nhiều người vì muốn cứu người thân mà đến rồi. Đều phải bỏ mạng rồi mất người đó. Vậy mà Phượng Chủ chỉ cần nhìn qua đã đoán được. Người biết không, việc đó đã là giai thoại chưa từng có ở quỷ vực này rồi đấy!" - Tụ Ngọc nhanh nhảu nói.
" Để nhớ xem Phượng Chủ nói gì ta? À đúng rồi. Lúc đó thức thần làm khó, người ấy đã nói. Giữa ta và nàng ấy có mối liên kết mà cho dù là thời không nào cũng không thể ngăn cản được. Cho dù nàng ấy có bị các ngươi hóa thành dáng vẻ gì thì ta đều có thể tìm ra. Sau đó người ấy liền soái khí bước đến bế người lên khỏi đám người đang nằm dưới nền hồng lao. Pháp trận được giải, quả thật là người. Đó là tiền lệ hiếm có ở nơi đây đó!" - Tụ Ngọc vui vẻ nói tiếp.
Ta và sư phụ thì lại có được mối liên kết gì chứ?
Nơi xương quai xanh của cô đột nhiên nóng lên, một vết vàng đỏ nóng rực dần hiện lên.
* A * Tiếng hét.
Tụ Ngọc đau đớn hét lên, một sức lực nào đó đẩy cô ấy hất ra xa, khiến cô ngã sõng soài ra đất.
Sơ Mạn lúc này mới từ trong cơn mơ màng tỉnh lại, vội quay sang nhìn cô. Toan bước ra ngoài xem xét.
" Ngồi yên!" - Tụ Ngọc đưa tay ngăn cản.
" Ngươi có sao không?" - Sơ Mạn lo lắng hỏi.
Tụ Ngọc có hơi thở gấp một chút. Bộ y phục đen tuyền của tỳ nữ chốn quỷ vực dần biến mất, biến thành dáng vẻ thật của cô. Là trang phục chốn thiên cung. Thiên khí trắng tinh khôi trong trẻo vây lấy xung quanh cô ấy. Gương mặt cũng dần biến đổi, ánh mắt cũng không còn hòa nhã mà là một vẻ sắc lạnh.
Cô ấy dần dần quay mặt lại rồi đứng lên. Là Cát Tỷ, không phải bây giờ cô ấy nên ở nhân gian bốc thuốc rồi sao?
" Cát Tỷ?" - Sơ Mạn hoang mang gọi.
" Quả nhiên. Thật sự có..." - Cát Tỷ nhìn vào dấu vết trên xương quai xanh cô mà nói.
Ánh mắt liền một vẻ ghét bỏ nhìn Sơ Mạn. Nhưng cô ấy không làm gì khác, vẫn bình tĩnh nhặt lấy khăn rồi tiến đến chỗ ghế ngồi, bình tĩnh tiếp tục công việc.
" Yên tâm! Bổn tiên không làm hại ngươi!" - Cát Tỷ lãnh đạm nói.
" Là có chuyện gì?" - Sơ Mạn khó hiểu hỏi lại.
" Ta không thể động vào chuyện của hai người, chỉ có thể đến xem một chút... Ta thân vốn là Cát Tỷ thượng tiên của thiên cung. Có lẽ cũng là người duy nhất có thể bắt chuyện với Giáng Liên thần nữ. Cát Tỷ chốn nhân gian vốn là ta xin thiên đế để có thể giúp vị bằng hữu này độ qua được một kiếp. Chỉ là... người ấy vẫn là dính líu quá nhiều đến ngươi. Đến số mệnh đại cát của ta cũng đã không thể giúp được. Hai ngày trước ở nhân gian, ta cũng như đã hết số kiếp để ở lại, đã vãn kiếp rồi... Lẽ ra ta nên lập tức quay lại thiên giới, chỉ là rất tò mò xem cuối cùng giữa hai người còn đường cứu chữa không? Thật không ngờ ngàn vạn năm trước, Giáng Liên vì một con Phượng Yêu bỏ ra 2 vạn năm thần lực, tự mình đánh mất quyền lợi bước lên thần giới chỉ để đặt một ấn ký bảo vệ... Đến bây giờ thì Hạ Thất Phượng cũng vì Sơ Mạn ngươi bỏ ra nửa đời tu vi để đặt ấn ký. Chả trách thân thể lại yếu như vậy, sinh tử bao nhiêu lần. Vẫn là hết đường cứu chữa. Biết bao nhiêu kiếp rồi, người vẫn đối với ngươi như vậy...haizzz..." - Cát Tỷ thở dài nói rồi lấy khăn thoa tay cho cô.
Ấn ký? Cái ở trên xương quai xanh là ấn ký sao? Nhớ lại thì, nơi xương quai xanh này cũng đã từng bị y nhiều lần chạm qua. Ấn ký có thể là được đặt vào lần đó.
Chính là lần đầu, lúc uống phải máu của y khiến cô phát điên lên. Y lúc đó cũng có cắn vào xương quai xanh của cô, lúc đó có rất nhiều linh lực vô thức thoát ra vây quanh họ.
Nhưng mà nếu là lúc đó thì không đúng lắm. Đến cả bây giờ cô còn không thể chắc rằng y có tình cảm với mình hay không? Vào thời điểm đó lại càng không thể, vậy tại sao y lại đặt ấn ký... Chẳng lẽ là đã thích cô từ lâu.
" Bổn tiên, biết trước sẽ phải trả giá cho việc này. Nhưng vẫn là phải nói một chút. Nếu ngươi không thích cũng có thể dứt khoát đâm chém cho hết hận, đừng dày vò người ấy nữa. Lúc bế ngươi về đây, y trong tay nắm lấy mặt nạ vỡ kia. Lần đầu ta thấy dáng vẻ một mực lạnh lùng mà nước mắt lại chảy đấy... Tâm nhãn đã đành, lần này chính là càng ác độc hơn, ngươi đã định cho người ấy một số kiếp, rằng sẽ phải chết dưới tay ngươi." - Cát Tỷ nói.
Mặt nạ định tình của quỷ vực là thể hiện tình cảm lấy tính mạng làm thứ chứng thực. Hàm nghĩa chính là, ta yêu nàng, yêu đến mức cả mạng này cũng có thể trao cho nàng. Mặt nạ đeo lên được nghĩa là hai bên có tình, nghĩa là ta đã nhận lấy nó, trường hợp đeo lên được lại rơi xuống không thể xảy ra, cho nên cô là tiền lệ, là kẻ ác độc nhất có thể lừa dối cả chiếc mặt nạ ấy. Bởi vốn mặt nạ là để thể hiện tình ý của người tặng, nên người được tặng đương nhiên có quyền lợi hơn. Sống hay chết đều nằm trong tay họ.
" Sư phụ rõ ràng đối với ta rất vô tình. Chỉ luôn muốn thử ta." - Sơ Mạn thất thần nói.
" Haizzz... Nếu hai người không day dưa nữa, lại càng tốt. Người ấy sẽ đỡ khổ một chút... Ban nãy, ta thấy Phượng Chủ đã gặp người Phủ Chủ đó rồi. Có lẽ người ấy biết được gì đó, cho nên quyết định tránh xa ngươi... Ngươi tự mình nghĩ đi!" - Cát Tỷ thở dài nói.
Lượng thông tin này thật sự quá lớn. Tất cả tình tiết cứ quay cô như dế. Có những chuyện rất hư ảo, rõ ràng không thể do cô làm nhưng lại chính là cô làm.
" Phủ Chủ! Còn ở đây không?" - Sơ Mạn thất thần hỏi.
" Vẫn còn!" - Cát Tỷ yếu ớt nói.
" Xem ra trừng phạt của ta đến rồi. Ấn ký của ngươi, là do người ấy hạ. Nó sẽ khiến những người làm ngươi buồn phải chịu đau đớn, ngay cả người tạo ra nó!" - Cát Tỷ phì cười khổ sở rồi tan biến đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.