Chương 133: Ngại chết mất
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Chuyện này đi hơi xa rồi. Giản Sơ Mạn quá phận rồi. Con bé vậy mà dám cởi bỏ
ngoại bào, áp sát người cùng lớp trung y lên người sư phụ. Đây lại còn
có thể thống gì?
Hai tay con bé ôm ghì lấy người kia. Chân đã không an phận mà vòng qua, quấn lấy eo y. Tạo ra một tư thế vô cùng ái muội. Môi lưỡi giao chiến triền miên day dứt không rời. Càng ngày càng gấp gáp như chờ không nổi. Muốn phạm tội tày trời.
Cuối cùng Hạ Thất Phượng cũng có phản ứng rồi. Y đã đáp lại hành động của Giản Sơ Mạn. Chủ động hôn tới, không để Giản Sơ Mạn muốn làm gì thì làm nữa. Thật sự mà nói, Giản Sơ Mạn cũng đã rất bạo khi dám chiếm tiện nghi của y. Dám dùng lưỡi tấn công vào khoang miệng của người kia. Nhưng mà đối với Hạ Thất Phượng, lực hôn kia của Giản Sơ Mạn chỉ là trứng chọi đá. Y hôn lấy, cũng nồng sâu ghì chặt lấy cổ của đứa trẻ, khiến da đầu con bé tê ran. Chỉ mới mấy hơi đã khiến Giản Sơ Mạn thở không thông, liên tục bị sặc. Chỉ là con bé không muốn dừng lại, vẫn cố chấp bám lấy kích thích này.
Hạ Thất Phượng môi vẫn an vị trên mặt người kia nhưng tay đã bắt đầu không an phận. Bàn tay thon dài đỡ lấy gáy của Giản Sơ Mạn, tay còn lại vuốt ve, mơn trớn chiếc đùi trắng nõn mịn màng của người kia. Bàn tay đó của y ngày càng tiến sâu vào trong, càng ngày càng gần...càng ngày càng gần...
Đã sắp đến nơi đó rồi.....
Hạ Thất Phượng như không kiềm chế nổi nữa, thô bạo bắt lấy đùi của Giản Sơ Mạn giơ lên cao. Cả người gập xuống thân con bé. Dập mạnh một cái khiến cả 2 đều dính hết lên giường.
Giản Sơ Mạn vẫn còn đang cảm thụ, nhưng thật như có thứ gì đang từ từ mất đi. Không còn đầy ắp như ban nãy.... Môi hôn... Đôi môi đang hôn con bé đi đâu mất rồi.
" Đã đủ chưa?" - giọng người kia thở gấp nói.
Giản Sơ Mạn mở mắt ra nhìn. Nhìn thấy dáng vẻ y phục xộc xệch, mắt vương tơ sắc dục, còn có tiếng thở gấp của Hạ Thất Phượng... Thật sự là kích thích lớn. Ai nhìn vào mà không bị dụ hoặc đến cuồng si được chứ!
" Vẫn không đủ!" - Giản Sơ Mạn nhanh chóng đáp rồi bật hẳn người dậy.
Con bé không quan tâm mặt mình dày mỏng vậy mà dám lật áo của Hạ Thất Phượng ra... Đè người xuống giường. Chỉ là...
" To gan!... Mau xuống cho ta!" - Tiếng quát cùng ánh mắt của Hạ Thất Phượng là rất nghiêm túc mà nói.
Giản Sơ Mạn lật áo ngay vị trí cánh tay trái của y. Lộ ra vết băng bó đã thấm đầy máu. Chỉ có lúc này, mùi máu của y mới thật sự làm cô thức tỉnh...
Cả người cô như bất động. Bắt đầu nghĩ lại những việc mình đã làm....
" Không phải là mơ thôi sao?" - Giản Sơ Mạn ngơ ngác hỏi nhưng vẫn nhanh chóng cúi người xuống. Muốn hôn lần nữa.
Thật ra lần này không phải muốn hôn, mà là muốn xác nhận. Nếu như là mơ, y chắc chắn sẽ lại không có phản ứng. Bằng không...
* A * tiếng rên rỉ của Giản Sơ Mạn.
" Tự ngươi nghĩ đi!... Còn không mau đứng lên cho ta!" - Hạ Thất Phượng đanh thép nói.
Bị cắn ở xương quai xanh... Đây thật sự là Hạ Thất Phượng... Tiêu rồi tiêu rồi. Ban nãy mình vừa làm gì vậy trời. Giờ phải làm sao?
" Sư phụ, con xin lỗi! Con không phải cố ý đâu. Con tưởng không phải người... À không, con tưởng đây chỉ là mộng cảnh... Càng không đúng, con tưởng là ảo ảnh trong mộng cảnh hóa thân thành người nên mới làm như vậy!" - Giản Sơ Mạn lập tức rời xuống, quỳ hẳn xuống dưới đất mà giải thích.
Sao ta càng nói càng nghe vô lý vậy nè!
" Ngươi thèm khát linh lực của vi sư đến mức vậy sao?... Còn dám ăn đậu phụ của ta... Đào Nhi cho ngươi ăn gan hùm sao?" - Hạ Thất Phượng cũng đỏ mặt, ho khan mà nói.
" Mới là không có! Con nói rồi, ta tưởng là mộng nên mới làm vậy!" - Giản Sơ Mạn lập tức phản bác.
Lại tiêu rồi. Y nói ngươi thèm khát linh lực là còn chừa đường cho mặt mũi của ngươi. Ngươi lại không hiểu chuyện còn đi giải thích. Khác nào nói thẳng con có tham vọng riêng tư với người. Giản Sơ Mạn ơi là Giản Sơ Mạn, ngươi đúng là đồ ngốc.
" Mặc y phục vào! Kẻo lạnh!" - Hạ Thất Phượng ho nhẹ rồi nhắc lấy xiêm y kia cho con bé mặc vào.
Giản Sơ Mạn đã ngại đến mức không biết lỗ nào mà chui. Chỉ có thể nhận lấy, nhanh chóng mặt vào.
Hai người chỉnh tư trang đôi chút, Hạ Thất Phượng đã đứng lên rời khỏi giường.
" Trẻ con bây giờ lớn thật là nhanh!" - Hạ Thất Phượng đột nhiên cảm tháng một câu.
" Là do ta hỏi người không trả lời mà!" - Giản Sơ Mạn tức tối đáp lại.
Vả lại cũng không phải ta một mình hưởng lợi. Người không phải cũng rất hợp tác sao? Sao có thể đổ cho mình ta được chứ?
" Ngươi chờ ta trả lời sao?" - Hạ Thất Phượng cũng nhanh chóng đáp.
Phải ha. Y một lời cũng chưa nói đã bị hôn cho tới tấp rồi...
" Bỏ đi!... Ta sẽ xem hôm nay là ngươi sức khỏe không tốt. Muốn tìm kiếm linh lực Phượng Yêu tu bổ linh lực. Về sau đừng nhắc tới nữa." - Hạ Thất Phượng chỉnh đốn lại biểu tình rồi nói.
" vâng"
Hai tay con bé ôm ghì lấy người kia. Chân đã không an phận mà vòng qua, quấn lấy eo y. Tạo ra một tư thế vô cùng ái muội. Môi lưỡi giao chiến triền miên day dứt không rời. Càng ngày càng gấp gáp như chờ không nổi. Muốn phạm tội tày trời.
Cuối cùng Hạ Thất Phượng cũng có phản ứng rồi. Y đã đáp lại hành động của Giản Sơ Mạn. Chủ động hôn tới, không để Giản Sơ Mạn muốn làm gì thì làm nữa. Thật sự mà nói, Giản Sơ Mạn cũng đã rất bạo khi dám chiếm tiện nghi của y. Dám dùng lưỡi tấn công vào khoang miệng của người kia. Nhưng mà đối với Hạ Thất Phượng, lực hôn kia của Giản Sơ Mạn chỉ là trứng chọi đá. Y hôn lấy, cũng nồng sâu ghì chặt lấy cổ của đứa trẻ, khiến da đầu con bé tê ran. Chỉ mới mấy hơi đã khiến Giản Sơ Mạn thở không thông, liên tục bị sặc. Chỉ là con bé không muốn dừng lại, vẫn cố chấp bám lấy kích thích này.
Hạ Thất Phượng môi vẫn an vị trên mặt người kia nhưng tay đã bắt đầu không an phận. Bàn tay thon dài đỡ lấy gáy của Giản Sơ Mạn, tay còn lại vuốt ve, mơn trớn chiếc đùi trắng nõn mịn màng của người kia. Bàn tay đó của y ngày càng tiến sâu vào trong, càng ngày càng gần...càng ngày càng gần...
Đã sắp đến nơi đó rồi.....
Hạ Thất Phượng như không kiềm chế nổi nữa, thô bạo bắt lấy đùi của Giản Sơ Mạn giơ lên cao. Cả người gập xuống thân con bé. Dập mạnh một cái khiến cả 2 đều dính hết lên giường.
Giản Sơ Mạn vẫn còn đang cảm thụ, nhưng thật như có thứ gì đang từ từ mất đi. Không còn đầy ắp như ban nãy.... Môi hôn... Đôi môi đang hôn con bé đi đâu mất rồi.
" Đã đủ chưa?" - giọng người kia thở gấp nói.
Giản Sơ Mạn mở mắt ra nhìn. Nhìn thấy dáng vẻ y phục xộc xệch, mắt vương tơ sắc dục, còn có tiếng thở gấp của Hạ Thất Phượng... Thật sự là kích thích lớn. Ai nhìn vào mà không bị dụ hoặc đến cuồng si được chứ!
" Vẫn không đủ!" - Giản Sơ Mạn nhanh chóng đáp rồi bật hẳn người dậy.
Con bé không quan tâm mặt mình dày mỏng vậy mà dám lật áo của Hạ Thất Phượng ra... Đè người xuống giường. Chỉ là...
" To gan!... Mau xuống cho ta!" - Tiếng quát cùng ánh mắt của Hạ Thất Phượng là rất nghiêm túc mà nói.
Giản Sơ Mạn lật áo ngay vị trí cánh tay trái của y. Lộ ra vết băng bó đã thấm đầy máu. Chỉ có lúc này, mùi máu của y mới thật sự làm cô thức tỉnh...
Cả người cô như bất động. Bắt đầu nghĩ lại những việc mình đã làm....
" Không phải là mơ thôi sao?" - Giản Sơ Mạn ngơ ngác hỏi nhưng vẫn nhanh chóng cúi người xuống. Muốn hôn lần nữa.
Thật ra lần này không phải muốn hôn, mà là muốn xác nhận. Nếu như là mơ, y chắc chắn sẽ lại không có phản ứng. Bằng không...
* A * tiếng rên rỉ của Giản Sơ Mạn.
" Tự ngươi nghĩ đi!... Còn không mau đứng lên cho ta!" - Hạ Thất Phượng đanh thép nói.
Bị cắn ở xương quai xanh... Đây thật sự là Hạ Thất Phượng... Tiêu rồi tiêu rồi. Ban nãy mình vừa làm gì vậy trời. Giờ phải làm sao?
" Sư phụ, con xin lỗi! Con không phải cố ý đâu. Con tưởng không phải người... À không, con tưởng đây chỉ là mộng cảnh... Càng không đúng, con tưởng là ảo ảnh trong mộng cảnh hóa thân thành người nên mới làm như vậy!" - Giản Sơ Mạn lập tức rời xuống, quỳ hẳn xuống dưới đất mà giải thích.
Sao ta càng nói càng nghe vô lý vậy nè!
" Ngươi thèm khát linh lực của vi sư đến mức vậy sao?... Còn dám ăn đậu phụ của ta... Đào Nhi cho ngươi ăn gan hùm sao?" - Hạ Thất Phượng cũng đỏ mặt, ho khan mà nói.
" Mới là không có! Con nói rồi, ta tưởng là mộng nên mới làm vậy!" - Giản Sơ Mạn lập tức phản bác.
Lại tiêu rồi. Y nói ngươi thèm khát linh lực là còn chừa đường cho mặt mũi của ngươi. Ngươi lại không hiểu chuyện còn đi giải thích. Khác nào nói thẳng con có tham vọng riêng tư với người. Giản Sơ Mạn ơi là Giản Sơ Mạn, ngươi đúng là đồ ngốc.
" Mặc y phục vào! Kẻo lạnh!" - Hạ Thất Phượng ho nhẹ rồi nhắc lấy xiêm y kia cho con bé mặc vào.
Giản Sơ Mạn đã ngại đến mức không biết lỗ nào mà chui. Chỉ có thể nhận lấy, nhanh chóng mặt vào.
Hai người chỉnh tư trang đôi chút, Hạ Thất Phượng đã đứng lên rời khỏi giường.
" Trẻ con bây giờ lớn thật là nhanh!" - Hạ Thất Phượng đột nhiên cảm tháng một câu.
" Là do ta hỏi người không trả lời mà!" - Giản Sơ Mạn tức tối đáp lại.
Vả lại cũng không phải ta một mình hưởng lợi. Người không phải cũng rất hợp tác sao? Sao có thể đổ cho mình ta được chứ?
" Ngươi chờ ta trả lời sao?" - Hạ Thất Phượng cũng nhanh chóng đáp.
Phải ha. Y một lời cũng chưa nói đã bị hôn cho tới tấp rồi...
" Bỏ đi!... Ta sẽ xem hôm nay là ngươi sức khỏe không tốt. Muốn tìm kiếm linh lực Phượng Yêu tu bổ linh lực. Về sau đừng nhắc tới nữa." - Hạ Thất Phượng chỉnh đốn lại biểu tình rồi nói.
" vâng"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.