Chương 179: Nhìn thấy, tìm thấy
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Đã không biết từ khi nào. Nữ nhân kia cứ lả lơi bám dai như đỉa mãi không
chịu buông tha trên người y. Nhưng vẫn là dẫn y tới chỗ hồng lao.
" Mấy vị cô nương mau phấn chấn lên. Có người tới 'tìm người' mau chóng thể hiện giúp y nhận ra thôi nào!" - Nữ nhân đó hứng thú như chuẩn bị xem trò tiêu khiển mà nói.
Cô ta đưa y bước vào trong. Rồi lại từ phía sau phục kích ôm lấy y. Cứ tỏ vẻ khiêu khích cùng với đó là gợi dục mà nói.
" Này... Nhìn thấy họ chưa? Quên mất ngươi mù rồi. Để ta tả cho ngươi nhé!... Người ở đây, có người ở trên giường bị chơi cho ra bã, có người chịu đòn roi bò lết dưới đất sủa cho ta nghe. Còn có người phải nhảy múa uốn éo khiêu gợi trước mặt ta để lấy lòng. Cũng có người tự nguyện dâng hiến cho ta chơi, chỉ cầu đổi đời... Tất cả đều là dùng mặt của ngươi mà chơi với ta. Ngươi thấy sao! Nhìn họ chật vật như vậy ta lại thấy như chính ngươi. Thật thú vị đúng không?"
Thật đáng kinh tởm...
" Biến thái ngông cuồng!" - Y lạnh nhạt đáp.
" Đúng đúng đúng!... Ngươi luôn là cao ngạo như vậy, thanh cao lãnh đạm. Những tầm thường này không sánh được... Chính vì ngươi quá hoàn hảo, nên bọn chúng mới không thỏa mãn được ta... Ở đây mới có nhiều người như vậy... Chung quy cũng chỉ là vì ngươi!" - Nữ nhân lại ngông cuồng nói.
Y không đáp chỉ kéo cô ta ra khỏi người mình. Thẳng thừng đẩy mạnh sang một bên.
" Ngươi là thức thần của Phượng Yêu nguyên bản đúng không? Cho nên mới có thể có được dáng vẻ giống với chủ nhân của mình... Đáng tiếc là sau khi Phượng Yêu chuyển thế thì ngươi chỉ là một kẻ phế phẩm như ta cả thôi... Từ sau khi Phượng Yêu chuyển thế thì sẽ là nhưng kiếp người khác nhau, sau khi lửa hận bộc phát mới nhớ ra được quá khứ. Nhưng vẫn là từng kiếp người thay thế nhau tiếp quản nơi đây. Cho nên, kể từ lần chuyển kiếp đầu tiên ngươi đã không thể tác động được gì đến thế cuộc này rồi. Mà hình như ngay cả Phượng Yêu ban đầu cũng không cần ngươi, chỉ là vô thức sinh ra. Vì vậy ngươi căn bản không thể đụng vào họ, mà chỉ có thể canh ngục của họ. Ta nói vậy...đúng không?" - Hạ Thất Phượng bình tĩnh phân tích.
" Được lắm... Nói rất đúng. Vậy thì sao chứ? Không phải đều như nhau sao?" - Nữ nhân có đôi chút căm phẫn nói.
" Ta có thể đoán ra ngươi là thức thần của Phượng Yêu nguyên bản vì ngươi đã gọi Giáng Liên... Nhưng mà ta không phải. Kiếp này ta là Hạ Thất Phượng. Cho nên, rất mong ngươi giữ khoảng cách một chút!" - Y liền đáp.
" Chỉ vì muốn ta tránh xa ngươi thôi sao?... Được!... Hạ Thất Phượng ngươi chọn đi, chọn một người trong số đó... À. Ta nói này, ngươi không có linh lực. Âm giới lại không có linh khí để ngươi cảm nhận, có là mở to hai mắt thì vẫn khó mà tìm được, huống hồ là kẻ mù như ngươi... Thật khiến người ta tức cười. Ngươi mà chọn sai thì ngươi chết chắc!" - Nữ nhân đó lại cười cợt nói.
" Không sao? Giữa bọn ta có một ấn ký mà cho dù có đi đến đâu cũng chắc chắn tìm ra được! Hơn nữa ở kiếp này, ta mới là chủ của nơi đây." - Hạ Thất Phượng tự tin nói rồi chầm chậm bước vào lòng giam.
Thật sự không nhất thiết phải giả mù nhưng vẫn là cảnh giác tốt hơn. Đám người đó nháo nhào cả lên nhưng chỉ một chốc lại ngả rạp xuống.
" Nếu ngươi tự tin như vậy. Vậy thì, bế người đó đi mà chữa trị, nhưng nếu bế sai người! Ta sẽ giết cô ta.." - Nữ nhân đó thâm độc nói.
Hạ Thất Phượng, bản thân ngươi phải tách bạch thật rõ. Chỉ cần sống với những gì của kiếp này là đủ rồi. Không cần quan tâm quá nhiều đến chúng. Kiếp này ta mới là Phượng Yêu, con bé có lẻ cũng trở thành Huyền Y rồi. Ta chỉ biết nó là Sơ Mạn, không cần thêm nữa. Hiện tại chúng vẫn chưa biết chuyện tách linh thể dẫn đến mất chực vụ, vẫn có thể ở lại tạm nơi đây cho con bé dưỡng thương. Về người ban sáng, cứ từ từ điều tra là được.
___\\ Hết phần góc kể từ Hạ Thất Phượng///___
Nóng, đau quá. Người mình lần nữa lại trống rỗng. Sao lại càng ngày càng không nhớ ra gì... Cảm giác này thật đau đớn, thật mệt mỏi. Ai đó có thể giải thoát cho ta không.
" Khó chịu quá!" - Sơ Mạn bắt đầu nói mớ.
Một cảm giác ấm áp ập tới. Giống như đang có ai đó ở cạnh bên. Chăm sóc cho cô vậy.
Sự đau nhức đó không ngưng đi nhưng lại dịu hẳn. Khiến cho cô dần cảm thấy thoải mái đến khó tả.
Dần dần chìm vào giấc ngủ. Có thể nói đây cũng là rất lâu rồi cô có thể an giấc như vậy.
Sáng sớm hôm sau:
Đau nhức khắp người... Ta tưởng chừng như không thể tỉnh lại đấy chứ. Năng lượng như bị rút cạn, không thể cũng là không muốn phải cử động. Cô dần dần mở mắt ra, quay người nhìn sang phía đang tỳ nặng vào chăn bông bên phải của cô.
Có một người đang nằm dựa vào đó mà ngủ...
Tóc đen dài, quấn băng che mắt, bạch y, trâm bạch ngọc... Là Hạ Thất Phượng.
Cô ngay lập tức tỉnh táo ngồi bật dậy, đánh mấy cái vào má để xem thật giả. Sư phụ vậy mà chăm sóc mình cả đêm qua sao? Đến thùng nước chườm vẫn còn chưa dọn xuống được... Mà nơi này là nơi nào?
" Hửm" - Y khẽ động đậy phát ra tiếng.
Chết rồi sư phụ tỉnh lại... Ta nên làm sao đây? Khoan đã, nếu sư phụ đang không nhìn thấy nên mới cứu mình. Có khi nào là vậy! Nếu như bây giờ mình nói ra thì có khi nào sẽ khiến người chán ghét đuổi mình đi mất nữa không?... Nhưng mà cũng không thể không nói... Đúng rồi thuật đổi giọng..
Cô nghĩ rồi liền làm ngay, đổi giọng chính mình thành một giọng khác.
" À ờ à... Tiên nhân, người tỉnh lại rồi!" - Sơ Mạn ấp úng nói
Y ngồi thẳng dậy với vẻ đầy mệt mỏi. Nghe thấy câu này liền không khỏi phì cười nhưng rất nhanh đã chấn tỉnh lại, gương mặt lạnh tanh nói: " Ngươi là ai? Sao lại rơi vào phủ của ta?"
" Ta rơi vào!!!?.. Vậy đa tạ tiên nhân đã giúp đỡ, có thể cho tiểu nữ hỏi nơi này là đâu không? Sao tiên nhân lại ở đây?" - Sơ Mạn liền nói tiếp
Nơi đây quả thật không bình thường. Không khí nặng nề u ám, không giống ở hoàng cung chút nào...
" Sao ngươi biết ta là tiên nhân!" - Y phì cười hỏi lại.
Chết rồi...lộ rồi sao?
" Ta... Buồn chán thế gian, bị đệ tử hãm hại nên muốn tìm nơi tịnh dưỡng. Biệt phủ này là phủ đệ của ta, ở Âm giới rất gần với Địa Phủ. Vừa đến liền có người báo ngươi rơi xuống con kênh sau phủ mới phải ra tay. Bằng không lại có kẻ nói ta giết người sống ngay tại Âm giới này... Vậy thì ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ta lắm!" - Y liền nói tiếp.
" Vậy tùy tùng của người đâu? Sao không làm thay người?"
" Ta để họ ở lại nhân gian hết rồi. Ồn ào sẽ gây ảnh hưởng... Có nô gia trong phủ là đủ rồi..."
" Vẫn còn chưa hỏi...ngươi là ai?" - Y lại cười rồi hỏi.
Sao sư phụ có chút lạ... Thăm dò sao?... Nếu bây giờ trả lời là Sơ Mạn thì tiêu mất...
" Ta...tên..ờm... Chi Hưu... Vậy người tên gì?" - Sơ Mạn liền bịa đại một cái tên đáp.
" Vô Cương!" - Y cười thích thú đáp.
Hả??? Cái này...cái này là phạm qui rồi. Cười vậy chết ta mất... Đây là đang thả thính sao?
Vô Cương Chi Hưu nghĩa là vẻ đẹp vô cùng, hạnh phúc vô hạn. Đây là có ý gì?
" Người...người...người... vì sao trêu chọc ta?" - Sơ Mạn ngại ngùng nói.
" Nhìn người của ngươi!" - Y nói.
Sơ Mạn liền nhìn xuống, y đã đắp thuốc và cả lại quấn băng cho cô hết cả rồi. Làm vô cùng kĩ lưỡng... Là y nhân thì làm như vậy với người bệnh cũng là bình thường thôi. Nhưng mà theo lời y nói lại có chút quái quái...
" Nếu câu trả lời là vì yêu thích cơ thể của ngươi thì sao?" - Y cợt nhã nói.
Nói cái gì vậy... Chết ta rồi....
" Người nói cái gì vậy?... Biến thái!" - Sơ Mạn ngượng chín mặt nói rồi chui rút vào trong chăn.
Hạ Thất Phượng bên ngoài chỉ phì cười không nói gì thêm rồi cũng rời đi mất.
" Mấy vị cô nương mau phấn chấn lên. Có người tới 'tìm người' mau chóng thể hiện giúp y nhận ra thôi nào!" - Nữ nhân đó hứng thú như chuẩn bị xem trò tiêu khiển mà nói.
Cô ta đưa y bước vào trong. Rồi lại từ phía sau phục kích ôm lấy y. Cứ tỏ vẻ khiêu khích cùng với đó là gợi dục mà nói.
" Này... Nhìn thấy họ chưa? Quên mất ngươi mù rồi. Để ta tả cho ngươi nhé!... Người ở đây, có người ở trên giường bị chơi cho ra bã, có người chịu đòn roi bò lết dưới đất sủa cho ta nghe. Còn có người phải nhảy múa uốn éo khiêu gợi trước mặt ta để lấy lòng. Cũng có người tự nguyện dâng hiến cho ta chơi, chỉ cầu đổi đời... Tất cả đều là dùng mặt của ngươi mà chơi với ta. Ngươi thấy sao! Nhìn họ chật vật như vậy ta lại thấy như chính ngươi. Thật thú vị đúng không?"
Thật đáng kinh tởm...
" Biến thái ngông cuồng!" - Y lạnh nhạt đáp.
" Đúng đúng đúng!... Ngươi luôn là cao ngạo như vậy, thanh cao lãnh đạm. Những tầm thường này không sánh được... Chính vì ngươi quá hoàn hảo, nên bọn chúng mới không thỏa mãn được ta... Ở đây mới có nhiều người như vậy... Chung quy cũng chỉ là vì ngươi!" - Nữ nhân lại ngông cuồng nói.
Y không đáp chỉ kéo cô ta ra khỏi người mình. Thẳng thừng đẩy mạnh sang một bên.
" Ngươi là thức thần của Phượng Yêu nguyên bản đúng không? Cho nên mới có thể có được dáng vẻ giống với chủ nhân của mình... Đáng tiếc là sau khi Phượng Yêu chuyển thế thì ngươi chỉ là một kẻ phế phẩm như ta cả thôi... Từ sau khi Phượng Yêu chuyển thế thì sẽ là nhưng kiếp người khác nhau, sau khi lửa hận bộc phát mới nhớ ra được quá khứ. Nhưng vẫn là từng kiếp người thay thế nhau tiếp quản nơi đây. Cho nên, kể từ lần chuyển kiếp đầu tiên ngươi đã không thể tác động được gì đến thế cuộc này rồi. Mà hình như ngay cả Phượng Yêu ban đầu cũng không cần ngươi, chỉ là vô thức sinh ra. Vì vậy ngươi căn bản không thể đụng vào họ, mà chỉ có thể canh ngục của họ. Ta nói vậy...đúng không?" - Hạ Thất Phượng bình tĩnh phân tích.
" Được lắm... Nói rất đúng. Vậy thì sao chứ? Không phải đều như nhau sao?" - Nữ nhân có đôi chút căm phẫn nói.
" Ta có thể đoán ra ngươi là thức thần của Phượng Yêu nguyên bản vì ngươi đã gọi Giáng Liên... Nhưng mà ta không phải. Kiếp này ta là Hạ Thất Phượng. Cho nên, rất mong ngươi giữ khoảng cách một chút!" - Y liền đáp.
" Chỉ vì muốn ta tránh xa ngươi thôi sao?... Được!... Hạ Thất Phượng ngươi chọn đi, chọn một người trong số đó... À. Ta nói này, ngươi không có linh lực. Âm giới lại không có linh khí để ngươi cảm nhận, có là mở to hai mắt thì vẫn khó mà tìm được, huống hồ là kẻ mù như ngươi... Thật khiến người ta tức cười. Ngươi mà chọn sai thì ngươi chết chắc!" - Nữ nhân đó lại cười cợt nói.
" Không sao? Giữa bọn ta có một ấn ký mà cho dù có đi đến đâu cũng chắc chắn tìm ra được! Hơn nữa ở kiếp này, ta mới là chủ của nơi đây." - Hạ Thất Phượng tự tin nói rồi chầm chậm bước vào lòng giam.
Thật sự không nhất thiết phải giả mù nhưng vẫn là cảnh giác tốt hơn. Đám người đó nháo nhào cả lên nhưng chỉ một chốc lại ngả rạp xuống.
" Nếu ngươi tự tin như vậy. Vậy thì, bế người đó đi mà chữa trị, nhưng nếu bế sai người! Ta sẽ giết cô ta.." - Nữ nhân đó thâm độc nói.
Hạ Thất Phượng, bản thân ngươi phải tách bạch thật rõ. Chỉ cần sống với những gì của kiếp này là đủ rồi. Không cần quan tâm quá nhiều đến chúng. Kiếp này ta mới là Phượng Yêu, con bé có lẻ cũng trở thành Huyền Y rồi. Ta chỉ biết nó là Sơ Mạn, không cần thêm nữa. Hiện tại chúng vẫn chưa biết chuyện tách linh thể dẫn đến mất chực vụ, vẫn có thể ở lại tạm nơi đây cho con bé dưỡng thương. Về người ban sáng, cứ từ từ điều tra là được.
___\\ Hết phần góc kể từ Hạ Thất Phượng///___
Nóng, đau quá. Người mình lần nữa lại trống rỗng. Sao lại càng ngày càng không nhớ ra gì... Cảm giác này thật đau đớn, thật mệt mỏi. Ai đó có thể giải thoát cho ta không.
" Khó chịu quá!" - Sơ Mạn bắt đầu nói mớ.
Một cảm giác ấm áp ập tới. Giống như đang có ai đó ở cạnh bên. Chăm sóc cho cô vậy.
Sự đau nhức đó không ngưng đi nhưng lại dịu hẳn. Khiến cho cô dần cảm thấy thoải mái đến khó tả.
Dần dần chìm vào giấc ngủ. Có thể nói đây cũng là rất lâu rồi cô có thể an giấc như vậy.
Sáng sớm hôm sau:
Đau nhức khắp người... Ta tưởng chừng như không thể tỉnh lại đấy chứ. Năng lượng như bị rút cạn, không thể cũng là không muốn phải cử động. Cô dần dần mở mắt ra, quay người nhìn sang phía đang tỳ nặng vào chăn bông bên phải của cô.
Có một người đang nằm dựa vào đó mà ngủ...
Tóc đen dài, quấn băng che mắt, bạch y, trâm bạch ngọc... Là Hạ Thất Phượng.
Cô ngay lập tức tỉnh táo ngồi bật dậy, đánh mấy cái vào má để xem thật giả. Sư phụ vậy mà chăm sóc mình cả đêm qua sao? Đến thùng nước chườm vẫn còn chưa dọn xuống được... Mà nơi này là nơi nào?
" Hửm" - Y khẽ động đậy phát ra tiếng.
Chết rồi sư phụ tỉnh lại... Ta nên làm sao đây? Khoan đã, nếu sư phụ đang không nhìn thấy nên mới cứu mình. Có khi nào là vậy! Nếu như bây giờ mình nói ra thì có khi nào sẽ khiến người chán ghét đuổi mình đi mất nữa không?... Nhưng mà cũng không thể không nói... Đúng rồi thuật đổi giọng..
Cô nghĩ rồi liền làm ngay, đổi giọng chính mình thành một giọng khác.
" À ờ à... Tiên nhân, người tỉnh lại rồi!" - Sơ Mạn ấp úng nói
Y ngồi thẳng dậy với vẻ đầy mệt mỏi. Nghe thấy câu này liền không khỏi phì cười nhưng rất nhanh đã chấn tỉnh lại, gương mặt lạnh tanh nói: " Ngươi là ai? Sao lại rơi vào phủ của ta?"
" Ta rơi vào!!!?.. Vậy đa tạ tiên nhân đã giúp đỡ, có thể cho tiểu nữ hỏi nơi này là đâu không? Sao tiên nhân lại ở đây?" - Sơ Mạn liền nói tiếp
Nơi đây quả thật không bình thường. Không khí nặng nề u ám, không giống ở hoàng cung chút nào...
" Sao ngươi biết ta là tiên nhân!" - Y phì cười hỏi lại.
Chết rồi...lộ rồi sao?
" Ta... Buồn chán thế gian, bị đệ tử hãm hại nên muốn tìm nơi tịnh dưỡng. Biệt phủ này là phủ đệ của ta, ở Âm giới rất gần với Địa Phủ. Vừa đến liền có người báo ngươi rơi xuống con kênh sau phủ mới phải ra tay. Bằng không lại có kẻ nói ta giết người sống ngay tại Âm giới này... Vậy thì ảnh hưởng tới việc nghỉ ngơi của ta lắm!" - Y liền nói tiếp.
" Vậy tùy tùng của người đâu? Sao không làm thay người?"
" Ta để họ ở lại nhân gian hết rồi. Ồn ào sẽ gây ảnh hưởng... Có nô gia trong phủ là đủ rồi..."
" Vẫn còn chưa hỏi...ngươi là ai?" - Y lại cười rồi hỏi.
Sao sư phụ có chút lạ... Thăm dò sao?... Nếu bây giờ trả lời là Sơ Mạn thì tiêu mất...
" Ta...tên..ờm... Chi Hưu... Vậy người tên gì?" - Sơ Mạn liền bịa đại một cái tên đáp.
" Vô Cương!" - Y cười thích thú đáp.
Hả??? Cái này...cái này là phạm qui rồi. Cười vậy chết ta mất... Đây là đang thả thính sao?
Vô Cương Chi Hưu nghĩa là vẻ đẹp vô cùng, hạnh phúc vô hạn. Đây là có ý gì?
" Người...người...người... vì sao trêu chọc ta?" - Sơ Mạn ngại ngùng nói.
" Nhìn người của ngươi!" - Y nói.
Sơ Mạn liền nhìn xuống, y đã đắp thuốc và cả lại quấn băng cho cô hết cả rồi. Làm vô cùng kĩ lưỡng... Là y nhân thì làm như vậy với người bệnh cũng là bình thường thôi. Nhưng mà theo lời y nói lại có chút quái quái...
" Nếu câu trả lời là vì yêu thích cơ thể của ngươi thì sao?" - Y cợt nhã nói.
Nói cái gì vậy... Chết ta rồi....
" Người nói cái gì vậy?... Biến thái!" - Sơ Mạn ngượng chín mặt nói rồi chui rút vào trong chăn.
Hạ Thất Phượng bên ngoài chỉ phì cười không nói gì thêm rồi cũng rời đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.