Chương 22: Sư phụ khó ưa
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Một cô gái đến từ thế kỉ 21 dễ thương xinh đẹp trong trẻo lanh lợi. Sống
nhiệt huyết hết mình và luôn làm những việc có ích cho đời. Vậy mà ngày
hôm nay,...ngày hôm nay bị người ta nói là ham ăn lười làm. Thế đã đành, nói cô người lười nói thì đúng là lười nói thật, nói cô khó gần thì
cũng khó gần thật. Ngày đầu tiên thượng sơn, sư phụ nhà khác ai cũng yêu thương để tâm đến đệ tử của mình. Thậm chí còn muốn nhường phòng trong
điện cho đệ tử. Còn sư phụ trưởng môn đại nhân của tôi,... VỨT TÔI RA
PHÒNG CỦI. Thù này không báo không phải Hủ Tiếu Bánh Canh. Chờ tôi về
nhất định sẽ lập group anti Hạ Thất Phượng, chuẩn bị gạch ném đá cô ta,
một trong hai nữ chủ mà lại bị đói xử như vậy hả!!! Nữ 9 còn chưa dám
ngược tôi mà cô dám!
" Hạ Thất Phượng, ít nhiều gì thì tôi cũng họ Hạ như cô mà. Trời mưa luôn rồi, cô bắt tôi nằm trên đám cỏ khô này ngủ à! 18 năm nay chứ ai dám ngược đãi lão nương mà cô dám!" - Giản Sơ Mạn tức giận đạp đất hét lớn.
Trời thì mưa như được mùa, mưa như trút hạt. Tiếng mưa lớn mang theo khí trời lạnh lạnh của ngày đông, ôi một màn giao hưởng tuyệt vời. Trời đã lạnh mà chỉ nằm trên một đống cỏ khô, lấy cỏ khô làm chăn cũng khiến lòng ngực con người ta oán giận nữa là.
* Bốc * Tiếng vật gì đó rơi trúng đầu Giản Sơ Mạn một cái.
" Aiya đau chết được... Cái gì đây?" - Cô khó chịu xoa đầu rồi cúi xuống nhặt vật kia lên.
Là một khúc củi, khúc củi sao lại rơi từ trên cao xuống.
[ Nhiệm vụ: Tạo thiện cảm với Hạ Thất Phượng] - Trên đó khắc.
Thì ra hệ thống off nên giờ thông báo nhiệm vụ bằng cách này.
" Tạo thiện cảm với cô ta, chắc ta không muốn chắc. Có được sư phụ là trưởng môn, nếu được cô ta chống lưng cho không phải là quá tuyệt rồi sao! Không ai dám bắt nạt. Nhưng mà cô ta để tôi có cơ hội chắc, vừa về đến điện đã bị nói không biết quy củ phép tắc. Ta chỉ đơn thuần là muốn làm quen thôi có cần làm cái biểu cảm phiền ra mặt vậy không? Còn nữa, Giản Sơ Mạn tôi lại không bằng một bạch cẩu sao? Tiểu Ái nói thì trả lời được đôi ba câu, còn tôi thì một lời cũng không đáp. Phân biệt đối xử. Hạ Thất Phượng cái đồ đáng ghét nhà cô, sau này ta nhất định mạnh hơn cô rồi sẽ hành hạ cô cho hả dạ. Ta sẽ bảo Nguyệt Ly đày cô ra đảo khỉ, băm cô nhừ tử." - Giản Sơ Mạn oán giận xả một tràng dài, tức đến mức bẻ gãy được khúc củi đấy.
" Ngươi muốn băm ai nhừ tử!" - Một giọng nói từ phía ngoài cửa phòng củi phát ra.
Là một giọng nữ rất lạnh lùng, cái bóng lẹm vào nền đất cũng rất cao.
Chết rồi vừa mới nhắc, làm gì mà như ma vậy.
Trái tim Giản Sơ Mạn đột nhiên đập thình thịch, thấp thỏm không thôi.
" Sư phụ, người ở ác bị trời phạt thành ma cũng đừng tới kiếm con chứ! Con còn yêu đời lắm. Xin lỗi sư phụ, hãy tha cho những lời bồng bột của con lúc nãy, đi siêu thoát đi!" - Giản Sơ Mạn hướng về phía cửa, vừa mếu máo vừa lạy vừa khấn.
" Nói bậy gì đó, ta là Tiểu Ái đây! Mở cửa cho ta đi, ta lạnh lắm." - Giọng người đó có chút run run nói.
" Thật là Tiểu Ái sao?" - Giản Sơ Mạn cẩn thận hỏi lại cùng lúc đó lần mò từ từ tới cửa để quan sát.
" Là ta, Tiểu Ái tròn tròn trắng trắng đây!" - Tiểu Ái bên ngoài cũng vội vã đáp lại vì lạnh.
Dù có một chút lo ngại nhưng Sơ Mạn vẫn mở cửa, về lý do... thì là do nghe ông bà mách bảo.
Cửa vừa mở, Tiểu Ái toàn thân ướt như chuột lột bước vào, cả người lạnh ngắt run bần bật.
" Aiya...lạnh quá lạnh quá! Tiểu nha đầu sao ngươi không nhóm lửa vậy!" - Tiểu Ái run rẩy vì lạnh nhìn xung quanh rồi nói.
" Gia quy Hạ gia từ giờ Tuất thì sẽ không để đèn, ta đang ở trong phòng củi, nhóm lửa thì lại càng nguy hiểm." - Giản Sơ Mạn vội lấy ít vải khô gần đó lau cho Tiểu Ái.
" Luật đặt ra là để lách mà. A Phượng cũng sẽ không để ý đâu, nơi này và chỗ của người cách xa lắm. Không thấy được, để ta vậy. Lạnh thật!" - Tiểu Ái nói rồi bắt tay vào việc, nhóm một ngọn lửa nhỏ bằng củi khô và rơm rạ.
Có chút lửa thì căn phòng liền chở nên ấm ấm hơn một chút, tuy là phòng củi, có rơm có rạ nhưng không bừa bộn. Có lẽ là được quét dọn hằng ngày. Củi sắp ngay ngắn một bên, đống cỏ khô để nằm cũng được đặt ở một nơi khá ấm cúng và gọn gàng. Nói chung là dấu hiệu như có người từng ở.
" Phù...xong rồi! Sưởi 1 chút rồi đi ngủ thôi!" - Tiểu Ái vui vẻ nói.
" Đi ngủ??? Ngươi định ngủ ở đây à!" - Giản Sơ Mạn thắc mắc hỏi lại bởi vì... chỗ ngủ cũng khá nhỏ, hai người có vẻ rất chật. Vả lại, Tiểu Ái có chỗ ngủ riêng trong điện Hàn Băng kia mà.
" Yên tâm, ta biến thành chân thân thì sẽ không chiếm nhiều chỗ đâu. Vả lại còn có thể làm cục bông cho ngươi ôm đỡ lạnh.... Lúc trước ta và A Phượng đều là ngủ ở đây còn không vấn đề!" - Tiểu Ái vẫn hồn nhiên đáp lại.
" Ờm... Mà sao ngươi lại ra đây?" - Giản Sơ Mạn vẫn cảm thấy thắc mắc hỏi tiếp.
" Bị đuổi đó! A Phượng đúng là tính khí thất thường. Lúc trước vẫn rất là tốt đấy chứ, từ lúc Lệnh Ngọc bị vỡ thì như một người khác. Lúc trước đã lười nói, giờ lười nói còn cộng thêm tính tình thất thường này... haizzz mạng chó khó giữ. Con người này đúng là quá đáng khó ưa mà. " - Tiểu Ái cũng có chút ủy khuất nói.
" Đúng là khó ưa thật!... Mà đến ngươi cũng bị đuổi à. Ta tưởng sư phụ thương ngươi lắm!" - Giản Sơ Mạn tìm được chị em cùng chí hướng liền không quản được mà tiếp tục nói.
" A Phượng đương nhiên là thương ta, bọn ta đồng hành với nhau cũng.... 15 năm rồi đấy chứ! Từ lúc ta mới sinh không quá lâu đã được người chăm sóc rồi.... Nhưng mà A Phượng ấy mà, người ấy có rất nhiều việc khó nói, nói chung là ta vẫn mong ngươi sẽ hiểu. Dị tộc mà, đôi lúc cũng sẽ có chút vấn đề không giống người thường được. Những lúc đấy đừng đến gần thì hơn, lại còn lớn lên trong quân đội rồi được phu nhân giáo huấn từ bé. Rất nghiêm khắc. Lúc nãy ta không thuộc hết Y Thư liền bị phạt ra đây." - Tiểu Ái lắc đầu ngao ngán nói.
Tại sao trên đời lại có con người như vậy, sống dễ một chút không được sao? Gò bó bản thân rồi còn gò bó người khác. Phiền chết được, sống vui vẻ tự do tự tại không phải dễ hơn sao? Nếu không phải vì là nhiệm vụ thì ta không thèm để ý cô ta đâu. Tìm kiếm chút thông tin mới được.
" 15 năm???... Sao mà ngươi trẻ quá vậy, nhìn cứ như 9 hay 10 tuổi ấy. Như một đứa trẻ vậy." - Bây giờ Giản Sơ Mạn mới load kịp thông tin mà Tiểu Ái nói, vẻ mặt hết sức bất ngờ đáp.
" Ta là linh thú mà, A Phượng còn hơn ta nữa đấy, cũng 19 rồi nhưng lại rất đẹp. Nhìn cứ như 15 16 ấy thôi.... Ngươi là đồ đệ, có muốn biết nhiều một chút về sư phụ của mình không?" - Tiểu Ái có chút thích thú quay sang hỏi.
Chưa hỏi đã khai, vậy thì đỡ tốn công ta mở lời.
" Có chứ! Ngươi kể ta nghe đi!" - Giản Sơ Mạn vui vẻ đáp.
" Hạ Thất Phượng, ít nhiều gì thì tôi cũng họ Hạ như cô mà. Trời mưa luôn rồi, cô bắt tôi nằm trên đám cỏ khô này ngủ à! 18 năm nay chứ ai dám ngược đãi lão nương mà cô dám!" - Giản Sơ Mạn tức giận đạp đất hét lớn.
Trời thì mưa như được mùa, mưa như trút hạt. Tiếng mưa lớn mang theo khí trời lạnh lạnh của ngày đông, ôi một màn giao hưởng tuyệt vời. Trời đã lạnh mà chỉ nằm trên một đống cỏ khô, lấy cỏ khô làm chăn cũng khiến lòng ngực con người ta oán giận nữa là.
* Bốc * Tiếng vật gì đó rơi trúng đầu Giản Sơ Mạn một cái.
" Aiya đau chết được... Cái gì đây?" - Cô khó chịu xoa đầu rồi cúi xuống nhặt vật kia lên.
Là một khúc củi, khúc củi sao lại rơi từ trên cao xuống.
[ Nhiệm vụ: Tạo thiện cảm với Hạ Thất Phượng] - Trên đó khắc.
Thì ra hệ thống off nên giờ thông báo nhiệm vụ bằng cách này.
" Tạo thiện cảm với cô ta, chắc ta không muốn chắc. Có được sư phụ là trưởng môn, nếu được cô ta chống lưng cho không phải là quá tuyệt rồi sao! Không ai dám bắt nạt. Nhưng mà cô ta để tôi có cơ hội chắc, vừa về đến điện đã bị nói không biết quy củ phép tắc. Ta chỉ đơn thuần là muốn làm quen thôi có cần làm cái biểu cảm phiền ra mặt vậy không? Còn nữa, Giản Sơ Mạn tôi lại không bằng một bạch cẩu sao? Tiểu Ái nói thì trả lời được đôi ba câu, còn tôi thì một lời cũng không đáp. Phân biệt đối xử. Hạ Thất Phượng cái đồ đáng ghét nhà cô, sau này ta nhất định mạnh hơn cô rồi sẽ hành hạ cô cho hả dạ. Ta sẽ bảo Nguyệt Ly đày cô ra đảo khỉ, băm cô nhừ tử." - Giản Sơ Mạn oán giận xả một tràng dài, tức đến mức bẻ gãy được khúc củi đấy.
" Ngươi muốn băm ai nhừ tử!" - Một giọng nói từ phía ngoài cửa phòng củi phát ra.
Là một giọng nữ rất lạnh lùng, cái bóng lẹm vào nền đất cũng rất cao.
Chết rồi vừa mới nhắc, làm gì mà như ma vậy.
Trái tim Giản Sơ Mạn đột nhiên đập thình thịch, thấp thỏm không thôi.
" Sư phụ, người ở ác bị trời phạt thành ma cũng đừng tới kiếm con chứ! Con còn yêu đời lắm. Xin lỗi sư phụ, hãy tha cho những lời bồng bột của con lúc nãy, đi siêu thoát đi!" - Giản Sơ Mạn hướng về phía cửa, vừa mếu máo vừa lạy vừa khấn.
" Nói bậy gì đó, ta là Tiểu Ái đây! Mở cửa cho ta đi, ta lạnh lắm." - Giọng người đó có chút run run nói.
" Thật là Tiểu Ái sao?" - Giản Sơ Mạn cẩn thận hỏi lại cùng lúc đó lần mò từ từ tới cửa để quan sát.
" Là ta, Tiểu Ái tròn tròn trắng trắng đây!" - Tiểu Ái bên ngoài cũng vội vã đáp lại vì lạnh.
Dù có một chút lo ngại nhưng Sơ Mạn vẫn mở cửa, về lý do... thì là do nghe ông bà mách bảo.
Cửa vừa mở, Tiểu Ái toàn thân ướt như chuột lột bước vào, cả người lạnh ngắt run bần bật.
" Aiya...lạnh quá lạnh quá! Tiểu nha đầu sao ngươi không nhóm lửa vậy!" - Tiểu Ái run rẩy vì lạnh nhìn xung quanh rồi nói.
" Gia quy Hạ gia từ giờ Tuất thì sẽ không để đèn, ta đang ở trong phòng củi, nhóm lửa thì lại càng nguy hiểm." - Giản Sơ Mạn vội lấy ít vải khô gần đó lau cho Tiểu Ái.
" Luật đặt ra là để lách mà. A Phượng cũng sẽ không để ý đâu, nơi này và chỗ của người cách xa lắm. Không thấy được, để ta vậy. Lạnh thật!" - Tiểu Ái nói rồi bắt tay vào việc, nhóm một ngọn lửa nhỏ bằng củi khô và rơm rạ.
Có chút lửa thì căn phòng liền chở nên ấm ấm hơn một chút, tuy là phòng củi, có rơm có rạ nhưng không bừa bộn. Có lẽ là được quét dọn hằng ngày. Củi sắp ngay ngắn một bên, đống cỏ khô để nằm cũng được đặt ở một nơi khá ấm cúng và gọn gàng. Nói chung là dấu hiệu như có người từng ở.
" Phù...xong rồi! Sưởi 1 chút rồi đi ngủ thôi!" - Tiểu Ái vui vẻ nói.
" Đi ngủ??? Ngươi định ngủ ở đây à!" - Giản Sơ Mạn thắc mắc hỏi lại bởi vì... chỗ ngủ cũng khá nhỏ, hai người có vẻ rất chật. Vả lại, Tiểu Ái có chỗ ngủ riêng trong điện Hàn Băng kia mà.
" Yên tâm, ta biến thành chân thân thì sẽ không chiếm nhiều chỗ đâu. Vả lại còn có thể làm cục bông cho ngươi ôm đỡ lạnh.... Lúc trước ta và A Phượng đều là ngủ ở đây còn không vấn đề!" - Tiểu Ái vẫn hồn nhiên đáp lại.
" Ờm... Mà sao ngươi lại ra đây?" - Giản Sơ Mạn vẫn cảm thấy thắc mắc hỏi tiếp.
" Bị đuổi đó! A Phượng đúng là tính khí thất thường. Lúc trước vẫn rất là tốt đấy chứ, từ lúc Lệnh Ngọc bị vỡ thì như một người khác. Lúc trước đã lười nói, giờ lười nói còn cộng thêm tính tình thất thường này... haizzz mạng chó khó giữ. Con người này đúng là quá đáng khó ưa mà. " - Tiểu Ái cũng có chút ủy khuất nói.
" Đúng là khó ưa thật!... Mà đến ngươi cũng bị đuổi à. Ta tưởng sư phụ thương ngươi lắm!" - Giản Sơ Mạn tìm được chị em cùng chí hướng liền không quản được mà tiếp tục nói.
" A Phượng đương nhiên là thương ta, bọn ta đồng hành với nhau cũng.... 15 năm rồi đấy chứ! Từ lúc ta mới sinh không quá lâu đã được người chăm sóc rồi.... Nhưng mà A Phượng ấy mà, người ấy có rất nhiều việc khó nói, nói chung là ta vẫn mong ngươi sẽ hiểu. Dị tộc mà, đôi lúc cũng sẽ có chút vấn đề không giống người thường được. Những lúc đấy đừng đến gần thì hơn, lại còn lớn lên trong quân đội rồi được phu nhân giáo huấn từ bé. Rất nghiêm khắc. Lúc nãy ta không thuộc hết Y Thư liền bị phạt ra đây." - Tiểu Ái lắc đầu ngao ngán nói.
Tại sao trên đời lại có con người như vậy, sống dễ một chút không được sao? Gò bó bản thân rồi còn gò bó người khác. Phiền chết được, sống vui vẻ tự do tự tại không phải dễ hơn sao? Nếu không phải vì là nhiệm vụ thì ta không thèm để ý cô ta đâu. Tìm kiếm chút thông tin mới được.
" 15 năm???... Sao mà ngươi trẻ quá vậy, nhìn cứ như 9 hay 10 tuổi ấy. Như một đứa trẻ vậy." - Bây giờ Giản Sơ Mạn mới load kịp thông tin mà Tiểu Ái nói, vẻ mặt hết sức bất ngờ đáp.
" Ta là linh thú mà, A Phượng còn hơn ta nữa đấy, cũng 19 rồi nhưng lại rất đẹp. Nhìn cứ như 15 16 ấy thôi.... Ngươi là đồ đệ, có muốn biết nhiều một chút về sư phụ của mình không?" - Tiểu Ái có chút thích thú quay sang hỏi.
Chưa hỏi đã khai, vậy thì đỡ tốn công ta mở lời.
" Có chứ! Ngươi kể ta nghe đi!" - Giản Sơ Mạn vui vẻ đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.