Chương 137: Sư phụ vô tình
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Ngủ ngon thật. Không biết vì sao nhưng mà nằm ngủ trong vòng tay của y đặc
biệt dễ chịu. Tựa đầu lên chỗ mềm mềm kia. Một cái hít thở nhẹ cũng ngửi thấy hương trên người y. Nên nói người y thơm mùi gì? Chắc chắn là mùi
tiền. Bởi vì y suốt ngày tắm hương liệu, ăn cũng ăn đồ thanh tao. Cho
nên hương thơm trên người cứ nhè nhẹ mát mát lạnh lạnh, giống như hoa
sen kèm chút sương trong buổi sáng sớm. Rất dễ chịu.
" Ngươi là chó sao? Lúc nào cũng ngửi ta ghê vậy." - Hạ Thất Phượng còn đang ngáy ngủ nói
" Vì người thơm quá đó!" - Giản Sơ Mạn cũng hồn nhiên vừa mơ ngủ vừa đáp.
Nếu thật trong những ngày qua. Quan hệ của hai sư đồ này tốt lên rất nhiều. Nói chuyện cũng không quá dè dặt như trước cho nên mới có cảnh tượng kia. Cũng phát hiện Hạ Thất Phượng cực kỳ độc miệng, mỗi lần y khai khẩu liền mang theo ý vị chê bai độc đoán.
" Chân heo ngắn của ngươi đang đặt ở nơi nào đấy!" - Hạ Thất Phượng khó chịu nói.
" Sư phụ. Người tốt nhất đừng để người khác biết người có một mặt như này!" - Giản Sơ Mạn đáp rồi thu chân về nằm lại ngay ngắn.
Hạ Thất Phượng vốn là người trọng phép tắc quy củ, cho nên dáng ngủ vẫn rất đoan chính ngay ngắn. Nhưng đồ nhi của y thì không được như vậy, lúc nào cũng phải ôm y như ôm gối, còn rất hay cựa quậy, chân cũng không an phận, ban nãy là gác lên bụng y, phía cổ chân và bàn chân thì lại đặt giữa hai chân y, cho nên mới bị nhắc nhở.
Một lời thật lòng là Hạ Thất Phượng thật sự có rất nhiều sự kiên nhẫn mới không ném Giản Sơ Mạn xuống đất hay là trách phạt con bé. Bởi vì tướng ngủ con bé đặc biệt xấu, đạp đá lung tung có lúc còn đạp y rớt giường, còn có đôi lúc chảy nước miếng, trọng yếu là rất bám dính người, coi y như gối ôm mà mặc sức cạ mặt vào. Nhiều lúc còn mơ ngủ ăn bánh bao của y nữa ( ý nói ngậm má).
" Giờ nào rồi mà ngươi còn chưa chịu dậy!... Mau đi chuẩn bị đi!" - Hạ Thất Phượng khó chịu nói.
" Người để con ngủ thêm chút nữa! Tối qua ta mệt lắm! Tối qua con đã khóc cả buổi rồi!" - Giản Sơ Mạn vẫn ngáy ngủ đáp.
" Ngươi khóc ta cũng phải dỗ ngươi cả buổi ta lại không mệt sao?" - Hạ Thất Phượng lập tức đáp.
" Người đại nhân đừng chấp tiểu nhân! Để con ngủ chút đi!" - Giản Sơ Mạn lại đáp.
Cứ thế là hai người cứ ở trên giường kì kèo, người này thúc giục người kia dậy cả buổi. Giản Sơ Mạn không hề khoan nhượng, y một câu con bé liền một câu giận dỗi đáp.
" Hạ Vy, tóc của ngươi!" - Hạ Thất Phượng nói khó thành câu nói.
Lại gì nữa đây, sáng nào y cũng gây sự chê bai. Nhưng tối lại tìm đến ta. Lần này lại là gì nữa.
Con bé cứ thế mà mang nét mặt bất mãn quay đầu nhìn sang.
Một ánh mắt triều mến nhìn con bé. Một ánh mắt muốn đoạt mạng.
" Aaaa... Sư phụ con xin lỗi, con không phải cố ý! Con sai rồi con sai rồi." - Giản Sơ Mạn lập tức ngồi bật dậy hối cãi một cách thành khẩn.
Việc là tóc của con bé toàn bộ đập hết vào mặt y.... Lúc đó y với Sơ Mạn đôi co, Sơ Mạn quay người đi giận dỗi, tóc hất về phía sau đúng lúc y đang đáp lại. Thế là một họng toàn tóc, còn có tóc lã chã lai láng trên mặt, không khỏi khiến người ta cấu giận.
Hạ Thất Phượng cũng mệt mỏi ngồi dậy... Đúng là người già hơn tuổi. Mới có thế mà cử động một chút liền nghe liền những tiếng rắc rắc đau mỏi. Cánh tay để Sơ Mạn nằm lên cả đêm giờ cũng tê cứng rồi.
Giản Sơ Mạn nhìn y chằm chằm, có chút e ngại. Dường như có một số suy nghĩ riêng. Tay bị thương nhưng vẫn chịu đựng để con bé nằm lên, nuông chiều như vậy.
" Hạ Vy ta nói ngươi biết một chuyện!... Ngươi tốt nhất đừng tự mình đa tình... Ta đêm đến tìm đến ngươi?... Là vì khí trên người ngươi đối với ta là an thần khí. Giúp ta tu bổ cũng giúp dễ ngủ. Điểm này không phải sư nương chưa nói với ngươi!" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Dạo trước con có nghe phu nhân nói qua!" - Giản Sơ Mạn có chút thất vọng đáp.
" Còn có! Tay của ta.... Vi sư khó ngủ không muốn đá động thêm đến ngươi. Ngươi cứ không rút kinh nghiệm đêm nào cũng kéo tay ta tự đầu. Ta không muốn quản ngươi nhưng vẫn là hi vọng nếp xấu này nên sửa. Còn có tướng ngủ. Cũng nên sớm tập lại đi!" - Hạ Thất Phượng lại nói thêm
" Mấy tháng nay lời này người nói nhiều rồi.... Hôm nay lại trịnh trọng vậy sao?" / Giản Sơ Mạn có chút nghi hoặc nói.
Bình thường y nói với vẻ chê bai, nhưng hôm nay lại nghiêm túc lạ thường.
" Vì hôm nay là ngày thượng sơn. Chuyện này chắc chắn sẽ không tiếp tục xảy ra... " - Y mang theo vẻ dụ hoặc nói.
Yêu nghiệt....
" Ý người là không cho con ngủ cùng nữa?... Hàn Băng điện không có chỗ cho con nữa sao?" - Giản Sơ Mạn bộ dạng ủy khuất nói.
Y không đáp chỉ nhìn rồi khẽ cười.
Lại quên mất, đã dựng tường ngăn phòng rồi mà...
" Haizzz.... Ngươi sau khi thượng sơn chắc chắn sẽ không tìm đến chỗ ta.... Ở với người khác đừng dùng dáng vẻ xấu xí đó. Mất mặt!... Chuẩn bị đi! Giờ Mão ba khắc thượng sơn!" - Y nói rồi liền rời giường bước ra khỏi phòng đi tới nơi khác để thay y phục sửa soạn, bỏ lại Sơ Mạn một mình nơi đó.
Nói vậy là y không có đuổi....mà là đuổi khéo sao?
Ta chắc chắn không đến tìm người? Trừ phi bị người tránh mặt, ta lúc nào chẳng tìm đến người.... Hôm nay lại nói những lời tuyệt tình như vậy.... Rốt cuộc người đối với ta, có hay không chút tình cảm không phải sư đồ....... Haizzz chắc lại là ta thật sự đa tình.
Sơ Mạn nghĩ ngợi một chút rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắp xếp lại giường một chút rồi cũng rời phòng đến nơi khác thay y phục chuẩn bị.
Hạ Thất Phượng là báo thức sống chính hiệu. Đúng giờ mão sẽ tỉnh giấc, hành sử theo quy tắc cũng rất đúng giờ. Cho nên ba khắc này nếu không tranh thủ thì sẽ không xong với y đâu. Nhưng mà y vẫn có tính xấu, giờ dậy chuẩn mực nhưng từ khi làm trưởng môn giờ đi ngủ lại không điều độ, có nhiều đêm còn thức trắng.
Rất nhanh thôi ba khắc đã qua. Hai người họ từ từ đi trên con đường dẫn lên thượng sơn. Vô tình nhàn nhã, không có gì là vội. Sơ Mạn lần này ngoài tình cảm cũng thu hoạch được không ít. Học được nhiều bài thuốc quý, cách dùng y thuật, điều khiển linh lực cứu người. Còn phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt như chạy bộ, bê đá, tập luyện dưới thác nước nên bây giờ cơ thể khỏe khoắn. Toàn thân đều căng tràn năng lượng.
À đúng rồi. Nói Hạ Thất Phượng phế võ, tưởng như y sẽ trở nên yếu đuối mong manh, động nhẹ sẽ vỡ, dễ dàng bị triệt hạ nhưng không. Thân thủ của y vẫn là rất tốt. Tuy không có linh lực, không có khí công, nội công cũng mất. Chỉ có chút võ phòng thân. Nhưng thân thể y nhanh nhẹn, hành sự dứt khoát. Khả năng đó cũng là không hơn không kém với nhưng tu sĩ khác là mấy. Đặc biệt là kiếm. Thiên tài đệ nhất kiếm đúng là không sai, kiếm pháp vô cùng vững, đường kiếm có lực lại tinh tế quyết đoán. Lúc tập luyện với y còn thấy y nhẹ nhàng hạ được gấu linh của Giản Sơ Mạn.
Gấu linh là con gấu dùng linh lực của bản thân tạo ra. Y từng nói, Sơ Mạn không phù hợp kiếm, những nếu chỉ biết dùng kim châm y thuật vẫn là không đủ. Phải có một phương pháp để đánh cận chiến. Vì vậy mà bắt con bé dùng linh lực tạo ra một con thú linh hung hãn, đủ mạnh để giúp con bé đánh với kẻ khác, nhân lúc đó bổ trợ thêm kĩ năng phóng kim, nhất định sẽ là phương pháp phòng ngự và tiến công tốt nhất.
Lại nói linh lực của Giản Sơ Mạn là loại có công kích lớn. Tuy nó lành tính, nhưng nếu chủ đích là dùng để đấu với người khác thì lại có tính sát thương cao. Cả khối linh lực gấu to đặc kịt ấy, tưởng tượng đến sức công phá đã khiến người ta cảm thấy nhức người... Còn là Hạ Thất Phượng dạy cho, xem ra lần này sẽ không có kẻ nào dám nói đệ tử trưởng môn Phục Linh chỉ được cái mã.
" Ngươi là chó sao? Lúc nào cũng ngửi ta ghê vậy." - Hạ Thất Phượng còn đang ngáy ngủ nói
" Vì người thơm quá đó!" - Giản Sơ Mạn cũng hồn nhiên vừa mơ ngủ vừa đáp.
Nếu thật trong những ngày qua. Quan hệ của hai sư đồ này tốt lên rất nhiều. Nói chuyện cũng không quá dè dặt như trước cho nên mới có cảnh tượng kia. Cũng phát hiện Hạ Thất Phượng cực kỳ độc miệng, mỗi lần y khai khẩu liền mang theo ý vị chê bai độc đoán.
" Chân heo ngắn của ngươi đang đặt ở nơi nào đấy!" - Hạ Thất Phượng khó chịu nói.
" Sư phụ. Người tốt nhất đừng để người khác biết người có một mặt như này!" - Giản Sơ Mạn đáp rồi thu chân về nằm lại ngay ngắn.
Hạ Thất Phượng vốn là người trọng phép tắc quy củ, cho nên dáng ngủ vẫn rất đoan chính ngay ngắn. Nhưng đồ nhi của y thì không được như vậy, lúc nào cũng phải ôm y như ôm gối, còn rất hay cựa quậy, chân cũng không an phận, ban nãy là gác lên bụng y, phía cổ chân và bàn chân thì lại đặt giữa hai chân y, cho nên mới bị nhắc nhở.
Một lời thật lòng là Hạ Thất Phượng thật sự có rất nhiều sự kiên nhẫn mới không ném Giản Sơ Mạn xuống đất hay là trách phạt con bé. Bởi vì tướng ngủ con bé đặc biệt xấu, đạp đá lung tung có lúc còn đạp y rớt giường, còn có đôi lúc chảy nước miếng, trọng yếu là rất bám dính người, coi y như gối ôm mà mặc sức cạ mặt vào. Nhiều lúc còn mơ ngủ ăn bánh bao của y nữa ( ý nói ngậm má).
" Giờ nào rồi mà ngươi còn chưa chịu dậy!... Mau đi chuẩn bị đi!" - Hạ Thất Phượng khó chịu nói.
" Người để con ngủ thêm chút nữa! Tối qua ta mệt lắm! Tối qua con đã khóc cả buổi rồi!" - Giản Sơ Mạn vẫn ngáy ngủ đáp.
" Ngươi khóc ta cũng phải dỗ ngươi cả buổi ta lại không mệt sao?" - Hạ Thất Phượng lập tức đáp.
" Người đại nhân đừng chấp tiểu nhân! Để con ngủ chút đi!" - Giản Sơ Mạn lại đáp.
Cứ thế là hai người cứ ở trên giường kì kèo, người này thúc giục người kia dậy cả buổi. Giản Sơ Mạn không hề khoan nhượng, y một câu con bé liền một câu giận dỗi đáp.
" Hạ Vy, tóc của ngươi!" - Hạ Thất Phượng nói khó thành câu nói.
Lại gì nữa đây, sáng nào y cũng gây sự chê bai. Nhưng tối lại tìm đến ta. Lần này lại là gì nữa.
Con bé cứ thế mà mang nét mặt bất mãn quay đầu nhìn sang.
Một ánh mắt triều mến nhìn con bé. Một ánh mắt muốn đoạt mạng.
" Aaaa... Sư phụ con xin lỗi, con không phải cố ý! Con sai rồi con sai rồi." - Giản Sơ Mạn lập tức ngồi bật dậy hối cãi một cách thành khẩn.
Việc là tóc của con bé toàn bộ đập hết vào mặt y.... Lúc đó y với Sơ Mạn đôi co, Sơ Mạn quay người đi giận dỗi, tóc hất về phía sau đúng lúc y đang đáp lại. Thế là một họng toàn tóc, còn có tóc lã chã lai láng trên mặt, không khỏi khiến người ta cấu giận.
Hạ Thất Phượng cũng mệt mỏi ngồi dậy... Đúng là người già hơn tuổi. Mới có thế mà cử động một chút liền nghe liền những tiếng rắc rắc đau mỏi. Cánh tay để Sơ Mạn nằm lên cả đêm giờ cũng tê cứng rồi.
Giản Sơ Mạn nhìn y chằm chằm, có chút e ngại. Dường như có một số suy nghĩ riêng. Tay bị thương nhưng vẫn chịu đựng để con bé nằm lên, nuông chiều như vậy.
" Hạ Vy ta nói ngươi biết một chuyện!... Ngươi tốt nhất đừng tự mình đa tình... Ta đêm đến tìm đến ngươi?... Là vì khí trên người ngươi đối với ta là an thần khí. Giúp ta tu bổ cũng giúp dễ ngủ. Điểm này không phải sư nương chưa nói với ngươi!" - Hạ Thất Phượng nghiêm túc nói.
" Dạo trước con có nghe phu nhân nói qua!" - Giản Sơ Mạn có chút thất vọng đáp.
" Còn có! Tay của ta.... Vi sư khó ngủ không muốn đá động thêm đến ngươi. Ngươi cứ không rút kinh nghiệm đêm nào cũng kéo tay ta tự đầu. Ta không muốn quản ngươi nhưng vẫn là hi vọng nếp xấu này nên sửa. Còn có tướng ngủ. Cũng nên sớm tập lại đi!" - Hạ Thất Phượng lại nói thêm
" Mấy tháng nay lời này người nói nhiều rồi.... Hôm nay lại trịnh trọng vậy sao?" / Giản Sơ Mạn có chút nghi hoặc nói.
Bình thường y nói với vẻ chê bai, nhưng hôm nay lại nghiêm túc lạ thường.
" Vì hôm nay là ngày thượng sơn. Chuyện này chắc chắn sẽ không tiếp tục xảy ra... " - Y mang theo vẻ dụ hoặc nói.
Yêu nghiệt....
" Ý người là không cho con ngủ cùng nữa?... Hàn Băng điện không có chỗ cho con nữa sao?" - Giản Sơ Mạn bộ dạng ủy khuất nói.
Y không đáp chỉ nhìn rồi khẽ cười.
Lại quên mất, đã dựng tường ngăn phòng rồi mà...
" Haizzz.... Ngươi sau khi thượng sơn chắc chắn sẽ không tìm đến chỗ ta.... Ở với người khác đừng dùng dáng vẻ xấu xí đó. Mất mặt!... Chuẩn bị đi! Giờ Mão ba khắc thượng sơn!" - Y nói rồi liền rời giường bước ra khỏi phòng đi tới nơi khác để thay y phục sửa soạn, bỏ lại Sơ Mạn một mình nơi đó.
Nói vậy là y không có đuổi....mà là đuổi khéo sao?
Ta chắc chắn không đến tìm người? Trừ phi bị người tránh mặt, ta lúc nào chẳng tìm đến người.... Hôm nay lại nói những lời tuyệt tình như vậy.... Rốt cuộc người đối với ta, có hay không chút tình cảm không phải sư đồ....... Haizzz chắc lại là ta thật sự đa tình.
Sơ Mạn nghĩ ngợi một chút rồi cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần, sắp xếp lại giường một chút rồi cũng rời phòng đến nơi khác thay y phục chuẩn bị.
Hạ Thất Phượng là báo thức sống chính hiệu. Đúng giờ mão sẽ tỉnh giấc, hành sử theo quy tắc cũng rất đúng giờ. Cho nên ba khắc này nếu không tranh thủ thì sẽ không xong với y đâu. Nhưng mà y vẫn có tính xấu, giờ dậy chuẩn mực nhưng từ khi làm trưởng môn giờ đi ngủ lại không điều độ, có nhiều đêm còn thức trắng.
Rất nhanh thôi ba khắc đã qua. Hai người họ từ từ đi trên con đường dẫn lên thượng sơn. Vô tình nhàn nhã, không có gì là vội. Sơ Mạn lần này ngoài tình cảm cũng thu hoạch được không ít. Học được nhiều bài thuốc quý, cách dùng y thuật, điều khiển linh lực cứu người. Còn phải trải qua huấn luyện khắc nghiệt như chạy bộ, bê đá, tập luyện dưới thác nước nên bây giờ cơ thể khỏe khoắn. Toàn thân đều căng tràn năng lượng.
À đúng rồi. Nói Hạ Thất Phượng phế võ, tưởng như y sẽ trở nên yếu đuối mong manh, động nhẹ sẽ vỡ, dễ dàng bị triệt hạ nhưng không. Thân thủ của y vẫn là rất tốt. Tuy không có linh lực, không có khí công, nội công cũng mất. Chỉ có chút võ phòng thân. Nhưng thân thể y nhanh nhẹn, hành sự dứt khoát. Khả năng đó cũng là không hơn không kém với nhưng tu sĩ khác là mấy. Đặc biệt là kiếm. Thiên tài đệ nhất kiếm đúng là không sai, kiếm pháp vô cùng vững, đường kiếm có lực lại tinh tế quyết đoán. Lúc tập luyện với y còn thấy y nhẹ nhàng hạ được gấu linh của Giản Sơ Mạn.
Gấu linh là con gấu dùng linh lực của bản thân tạo ra. Y từng nói, Sơ Mạn không phù hợp kiếm, những nếu chỉ biết dùng kim châm y thuật vẫn là không đủ. Phải có một phương pháp để đánh cận chiến. Vì vậy mà bắt con bé dùng linh lực tạo ra một con thú linh hung hãn, đủ mạnh để giúp con bé đánh với kẻ khác, nhân lúc đó bổ trợ thêm kĩ năng phóng kim, nhất định sẽ là phương pháp phòng ngự và tiến công tốt nhất.
Lại nói linh lực của Giản Sơ Mạn là loại có công kích lớn. Tuy nó lành tính, nhưng nếu chủ đích là dùng để đấu với người khác thì lại có tính sát thương cao. Cả khối linh lực gấu to đặc kịt ấy, tưởng tượng đến sức công phá đã khiến người ta cảm thấy nhức người... Còn là Hạ Thất Phượng dạy cho, xem ra lần này sẽ không có kẻ nào dám nói đệ tử trưởng môn Phục Linh chỉ được cái mã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.