Chương 149: Tại Phù Nguyệt động
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Đau đầu quá!... Đầu của ta... Cứ như bị búa bổ vậy!... Một màn đêm bao lấy ong ong cả đầu.
Hửm!... Những hình ảnh này là sao?... Đoàn thây ma ban nãy, họ gào cái gì chứ? Đừng có tiến lại gần ta... Ta ăn không ngon đâu.
Ểy? Da thịt của họ sao lại dần dần được đắp lại rồi.
Trong một khoảng tối mờ mịt, những hình ảnh hay rõ hơn là những mảnh vỡ kí ức cứ xuất hiện một cách hỗn loạn, không rõ đầu đuôi.
Đầu tiên, đoàn thây ma ban nãy tay chân khập khiễng mang đầy ám khí tiếng về phía Giản Sơ Mạn. Sau đó khung cảnh lại biến đổi, không phải cảnh vật tối mình tràn ngập oán khí, mà là cây trái tươi tốt, chỉ khác là...nhuốm máu.... Những người kia da thịt đều quay lại... Từ thân hình đến mặt mũi đều là sáng sủa ưa nhìn nhưng trông vô cùng khốn khổ.... Có người bị thương... Có người máu đã trào ra đầy mặt nhưng nét mặt họ luôn giữ vẻ kiên định, dũng cảm. Cho dù người đã bị phế đến mức kẻ bò người lết tay chân run run... Họ vẫn cầm chắc thương giáo sắc nhọn, bảo kiếm trong tay. Mặt đầy vẻ căm phẫn tiếng lên phía trước.
" Phù Nguyệt động đã hết lòng hậu thuẫn cho Yên Nam quốc... Hoàng triều Thiên Mãn há phải ép bọn ta diệt tộc!"
" Hôm nay, cho dù phơi thây ngoài đồng. Một tấc đất Phù Nguyệt bọn ta cũng nhất định không để các ngươi chạm tới!"
" Giết "
Tiếng hô hoán bi ai vang lên khắp nơi. Những người này không phải đối thủ so với những kẻ có giáp bào, còn có một hoàng đế Yên Nam thuẫn sau lưng. Có xông lên, có vùng vẫy, có cố bảo vệ cũng chỉ là lấy trứng trọi đá. Rất nhanh rất nhanh, giáo xuyên qua người. Rất nhanh rất nhanh máu chảy thành sông, thấm đẫm vào nền đất. Một thảm cảnh đến tuyệt vọng.
" Các ngươi diệt tộc ta!... Vậy bản thân Hỏa Kỳ Tịch Ngọc cũng không cần giữ lại chút hồn phách gì nữa!... Ta lấy chân thân, lấy nguyên thần ra nguyền rủa các ngươi, cũng sẽ như tộc ta... Toàn tộc tử định, sống một đời đau khổ bi ai tột cùng!" - Một nữ nhân còn thoi thóp cuối cùng nói.
Y phục của người này khác với những người khác, chỉ có một lớp trung y mảnh tanh. Nhưng mà nhìn qua có thể thấy cô ta hơn họ một bậc. Có lẽ là vị gia chủ chăng?
Bà ấy nói rồi gắn chút sức cuối cùng, với tay lấy thanh đoản đao bên cạnh, tự đâm vào ngực mình... Nguyên thần tiêu tan, thân xác hòa vào với với xác thịt của những tộc nhân còn lại.
" Út di nương!" - Một tiếng bé gái thống thiết đầy đau đớn thét lên.
Từ phía sau cửa động, lấp ló hình bóng một bé gái mặc áo trắng khóc lớn... Gương mặt đó trong rất quen nhưng y lại rất nhỏ tuổi, không thể nhìn ra.
Cho dù đã đau lòng đến tột độ, nhưng dường như y ngậm nước mắt vào trong, nhấn vào cơ quan bên trong, khiến cửa động đóng lại. Khiến binh lính hoàng thất không thể tiến vào.
Binh lính cũng vội lao tới, nhưng vẫn là không kịp. Chúng bắt đầu xả cơn tức lên người những con người ngã xuống kia. Dẫm đạp, tàn phá, mắng nhiếc, thậm chí còn dám làm trò đòi bại.
Thật sự không thể nhìn tiếp, quá mức tàn nhẫn, quá mức biến thái rồi. Giản Sơ Mạn không dám ở lâu. Thứ khiến con bé quan tâm là đứa trẻ kia... Y bây giờ ra sao?... Trông y rất quen thuộc!
Nghĩ rồi Giản Sơ Mạn tiến về phía trước, đến gần cửa động, chạm chạm để tìm lối vào.
* Xẹc* tiếng xuyên qua.
Thì trông ảo mộng này, có thể đi xuyên vật chất được.
Bên trong rất rộng, là một hang động rất lớn. Nhưng cảnh vật lại đối lập, có rất nhiều hốc đá tựa như nhà ở. Một cái ao lớn, giữa ao là cái đảo nhỏ, trên đó mọc lên một cái cây phát sáng. Tất cả đều được trang trí đẹp mắt, đều treo giấy đỏ cầu phúc, trên đó còn đề tự, giống như chúc mừng một người nào đó rất đặc biệt sẽ hạ sinh vào hôm nay... Nhưng mà ngoài giấy đỏ, những thứ khác đều bị lật đổ tan nát, không có lấy một thứ nguyên vẹn.
Nhìn một vòng cũng đã nhìn thấy đứa trẻ ban nãy... Y rất nhỏ, trông chỉ khoản 2-3 tuổi... Tóc trắng dài cùng nước da sáng đã bị lấm lem không ít, bạch y còn dính cả máu, mặt mũi cũng có. Có thể nhìn rất rõ, y dường như phát sáng trong cái nơi thiếu ánh sáng này. Nhất là đôi mắt, đôi mắt phượng màu đỏ..... Y đang ngồi dựa vào một tảng đá. Dường như đó cũng là một lối mật thất nào đó, ngồi đó mà khóc nất lên. Từng lọn tóc dài xoăn xăn rơi lã chã đầy thê lương.
" Tiểu Thất biểu tỷ!... Mọi người đâu rồi!... Ta nghe ban nãy rất ồn ào!... Cha mẹ ta đâu rồi! Khảm Ngọc đệ đệ vừa mới ngủ, mau chuẩn bị thức ăn cho đệ ấy. Mẫu thân cũng nên quay về nghỉ ngơi rồi!" - tiếng một bé trai từ phía sau tảng đá ấy đập đập nói.
" Phong Duật à!... Ta biết rồi!... Bên ngoài có việc, không để các đệ ra được!... Mọi người có việc bận phải đến Đông Kinh một chuyến!... Từ nay về sau... Vẫn là ba người chúng ta, chăm sóc nhau mà sống đi!" - Bé gái cố nín khóc đáp.
" Tiểu Thất biểu tỷ làm sao đó?... Tuy người là biểu tỷ! Nhưng thật ra ta mới là người lớn hơn. Ta lớn hơn người 2 tuổi!... Nếu khó khăn gì thì nói ta nghe!... Ta bảo phụ thân giúp tỷ!" - Bé trai kia ngây thơ đáp.
" Đa tạ đệ!... Ta không sao! Ban nãy cắt hành, mắt có hơi cay. Đệ cũng mau về ngủ với Khảm Ngọc đi"
" Ờm. Vậy ta đi đây!"
Vậy ra người đang nói với y là Phong Duật. Đây là ngày Khảm Ngọc được hạ sinh... Vậy bé gái kia chắc hẳn là y, Hạ Thất Phượng rồi!
" Út di nương!... Con xin lỗi!... Út di nương!... Con hứa sẽ bảo vệ họ tốt, con hứa... Con hứa sẽ khôi phục Phù Nguyệt, chấn hưng lại Tam gia... Con hứa... Con xin hứa... Nhất định sẽ rửa hận cho mọi người! Mang lại thái bình cho thiên hạ!" - Bé gái đó cầm chắc một miếng ngọc trong tay. Miếng ngọc có một chữ Lệnh... Giống như mảnh ngọc ngày thẩm án được bày lên. Thì ra, mảnh ngọc đủ khiến toàn tộc Trương thị phải bỏ mạng lại gắn với kí ức này của y.
Khung cảnh lại lần nữa biến đổi, tiếng pháo binh, mã đoàn ào ạt xông vào. Vó ngựa dồn dập tiến đến khiến mặt đất cũng phải rung chuyển.
Ở một bàn sinh trong một mật thất bằng đá.
" Hỏa Kỳ di nữ! Người phải cố lên, sắp hạ sinh ra được rồi!" - Bà đỡ gấp rút nói.
Hỏa Kỳ Tịch Ngọc cũng không dám lơ là, bà ta gắn sức hạ sinh. Gồng hết lực, mồ hôi nhễ nhại, cơn đau đớn kéo đến đau khôn siết. Nhưng bà cũng không dám nghỉ một chút lấy hơi. Thời gian đã không còn nhiều....
" Báo!... Cổng Chính đã thất thủ!... Hỏa Trùng tướng quân đã tử trận! Quân địch đang tiến vào gần đến Phù Nguyệt động ta!" - Một binh lính thân tàn tạ chạy đến báo cáo.
" Sao chứ?... Lạc Dực tử trận rồi!... Là Hỏa Trùng Lạc Dực tử trận rồi!" - Tịch Ngọc đau đớn nói.
" Di nữ xin bớt đau thương! Tướng sĩ chúng ta sẽ cố gắng hết sức. Vẫn sẽ kịp để người hạ sinh thành công. Chỉ là muốn báo cho người.... Bọn ta đã làm hết những gì có thể! Chết cũng không thẹn... Mong người về sau có thể để cái chết của bọn ta không uổng phí, sớm chấn hưng lại cơ nghiệp Tam gia." - binh sĩ kia nói rồi lại cầm lấy thương sắc lao đi.
Di nữ kia dường như đã không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt chảy dài.
" Noãn Kỳ tướng quân tử trận rồi!"
" Đông Kỳ phó tướng! Đông Kỳ phó tướng!"
Từng tiếng hô lại là một người cộm cán ngã xuống. Dị tộc coi nhau như một nhà, là cùng một thể. Sao có thể không đau lòng.
" Không được phép để cái chết của cha anh là oan uổng!... Chúng ta xông lên!"
Ở phòng sinh, Hỏa Kỳ Tịch Ngọc đã khóc rất nhiều. Cùng một tiếng gào thét thống khổ đau đớn, đứa trẻ cũng ra đời. Một bé trai còn đỏ hỏn, mặt mày dễ thương đáng yêu. Từ lúc sinh đã hiểu chuyện, không quậy không náo, cũng không khóc.
" Bế nó đến mật thất, đưa cho ca ca nó. Bảo thằng bé chăm em cho tốt! Tuyệt đối không được ra ngoài!" - Tịch Ngọc dường như đã không còn lựa chọn nào khác, lòng vờ lạnh nhạt, đến mặt con cũng không dám nhìn mà nói.
" Di nữ! Đợi ta quay lại! Cùng người xông pha!" - Bà đỡ lau cho đứa trẻ rồi vội mang đi.
" Tiểu Thất! Con qua đây!" - Tịch Ngọc lờ mờ nói.
Tiểu Thất nãy giờ đứng nép một góc phòng khóc không ngừng.
" Út di nương!... Là con sai rồi!... Là con dẫn địch vào nhà.... Con tội đáng muôn chết!" - Tiểu Thất khóc lớn nói.
" Không trách được con!... Bọn chúng giết Đông Kỳ Huyễn Thanh, hắn là cũng xem là cha của con... Con sao có thể bỏ mặt hắn. Chỉ là sự hiếu thảo này bị kẻ khác lợi dụng... Con kéo xác hắn về, chúng liền theo sau. Đuổi tận đến đây!" - Tịch Ngọc cười một nụ cười nhạt như bất lực mà đau thương nói.
" Út di nương!"
" Tiểu Thất!... Con trai ta này ngoài Phong Duật con còn có thêm một tiểu đệ là Khảm Ngọc. Thân là biểu tỷ, con nhất định phải đối với chúng thật tốt! Nhất định là phải sống... Ta thật sự rất muốn thấy cảnh các con thành gia lập thất. Nhưng mà có lẽ đời này không thể.... Máu cha anh đã đổ xuống. Phu quân của ta cũng chết rồi! Ta không thể trốn tránh ở đây mà không giúp sức... Ta hiện tại vẫn mà gia chủ tạm thời của Tam gia mà.... Tiểu Thất!... Hôm nay đúng ra sẽ là ngày ban tên cho con.... Cho dù có lỡ, ta vẫn sẽ giúp con... Con là tia hi vọng cuối cùng của tộc ta, thiên mệnh đã định của con là gánh vác trọng trách của gia tộc... Từ nay về sau, kể từ khi ta chết đi, con sẽ là gia chủ đời tiếp theo.... Nhánh phân tộc của chúng ta vẫn còn ở Đông Kinh, đến đó tìm một vị di nương khác... Bà ta nhất định giúp con. Con nhất định phải làm tròn nghĩa với gia tộc, với Đông Kỳ Huyễn Thanh và với ta... Ngọc định thân này giao lại cho con.... Thiên Sở!.... Bây giờ ta phải đi rồi!... Con không được chạy trốn, phải mạnh mẽ.... Hãy đứng ở nơi gần cơ quan... Nếu như chúng ta thắng, con phải là người mở cửa chào đón bọn ta về... Còn nếu bọn ta thua... Con nhất định phải đóng chặt cửa động, dù có chuyện gì cũng không được mở ra... Đến khi an toàn Mộc Thần sẽ tự khắc mở... Phù Nguyệt động và tương lai của Tam gia...giao lại cho con!" - Tịch Ngọc yếu ớt nói rồi cùng bà đỡ vừa mới quay lại kia, khập khiễng đi ra nơi chiến trường.....
Có thể có một đoạn kí ức đau thương đến vậy sao? Thật sự khiến người ta thấy đau khổ tột độ. Thì ra những người ban nãy... Thật đáng thương....
" Hạ Vy! Hạ Vy!...Hạ Vy ngươi mau tỉnh lại cho vi sư!" - giọng một người hết sức quen thuộc van vãn trong đầu Giản Sơ Mạn cất lên.
Hửm!... Những hình ảnh này là sao?... Đoàn thây ma ban nãy, họ gào cái gì chứ? Đừng có tiến lại gần ta... Ta ăn không ngon đâu.
Ểy? Da thịt của họ sao lại dần dần được đắp lại rồi.
Trong một khoảng tối mờ mịt, những hình ảnh hay rõ hơn là những mảnh vỡ kí ức cứ xuất hiện một cách hỗn loạn, không rõ đầu đuôi.
Đầu tiên, đoàn thây ma ban nãy tay chân khập khiễng mang đầy ám khí tiếng về phía Giản Sơ Mạn. Sau đó khung cảnh lại biến đổi, không phải cảnh vật tối mình tràn ngập oán khí, mà là cây trái tươi tốt, chỉ khác là...nhuốm máu.... Những người kia da thịt đều quay lại... Từ thân hình đến mặt mũi đều là sáng sủa ưa nhìn nhưng trông vô cùng khốn khổ.... Có người bị thương... Có người máu đã trào ra đầy mặt nhưng nét mặt họ luôn giữ vẻ kiên định, dũng cảm. Cho dù người đã bị phế đến mức kẻ bò người lết tay chân run run... Họ vẫn cầm chắc thương giáo sắc nhọn, bảo kiếm trong tay. Mặt đầy vẻ căm phẫn tiếng lên phía trước.
" Phù Nguyệt động đã hết lòng hậu thuẫn cho Yên Nam quốc... Hoàng triều Thiên Mãn há phải ép bọn ta diệt tộc!"
" Hôm nay, cho dù phơi thây ngoài đồng. Một tấc đất Phù Nguyệt bọn ta cũng nhất định không để các ngươi chạm tới!"
" Giết "
Tiếng hô hoán bi ai vang lên khắp nơi. Những người này không phải đối thủ so với những kẻ có giáp bào, còn có một hoàng đế Yên Nam thuẫn sau lưng. Có xông lên, có vùng vẫy, có cố bảo vệ cũng chỉ là lấy trứng trọi đá. Rất nhanh rất nhanh, giáo xuyên qua người. Rất nhanh rất nhanh máu chảy thành sông, thấm đẫm vào nền đất. Một thảm cảnh đến tuyệt vọng.
" Các ngươi diệt tộc ta!... Vậy bản thân Hỏa Kỳ Tịch Ngọc cũng không cần giữ lại chút hồn phách gì nữa!... Ta lấy chân thân, lấy nguyên thần ra nguyền rủa các ngươi, cũng sẽ như tộc ta... Toàn tộc tử định, sống một đời đau khổ bi ai tột cùng!" - Một nữ nhân còn thoi thóp cuối cùng nói.
Y phục của người này khác với những người khác, chỉ có một lớp trung y mảnh tanh. Nhưng mà nhìn qua có thể thấy cô ta hơn họ một bậc. Có lẽ là vị gia chủ chăng?
Bà ấy nói rồi gắn chút sức cuối cùng, với tay lấy thanh đoản đao bên cạnh, tự đâm vào ngực mình... Nguyên thần tiêu tan, thân xác hòa vào với với xác thịt của những tộc nhân còn lại.
" Út di nương!" - Một tiếng bé gái thống thiết đầy đau đớn thét lên.
Từ phía sau cửa động, lấp ló hình bóng một bé gái mặc áo trắng khóc lớn... Gương mặt đó trong rất quen nhưng y lại rất nhỏ tuổi, không thể nhìn ra.
Cho dù đã đau lòng đến tột độ, nhưng dường như y ngậm nước mắt vào trong, nhấn vào cơ quan bên trong, khiến cửa động đóng lại. Khiến binh lính hoàng thất không thể tiến vào.
Binh lính cũng vội lao tới, nhưng vẫn là không kịp. Chúng bắt đầu xả cơn tức lên người những con người ngã xuống kia. Dẫm đạp, tàn phá, mắng nhiếc, thậm chí còn dám làm trò đòi bại.
Thật sự không thể nhìn tiếp, quá mức tàn nhẫn, quá mức biến thái rồi. Giản Sơ Mạn không dám ở lâu. Thứ khiến con bé quan tâm là đứa trẻ kia... Y bây giờ ra sao?... Trông y rất quen thuộc!
Nghĩ rồi Giản Sơ Mạn tiến về phía trước, đến gần cửa động, chạm chạm để tìm lối vào.
* Xẹc* tiếng xuyên qua.
Thì trông ảo mộng này, có thể đi xuyên vật chất được.
Bên trong rất rộng, là một hang động rất lớn. Nhưng cảnh vật lại đối lập, có rất nhiều hốc đá tựa như nhà ở. Một cái ao lớn, giữa ao là cái đảo nhỏ, trên đó mọc lên một cái cây phát sáng. Tất cả đều được trang trí đẹp mắt, đều treo giấy đỏ cầu phúc, trên đó còn đề tự, giống như chúc mừng một người nào đó rất đặc biệt sẽ hạ sinh vào hôm nay... Nhưng mà ngoài giấy đỏ, những thứ khác đều bị lật đổ tan nát, không có lấy một thứ nguyên vẹn.
Nhìn một vòng cũng đã nhìn thấy đứa trẻ ban nãy... Y rất nhỏ, trông chỉ khoản 2-3 tuổi... Tóc trắng dài cùng nước da sáng đã bị lấm lem không ít, bạch y còn dính cả máu, mặt mũi cũng có. Có thể nhìn rất rõ, y dường như phát sáng trong cái nơi thiếu ánh sáng này. Nhất là đôi mắt, đôi mắt phượng màu đỏ..... Y đang ngồi dựa vào một tảng đá. Dường như đó cũng là một lối mật thất nào đó, ngồi đó mà khóc nất lên. Từng lọn tóc dài xoăn xăn rơi lã chã đầy thê lương.
" Tiểu Thất biểu tỷ!... Mọi người đâu rồi!... Ta nghe ban nãy rất ồn ào!... Cha mẹ ta đâu rồi! Khảm Ngọc đệ đệ vừa mới ngủ, mau chuẩn bị thức ăn cho đệ ấy. Mẫu thân cũng nên quay về nghỉ ngơi rồi!" - tiếng một bé trai từ phía sau tảng đá ấy đập đập nói.
" Phong Duật à!... Ta biết rồi!... Bên ngoài có việc, không để các đệ ra được!... Mọi người có việc bận phải đến Đông Kinh một chuyến!... Từ nay về sau... Vẫn là ba người chúng ta, chăm sóc nhau mà sống đi!" - Bé gái cố nín khóc đáp.
" Tiểu Thất biểu tỷ làm sao đó?... Tuy người là biểu tỷ! Nhưng thật ra ta mới là người lớn hơn. Ta lớn hơn người 2 tuổi!... Nếu khó khăn gì thì nói ta nghe!... Ta bảo phụ thân giúp tỷ!" - Bé trai kia ngây thơ đáp.
" Đa tạ đệ!... Ta không sao! Ban nãy cắt hành, mắt có hơi cay. Đệ cũng mau về ngủ với Khảm Ngọc đi"
" Ờm. Vậy ta đi đây!"
Vậy ra người đang nói với y là Phong Duật. Đây là ngày Khảm Ngọc được hạ sinh... Vậy bé gái kia chắc hẳn là y, Hạ Thất Phượng rồi!
" Út di nương!... Con xin lỗi!... Út di nương!... Con hứa sẽ bảo vệ họ tốt, con hứa... Con hứa sẽ khôi phục Phù Nguyệt, chấn hưng lại Tam gia... Con hứa... Con xin hứa... Nhất định sẽ rửa hận cho mọi người! Mang lại thái bình cho thiên hạ!" - Bé gái đó cầm chắc một miếng ngọc trong tay. Miếng ngọc có một chữ Lệnh... Giống như mảnh ngọc ngày thẩm án được bày lên. Thì ra, mảnh ngọc đủ khiến toàn tộc Trương thị phải bỏ mạng lại gắn với kí ức này của y.
Khung cảnh lại lần nữa biến đổi, tiếng pháo binh, mã đoàn ào ạt xông vào. Vó ngựa dồn dập tiến đến khiến mặt đất cũng phải rung chuyển.
Ở một bàn sinh trong một mật thất bằng đá.
" Hỏa Kỳ di nữ! Người phải cố lên, sắp hạ sinh ra được rồi!" - Bà đỡ gấp rút nói.
Hỏa Kỳ Tịch Ngọc cũng không dám lơ là, bà ta gắn sức hạ sinh. Gồng hết lực, mồ hôi nhễ nhại, cơn đau đớn kéo đến đau khôn siết. Nhưng bà cũng không dám nghỉ một chút lấy hơi. Thời gian đã không còn nhiều....
" Báo!... Cổng Chính đã thất thủ!... Hỏa Trùng tướng quân đã tử trận! Quân địch đang tiến vào gần đến Phù Nguyệt động ta!" - Một binh lính thân tàn tạ chạy đến báo cáo.
" Sao chứ?... Lạc Dực tử trận rồi!... Là Hỏa Trùng Lạc Dực tử trận rồi!" - Tịch Ngọc đau đớn nói.
" Di nữ xin bớt đau thương! Tướng sĩ chúng ta sẽ cố gắng hết sức. Vẫn sẽ kịp để người hạ sinh thành công. Chỉ là muốn báo cho người.... Bọn ta đã làm hết những gì có thể! Chết cũng không thẹn... Mong người về sau có thể để cái chết của bọn ta không uổng phí, sớm chấn hưng lại cơ nghiệp Tam gia." - binh sĩ kia nói rồi lại cầm lấy thương sắc lao đi.
Di nữ kia dường như đã không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt chảy dài.
" Noãn Kỳ tướng quân tử trận rồi!"
" Đông Kỳ phó tướng! Đông Kỳ phó tướng!"
Từng tiếng hô lại là một người cộm cán ngã xuống. Dị tộc coi nhau như một nhà, là cùng một thể. Sao có thể không đau lòng.
" Không được phép để cái chết của cha anh là oan uổng!... Chúng ta xông lên!"
Ở phòng sinh, Hỏa Kỳ Tịch Ngọc đã khóc rất nhiều. Cùng một tiếng gào thét thống khổ đau đớn, đứa trẻ cũng ra đời. Một bé trai còn đỏ hỏn, mặt mày dễ thương đáng yêu. Từ lúc sinh đã hiểu chuyện, không quậy không náo, cũng không khóc.
" Bế nó đến mật thất, đưa cho ca ca nó. Bảo thằng bé chăm em cho tốt! Tuyệt đối không được ra ngoài!" - Tịch Ngọc dường như đã không còn lựa chọn nào khác, lòng vờ lạnh nhạt, đến mặt con cũng không dám nhìn mà nói.
" Di nữ! Đợi ta quay lại! Cùng người xông pha!" - Bà đỡ lau cho đứa trẻ rồi vội mang đi.
" Tiểu Thất! Con qua đây!" - Tịch Ngọc lờ mờ nói.
Tiểu Thất nãy giờ đứng nép một góc phòng khóc không ngừng.
" Út di nương!... Là con sai rồi!... Là con dẫn địch vào nhà.... Con tội đáng muôn chết!" - Tiểu Thất khóc lớn nói.
" Không trách được con!... Bọn chúng giết Đông Kỳ Huyễn Thanh, hắn là cũng xem là cha của con... Con sao có thể bỏ mặt hắn. Chỉ là sự hiếu thảo này bị kẻ khác lợi dụng... Con kéo xác hắn về, chúng liền theo sau. Đuổi tận đến đây!" - Tịch Ngọc cười một nụ cười nhạt như bất lực mà đau thương nói.
" Út di nương!"
" Tiểu Thất!... Con trai ta này ngoài Phong Duật con còn có thêm một tiểu đệ là Khảm Ngọc. Thân là biểu tỷ, con nhất định phải đối với chúng thật tốt! Nhất định là phải sống... Ta thật sự rất muốn thấy cảnh các con thành gia lập thất. Nhưng mà có lẽ đời này không thể.... Máu cha anh đã đổ xuống. Phu quân của ta cũng chết rồi! Ta không thể trốn tránh ở đây mà không giúp sức... Ta hiện tại vẫn mà gia chủ tạm thời của Tam gia mà.... Tiểu Thất!... Hôm nay đúng ra sẽ là ngày ban tên cho con.... Cho dù có lỡ, ta vẫn sẽ giúp con... Con là tia hi vọng cuối cùng của tộc ta, thiên mệnh đã định của con là gánh vác trọng trách của gia tộc... Từ nay về sau, kể từ khi ta chết đi, con sẽ là gia chủ đời tiếp theo.... Nhánh phân tộc của chúng ta vẫn còn ở Đông Kinh, đến đó tìm một vị di nương khác... Bà ta nhất định giúp con. Con nhất định phải làm tròn nghĩa với gia tộc, với Đông Kỳ Huyễn Thanh và với ta... Ngọc định thân này giao lại cho con.... Thiên Sở!.... Bây giờ ta phải đi rồi!... Con không được chạy trốn, phải mạnh mẽ.... Hãy đứng ở nơi gần cơ quan... Nếu như chúng ta thắng, con phải là người mở cửa chào đón bọn ta về... Còn nếu bọn ta thua... Con nhất định phải đóng chặt cửa động, dù có chuyện gì cũng không được mở ra... Đến khi an toàn Mộc Thần sẽ tự khắc mở... Phù Nguyệt động và tương lai của Tam gia...giao lại cho con!" - Tịch Ngọc yếu ớt nói rồi cùng bà đỡ vừa mới quay lại kia, khập khiễng đi ra nơi chiến trường.....
Có thể có một đoạn kí ức đau thương đến vậy sao? Thật sự khiến người ta thấy đau khổ tột độ. Thì ra những người ban nãy... Thật đáng thương....
" Hạ Vy! Hạ Vy!...Hạ Vy ngươi mau tỉnh lại cho vi sư!" - giọng một người hết sức quen thuộc van vãn trong đầu Giản Sơ Mạn cất lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.