Chương 63: Thẩm Án (3)
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Hạ Minh Sơn dường như không mấy để tâm những lời đó, ông chậm rãi bước đến bên ghế của Nhan Linh Lung, lặng lẽ đứng ở phía sau bà. Nhan Linh Lung
cũng có chút ngại, cố ý di chuyển để nhường chỗ cho ông nhưng ông nhẹ
nhàng từ chối, đặt nhẹ tay lên vai bà ra ý không cần. Ánh mắt nhìn bà vô cùng trìu mến, Dược Tiên Nữ nổi tiếng khó tính cũng có lúc biết ngại
rồi sao?
" Haizzz... Hạ Minh Sơn ngươi vẫn như năm ấy, không xem ai vào mắt. Trong mắt chỉ có mỗi phu nhân. Đúng là rất đẹp, nhưng mà nữ nhân can chính vốn là việc vô cùng khó nói. Mà nếu đã lỡ thì ngươi cũng phải tự mình cân nhắc. Không định cho bọn ta một câu trả lời sao? Ngươi làm vậy khác nào xem thường hai nhà Giang Trương bọn ta." - Giang Lĩnh cười khẩy, lửa tức đỏ mặt nhưng cố dằn lại nói.
Hạ Minh Sơn vẫn không mảy may để ý đến, ông cầm lấy chén trà trên bàn của phu nhân mình mà uống lấy một ngụm.
" A Phú, đổi trà đón khách." - Ông nhàn nhạt nói.
A Phú là tên gia nô cận thân của ông, hắn không ngoài 30, nhìn dáng dấp có vẻ rất nhanh nhẹn.
" Vâng, nô tài đi ngay." - A Phú nói rồi liền vội chạy đi.
" Hạ Minh Sơn ngươi." - Hai nhà Giang Trương tức đỏ mặt, đúng là mối nhục ê chề.
" Phu nhân của ta trước giờ như vậy không phải là chuyện lạ. Hạ Thất Phượng, con bé rất giỏi, rất hiểu chuyện. Hơn 10 năm nay tuy nhà ta có xảy ra nhiều việc nhưng nhìn chung thì vẫn ổn. Không cần sư huynh lo lắng." - Hạ Minh Sơn giọng điệu lạnh nhạt mà thái độ hòa nhã nói.
" Ngươi nói như vậy há nào chiều theo bọn họ. Hạ Minh Sơn, ta biết ngươi không có con nên thu nạp một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa này về nuông chiều, sủng nựng nó. Nhưng mà dung túng đến mức làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thì không thể chấp nhận được. Ngươi xem nó sát hại đồng môn, đày đọa tiền bối, đàn áp tinh thần môn sinh. Đó là những gì ngươi dạy sao?" - Trương Hàn liền lập tức đứng dậy chỉ đông chỉ tây than trách.
" Hạ mỗ cũng là các huynh đệ đây. Ngông cuồng ngạo mạn, có sai cũng là đúng. Hạ Thất Phượng là con cháu Hạ gia, kẻ cưỡng bức nó đang ở đây. Huynh nên nói là ta lương thiện không phải dung túng. Bằng không ta đã khiến kẻ đó không kịp siêu sinh." - Hạ Minh Sơn trán đầy gân xanh, ánh mắt trở nên hung hãn mà lạnh lùng, khí thế áp đảo cùng giọng nói trầm ấm khiến ai cũng phải kiêng dè.
" Hạ Minh Sơn, môn sinh Trương gia ta chết dưới kiếm ả ta trên dưới 30 người, ở đây là 20 môn sinh bị đày đọa, ngươi còn đổi trắng thay đen." - Trương Hàn lại tiếp tục gào lên.
Sao mà mấy người này có thể ngang ngược như vậy? Với những thứ họ làm thì đáng bị băm ra làm trăm mảnh. Giản Sơ Mạn à Giản Sơ Mạn, mày nghĩ kĩ xem, Nguyệt Ly khả ái nhưng sau lưng là thế lực chống đỡ độc ác cỡ nào. Hạ Thất Phượng tuy mạnh mẽ nhưng cũng là con mồi béo bở của họ, cô ta còn là chỗ dựa của Hạ gia, một mình vùng vẫy, dù sao mày cũng ăn cơm nhà họ Hạ, lẽ nào lại theo giặc. Nhưng mà mọi việc cứ thuận nước thuận sóng, không thể lộ liễu, nếu không sau này lại tự chuốc khổ.
" Nói như Hạ gia chủ đây, có phải người có vấn đề là người không. Phu nhân không thể mang thai, nhưng mà nữ nhân khác vẫn có thể. Người muốn có con đến mức nuông chiều một ả mồ côi như Hạ tiểu thư, há nào tự nói bản thân có vấn đề. Một lão tăng dưỡng ra tiểu kỹ nữ, xem ra cũng thú vị." - Trương Khang lại thích chí châm chọc, hắn phẩy phẩy cái quạt che miệng đểu cáng mà cười.
Cả một tràn cười lớn vang lên, đa số là người của bọn họ và người dân. Nghĩ đến chuyện gia chủ của một đại gia tộc lại bất lực, đúng là trò cười của thiên hạ.
" Tiên nhân giữ đạo, sa đọa giữ lề. Nguyên Phá Tiên Tôn và Dược Tiên Nữ một đôi đã định. Phàm nhân làm sao có thể chen chân vào." - Huyền Nương nhẹ nhàng gạc chén trà cho bớt nóng, từ tốn nói.
Giới luật của Phục Linh Sơn viết rất rõ ràng, giữ đạo giữ lễ nghĩa, 1 vợ 1 chồng một dạ sắt son mới là chính đạo. Thêm nữa hàng tiên ban, không được phép có chuyện lăng nhăng, người như Giang Lĩnh tuy từng theo học ở đây, còn có chút nhỉnh hơn Nhan Linh Lung về tiên lực nhưng lại không giữ được đạo, bị truất khỏi hàng tiên, mãi mãi không được phi thăng, nên hắn dù giỏi tới đâu thì cũng chỉ là người phàm.
" Thật tiếc cho năm đó. Nếu như không bị hãm hại, xem ra đã có một tiểu tiên ra đời, đã có một Nguyên Phá đại tướng quân giữ nước thương dân. Đã có một Dược Tiên Nữ trên dưới xông pha, trị được vạn bệnh. Vẫn là bị người ta tính trước một bước, mất hết pháp lực, vùng vẫy như nào cũng không thoát nổi." - Huyền Nương lại nhàn nhã nói tiếp.
Nghe đến đây ai cũng im phặc. Tuy Hạ Minh Sơn bây giờ không hơn không kém chỉ là một thương nhân buôn trà, nhưng ông cũng là Tiên Tôn. Hơn nữa năm đó, còn là hàng đầu tiên ban, nếu ông còn pháp lực thì chức vụ của Giang Lĩnh hiện tại chính là của ông. Người từng lẫy lừng như vậy, suốt 20 năm qua đã luôn kín tiếng, để rồi bây giờ bị cười nhạo.
" Haizzz Trương công tử suy nghĩ như vậy, chẳng trách đã hơn 25 tuổi rồi vẫn chưa đủ lực bước lên thượng sơn, không biết nếu hôm nay không mở hội thẩm, công tử cho tới chết đã được nhìn ngắm cảnh đẹp nơi đây chưa." - Tiếu Ái thẳng thừng tỏ vẻ khinh bỉ nói.
Mặt mày bọn họ ai cũng tối xầm tức tối, Trương Hàn giận quá nhìn sang chỗ Trương Kiếm như ám hiệu gì đó. Hắn dường như lờ mờ hiểu liền giở trò.
" Mẹ cha thiên kiếp Hạ Thất Phượng, thứ ma quái nhà ngươi tha cho bọn ta đi, đủ rồi. A..a..a da của ta, nội đan của ta. Tránh ra, tránh ra, thứ ma quỷ gì đây. " - Hắn la làng lên rồi nằm vật ra ăn vạ, giả vờ như có thứ gì hù dọa trước mặt, mấy kẻ bị cồng xích khác cũng hiểu ý hắn liền vội vàng làm theo. Diễn cứ như thật.
" Hạ Thất Phượng, ngươi lại làm cái trò gì? Thấy bọn ta nói đúng liền sinh lòng căm phẫn muốn trút hết lên người môn sinh của ta.... Các người xem, Hạ gia cố tình nhắm vào nhà ta. Ngay cả khi mọi người có ở đây cũng dám làm." - Tên Trương Hàn liền lập tức nhập vai bán thảm với người dân.
" Mẹ cha Hạ Thất Phượng, thứ có mẹ sinh không có mẹ dưỡng. Con đĩ chết tiệt nhà ngươi. Thứ dơ bẩn. Đau, đau chết ta rồi." - Mấy tên phạm nhân liên tục gào thét thi chửi loạn lên.
" Ghê quá, người này không được rồi." - Người dân cùng một số môn sinh bắt đầu chỉ tay xì xầm.
" Ngươi còn không lộ mặt, từ đầu đến giờ chỉ một mực im lặng. Cuối cùng là toan tính điều gì?" - Giang Lĩnh nóng giận giọng điệu thúc giục nói.
" Mẹ cha ngươi Hạ Thất Phượng, kỹ nữ vô loài, dị tộc dị nhân. Thứ dơ bẩn chết tiệc." - Một tiếng chửi đặc biệt rõ lớn vang lên rền trời.
* Xẹt * Tiếng một thanh kiếm sắt nhọn đi qua lớp áo đâm xuyên da thịt.
* Vút * Tiếng roi vọt ra.
* A * Mấy tên rủa mắng đặc biệt lớn la toáng lên
* Lọc cọc...lọc cọc...lọc cọc...* Tiếng vó ngựa.
Ai ai cũng phải kinh hoàng trước cảnh tượng xảy ra chớp nhoáng trước mắt. Một kẻ bị roi dài quấn vào cổ kéo lê cả đoạn đường, kẻ bị đâm chết. Chỉ trong chớp nhoáng đã chết 2 mạng.
" Gia chủ, trà đã xong rồi...." - Giọng A Phú điềm tĩnh nói.
" A " - Cả dàn tiếng người la toáng lên. Màn mưa máu này diễn ra trước mắt, máu còn tràn lan khắp nơi.
" Haizzz... Hạ Minh Sơn ngươi vẫn như năm ấy, không xem ai vào mắt. Trong mắt chỉ có mỗi phu nhân. Đúng là rất đẹp, nhưng mà nữ nhân can chính vốn là việc vô cùng khó nói. Mà nếu đã lỡ thì ngươi cũng phải tự mình cân nhắc. Không định cho bọn ta một câu trả lời sao? Ngươi làm vậy khác nào xem thường hai nhà Giang Trương bọn ta." - Giang Lĩnh cười khẩy, lửa tức đỏ mặt nhưng cố dằn lại nói.
Hạ Minh Sơn vẫn không mảy may để ý đến, ông cầm lấy chén trà trên bàn của phu nhân mình mà uống lấy một ngụm.
" A Phú, đổi trà đón khách." - Ông nhàn nhạt nói.
A Phú là tên gia nô cận thân của ông, hắn không ngoài 30, nhìn dáng dấp có vẻ rất nhanh nhẹn.
" Vâng, nô tài đi ngay." - A Phú nói rồi liền vội chạy đi.
" Hạ Minh Sơn ngươi." - Hai nhà Giang Trương tức đỏ mặt, đúng là mối nhục ê chề.
" Phu nhân của ta trước giờ như vậy không phải là chuyện lạ. Hạ Thất Phượng, con bé rất giỏi, rất hiểu chuyện. Hơn 10 năm nay tuy nhà ta có xảy ra nhiều việc nhưng nhìn chung thì vẫn ổn. Không cần sư huynh lo lắng." - Hạ Minh Sơn giọng điệu lạnh nhạt mà thái độ hòa nhã nói.
" Ngươi nói như vậy há nào chiều theo bọn họ. Hạ Minh Sơn, ta biết ngươi không có con nên thu nạp một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa này về nuông chiều, sủng nựng nó. Nhưng mà dung túng đến mức làm ra chuyện đại nghịch bất đạo thì không thể chấp nhận được. Ngươi xem nó sát hại đồng môn, đày đọa tiền bối, đàn áp tinh thần môn sinh. Đó là những gì ngươi dạy sao?" - Trương Hàn liền lập tức đứng dậy chỉ đông chỉ tây than trách.
" Hạ mỗ cũng là các huynh đệ đây. Ngông cuồng ngạo mạn, có sai cũng là đúng. Hạ Thất Phượng là con cháu Hạ gia, kẻ cưỡng bức nó đang ở đây. Huynh nên nói là ta lương thiện không phải dung túng. Bằng không ta đã khiến kẻ đó không kịp siêu sinh." - Hạ Minh Sơn trán đầy gân xanh, ánh mắt trở nên hung hãn mà lạnh lùng, khí thế áp đảo cùng giọng nói trầm ấm khiến ai cũng phải kiêng dè.
" Hạ Minh Sơn, môn sinh Trương gia ta chết dưới kiếm ả ta trên dưới 30 người, ở đây là 20 môn sinh bị đày đọa, ngươi còn đổi trắng thay đen." - Trương Hàn lại tiếp tục gào lên.
Sao mà mấy người này có thể ngang ngược như vậy? Với những thứ họ làm thì đáng bị băm ra làm trăm mảnh. Giản Sơ Mạn à Giản Sơ Mạn, mày nghĩ kĩ xem, Nguyệt Ly khả ái nhưng sau lưng là thế lực chống đỡ độc ác cỡ nào. Hạ Thất Phượng tuy mạnh mẽ nhưng cũng là con mồi béo bở của họ, cô ta còn là chỗ dựa của Hạ gia, một mình vùng vẫy, dù sao mày cũng ăn cơm nhà họ Hạ, lẽ nào lại theo giặc. Nhưng mà mọi việc cứ thuận nước thuận sóng, không thể lộ liễu, nếu không sau này lại tự chuốc khổ.
" Nói như Hạ gia chủ đây, có phải người có vấn đề là người không. Phu nhân không thể mang thai, nhưng mà nữ nhân khác vẫn có thể. Người muốn có con đến mức nuông chiều một ả mồ côi như Hạ tiểu thư, há nào tự nói bản thân có vấn đề. Một lão tăng dưỡng ra tiểu kỹ nữ, xem ra cũng thú vị." - Trương Khang lại thích chí châm chọc, hắn phẩy phẩy cái quạt che miệng đểu cáng mà cười.
Cả một tràn cười lớn vang lên, đa số là người của bọn họ và người dân. Nghĩ đến chuyện gia chủ của một đại gia tộc lại bất lực, đúng là trò cười của thiên hạ.
" Tiên nhân giữ đạo, sa đọa giữ lề. Nguyên Phá Tiên Tôn và Dược Tiên Nữ một đôi đã định. Phàm nhân làm sao có thể chen chân vào." - Huyền Nương nhẹ nhàng gạc chén trà cho bớt nóng, từ tốn nói.
Giới luật của Phục Linh Sơn viết rất rõ ràng, giữ đạo giữ lễ nghĩa, 1 vợ 1 chồng một dạ sắt son mới là chính đạo. Thêm nữa hàng tiên ban, không được phép có chuyện lăng nhăng, người như Giang Lĩnh tuy từng theo học ở đây, còn có chút nhỉnh hơn Nhan Linh Lung về tiên lực nhưng lại không giữ được đạo, bị truất khỏi hàng tiên, mãi mãi không được phi thăng, nên hắn dù giỏi tới đâu thì cũng chỉ là người phàm.
" Thật tiếc cho năm đó. Nếu như không bị hãm hại, xem ra đã có một tiểu tiên ra đời, đã có một Nguyên Phá đại tướng quân giữ nước thương dân. Đã có một Dược Tiên Nữ trên dưới xông pha, trị được vạn bệnh. Vẫn là bị người ta tính trước một bước, mất hết pháp lực, vùng vẫy như nào cũng không thoát nổi." - Huyền Nương lại nhàn nhã nói tiếp.
Nghe đến đây ai cũng im phặc. Tuy Hạ Minh Sơn bây giờ không hơn không kém chỉ là một thương nhân buôn trà, nhưng ông cũng là Tiên Tôn. Hơn nữa năm đó, còn là hàng đầu tiên ban, nếu ông còn pháp lực thì chức vụ của Giang Lĩnh hiện tại chính là của ông. Người từng lẫy lừng như vậy, suốt 20 năm qua đã luôn kín tiếng, để rồi bây giờ bị cười nhạo.
" Haizzz Trương công tử suy nghĩ như vậy, chẳng trách đã hơn 25 tuổi rồi vẫn chưa đủ lực bước lên thượng sơn, không biết nếu hôm nay không mở hội thẩm, công tử cho tới chết đã được nhìn ngắm cảnh đẹp nơi đây chưa." - Tiếu Ái thẳng thừng tỏ vẻ khinh bỉ nói.
Mặt mày bọn họ ai cũng tối xầm tức tối, Trương Hàn giận quá nhìn sang chỗ Trương Kiếm như ám hiệu gì đó. Hắn dường như lờ mờ hiểu liền giở trò.
" Mẹ cha thiên kiếp Hạ Thất Phượng, thứ ma quái nhà ngươi tha cho bọn ta đi, đủ rồi. A..a..a da của ta, nội đan của ta. Tránh ra, tránh ra, thứ ma quỷ gì đây. " - Hắn la làng lên rồi nằm vật ra ăn vạ, giả vờ như có thứ gì hù dọa trước mặt, mấy kẻ bị cồng xích khác cũng hiểu ý hắn liền vội vàng làm theo. Diễn cứ như thật.
" Hạ Thất Phượng, ngươi lại làm cái trò gì? Thấy bọn ta nói đúng liền sinh lòng căm phẫn muốn trút hết lên người môn sinh của ta.... Các người xem, Hạ gia cố tình nhắm vào nhà ta. Ngay cả khi mọi người có ở đây cũng dám làm." - Tên Trương Hàn liền lập tức nhập vai bán thảm với người dân.
" Mẹ cha Hạ Thất Phượng, thứ có mẹ sinh không có mẹ dưỡng. Con đĩ chết tiệt nhà ngươi. Thứ dơ bẩn. Đau, đau chết ta rồi." - Mấy tên phạm nhân liên tục gào thét thi chửi loạn lên.
" Ghê quá, người này không được rồi." - Người dân cùng một số môn sinh bắt đầu chỉ tay xì xầm.
" Ngươi còn không lộ mặt, từ đầu đến giờ chỉ một mực im lặng. Cuối cùng là toan tính điều gì?" - Giang Lĩnh nóng giận giọng điệu thúc giục nói.
" Mẹ cha ngươi Hạ Thất Phượng, kỹ nữ vô loài, dị tộc dị nhân. Thứ dơ bẩn chết tiệc." - Một tiếng chửi đặc biệt rõ lớn vang lên rền trời.
* Xẹt * Tiếng một thanh kiếm sắt nhọn đi qua lớp áo đâm xuyên da thịt.
* Vút * Tiếng roi vọt ra.
* A * Mấy tên rủa mắng đặc biệt lớn la toáng lên
* Lọc cọc...lọc cọc...lọc cọc...* Tiếng vó ngựa.
Ai ai cũng phải kinh hoàng trước cảnh tượng xảy ra chớp nhoáng trước mắt. Một kẻ bị roi dài quấn vào cổ kéo lê cả đoạn đường, kẻ bị đâm chết. Chỉ trong chớp nhoáng đã chết 2 mạng.
" Gia chủ, trà đã xong rồi...." - Giọng A Phú điềm tĩnh nói.
" A " - Cả dàn tiếng người la toáng lên. Màn mưa máu này diễn ra trước mắt, máu còn tràn lan khắp nơi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.