Chương 152: Thật đáng thương
Huỳnh Ngọc Thảo Nguyên
08/07/2023
Sau đó Xuân Thu lại bắt đầu trầm giọng kể lại.
Sau khi ta chết, ta đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu. Là giấc mộng khó mà tỉnh táo. Ta không phải thần nhưng đã tu đạo ngoan cường như một vị thần, ta không có luân hồi cũng không có chuyển kiếp. Chỉ có thể say trong giấc mộng ẩn mình bên trong thần thụ của Phù Nguyệt động, đợi đến ngày bị đánh thức.
Tâm nguyện trước khi chết cùng lời hứa với Nghĩa Phượng - sư phụ của ta đã vây hãm lấy ta suốt nhiều năm. Chỉ khi hoàn thành mới có thể giúp ta an lòng ở nơi yên nghỉ vĩnh hằng... Nhưng mà ta đã không được say giấc mộng đó, linh thức nằm sâu trong nhược băng của ta đã được gọi dậy. Ở cái nơi hố băng lạnh lẽo đó, ta được một luồng linh lực quen thuộc kéo lên từ trong lòng băng lạnh lẽo. Ta thấy hình bóng của Nghĩa Phượng. Người đứng đó mà chẳng nói gì, chỉ nhìn ta rồi quay đi.
Ta đã biết, đã biết được việc này cuối cùng cũng đã đến. Đã tới thời điểm Phượng Yêu và Huyền Y lần nữa tái sinh. Ta phải nhanh chóng tụ lại linh lực đã bị phân tán trong mấy vạn năm ngủ sâu. Vì vậy, đã ẩn yên trong thần thụ. Bởi lẻ đó, ta không thể chứng kiến khoảnh khắc tiểu phượng hoàng hạ sinh. Trong nội tộc cũng đã là rất nhiều lời không giống nhau. Mỗi người nói một kiểu, thân thế của đứa trẻ này rất mơ hồ. Một trong những câu chuyện được kể nhiều nhất có thể nói đến.
Đêm nó hạ sinh, trời đêm mây đen vây kín, sét đánh đầy trời nhưng tuyệt không có tiếng sấm. Khi tiếng khóc của đứa trẻ cất lên, hừng Đông đã xuất hiện một con phượng hoàng lửa đang vươn cánh ám vận lên các đám mây. Tiếng sấm bấy giờ mới bắt đầu rền vang. Ngay cả Thất Sát tinh cũng xuất hiện. Tiểu phượng hoàng sinh ra, trên ngực nơi gần tim có một ác trớ như cánh hoa bỉ ngạn, lưng mang ấn kí Phượng Yêu. Dự trước đã là điềm xấu.
" Trên ngực trái có ác trớ hình hoa bỉ ngạn sao?... Sao ta lại không thấy?" - Giản Sơ Mạn có chút khó tin mà nghĩ ngợi, nhưng cũng không nói ra.
Sau đó, nó được đem về Phù Nguyệt động. Thân thế của nó bị nội tộc che giấu, cũng là sự che dấu từ chính phụ mẫu của nó. Đến người trong tộc cũng không ai nắm rõ. Cho nên họ bắt đầu lan truyền nó là con ngoài giá thú. Bấy giờ đã là lúc Tam gia suy yếu. Mấy lão già bọn ra đã chết sạch, chỉ còn lứa trẻ. Mà Ngọc Phi vừa hay phản tộc theo đuổi chốn vương cung. Phù Nguyệt động chia năm sẻ bảy cũng từ đó, nhiều phân nhánh di tán. Chỉ còn dòng chính cầm cự ở lại, nhưng bọn họ cũng bằng mặt không bằng lòng. Luôn bàn ra tán vào. Cho nên những người đứng đầu lúc đó đã bịa ra chuyện tiểu nha đầu này do thần thụ hạ sinh rồi lan truyền ra ngoài để tránh mâu thuẫn nội bộ.
Nhưng mà con bé, ngoại hình từ bé đã rất giống Ngọc Phi. Khiến người ta vừa hận vừa ghét nhưng cũng lại rất thương. Từ bé bởi vì chuyện đó mà bị lạnh nhạt không ít, thậm chí có người khinh ra mặt. Chỉ có gia đình của Hỏa Trùng Lạc Dực và Hỏa Kỳ Tịch Ngọc lúc đó là gia chủ tạm thời bảo vệ nó. Tịch Ngọc thực chất cưu mang nó cũng chỉ là vì cô ấy chính là muội muội ruột của Tuyết Băng Nhĩ Linh, cũng chính là Ngọc Phi.
" Tổ mẫu! Vì sao hai người họ là tỷ muội ruột lại khác họ?" - Giản Sơ Mạn ngây thơ hỏi.
Hỏa Kỳ hay Tuyết Băng đều là hai trong những nhánh họ quan trọng. Dòng tôn của các nhánh họ này không được phép đứt đoạn, chí ít là Tuyết Băng không được đứt đoạn vì Xuân Thu ta mang họ Tuyết Băng. Nhưng nếu kéo dài được phả hệ vẫn là niềm an ủi cho những người đi trước. Vốn dĩ hai chị em gái thì nên có cùng họ. Nhưng thật không may... Đại huynh trưởng của hai người mang họ Hỏa Kỳ đã không may qua đời trên chiến trường. Tuyết Băng Nhĩ Linh đã nhậm chức thánh nữ, tiếp nhận giáo quản trị tộc. Cô ta không thể đổi họ, vậy chỉ còn Tuyết Băng Tịch Ngọc là có thể làm được việc này.
.... Tịch Ngọc thời gian đầu cũng ngờ vực về thân thế của tiểu phượng hoàng. Không hoàn toàn yêu thương nhưng cũng không lạnh nhạt, dù sao cũng là tộc nhân của tộc. Màu tóc trắng và đôi mắt sáng kia là thứ không thể chối cãi. Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, nó chung quy cũng là con cháu cả thôi.
Ngày tiểu phượng hoàng bị ném tới cửa động, là Tịch Ngọc trông thấy. Không có gì cả chỉ duy mảnh giấy ghi lại ngày sinh của con bé. Ngày 23 tiết Đông Chí (23/12). Tiểu phượng hoàng sinh trong những tiết ngày lạnh lẽo nhất. Một đứa trẻ mới đẻ mấy ngày bị vứt nằm lại trên nền tuyết trắng. Nó lúc này còn sống nhưng chỉ là thoi thóp, nó như vậy mà lại không khóc không náo. Đôi mắt như đã sẵn có thần, thấy được một nổi tuyệt vọng vô bờ.
Tộc ta có một thuật, có thể đi vào tâm trí người khác để xem những gì họ trải qua. Nhưng đứa trẻ này quá nhỏ, không ai dám mạo hiểm. Cho nên cũng chẳng ai có thể hiểu được tâm trí nó.
Nhưng có thể biết được, linh thức của con bé đã bị đánh thức ngay thời điểm đó.
Những đứa trẻ từ lúc sinh ra đến năm 6 tuồi sẽ luôn ngây ngô hoạt bát không hiểu chuyện, đó là vì linh thức của chúng chưa thức tỉnh. Còn những đứa trẻ bị đánh thức từ sớm chúng ta lớn hơn hẳn cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng mà để có thể đánh thức một linh thức, thì đứa trẻ đó đã phải trải qua một điều gì đó có thể kinh động đến tâm thức của nó.
5 tháng con bé đã biết tự ăn, 6 tháng đã biết đi, tròn 1 tuổi thì đã có dáng vẻ của đứa trẻ 3 tuổi. Không cha không mẹ khiến con bé cũng không có tên. Tịch Ngọc từng sơ ý đếm qua số cánh hoa bỉ ngạn trên ngực mà gọi nó là Tiểu Thất. Lúc vừa qua 1 tuổi mấy tháng, Đông Kỳ Huyễn Thanh từ sa trường trở về... Hắn không vợ không con, có nhã ý muốn nhận một đứa trẻ làm con. Thời điểm đó Tam gia suy yếu, đương nhiên người chết như rạ. Nhưng những đứa trẻ chúng mất mẹ thì còn cha, mất cha thì còn mẹ, mất cả hai thì vẫn còn cô dì bác bá. Dù vậy, chúng vẫn chen nhau muốn được nhận.
Tiểu Thất chỉ ngồi vô vị trên tảng đá ở cái hồ trồng thần thụ kia. Vẻ mặt không tha thiết như dáng vẻ của một bà cụ non, chống tay lên gối rồi kê mặt nhìn đám người náo nhiệt... Con bé cũng đã từ sớm hiểu thế sự. Hiểu vì sao các a dì a bá kia bảo con họ biểu hiện tốt một chút để được Đông Kỳ thúc kia chọn làm con. Bởi vì hắn là tướng quân, đơn nhiên làm con hắn sẽ có nhiều phúc điển, người nhà cũng sẽ được hưởng lây. Miếng mồi béo bở như vậy, ai mà không muốn tranh giành.
Thời điểm đó, Tịch Ngọc đã hoài thai Khảm Ngọc. Tiểu phượng hoàng đã hoàn toàn không được để tâm quá nhiều như trước. Nó ngày ngày bay bay nhảy nhảy múa múa chạy chạy cũng chẳng ai để ý, tự nó cũng đã biến thành một người vô hình. Nhưng nó tuyệt không náo, lúc đầu còn cố gắng khiến mọi người chú ý, về sau thì xem như đã hiểu, lẳng lặng từ mình vui lấy niềm vui riêng, như một kẻ ngốc sống trong tập thể, nhưng đã bị khai trừ. Những đứa nhỏ không dám đến gần cũng không muốn đến gần. Phong Duật là con trai của tướng quân, là thống soái của toàn quân Tam gia cho nên phải theo cha tập luyện, học cách đương sự việc của gia tộc, nhưng nó cũng không phải đứa sáng dạ học cách xử lý công vụ rất chậm cho nên rất hay bị mắng phạt, rất ít thời gian được vui chơi, cho dù lúc đó nó cũng chỉ mới 3 tuổi hơn. Do đó mà cũng không có mấy thời gian để bầu bạn với Tiểu Thất.
Con bé cứ vậy, một mình, ngày ngày lui tới bên hồ nước, hết ném đá thì sẽ rửa chân, không thì lại chạy đến dưới gốc cây nằm ngủ, mệt thì kéo kén lá xuống nằm... Đói thì chờ lúc mọi người ăn xong len lén nhặt mấy vụng thức ăn thừa lên mà lót dạ.
Tuy tộc ta lúc đó nghèo nhưng không đến nổi thiếu ăn... Chỉ là đáng tiếc, dưới cái thân phận Phượng Yêu đó không một ai muốn xem con bé là người nhà. Tịch Ngọc không thể ép buộc họ, tuy cô cũng rất thương nó nhưng thật sự không có phương án. Nếu cô quyết đến cùng thì chính cô cũng không đủ sức áp chế nội chiến nếu nó xảy ra. Chỉ đành có thể để Tiểu Thất chịu khổ, sau đó đêm đêm an ủi, vỗ về con bé, len lén gói đồ ăn đưa cho con bé ăn.
Cho nên cuộc đời Tiểu Thất xem như đã không có chút hi vọng... Còn tranh để làm gì nữa... Khi mà bóng tối đã vây đen kín như cái đêm nó được sinh ra. Liệu có ánh sáng nào cất công đến đây giựt dậy cho con bé sao?
" Đứa trẻ này... Linh thức bị đánh thức đã lớn mạnh đến như vậy sao?" - Huyễn Thanh sắc lạnh dùng đôi mắt thăm dò nhìn Tiểu Thất đang cúi mặt nghịch đá kia.
" Đông Kỳ tướng quân!" - Tịch Ngọc lấy thân mang bụng bầu chắn trước Tiểu Thất lo sợ nói.
Vì sao cô phải làm vậy?... Huyễn Thanh vốn là người cương trực liêm khiết, hắn ghét yêu ma quỷ quái, quyết diệt đến cùng. Tiểu Thất có linh thức quá lớn, thứ nhất là tổn hại đến thọ mệnh của con bé, thứ hai nếu nó càng lớn mạnh hơn nữa khả năng nhập ma của con bé sẽ càng cao mà lúc này, trên người con bé đã ám đầy khí vận xám xịt u buồn rồi.... Trên hết... Con bé là Phượng Yêu. Bao nhiêu đó điều cũng là đủ để Huyễn Thanh một kiếm chém chết nó rồi.
" Hỏa Kỳ di nương há phải làm vậy!" - - Huyễn Thanh kiên định nói.
" Đông Kỳ tướng quân! Xem như ta dùng danh dự, dùng địa vị tạm thời của ta cầu xin ngươi... Để cho ta mặt mũi đi!... Mạng của ta và đứa con trong bụng ta cũng ở đây!... Bỏ qua cho con bé đi!... Được không?" - Tịch Ngọc có chút sợ, giọng run run cả người con bần bật như sắp ngất đến nơi.
" Thai phụ thì nên tịnh tâm dưỡng thai! Đừng quản thế sự!" - Huyễn Thanh lần nữa lên tiếng.
Hắn liền nhìn đến phía Tiểu Thất, nhìn biểu tình của đứa trẻ này.
Tiểu Thất từ đầu đã không có chút biến đổi, chỉ khi nghe những lời kia của Tịch Ngọc cơ mặt mới có chút thay đổi, đã giản ra nở một nụ cười nhẹ khẽ như cuối cùng cũng có người lo cho an nguy của nó... Mặc dù lý do là gì... Cũng đã rất cảm ơn đã lo cho nó... Cho dù là vì muốn nó sống để lớn lên trả nợ cho việc Tam gia đã nuôi cơm nó cũng được.
Những lời tàn nhẫn đã bị người khác tiêm vào não là nổi ám ảnh mãi vây lấy con bé... Lúc nào nó cũng nghĩ vì sao những người khác không cho cha cũng sẽ có mẹ, có bà có ông, có a dì a bá... Họ đều được chăm sóc quan tâm che chở, còn nó chỉ có một mình. Ai cùng đồn đoán về xuất thân của nó, không ai nói lời thật. Bốn chữ con ngoài giá thú đã khiến con bé tự thu mình, tự ti mẫn cảm. Thêm vào đó là những lời cay độc mà người khác ném vào nó, những lời mắng nhiếc thậm tệ chỉ vì nó là Phượng Yêu. Cũng đã có đôi lần rồi, có rất nhiều người muốn giết nó. Lần thì bỏ độc dược vào thức ăn giả vờ cho nó một bữa ngon, lúc thì đêm muộn lẳng lặng ám sát. Dần rồi, Tiểu Thất đã tự hỏi liệu có ai yêu lấy nó như cách phụ mẫu yêu con? Liệu có ai thương nó như sinh mệnh? Liệu có ai lo lấy cho sống chết của nó? Liệu... Nó chết rồi có ai sẽ nhớ đến nó không? Sẽ có ai đốt liên đăng cầu phúc cho nó? Sẽ có ai đốt tiền giấy không?
Cuối cùng con bé cũng có thể thấy le lói đáp án, le lói sự ấm áp của tình người qua hành động của Tịch Ngọc. Linh thức bị đánh thức càng sâu thì nhận thức càng lớn, có thể nói tư duy của con bé bấy giờ cũng đã như một đứa trẻ 13 tuổi rồi. Nhưng giao diện vẫn chỉ là một đứa nhỏ không hơn không kém. Cho nên biểu hiện này quá bất thường rồi.
Huyễn Thanh như đã trông thấy gì đó. Lập tức rút kiến tiến tới, không hề né tránh người thai phụ là Tịch Ngọc.
* Ầm *
" a " - tiếng mấy a dì a cô hét lên.
" Đông Kỳ Huyễn Thanh!" - Hỏa Trùng Lạc Dực vừa từ thư phòng bước ra trong thấy liền quát lớn chạy đến nhưng khi nhìn kĩ lại hắn cũng bất chợt đứng yên mà há mồm kinh ngạc.
Lúc thấy Huyễn Thanh tiến tới, Tịch Ngọc vẫn không do dự, hai mắt nhắm tịch đứng chắn cho Tiểu Thất. Đã sẵn sàng đỡ lấy mũi kiếm kia. Chỉ không nhờ là thân người nhỏ bé phía sau đã tiến đến ôm lấy cô. Một bức tường chắn bằng lửa xuất hiện chống lại mũi kiếm... Bảo vệ lấy họ.
" Quả nhiên!" - Huyễn Thanh có chút vui sướng nói.
" Tiểu Thất!... Tiểu Thất... Con không sao chứ?" - Tịch Ngọc dần mở mắt ra, vươn tay sờ lấy gương mặt đang tỳ lấy trên vai phải của mình mà xem xét.
Ánh mắt của Tiểu Thất vẫn không đổi. Nhìn chằm chằm vào mắt Huyễn Thanh không hề nao núng, là loại ánh mắt căm thù, vừa sợ mà vừa muốn chống lại một kẻ đang muốn giết người thân của mình.
" Đứa trẻ này có được thần thức!... Thân sinh không phải yêu... Trong người lại có yêu lực... Đây là duyên nghiệt tiền kiếp... Tịch Ngọc! Ta không cố ý làm người kinh sợ... Thật sự xin lỗi!... Không biết đứa trẻ này, có thể cho ta nhận làm con gái được không?" - Huyễn Thanh hớn hở nói.
" Hả?... Không phải chứ! Tướng quân, nó là Phượng Yêu, xui xẻo lắm!... " - Những người khác bằng đầu khoa tay múa chân hòng lôi kéo Huyễn Thanh chọn con cháu nhà họ.
" Con gái! Ta có làm con sợ không?... Ta thật sự xin lỗi con!... Chỉ là ta quá nóng vội, muốn lập tức xem thử phán đoán của mình là đúng hay sai nên có hơi đường đột... Thật tốt quá... Ta là Đông Kỳ Huyễn Thanh, là tướng quân của Tam gia. Ta bình thường ít khi về nhà, có một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện như con đây mới là tốt... Ta thì không có gì khá xuất sắc.. Nhưng ta hứa sẽ không để con chịu thiệt... Con có thể đồng ý làm con gái của ta được không?" - Huyễn Thanh thành khẩn nói.
Tiểu Thất chỉ nhìn chứ không đáp... Nó như chờ Tịch Ngọc giải thích cho nó hiểu.
" Tiểu Thất quá tốt rồi!... Đông Kỳ thúc nói sẽ lo cho con. Người ấy không để con chịu khổ cũng sẽ dạy dỗ con. Người ấy nói... Nói con không phải yêu... Con là thần chỉ là...chỉ là đang mắc đọa mà thôi!... Con gái à!.... Tốt quá rồi!... Cuối cùng ngoài út di nương của con, cũng có người hiểu cho con rồi!" - Tịch Ngọc vội quay lại ôm lấy Tiểu Thất vừa khóc nghẹn vừa nói.
Trong một năm này, cô đã không ít lần đấu tranh không thành để giúp Tiểu Thất đã hòa nhập với mọi người... Đến bây giờ cũng đã có người hiểu... Có người chịu dang tay với con bé... Đáng quý biết bao.
" Con không cha!... Không muốn có cha... " - Tiểu Thất như vô cùng sợ hãi lên tiếng.
Lời nói đó khiến hai người lớn kia dường như khựng lại. Đã có chuyện gì xảy ra với con bé sao?... Không phải con bé là người luôn khao khát có được tình yêu thương của phụ mẫu sao?
Thật ra, chỉ khi con người ta không có được, mới trở nên khao khát. Nhưng không có được, là loại không có được, chưa từng được biết đến như bình thường.... Hay là,.... đã từng có, nhưng đó lại là thứ đau đớn, thứ tình yêu đau đớn từ thể xác đến tinh thần đến mức phải khao khát mãnh liệt một tình thương ấm áp khác để thay thế nó.
" Là cha con muốn giết con! Ông ta là người dùng cây trâm dài khắc lên người con hoa bỉ ngạn máu đó. Con đau lắm... Con thật sự rất đau...." - Con bé như vỡ òa mà nói.
Thì ra... Linh thức được khai mở ngay sau khi con bé chào đời. Thời điểm đó nó đã trải qua nổi đau bị trâm đâm rỉ máu nơi gần tim... Từ lúc đó đã có thể nhìn và ghi nhớ được mọi thứ.... Vậy ra, nó không phải con ngoài giá thú, con bé biết mình là ai, phụ mẫu là ai. Nhưng những kí ức đó quá đau đớn.
" Được được!... Ta không trở thành cha của con!... Ta là Đông Kỳ thúc thúc của con!... Con trở thành bạn nhỏ bên cạnh ta được không?" - Huyễn Thanh thay đổi cách nói để tiếp cận.
Từ đó... Câu chuyện Đông Kỳ tướng quân tương tư Ngọc Phi, ước nguyện trước thần thụ rồi hạ sinh một đứa trẻ mới được thêu dệt ra... Để không ai còn lời nào dám bắt bẻ Tiểu Thất nữa... Huyễn Thanh là người có công lớn nên lời hắn rất có giá trị... Hắn đã thuyết giảng, giúp cho mọi người hiểu hơn... Khiến họ không còn định kiến với Tiểu Thất... Có thể nói hắn là ánh sáng không quảng đường xá xa xôi đó đến cái nơi âm u của tiểu phượng hoàng... Cứu lấy cuộc đời của con bé.
Sau khi ta chết, ta đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu. Là giấc mộng khó mà tỉnh táo. Ta không phải thần nhưng đã tu đạo ngoan cường như một vị thần, ta không có luân hồi cũng không có chuyển kiếp. Chỉ có thể say trong giấc mộng ẩn mình bên trong thần thụ của Phù Nguyệt động, đợi đến ngày bị đánh thức.
Tâm nguyện trước khi chết cùng lời hứa với Nghĩa Phượng - sư phụ của ta đã vây hãm lấy ta suốt nhiều năm. Chỉ khi hoàn thành mới có thể giúp ta an lòng ở nơi yên nghỉ vĩnh hằng... Nhưng mà ta đã không được say giấc mộng đó, linh thức nằm sâu trong nhược băng của ta đã được gọi dậy. Ở cái nơi hố băng lạnh lẽo đó, ta được một luồng linh lực quen thuộc kéo lên từ trong lòng băng lạnh lẽo. Ta thấy hình bóng của Nghĩa Phượng. Người đứng đó mà chẳng nói gì, chỉ nhìn ta rồi quay đi.
Ta đã biết, đã biết được việc này cuối cùng cũng đã đến. Đã tới thời điểm Phượng Yêu và Huyền Y lần nữa tái sinh. Ta phải nhanh chóng tụ lại linh lực đã bị phân tán trong mấy vạn năm ngủ sâu. Vì vậy, đã ẩn yên trong thần thụ. Bởi lẻ đó, ta không thể chứng kiến khoảnh khắc tiểu phượng hoàng hạ sinh. Trong nội tộc cũng đã là rất nhiều lời không giống nhau. Mỗi người nói một kiểu, thân thế của đứa trẻ này rất mơ hồ. Một trong những câu chuyện được kể nhiều nhất có thể nói đến.
Đêm nó hạ sinh, trời đêm mây đen vây kín, sét đánh đầy trời nhưng tuyệt không có tiếng sấm. Khi tiếng khóc của đứa trẻ cất lên, hừng Đông đã xuất hiện một con phượng hoàng lửa đang vươn cánh ám vận lên các đám mây. Tiếng sấm bấy giờ mới bắt đầu rền vang. Ngay cả Thất Sát tinh cũng xuất hiện. Tiểu phượng hoàng sinh ra, trên ngực nơi gần tim có một ác trớ như cánh hoa bỉ ngạn, lưng mang ấn kí Phượng Yêu. Dự trước đã là điềm xấu.
" Trên ngực trái có ác trớ hình hoa bỉ ngạn sao?... Sao ta lại không thấy?" - Giản Sơ Mạn có chút khó tin mà nghĩ ngợi, nhưng cũng không nói ra.
Sau đó, nó được đem về Phù Nguyệt động. Thân thế của nó bị nội tộc che giấu, cũng là sự che dấu từ chính phụ mẫu của nó. Đến người trong tộc cũng không ai nắm rõ. Cho nên họ bắt đầu lan truyền nó là con ngoài giá thú. Bấy giờ đã là lúc Tam gia suy yếu. Mấy lão già bọn ra đã chết sạch, chỉ còn lứa trẻ. Mà Ngọc Phi vừa hay phản tộc theo đuổi chốn vương cung. Phù Nguyệt động chia năm sẻ bảy cũng từ đó, nhiều phân nhánh di tán. Chỉ còn dòng chính cầm cự ở lại, nhưng bọn họ cũng bằng mặt không bằng lòng. Luôn bàn ra tán vào. Cho nên những người đứng đầu lúc đó đã bịa ra chuyện tiểu nha đầu này do thần thụ hạ sinh rồi lan truyền ra ngoài để tránh mâu thuẫn nội bộ.
Nhưng mà con bé, ngoại hình từ bé đã rất giống Ngọc Phi. Khiến người ta vừa hận vừa ghét nhưng cũng lại rất thương. Từ bé bởi vì chuyện đó mà bị lạnh nhạt không ít, thậm chí có người khinh ra mặt. Chỉ có gia đình của Hỏa Trùng Lạc Dực và Hỏa Kỳ Tịch Ngọc lúc đó là gia chủ tạm thời bảo vệ nó. Tịch Ngọc thực chất cưu mang nó cũng chỉ là vì cô ấy chính là muội muội ruột của Tuyết Băng Nhĩ Linh, cũng chính là Ngọc Phi.
" Tổ mẫu! Vì sao hai người họ là tỷ muội ruột lại khác họ?" - Giản Sơ Mạn ngây thơ hỏi.
Hỏa Kỳ hay Tuyết Băng đều là hai trong những nhánh họ quan trọng. Dòng tôn của các nhánh họ này không được phép đứt đoạn, chí ít là Tuyết Băng không được đứt đoạn vì Xuân Thu ta mang họ Tuyết Băng. Nhưng nếu kéo dài được phả hệ vẫn là niềm an ủi cho những người đi trước. Vốn dĩ hai chị em gái thì nên có cùng họ. Nhưng thật không may... Đại huynh trưởng của hai người mang họ Hỏa Kỳ đã không may qua đời trên chiến trường. Tuyết Băng Nhĩ Linh đã nhậm chức thánh nữ, tiếp nhận giáo quản trị tộc. Cô ta không thể đổi họ, vậy chỉ còn Tuyết Băng Tịch Ngọc là có thể làm được việc này.
.... Tịch Ngọc thời gian đầu cũng ngờ vực về thân thế của tiểu phượng hoàng. Không hoàn toàn yêu thương nhưng cũng không lạnh nhạt, dù sao cũng là tộc nhân của tộc. Màu tóc trắng và đôi mắt sáng kia là thứ không thể chối cãi. Một giọt máu đào còn hơn ao nước lã, nó chung quy cũng là con cháu cả thôi.
Ngày tiểu phượng hoàng bị ném tới cửa động, là Tịch Ngọc trông thấy. Không có gì cả chỉ duy mảnh giấy ghi lại ngày sinh của con bé. Ngày 23 tiết Đông Chí (23/12). Tiểu phượng hoàng sinh trong những tiết ngày lạnh lẽo nhất. Một đứa trẻ mới đẻ mấy ngày bị vứt nằm lại trên nền tuyết trắng. Nó lúc này còn sống nhưng chỉ là thoi thóp, nó như vậy mà lại không khóc không náo. Đôi mắt như đã sẵn có thần, thấy được một nổi tuyệt vọng vô bờ.
Tộc ta có một thuật, có thể đi vào tâm trí người khác để xem những gì họ trải qua. Nhưng đứa trẻ này quá nhỏ, không ai dám mạo hiểm. Cho nên cũng chẳng ai có thể hiểu được tâm trí nó.
Nhưng có thể biết được, linh thức của con bé đã bị đánh thức ngay thời điểm đó.
Những đứa trẻ từ lúc sinh ra đến năm 6 tuồi sẽ luôn ngây ngô hoạt bát không hiểu chuyện, đó là vì linh thức của chúng chưa thức tỉnh. Còn những đứa trẻ bị đánh thức từ sớm chúng ta lớn hơn hẳn cả về thể xác lẫn tinh thần. Nhưng mà để có thể đánh thức một linh thức, thì đứa trẻ đó đã phải trải qua một điều gì đó có thể kinh động đến tâm thức của nó.
5 tháng con bé đã biết tự ăn, 6 tháng đã biết đi, tròn 1 tuổi thì đã có dáng vẻ của đứa trẻ 3 tuổi. Không cha không mẹ khiến con bé cũng không có tên. Tịch Ngọc từng sơ ý đếm qua số cánh hoa bỉ ngạn trên ngực mà gọi nó là Tiểu Thất. Lúc vừa qua 1 tuổi mấy tháng, Đông Kỳ Huyễn Thanh từ sa trường trở về... Hắn không vợ không con, có nhã ý muốn nhận một đứa trẻ làm con. Thời điểm đó Tam gia suy yếu, đương nhiên người chết như rạ. Nhưng những đứa trẻ chúng mất mẹ thì còn cha, mất cha thì còn mẹ, mất cả hai thì vẫn còn cô dì bác bá. Dù vậy, chúng vẫn chen nhau muốn được nhận.
Tiểu Thất chỉ ngồi vô vị trên tảng đá ở cái hồ trồng thần thụ kia. Vẻ mặt không tha thiết như dáng vẻ của một bà cụ non, chống tay lên gối rồi kê mặt nhìn đám người náo nhiệt... Con bé cũng đã từ sớm hiểu thế sự. Hiểu vì sao các a dì a bá kia bảo con họ biểu hiện tốt một chút để được Đông Kỳ thúc kia chọn làm con. Bởi vì hắn là tướng quân, đơn nhiên làm con hắn sẽ có nhiều phúc điển, người nhà cũng sẽ được hưởng lây. Miếng mồi béo bở như vậy, ai mà không muốn tranh giành.
Thời điểm đó, Tịch Ngọc đã hoài thai Khảm Ngọc. Tiểu phượng hoàng đã hoàn toàn không được để tâm quá nhiều như trước. Nó ngày ngày bay bay nhảy nhảy múa múa chạy chạy cũng chẳng ai để ý, tự nó cũng đã biến thành một người vô hình. Nhưng nó tuyệt không náo, lúc đầu còn cố gắng khiến mọi người chú ý, về sau thì xem như đã hiểu, lẳng lặng từ mình vui lấy niềm vui riêng, như một kẻ ngốc sống trong tập thể, nhưng đã bị khai trừ. Những đứa nhỏ không dám đến gần cũng không muốn đến gần. Phong Duật là con trai của tướng quân, là thống soái của toàn quân Tam gia cho nên phải theo cha tập luyện, học cách đương sự việc của gia tộc, nhưng nó cũng không phải đứa sáng dạ học cách xử lý công vụ rất chậm cho nên rất hay bị mắng phạt, rất ít thời gian được vui chơi, cho dù lúc đó nó cũng chỉ mới 3 tuổi hơn. Do đó mà cũng không có mấy thời gian để bầu bạn với Tiểu Thất.
Con bé cứ vậy, một mình, ngày ngày lui tới bên hồ nước, hết ném đá thì sẽ rửa chân, không thì lại chạy đến dưới gốc cây nằm ngủ, mệt thì kéo kén lá xuống nằm... Đói thì chờ lúc mọi người ăn xong len lén nhặt mấy vụng thức ăn thừa lên mà lót dạ.
Tuy tộc ta lúc đó nghèo nhưng không đến nổi thiếu ăn... Chỉ là đáng tiếc, dưới cái thân phận Phượng Yêu đó không một ai muốn xem con bé là người nhà. Tịch Ngọc không thể ép buộc họ, tuy cô cũng rất thương nó nhưng thật sự không có phương án. Nếu cô quyết đến cùng thì chính cô cũng không đủ sức áp chế nội chiến nếu nó xảy ra. Chỉ đành có thể để Tiểu Thất chịu khổ, sau đó đêm đêm an ủi, vỗ về con bé, len lén gói đồ ăn đưa cho con bé ăn.
Cho nên cuộc đời Tiểu Thất xem như đã không có chút hi vọng... Còn tranh để làm gì nữa... Khi mà bóng tối đã vây đen kín như cái đêm nó được sinh ra. Liệu có ánh sáng nào cất công đến đây giựt dậy cho con bé sao?
" Đứa trẻ này... Linh thức bị đánh thức đã lớn mạnh đến như vậy sao?" - Huyễn Thanh sắc lạnh dùng đôi mắt thăm dò nhìn Tiểu Thất đang cúi mặt nghịch đá kia.
" Đông Kỳ tướng quân!" - Tịch Ngọc lấy thân mang bụng bầu chắn trước Tiểu Thất lo sợ nói.
Vì sao cô phải làm vậy?... Huyễn Thanh vốn là người cương trực liêm khiết, hắn ghét yêu ma quỷ quái, quyết diệt đến cùng. Tiểu Thất có linh thức quá lớn, thứ nhất là tổn hại đến thọ mệnh của con bé, thứ hai nếu nó càng lớn mạnh hơn nữa khả năng nhập ma của con bé sẽ càng cao mà lúc này, trên người con bé đã ám đầy khí vận xám xịt u buồn rồi.... Trên hết... Con bé là Phượng Yêu. Bao nhiêu đó điều cũng là đủ để Huyễn Thanh một kiếm chém chết nó rồi.
" Hỏa Kỳ di nương há phải làm vậy!" - - Huyễn Thanh kiên định nói.
" Đông Kỳ tướng quân! Xem như ta dùng danh dự, dùng địa vị tạm thời của ta cầu xin ngươi... Để cho ta mặt mũi đi!... Mạng của ta và đứa con trong bụng ta cũng ở đây!... Bỏ qua cho con bé đi!... Được không?" - Tịch Ngọc có chút sợ, giọng run run cả người con bần bật như sắp ngất đến nơi.
" Thai phụ thì nên tịnh tâm dưỡng thai! Đừng quản thế sự!" - Huyễn Thanh lần nữa lên tiếng.
Hắn liền nhìn đến phía Tiểu Thất, nhìn biểu tình của đứa trẻ này.
Tiểu Thất từ đầu đã không có chút biến đổi, chỉ khi nghe những lời kia của Tịch Ngọc cơ mặt mới có chút thay đổi, đã giản ra nở một nụ cười nhẹ khẽ như cuối cùng cũng có người lo cho an nguy của nó... Mặc dù lý do là gì... Cũng đã rất cảm ơn đã lo cho nó... Cho dù là vì muốn nó sống để lớn lên trả nợ cho việc Tam gia đã nuôi cơm nó cũng được.
Những lời tàn nhẫn đã bị người khác tiêm vào não là nổi ám ảnh mãi vây lấy con bé... Lúc nào nó cũng nghĩ vì sao những người khác không cho cha cũng sẽ có mẹ, có bà có ông, có a dì a bá... Họ đều được chăm sóc quan tâm che chở, còn nó chỉ có một mình. Ai cùng đồn đoán về xuất thân của nó, không ai nói lời thật. Bốn chữ con ngoài giá thú đã khiến con bé tự thu mình, tự ti mẫn cảm. Thêm vào đó là những lời cay độc mà người khác ném vào nó, những lời mắng nhiếc thậm tệ chỉ vì nó là Phượng Yêu. Cũng đã có đôi lần rồi, có rất nhiều người muốn giết nó. Lần thì bỏ độc dược vào thức ăn giả vờ cho nó một bữa ngon, lúc thì đêm muộn lẳng lặng ám sát. Dần rồi, Tiểu Thất đã tự hỏi liệu có ai yêu lấy nó như cách phụ mẫu yêu con? Liệu có ai thương nó như sinh mệnh? Liệu có ai lo lấy cho sống chết của nó? Liệu... Nó chết rồi có ai sẽ nhớ đến nó không? Sẽ có ai đốt liên đăng cầu phúc cho nó? Sẽ có ai đốt tiền giấy không?
Cuối cùng con bé cũng có thể thấy le lói đáp án, le lói sự ấm áp của tình người qua hành động của Tịch Ngọc. Linh thức bị đánh thức càng sâu thì nhận thức càng lớn, có thể nói tư duy của con bé bấy giờ cũng đã như một đứa trẻ 13 tuổi rồi. Nhưng giao diện vẫn chỉ là một đứa nhỏ không hơn không kém. Cho nên biểu hiện này quá bất thường rồi.
Huyễn Thanh như đã trông thấy gì đó. Lập tức rút kiến tiến tới, không hề né tránh người thai phụ là Tịch Ngọc.
* Ầm *
" a " - tiếng mấy a dì a cô hét lên.
" Đông Kỳ Huyễn Thanh!" - Hỏa Trùng Lạc Dực vừa từ thư phòng bước ra trong thấy liền quát lớn chạy đến nhưng khi nhìn kĩ lại hắn cũng bất chợt đứng yên mà há mồm kinh ngạc.
Lúc thấy Huyễn Thanh tiến tới, Tịch Ngọc vẫn không do dự, hai mắt nhắm tịch đứng chắn cho Tiểu Thất. Đã sẵn sàng đỡ lấy mũi kiếm kia. Chỉ không nhờ là thân người nhỏ bé phía sau đã tiến đến ôm lấy cô. Một bức tường chắn bằng lửa xuất hiện chống lại mũi kiếm... Bảo vệ lấy họ.
" Quả nhiên!" - Huyễn Thanh có chút vui sướng nói.
" Tiểu Thất!... Tiểu Thất... Con không sao chứ?" - Tịch Ngọc dần mở mắt ra, vươn tay sờ lấy gương mặt đang tỳ lấy trên vai phải của mình mà xem xét.
Ánh mắt của Tiểu Thất vẫn không đổi. Nhìn chằm chằm vào mắt Huyễn Thanh không hề nao núng, là loại ánh mắt căm thù, vừa sợ mà vừa muốn chống lại một kẻ đang muốn giết người thân của mình.
" Đứa trẻ này có được thần thức!... Thân sinh không phải yêu... Trong người lại có yêu lực... Đây là duyên nghiệt tiền kiếp... Tịch Ngọc! Ta không cố ý làm người kinh sợ... Thật sự xin lỗi!... Không biết đứa trẻ này, có thể cho ta nhận làm con gái được không?" - Huyễn Thanh hớn hở nói.
" Hả?... Không phải chứ! Tướng quân, nó là Phượng Yêu, xui xẻo lắm!... " - Những người khác bằng đầu khoa tay múa chân hòng lôi kéo Huyễn Thanh chọn con cháu nhà họ.
" Con gái! Ta có làm con sợ không?... Ta thật sự xin lỗi con!... Chỉ là ta quá nóng vội, muốn lập tức xem thử phán đoán của mình là đúng hay sai nên có hơi đường đột... Thật tốt quá... Ta là Đông Kỳ Huyễn Thanh, là tướng quân của Tam gia. Ta bình thường ít khi về nhà, có một đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện như con đây mới là tốt... Ta thì không có gì khá xuất sắc.. Nhưng ta hứa sẽ không để con chịu thiệt... Con có thể đồng ý làm con gái của ta được không?" - Huyễn Thanh thành khẩn nói.
Tiểu Thất chỉ nhìn chứ không đáp... Nó như chờ Tịch Ngọc giải thích cho nó hiểu.
" Tiểu Thất quá tốt rồi!... Đông Kỳ thúc nói sẽ lo cho con. Người ấy không để con chịu khổ cũng sẽ dạy dỗ con. Người ấy nói... Nói con không phải yêu... Con là thần chỉ là...chỉ là đang mắc đọa mà thôi!... Con gái à!.... Tốt quá rồi!... Cuối cùng ngoài út di nương của con, cũng có người hiểu cho con rồi!" - Tịch Ngọc vội quay lại ôm lấy Tiểu Thất vừa khóc nghẹn vừa nói.
Trong một năm này, cô đã không ít lần đấu tranh không thành để giúp Tiểu Thất đã hòa nhập với mọi người... Đến bây giờ cũng đã có người hiểu... Có người chịu dang tay với con bé... Đáng quý biết bao.
" Con không cha!... Không muốn có cha... " - Tiểu Thất như vô cùng sợ hãi lên tiếng.
Lời nói đó khiến hai người lớn kia dường như khựng lại. Đã có chuyện gì xảy ra với con bé sao?... Không phải con bé là người luôn khao khát có được tình yêu thương của phụ mẫu sao?
Thật ra, chỉ khi con người ta không có được, mới trở nên khao khát. Nhưng không có được, là loại không có được, chưa từng được biết đến như bình thường.... Hay là,.... đã từng có, nhưng đó lại là thứ đau đớn, thứ tình yêu đau đớn từ thể xác đến tinh thần đến mức phải khao khát mãnh liệt một tình thương ấm áp khác để thay thế nó.
" Là cha con muốn giết con! Ông ta là người dùng cây trâm dài khắc lên người con hoa bỉ ngạn máu đó. Con đau lắm... Con thật sự rất đau...." - Con bé như vỡ òa mà nói.
Thì ra... Linh thức được khai mở ngay sau khi con bé chào đời. Thời điểm đó nó đã trải qua nổi đau bị trâm đâm rỉ máu nơi gần tim... Từ lúc đó đã có thể nhìn và ghi nhớ được mọi thứ.... Vậy ra, nó không phải con ngoài giá thú, con bé biết mình là ai, phụ mẫu là ai. Nhưng những kí ức đó quá đau đớn.
" Được được!... Ta không trở thành cha của con!... Ta là Đông Kỳ thúc thúc của con!... Con trở thành bạn nhỏ bên cạnh ta được không?" - Huyễn Thanh thay đổi cách nói để tiếp cận.
Từ đó... Câu chuyện Đông Kỳ tướng quân tương tư Ngọc Phi, ước nguyện trước thần thụ rồi hạ sinh một đứa trẻ mới được thêu dệt ra... Để không ai còn lời nào dám bắt bẻ Tiểu Thất nữa... Huyễn Thanh là người có công lớn nên lời hắn rất có giá trị... Hắn đã thuyết giảng, giúp cho mọi người hiểu hơn... Khiến họ không còn định kiến với Tiểu Thất... Có thể nói hắn là ánh sáng không quảng đường xá xa xôi đó đến cái nơi âm u của tiểu phượng hoàng... Cứu lấy cuộc đời của con bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.