Ái Phi Của Trẫm Chỉ Thích Ăn Dưa
Chương 20:
Diên Kỳ
28/09/2022
Phải biết, lúc này là sau giờ Ngọ, bình thường Hoàng đế đều bận rộn ở Ngự thư phòng xem sổ con, trong điện mọi người đều bất ngờ.
Trong nháy mắt, người nọ đã bước chân đi vào, trên người mặc long bào màu đỏ thẫm, kim quan buộc tóc trên đầu, lộ ra dáng vẻ tuấn mỹ vô song.
Mọi người vội vàng hành lễ: “Tham kiến bệ hạ."
Trong lòng Yến Xu có chút mơ màng, hôm nay đụng phải đại vận gì vậy? Lần đầu tới Từ An Cung thì thôi đi, lại còn có thể gặp được Hoàng đế?
Thái hậu tỉnh bơ liếc Yến Xu một cái, lại hỏi Vũ Văn Lan: "Sao lúc này bệ hạ lại rãnh rỗi đến đây?"
Vũ Văn Lan nói: "Mới vừa xem xong sổ con có chút mệt mỏi, nhớ tới mấy ngày không tới thăm mẫu hậu, cho nên đến."
Vừa nói vừa ra lệnh cho mọi người bình thân, liếc mắt nhìn Yến Xu một cái.
Quả nhiên ở chỗ này.
Chu thái hậu thuận thế nói: "Lúc trước ai gia được hai lọ thuốc hít Thanh Châu, nhớ tới nhà mẹ đẻ Lý Mỹ Nhân cũng ở Thanh Châu, cho nên gọi nàng đến nói chuyện một chút."
Yến Xu thầm nghĩ đây là Thái hậu vừa mới học thì lập tức sử dụng, mới vừa rồi hỏi nhà mẹ đẻ của nàng ở đâu, bây giờ đã dùng rồi, thật là không thẹn với hạng nhất của giới cung đấu!
Vũ Văn Lan: "???"
Cái gì gọi là "Hạng nhất trong giới cung đấy"?
Là ý khen Thái hậu lợi hại sao?
Dĩ nhiên đây không phải là chuyện chính.
Hắn nhìn về phía nàng, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là người ở chỗ nào của Thanh Châu?"
Yến Xu sửng sốt một chút, đây là Hoàng đế đang nói chuyện với nàng?
Vũ Văn Lan: "..."
Hoàng đế?
Rất tốt, thì ra phi tần trong hậu cung thường gọi hắn như vậy.
Nhẫn Đông đi cùng với Yến Xu lại hoan hô: [Ông, ông trời ơi! Cuối cùng bệ hạ cũng nói chuyện với chủ tử rồi!! Chủ tử sắp thăng quan tiến chức trở thành người được sủng ái ở hậu cung rồi!! Các hương thân phụ lão của huyện An Đức ơi, chủ tử làm vẻ vang cho chúng ta rồi!!]
Vũ Văn Lan: "..."
Chuyện này là cái gì vậy.
Chẳng qua xem ra, xuất thân của nữ tử này không có vấn đề gì?
Yến Xu đáp: "Thần thiếp là người của huyện An Đức, Thanh Châu ạ."
Vừa nói vừa lặng lẽ liếc nhìn một cái, trong lòng không nhịn được cảm thán: [Nhìn gần như vậy càng đẹp = hơn! Đây không phải là mặt điêu khắc trong truyền thuyết sao? Thật là 360 độ không góc chết!!!]
Vũ Văn Lan: "???"
"Góc chết"? "Mặt điêu khắc"?
Đây đều là cái gì?
Vì sao hắn lại nghe không hiểu tiếng lòng của nữ nhân này?
Trong nháy mắt, người nọ đã bước chân đi vào, trên người mặc long bào màu đỏ thẫm, kim quan buộc tóc trên đầu, lộ ra dáng vẻ tuấn mỹ vô song.
Mọi người vội vàng hành lễ: “Tham kiến bệ hạ."
Trong lòng Yến Xu có chút mơ màng, hôm nay đụng phải đại vận gì vậy? Lần đầu tới Từ An Cung thì thôi đi, lại còn có thể gặp được Hoàng đế?
Thái hậu tỉnh bơ liếc Yến Xu một cái, lại hỏi Vũ Văn Lan: "Sao lúc này bệ hạ lại rãnh rỗi đến đây?"
Vũ Văn Lan nói: "Mới vừa xem xong sổ con có chút mệt mỏi, nhớ tới mấy ngày không tới thăm mẫu hậu, cho nên đến."
Vừa nói vừa ra lệnh cho mọi người bình thân, liếc mắt nhìn Yến Xu một cái.
Quả nhiên ở chỗ này.
Chu thái hậu thuận thế nói: "Lúc trước ai gia được hai lọ thuốc hít Thanh Châu, nhớ tới nhà mẹ đẻ Lý Mỹ Nhân cũng ở Thanh Châu, cho nên gọi nàng đến nói chuyện một chút."
Yến Xu thầm nghĩ đây là Thái hậu vừa mới học thì lập tức sử dụng, mới vừa rồi hỏi nhà mẹ đẻ của nàng ở đâu, bây giờ đã dùng rồi, thật là không thẹn với hạng nhất của giới cung đấu!
Vũ Văn Lan: "???"
Cái gì gọi là "Hạng nhất trong giới cung đấy"?
Là ý khen Thái hậu lợi hại sao?
Dĩ nhiên đây không phải là chuyện chính.
Hắn nhìn về phía nàng, lạnh nhạt hỏi: "Ngươi là người ở chỗ nào của Thanh Châu?"
Yến Xu sửng sốt một chút, đây là Hoàng đế đang nói chuyện với nàng?
Vũ Văn Lan: "..."
Hoàng đế?
Rất tốt, thì ra phi tần trong hậu cung thường gọi hắn như vậy.
Nhẫn Đông đi cùng với Yến Xu lại hoan hô: [Ông, ông trời ơi! Cuối cùng bệ hạ cũng nói chuyện với chủ tử rồi!! Chủ tử sắp thăng quan tiến chức trở thành người được sủng ái ở hậu cung rồi!! Các hương thân phụ lão của huyện An Đức ơi, chủ tử làm vẻ vang cho chúng ta rồi!!]
Vũ Văn Lan: "..."
Chuyện này là cái gì vậy.
Chẳng qua xem ra, xuất thân của nữ tử này không có vấn đề gì?
Yến Xu đáp: "Thần thiếp là người của huyện An Đức, Thanh Châu ạ."
Vừa nói vừa lặng lẽ liếc nhìn một cái, trong lòng không nhịn được cảm thán: [Nhìn gần như vậy càng đẹp = hơn! Đây không phải là mặt điêu khắc trong truyền thuyết sao? Thật là 360 độ không góc chết!!!]
Vũ Văn Lan: "???"
"Góc chết"? "Mặt điêu khắc"?
Đây đều là cái gì?
Vì sao hắn lại nghe không hiểu tiếng lòng của nữ nhân này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.