Ái Phi Của Trẫm Chỉ Thích Ăn Dưa
Chương 40:
Diên Kỳ
30/09/2022
Thấy hắn phối hợp như vậy, Yến Xu càng lớn gan, xoay người áp hắn xuống dưới người, định giúp hắn cởi vạt áo trước ra.
Nhưng suy cho cùng cũng là lần đầu thử nghiệm, tâm tình có chút kích động, vừa không chú ý, lại đè lên tay hắn.
Ngay sau đó nghe Vũ Văn Lan rên lên một tiếng.
Nàng sửng sốt một chút, vội hỏi: "Bệ hạ sao vậy?"
Lại nhìn thấy hắn nhíu mày, cả mặt đầy đau đớn.
Chuyện này làm cho Yến Xu bị dọa sợ, vội vàng tự mình thăm dò, lúc này mới phát hiện trên một cánh tay của hắn còn quấn vải mỏng, cẩn thận mở ra xem, chính là chỗ mà nàng cắn vào lần trước.
Lại rỉ ra chút máu.
Yến Xu sợ hết hồn, chẳng lẽ là nàng đè trúng?
"Thần thần thiếp không phải cố ý, có cần truyền thái y không?"
A, tại sao chút vết thương này vẫn chưa khỏi? Nhìn hắn rất cường tráng, sẽ không yếu ớt như vậy chứ?
Vũ Văn Lan: "..."
Ngược lại còn trách hắn?
Liếc nàng một cái, nói: "Gọi Phú Hải đi vào."
Yến Xu đáp lời, lập tức muốn xuống giường.
Nhưng lại bị hắn gọi lại: "Khoan đã."
Vũ Văn Lan nhìn nàng, chỉ thấy vạt áo lỏng lẻo, tóc mai hơi loạn, đôi tai khẽ phiếm hồng...
Dáng vẻ này, làm sao có thể để người khác nhìn thấy?
"Đợi ở trong màn đi."
Hắn nói xong lập tức tự mình xuống giường, đi tới cạnh cửa gọi người.
Lúc này, Ngự tiền tổng quản Phú Hải đang đợi ở trong mái hiên, trong lòng xúc động không thôi, rốt cuộc bệ hạ cũng thông suốt, nghĩ đến chuyện**, có lẽ sẽ vui đùa đến nửa đêm.
Vậy mà đột nhiên nghe thấy bên trong kêu tên của ông ta.
Phú Hải vội vàng đáp lời đi vào trong điện, trong lòng còn buồn bực, nhanh như vậy đã xong rồi?
Đến khi bước vào trong điện, lại nhìn thấy vạt áo của Hoàng đế hơi mở, tóc đen cũng có chút loạn, màn giường phù dung đóng chặc, cả điện đều là hơi thở mập mờ, trái tim ông ta ngừng một chút, hỏi: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Lại nghe thấy Quân vương nói: "Lấy thuốc trị thương tới."
A?
Phú Hải sửng sốt một chút: "Thuốc trị thương?"
Vũ Văn Lan nhíu mày: "Còn muốn trẫm nói lần thứ hai?"
"Nô tài không dám."
Lần này Phú Hải đã nghe rõ ràng, vội vàng đáp lời đi ra cửa, vừa đi vừa xúc động trong lòng: [Hứng thú cao như vậy sao? Đã phải dùng thuốc trị thương rồi? Bệ hạ uy vũ!!!]
Vũ Văn Lan: "..."
Có phải suy nghĩ lung tung quá rồi không?
Một lúc sau, kim sang dược được đưa đến, Vũ Văn Lan không gọi Phú Hải tiến vào, mà tự mình cầm đến mép giường.
Yến Xu chui ra khỏi màn, cố gắng lấy công chuộc tội: “Bệ hạ, thần thiếp bôi thuốc cho ngài được không?”
Vũ Văn Lan đưa bình thuốc cho nàng.
Yến Xu cẩn thận cầm lấy lọ thuốc.
Nàng thật sự không nghĩ tới, hàm răng của mình lại lợi hại như vậy, có thể cắn hắn thành như vậy.
Vũ Văn Lan: “???”
Còn kiêu ngạo vậy sao?
Hắn hừ nhẹ nói: “Miệng của ngươi đúng là không nhỏ.”
Yến Xu đỏ mặt, chỉ có thể nói: “Thần thiếp hổ thẹn.”
Nhưng suy cho cùng cũng là lần đầu thử nghiệm, tâm tình có chút kích động, vừa không chú ý, lại đè lên tay hắn.
Ngay sau đó nghe Vũ Văn Lan rên lên một tiếng.
Nàng sửng sốt một chút, vội hỏi: "Bệ hạ sao vậy?"
Lại nhìn thấy hắn nhíu mày, cả mặt đầy đau đớn.
Chuyện này làm cho Yến Xu bị dọa sợ, vội vàng tự mình thăm dò, lúc này mới phát hiện trên một cánh tay của hắn còn quấn vải mỏng, cẩn thận mở ra xem, chính là chỗ mà nàng cắn vào lần trước.
Lại rỉ ra chút máu.
Yến Xu sợ hết hồn, chẳng lẽ là nàng đè trúng?
"Thần thần thiếp không phải cố ý, có cần truyền thái y không?"
A, tại sao chút vết thương này vẫn chưa khỏi? Nhìn hắn rất cường tráng, sẽ không yếu ớt như vậy chứ?
Vũ Văn Lan: "..."
Ngược lại còn trách hắn?
Liếc nàng một cái, nói: "Gọi Phú Hải đi vào."
Yến Xu đáp lời, lập tức muốn xuống giường.
Nhưng lại bị hắn gọi lại: "Khoan đã."
Vũ Văn Lan nhìn nàng, chỉ thấy vạt áo lỏng lẻo, tóc mai hơi loạn, đôi tai khẽ phiếm hồng...
Dáng vẻ này, làm sao có thể để người khác nhìn thấy?
"Đợi ở trong màn đi."
Hắn nói xong lập tức tự mình xuống giường, đi tới cạnh cửa gọi người.
Lúc này, Ngự tiền tổng quản Phú Hải đang đợi ở trong mái hiên, trong lòng xúc động không thôi, rốt cuộc bệ hạ cũng thông suốt, nghĩ đến chuyện**, có lẽ sẽ vui đùa đến nửa đêm.
Vậy mà đột nhiên nghe thấy bên trong kêu tên của ông ta.
Phú Hải vội vàng đáp lời đi vào trong điện, trong lòng còn buồn bực, nhanh như vậy đã xong rồi?
Đến khi bước vào trong điện, lại nhìn thấy vạt áo của Hoàng đế hơi mở, tóc đen cũng có chút loạn, màn giường phù dung đóng chặc, cả điện đều là hơi thở mập mờ, trái tim ông ta ngừng một chút, hỏi: "Bệ hạ có gì phân phó?"
Lại nghe thấy Quân vương nói: "Lấy thuốc trị thương tới."
A?
Phú Hải sửng sốt một chút: "Thuốc trị thương?"
Vũ Văn Lan nhíu mày: "Còn muốn trẫm nói lần thứ hai?"
"Nô tài không dám."
Lần này Phú Hải đã nghe rõ ràng, vội vàng đáp lời đi ra cửa, vừa đi vừa xúc động trong lòng: [Hứng thú cao như vậy sao? Đã phải dùng thuốc trị thương rồi? Bệ hạ uy vũ!!!]
Vũ Văn Lan: "..."
Có phải suy nghĩ lung tung quá rồi không?
Một lúc sau, kim sang dược được đưa đến, Vũ Văn Lan không gọi Phú Hải tiến vào, mà tự mình cầm đến mép giường.
Yến Xu chui ra khỏi màn, cố gắng lấy công chuộc tội: “Bệ hạ, thần thiếp bôi thuốc cho ngài được không?”
Vũ Văn Lan đưa bình thuốc cho nàng.
Yến Xu cẩn thận cầm lấy lọ thuốc.
Nàng thật sự không nghĩ tới, hàm răng của mình lại lợi hại như vậy, có thể cắn hắn thành như vậy.
Vũ Văn Lan: “???”
Còn kiêu ngạo vậy sao?
Hắn hừ nhẹ nói: “Miệng của ngươi đúng là không nhỏ.”
Yến Xu đỏ mặt, chỉ có thể nói: “Thần thiếp hổ thẹn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.