Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 6: ĂN VỤNG ĐẬU HŨ MỸ NAM
Thiến Hề
30/03/2017
Cổ Lỗ Lỗ sau khi đến thế giới này hơn một tháng, rốt cuộc cũng cảm thấy cơ thể trẻ con này là một sự phiền toái, ví dụ như bản thân nàng không thể tự mình đi tìm tiểu về Mặc nhi, ngay cả ăn món gì cũng mất cả buổi bởi vì nàng chưa có răng nanh, ban ngày không thấy tiểu Mặc nhi khiến nàng rất nóng lòng.
“Nghe nói chuyện này chưa? Nghe nói thái tử điện hạ có sở thích yêu trẻ con, mỗi ngày cùng với trẻ con không biết là nói cái gì, bộ dáng rất vui vẻ, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi”.
“Này nói cái gì vậy, thái tử điện hạ cũng chỉ là đứa bé 6 tuổi mà thôi, có lẽ một mình cảm thấy buồn chán mới lôi kéo trẻ con cùng nhau chơi đùa”.
“Cũng không phải vậy đâu, nhà ta cũng có đứa bé 6 tuổi, nhưng so sánh suy nghĩ lại không trưởng thành được như vậy”.
Wow, Cổ Lỗ Lỗ bây giờ cũng biết Hiên Mặc Ngọc mới 6 tuổi, nhưng hình dáng xem như đã 10 tuổi. Thời điểm nàng xuyên qua đến đây cũng đã 26 tuổi, hiện tại nghĩ đến, nàng không phải là trâu già gặm cỏ non sao?
Thân thể đột nhiên bị nâng lên, Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy sự thâm thúy trong ánh mắt Hiên Ngọc Mặc. Hắn cười rộ lên để lộ 2 lúm đồng tiền rất đẹp, mũi thẳng, mắt sâu, vô cùng anh tuấn.
Cổ Lỗ Lỗ hai tay nhỏ bé để trước ngực hắn liền bắt đầu không an phận, tuy rằng cách vạt áo, nhưng vẫn có thể khẳng định ngực Hiên Ngọc Mặc rất rắn chắc, tuy rằng còn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Cổ Lỗ Lỗ cất giọng ê a, không ngừng hướng về phía mặt Hiên Ngọc Mặc cử động, Hiên Ngọc Mặc hiểu ý liền nâng nàng lên cùng đối mặt với mình.
“Bé con, lại muốn chơi đùa trò gì vậy?”
Cổ Lỗ Lỗ nháy mắt, vẻ mặt giảo quyệt. Ngay lúc Hiên Ngọc Mặc ánh mắt vừa rời khỏi người nàng, bờ môi hắn đột nhiên bị người chạm vào, xoay người lại, Cổ Lỗ Lỗ đã cắn bờ môi của hắn.
Hắn cười khanh khách, này bé con, rốt cuộc có hiểu chính mình đang làm trò gì hay không?
Hắn dùng một chút lực kéo đầu của nàng ra, “bé con, ngươi đừng làm chuyện phạm tội nha”.
“Tiểu Mặc Nhi, dù sao sớm muộn gì cũng phải làm chuyện này, làm sớm hay làm muộn thì có gì khác biệt?”
Hiên Ngọc Mặc hai mắt nhất thời mở to, hắn thật sự không biết nên nói thế nào với bé con, nàng dường như chưa bao giờ hành động theo lý lẽ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nhưng chết tiệt là tim hắn cư nhiên lại đập mạnh một chút.
Cổ Lỗ Lỗ hướng tới cổ Hiên Ngọc Mặc hung hăng cắn, nhưng nàng biết hắn sẽ không đau bởi vì nàng không có răng nanh.
Sự ẩm ướt trên cổ làm cho Hiên Ngọc Mặc có một chút cảm xúc, hắn vội ôm Cổ Lỗ Lỗ lại, người ngoài không biết nhất định cho là hắn rất yêu mến nàng.
“Được rồi bé con, không cần náo loạn, ta mang ngươi đến một nơi”.
Cổ Lỗ Lỗ dừng động tác lại một chút, ánh mắt sáng lên. “Nơi nào, có thể gây chuyện được không?”
Hiên Ngọc Mặc nóng nảy đánh vào đỉnh đầu Cổ Lỗ Lỗ một cái, bé con này, càng ngày càng hung hăng càn quấy.
“Nghe nói chuyện này chưa? Nghe nói thái tử điện hạ có sở thích yêu trẻ con, mỗi ngày cùng với trẻ con không biết là nói cái gì, bộ dáng rất vui vẻ, làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi”.
“Này nói cái gì vậy, thái tử điện hạ cũng chỉ là đứa bé 6 tuổi mà thôi, có lẽ một mình cảm thấy buồn chán mới lôi kéo trẻ con cùng nhau chơi đùa”.
“Cũng không phải vậy đâu, nhà ta cũng có đứa bé 6 tuổi, nhưng so sánh suy nghĩ lại không trưởng thành được như vậy”.
Wow, Cổ Lỗ Lỗ bây giờ cũng biết Hiên Mặc Ngọc mới 6 tuổi, nhưng hình dáng xem như đã 10 tuổi. Thời điểm nàng xuyên qua đến đây cũng đã 26 tuổi, hiện tại nghĩ đến, nàng không phải là trâu già gặm cỏ non sao?
Thân thể đột nhiên bị nâng lên, Cổ Lỗ Lỗ nhìn thấy sự thâm thúy trong ánh mắt Hiên Ngọc Mặc. Hắn cười rộ lên để lộ 2 lúm đồng tiền rất đẹp, mũi thẳng, mắt sâu, vô cùng anh tuấn.
Cổ Lỗ Lỗ hai tay nhỏ bé để trước ngực hắn liền bắt đầu không an phận, tuy rằng cách vạt áo, nhưng vẫn có thể khẳng định ngực Hiên Ngọc Mặc rất rắn chắc, tuy rằng còn chưa trưởng thành hoàn toàn.
Cổ Lỗ Lỗ cất giọng ê a, không ngừng hướng về phía mặt Hiên Ngọc Mặc cử động, Hiên Ngọc Mặc hiểu ý liền nâng nàng lên cùng đối mặt với mình.
“Bé con, lại muốn chơi đùa trò gì vậy?”
Cổ Lỗ Lỗ nháy mắt, vẻ mặt giảo quyệt. Ngay lúc Hiên Ngọc Mặc ánh mắt vừa rời khỏi người nàng, bờ môi hắn đột nhiên bị người chạm vào, xoay người lại, Cổ Lỗ Lỗ đã cắn bờ môi của hắn.
Hắn cười khanh khách, này bé con, rốt cuộc có hiểu chính mình đang làm trò gì hay không?
Hắn dùng một chút lực kéo đầu của nàng ra, “bé con, ngươi đừng làm chuyện phạm tội nha”.
“Tiểu Mặc Nhi, dù sao sớm muộn gì cũng phải làm chuyện này, làm sớm hay làm muộn thì có gì khác biệt?”
Hiên Ngọc Mặc hai mắt nhất thời mở to, hắn thật sự không biết nên nói thế nào với bé con, nàng dường như chưa bao giờ hành động theo lý lẽ, chỉ là một đứa trẻ mà thôi, nhưng chết tiệt là tim hắn cư nhiên lại đập mạnh một chút.
Cổ Lỗ Lỗ hướng tới cổ Hiên Ngọc Mặc hung hăng cắn, nhưng nàng biết hắn sẽ không đau bởi vì nàng không có răng nanh.
Sự ẩm ướt trên cổ làm cho Hiên Ngọc Mặc có một chút cảm xúc, hắn vội ôm Cổ Lỗ Lỗ lại, người ngoài không biết nhất định cho là hắn rất yêu mến nàng.
“Được rồi bé con, không cần náo loạn, ta mang ngươi đến một nơi”.
Cổ Lỗ Lỗ dừng động tác lại một chút, ánh mắt sáng lên. “Nơi nào, có thể gây chuyện được không?”
Hiên Ngọc Mặc nóng nảy đánh vào đỉnh đầu Cổ Lỗ Lỗ một cái, bé con này, càng ngày càng hung hăng càn quấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.