Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 2: BI THƯƠNG
Thiến Hề
30/03/2017
Sau một thời gian Cổ Lỗ Lỗ tỉnh lại . Nàng phát hiện toàn thân mình đang trần như nhộng nằm ở trên giường, đồng thời cả người dính đầy máu huyết. Vừa định cử động người một chút thì nàng mới phát hiện thân mình có chút khác thường. Có gì đó rất lạ thường, toàn thân nàng mềm nhũn, đồng thời… thanh âm của nàng tắc lại tại cổ họng. Trời ơi! Nàng đã trở thành một đứa bé rồi sao?
“Mau giúp phu nhân lau chùi”.
“Mau giúp phu nhân uống nước”.
“Mau mau, nhanh đi bẩm báo cho lão gia phu nhân sinh một bé gái”.
Một loạt động tác liền mạch lưu loát, mọi người sớm đã loạn thành một đoàn ah.
Trong lòng Cổ Lỗ Lỗ không khỏi đau buồn, lẽ nào đây chính là sự tích xuyên qua trong truyền thuyết ư? Đưa mắt quan sát toàn bộ gian phòng, một bức tượng điêu khắc gỗ, trong phòng một đám người đều là vận quần áo cổ trang. Tự nhiên nàng cảm thấy mình như nhân vật chính trong một vở hí kịch, tung tay tung chân loạn xà ngầu tự biểu diễn một hồi.
Thế nhưng, lẽ nào cứ để cho thân thể nàng không manh áo thế này?
“Tôi bảo này, có thể mặc quần áo cho tôi được không?” Nàng cẩn trọng cất tiếng hỏi.
Không người nào thèm phản ứng. Các nàng đáng ra nên nhanh chóng lấy đồ cho nàng mặc mới đúng.
“Này, này, này”. Nàng thử gọi lại lần nữa.
“Thanh âm ở đâu vậy? Hạ Hương, là ngươi nói sao?” Một nữ nhân có vẻ là tổng quản lên tiếng hỏi tiểu nha hoàn đứng kế bên.
“Ngươi bị mê sảng sao, ta đâu có nói cái gì đâu?”
Người phụ nữ trung niên tự vỗ vỗ vào đầu mình, nàng thầm nghĩ có thể do mình quá khẩn trương nên nghe nhầm.
Cổ Lỗ Lỗ nhịn không nổi. Mọi người dường như quên mất nàng, nghẹn lại một hơi thở, rồi nàng bùng phát:
Nàng oa một cái, một tiếng khóc cất lên: “Ta muốn tắm, ta muốn mặc quần áo, ô ô.”
Tung một cước đạp vào nam nhân đang đứng sửng sốt, nguyên bản mọi hỗn loạn trong căn phòng chợt tĩnh lặng. Cổ Lỗ Lỗ kỳ quái nhìn bốn phía, mọi người không phải đang bị hóa đá tấ cả đó chứ? Vì sao ánh mắt của mọi người nhìn nàng đều có vẻ như đang sợ hãi? tựa như… Giống như là thấy được quái vật vậy?
Ầm —— chậu rửa mặt rơi xuống đất phát sinh một tiếng chói tai, một nha hoàn biểu tình đã trở nên dữ tợn.”Yêu quái a, yêu quái a…”.
Yêu quái? Cổ Lỗ Lỗ quay đầu nhìn bốn phía, Ai là yêu quái? Nàng thế nào không phát hiện? Nàng chớp con mắt hiếu kỳ nhìn nam nhân kia.
“Trời ơi, lão gia, phu nhân… Phu nhân cư nhiên sinh ra một yêu nghiệt…” Nha hoàn kia sợ hãi nói vọng lại.
Yêu nghiệt? Hoá ra yêu nghiệt mà tiểu nha hoàn kia đang nói là Cổ Lỗ Lỗ nàng sao? Cũng đúng, mới ra đời mà đã biết nói thật không thể tin nổi. Thế nhưng…nàng làm sao mà hướng đám cổ nhân này giải thích được đây?
Nam nhân kia coi như đã trấn tĩnh lại một chút “Ngươi đưa tiểu hài tử này về buồng sưởi ấm”.
“Vâng.”
Nàng được bế lên, đưa về buồng lò sưởi.
“Mau giúp phu nhân lau chùi”.
“Mau giúp phu nhân uống nước”.
“Mau mau, nhanh đi bẩm báo cho lão gia phu nhân sinh một bé gái”.
Một loạt động tác liền mạch lưu loát, mọi người sớm đã loạn thành một đoàn ah.
Trong lòng Cổ Lỗ Lỗ không khỏi đau buồn, lẽ nào đây chính là sự tích xuyên qua trong truyền thuyết ư? Đưa mắt quan sát toàn bộ gian phòng, một bức tượng điêu khắc gỗ, trong phòng một đám người đều là vận quần áo cổ trang. Tự nhiên nàng cảm thấy mình như nhân vật chính trong một vở hí kịch, tung tay tung chân loạn xà ngầu tự biểu diễn một hồi.
Thế nhưng, lẽ nào cứ để cho thân thể nàng không manh áo thế này?
“Tôi bảo này, có thể mặc quần áo cho tôi được không?” Nàng cẩn trọng cất tiếng hỏi.
Không người nào thèm phản ứng. Các nàng đáng ra nên nhanh chóng lấy đồ cho nàng mặc mới đúng.
“Này, này, này”. Nàng thử gọi lại lần nữa.
“Thanh âm ở đâu vậy? Hạ Hương, là ngươi nói sao?” Một nữ nhân có vẻ là tổng quản lên tiếng hỏi tiểu nha hoàn đứng kế bên.
“Ngươi bị mê sảng sao, ta đâu có nói cái gì đâu?”
Người phụ nữ trung niên tự vỗ vỗ vào đầu mình, nàng thầm nghĩ có thể do mình quá khẩn trương nên nghe nhầm.
Cổ Lỗ Lỗ nhịn không nổi. Mọi người dường như quên mất nàng, nghẹn lại một hơi thở, rồi nàng bùng phát:
Nàng oa một cái, một tiếng khóc cất lên: “Ta muốn tắm, ta muốn mặc quần áo, ô ô.”
Tung một cước đạp vào nam nhân đang đứng sửng sốt, nguyên bản mọi hỗn loạn trong căn phòng chợt tĩnh lặng. Cổ Lỗ Lỗ kỳ quái nhìn bốn phía, mọi người không phải đang bị hóa đá tấ cả đó chứ? Vì sao ánh mắt của mọi người nhìn nàng đều có vẻ như đang sợ hãi? tựa như… Giống như là thấy được quái vật vậy?
Ầm —— chậu rửa mặt rơi xuống đất phát sinh một tiếng chói tai, một nha hoàn biểu tình đã trở nên dữ tợn.”Yêu quái a, yêu quái a…”.
Yêu quái? Cổ Lỗ Lỗ quay đầu nhìn bốn phía, Ai là yêu quái? Nàng thế nào không phát hiện? Nàng chớp con mắt hiếu kỳ nhìn nam nhân kia.
“Trời ơi, lão gia, phu nhân… Phu nhân cư nhiên sinh ra một yêu nghiệt…” Nha hoàn kia sợ hãi nói vọng lại.
Yêu nghiệt? Hoá ra yêu nghiệt mà tiểu nha hoàn kia đang nói là Cổ Lỗ Lỗ nàng sao? Cũng đúng, mới ra đời mà đã biết nói thật không thể tin nổi. Thế nhưng…nàng làm sao mà hướng đám cổ nhân này giải thích được đây?
Nam nhân kia coi như đã trấn tĩnh lại một chút “Ngươi đưa tiểu hài tử này về buồng sưởi ấm”.
“Vâng.”
Nàng được bế lên, đưa về buồng lò sưởi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.