Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 20: HẮN PHẢI VỀ CUNG
Thiến Hề
30/03/2017
Cổ Lỗ Lỗ trong lòng cảm thấy không yên, Hiên Ngọc Mặc tuy bình thường luôn bị nàng làm cho ủy khuất nhưng nàng hiểu được bên trong hắn không phải là người dễ chọc. Đã là Thái tử, ngày sau sẽ là Hoàng Thượng, đương nhiên biểu hiện sẽ có một chút kiên quyết và phong độ của một vị đại tướng. Bây giờ, Hiên Ngọc Mặc bộ dáng như vậy, giống như có một trận gió lạnh đang thổi qua, khiến cho nàng nghĩ muốn đào một cái hố nhảy xuống để trốn.
“Tiểu Mặc nhi, ngươi đừng dùng ánh mắt yêu mị như vậy nhìn ta được không, ta thấy lạnh run”. Cổ Lỗ Lỗ lắp bắp nói xong, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác bất an.
“Cổ Lỗ Lỗ, ta thấy nàng hiện giờ, mỗi ngày đều được sống khoảng thời gian vui vẻ tùy ý, nếu ngày nào đó ta không còn bên cạnh, nàng vẫn phải sống vui vẻ như bây giờ nhé”. Hiên Ngọc Mặc khẽ cười nói.
Trong lòng ngực của Cổ Lỗ Lỗ nảy lên một cảm giác khó chịu, không còn bên cạnh ư? Đây là ý gì? Hắn muốn đi đâu? Rời xa nhà ư? Nàng vừa định hỏi cho rõ mọi thắc mắc, đã bị nước bọt của chính miệng mình làm sặc.
Tuy chỉ sặc nước nhưng làm nàng khó chịu đến chết đi sống lại, hơi thở trở nên gấp gáp. Nàng khụ khụ khụ không ngừng, Hiên Ngọc Mặc ngồi đối diện cũng đứng lên bước đến bên cạnh vuốt lưng cho nàng. Này, lão thiên gia chết tiệt, tại thời điểm quan trọng mà lại để nàng bị sặc, khó trách có không ít người chết vì sặc, dù cho đang khỏe mạnh cũng bị chết vì ngạt.
Sau một lúc ổn định, Cổ Lỗ Lỗ không cam lòng nắm chặt tay áo Hiên Ngọc Mặc, nước bọt trong miệng vẫn còn chảy, bàn tay gắt gao nắm chặt góc áo không buông, sợ khi buông tay hắn sẽ biến mất.
“Ngươi vừa mới nói, nếu một ngày ngươi đi mất, là ý gì?” Cổ Lỗ Lỗ vất vả mới mở miệng được liền gấp gáp hỏi.
Hiên Ngọc Mặc sau khi nghe Cổ Lỗ Lỗ hỏi sửng sốt rất lâu, hắn không nghĩ đến nha đầu kia ho nhiều như vậy, nhìn qua dáng vẻ dường như có chuyện rất gấp muốn nói, cũng không nghĩ đến là vì muốn hỏi hắn chuyện này.
Hắn buồn cười, vuốt mũi nàng. Cổ Lỗ Lỗ không bỏ qua, ôm cổ hắn. Nàng không cần biết tiểu Mặc nhi ở đâu, nàng vẫn muốn cả đời bên cạnh hắn không xa rời.
Không đợi Hiên Ngọc Mặc trả lời, Cổ Lỗ Lỗ vừa khịt mùi vừa la lên: “Ta mặc kệ, Tiểu Mặc nhi, ta không muốn xa ngươi, ta sẽ không vì từ nhỏ bị xem là tai họa mà rời ngươi, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta”.
Bé con này, không quan tâm đến bộ dạng của mình như thế nào, khóc đến chết đi sống lại.
Hắn thở dài, “Cổ Lỗ Lỗ, trong cung dù sao cũng là nhà của ta, sau này ta cũng ở nơi đó kế thừa ngôi vị, ta không thể ở đây cả đời được”.
Cổ Lỗ Lỗ vừa nghe, tay càng nắm chặt. “Mặc kệ, ta không muốn xa ngươi, nếu ngươi rời đi, ta chết cho ngươi xem”.
Bé con kia, thản nhiên dám dùng cái chết uy hiếp hắn.
“Tiểu Mặc nhi, ngươi đừng dùng ánh mắt yêu mị như vậy nhìn ta được không, ta thấy lạnh run”. Cổ Lỗ Lỗ lắp bắp nói xong, trong lòng bỗng nảy lên cảm giác bất an.
“Cổ Lỗ Lỗ, ta thấy nàng hiện giờ, mỗi ngày đều được sống khoảng thời gian vui vẻ tùy ý, nếu ngày nào đó ta không còn bên cạnh, nàng vẫn phải sống vui vẻ như bây giờ nhé”. Hiên Ngọc Mặc khẽ cười nói.
Trong lòng ngực của Cổ Lỗ Lỗ nảy lên một cảm giác khó chịu, không còn bên cạnh ư? Đây là ý gì? Hắn muốn đi đâu? Rời xa nhà ư? Nàng vừa định hỏi cho rõ mọi thắc mắc, đã bị nước bọt của chính miệng mình làm sặc.
Tuy chỉ sặc nước nhưng làm nàng khó chịu đến chết đi sống lại, hơi thở trở nên gấp gáp. Nàng khụ khụ khụ không ngừng, Hiên Ngọc Mặc ngồi đối diện cũng đứng lên bước đến bên cạnh vuốt lưng cho nàng. Này, lão thiên gia chết tiệt, tại thời điểm quan trọng mà lại để nàng bị sặc, khó trách có không ít người chết vì sặc, dù cho đang khỏe mạnh cũng bị chết vì ngạt.
Sau một lúc ổn định, Cổ Lỗ Lỗ không cam lòng nắm chặt tay áo Hiên Ngọc Mặc, nước bọt trong miệng vẫn còn chảy, bàn tay gắt gao nắm chặt góc áo không buông, sợ khi buông tay hắn sẽ biến mất.
“Ngươi vừa mới nói, nếu một ngày ngươi đi mất, là ý gì?” Cổ Lỗ Lỗ vất vả mới mở miệng được liền gấp gáp hỏi.
Hiên Ngọc Mặc sau khi nghe Cổ Lỗ Lỗ hỏi sửng sốt rất lâu, hắn không nghĩ đến nha đầu kia ho nhiều như vậy, nhìn qua dáng vẻ dường như có chuyện rất gấp muốn nói, cũng không nghĩ đến là vì muốn hỏi hắn chuyện này.
Hắn buồn cười, vuốt mũi nàng. Cổ Lỗ Lỗ không bỏ qua, ôm cổ hắn. Nàng không cần biết tiểu Mặc nhi ở đâu, nàng vẫn muốn cả đời bên cạnh hắn không xa rời.
Không đợi Hiên Ngọc Mặc trả lời, Cổ Lỗ Lỗ vừa khịt mùi vừa la lên: “Ta mặc kệ, Tiểu Mặc nhi, ta không muốn xa ngươi, ta sẽ không vì từ nhỏ bị xem là tai họa mà rời ngươi, ngươi phải luôn ở bên cạnh ta”.
Bé con này, không quan tâm đến bộ dạng của mình như thế nào, khóc đến chết đi sống lại.
Hắn thở dài, “Cổ Lỗ Lỗ, trong cung dù sao cũng là nhà của ta, sau này ta cũng ở nơi đó kế thừa ngôi vị, ta không thể ở đây cả đời được”.
Cổ Lỗ Lỗ vừa nghe, tay càng nắm chặt. “Mặc kệ, ta không muốn xa ngươi, nếu ngươi rời đi, ta chết cho ngươi xem”.
Bé con kia, thản nhiên dám dùng cái chết uy hiếp hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.