Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 25: NGƯƠI KHÔNG THƯƠNG TA ĐÚNG KHÔNG?
Thiến Hề
30/03/2017
Hiên Ngọc Mặc ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Cổ Lỗ Lỗ. Ừm, nhìn qua mặc dù không hoạt bát nhưng cũng không đến mức như người ốm, chứng tỏ nàng vẫn chịu ăn cơm. Mặc dù sắc mặt có chút nhợt nhạt, có lẽ do tối ngủ không được ngon giấc. Nhìn nàng hiện tại tỏ vẻ giống như một người vợ ngoan bị ủy khuất, Hiên Ngọc Mặc cố nín cười, im lặng cùng nàng đối mặt.
Cổ Lỗ Lỗ thật sự chịu không được không khí trầm mặc này, nàng hung hăng chạy đến trước mặt Hiên Ngọc Mặc ôm lấy cổ hắn.
“Tiểu Mặc nhi, ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?” Nàng mở to mắt đầy hy vọng hỏi.
Hiên Ngọc Mặc cảm thấy đau đầu. Nha đầu kia vì sao từ nhỏ đến giờ không hiểu nam nữ cách biệt, lần nào gặp nhau cũng tùy tiện như vậy, thái phó đại nhân nếu bắt gặp sẽ thêm một trận đau đầu.
“Cổ Lỗ Lỗ, ngoan ngoãn về phòng hưởng thụ cuộc sống thoải mái như trước đi, ta phải xử lý nhiều việc lắm, không có thời gian chơi đùa cùng ngươi”. Lời hắn vừa thốt lên lại là câu đuổi nàng, Cổ Lỗ Lỗ thân mình đột nhiên chấn động.
Đây là ý gì? Dụng ý của hắn hiện tại là không muốn gặp nàng nữa? Mong nàng nhanh chóng biến mất trước mắt hắn? Nàng – Cổ Lỗ Lỗ là ai, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn chẳng phải đã phí công ăn cơm suốt 20 năm qua.
Cổ Lỗ Lỗ vòng tay càng siết chặt. “Không buông, không buông, ta sẽ không buông tay, ngươi không muốn gặp ta sao, ta ở gần ngươi liền đuổi ta đi, ngươi thật muốn bức ta chết mới vừa lòng sao?”
Hiên Ngọc Mặc thật sự hết cách đối với nàng, mỗi lần có chuyện là nàng đều dùng kế với hắn, hết lần này đến lần khác ép hắn không cách nào chống cự, mỗi khi nàng làm nũng hay tức giận, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Thở dài, hiên ngọc mặc thật sự không có cách nào .
“Tiểu nha đầu, ta nhớ rõ đã từng nói với nàng, 3 ngày sau ta sẽ hồi cung, nàng nên tập thích ứng với thời gian ta vắng mặt”. Tay hắn không tự chủ được vuốt lên mái tóc đen như mực của nàng, phút chốc cảm giác không thể buông tay ra được.
“Cái gì? 3 ngày sau?” Cổ Lỗ Lỗ vội ngẩng đầu lên, 3 ngày sau? Nhanh như vậy? Nàng vội nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, “Ngươi muốn đi nhanh vậy sao? Vì cái gì a? Ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi”.
Hiên Ngọc Mặc cười mĩm, “Ngươi nghĩ muốn nói chuyện gì với ta?”
Nụ cười ôn nhu của hắn làm Cổ Lỗ Lỗ lập tức mất đi phản ứng. Nói cái gì? Nàng cũng không biết nên nói chuyện gì đây? Nếu chuyện gì cũng không nói, lại cảm giác về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nói nữa. Vì thế lời còn chưa nói, nàng đã nhào tới cắn lên cổ Hiên Ngọc Mặc một cái, vừa khịt mũi, oán hận nói: “Tiểu Mặc nhi, ngươi không thương ta đúng không? Nếu không thì sao ngươi bỏ lại ta đi tiêu dao thoải mái?”
Hiên Ngọc Mặc chau mày, đi tiêu dao thoải mái không ràng buộc ư? Nha đầu này đến tột cùng có hiểu được hắn tiến cung để làm gì không, nếu chỉ để vui chơi tự do thì làm sao hắn bỏ lại nàng được?
Trong lòng tràn đầy căng thẳng, thật sự, hắn làm sao xa nàng được đâu. Từ nhỏ đến giờ vẫn ngày ngày bên nhau, hiện tại hình ảnh nàng đã khắc sâu vào lòng hắn.
Cổ Lỗ Lỗ thật sự chịu không được không khí trầm mặc này, nàng hung hăng chạy đến trước mặt Hiên Ngọc Mặc ôm lấy cổ hắn.
“Tiểu Mặc nhi, ta nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta không?” Nàng mở to mắt đầy hy vọng hỏi.
Hiên Ngọc Mặc cảm thấy đau đầu. Nha đầu kia vì sao từ nhỏ đến giờ không hiểu nam nữ cách biệt, lần nào gặp nhau cũng tùy tiện như vậy, thái phó đại nhân nếu bắt gặp sẽ thêm một trận đau đầu.
“Cổ Lỗ Lỗ, ngoan ngoãn về phòng hưởng thụ cuộc sống thoải mái như trước đi, ta phải xử lý nhiều việc lắm, không có thời gian chơi đùa cùng ngươi”. Lời hắn vừa thốt lên lại là câu đuổi nàng, Cổ Lỗ Lỗ thân mình đột nhiên chấn động.
Đây là ý gì? Dụng ý của hắn hiện tại là không muốn gặp nàng nữa? Mong nàng nhanh chóng biến mất trước mắt hắn? Nàng – Cổ Lỗ Lỗ là ai, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời hắn chẳng phải đã phí công ăn cơm suốt 20 năm qua.
Cổ Lỗ Lỗ vòng tay càng siết chặt. “Không buông, không buông, ta sẽ không buông tay, ngươi không muốn gặp ta sao, ta ở gần ngươi liền đuổi ta đi, ngươi thật muốn bức ta chết mới vừa lòng sao?”
Hiên Ngọc Mặc thật sự hết cách đối với nàng, mỗi lần có chuyện là nàng đều dùng kế với hắn, hết lần này đến lần khác ép hắn không cách nào chống cự, mỗi khi nàng làm nũng hay tức giận, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Thở dài, hiên ngọc mặc thật sự không có cách nào .
“Tiểu nha đầu, ta nhớ rõ đã từng nói với nàng, 3 ngày sau ta sẽ hồi cung, nàng nên tập thích ứng với thời gian ta vắng mặt”. Tay hắn không tự chủ được vuốt lên mái tóc đen như mực của nàng, phút chốc cảm giác không thể buông tay ra được.
“Cái gì? 3 ngày sau?” Cổ Lỗ Lỗ vội ngẩng đầu lên, 3 ngày sau? Nhanh như vậy? Nàng vội nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, “Ngươi muốn đi nhanh vậy sao? Vì cái gì a? Ta còn rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi”.
Hiên Ngọc Mặc cười mĩm, “Ngươi nghĩ muốn nói chuyện gì với ta?”
Nụ cười ôn nhu của hắn làm Cổ Lỗ Lỗ lập tức mất đi phản ứng. Nói cái gì? Nàng cũng không biết nên nói chuyện gì đây? Nếu chuyện gì cũng không nói, lại cảm giác về sau có lẽ sẽ không còn cơ hội nói nữa. Vì thế lời còn chưa nói, nàng đã nhào tới cắn lên cổ Hiên Ngọc Mặc một cái, vừa khịt mũi, oán hận nói: “Tiểu Mặc nhi, ngươi không thương ta đúng không? Nếu không thì sao ngươi bỏ lại ta đi tiêu dao thoải mái?”
Hiên Ngọc Mặc chau mày, đi tiêu dao thoải mái không ràng buộc ư? Nha đầu này đến tột cùng có hiểu được hắn tiến cung để làm gì không, nếu chỉ để vui chơi tự do thì làm sao hắn bỏ lại nàng được?
Trong lòng tràn đầy căng thẳng, thật sự, hắn làm sao xa nàng được đâu. Từ nhỏ đến giờ vẫn ngày ngày bên nhau, hiện tại hình ảnh nàng đã khắc sâu vào lòng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.