Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 11: ÔM NHAU CÙNG NGỦ
Thiến Hề
30/03/2017
Thời điểm Cổ Lỗ Lỗ trở lại phủ thái phó, Hiên Mặc Ngọc vẫn còn đang cắm cúi gặm sách một cách say mê, nàng nhìn quanh một chút, dường như không có người. Lén lén lút lút, rón ra rón rén, bò đến sau lưng hắn, sau đó đột nhiên phi thân (nhanh như tên bắn) lao vào trong lòng hắn.
Hiên Mặc Ngọc dở khóc dở cười, hắn vỗ lưng Cổ Lỗ Lỗ nói: “Ngươi cũng đã mười hai tuổi, sao vẫn còn giống đứa trẻ như vậy?”
Cổ Lỗ Lỗ le lưỡi: “Người ta vốn vẫn là hài tử mà”.
Hiên Mặc Ngọc thả sách trong tay xuống, ôm Cổ Lỗ Lỗ ra khỏi gian phòng. Mấy ngày nay nàng buồn bã mãi, Thái Phó đại nhân nhẫn tâm, không cho nàng đi theo hắn nữa, khi đó hắn nhìn thấy nàng đôi mắt to đáng thương long lanh nước, trong lòng mặc dù có chút đau nhói, nhưng cuối cùng là nhịn xuống. Nha đầu kia từ nhỏ đã có tính làm bậy, bộ dáng không sợ trời không sợ đất, cũng nên làm cho nàng chịu đau khổ một chút.
“Tiểu Mặc nhi, cả ngày ngươi không đọc sách cũng là viết chữ, người đừng như vậy nữa được không? Ngươi thỉnh thoảng cũng nên quan tâm tới ta một chút chứ, tâm hồn ta vốn yếu ớt lắm đó. Nhưng ngươi đừng cho là ta không rời xa được ngươi nhé, mỗi người đều có lòng tự tôn và sự kiêu ngạo, ta cũng kiêu ngạo không kém ngươi đâu, cho nên ngươi hẳn là nên tới lấy lòng ta trước.” Cổ Lỗ Lỗ ôm cổ của hắn nghiêm mặt nói. Vẻ mặt của nàng hết sức thân tình,nhưng trong mắt Hiên Mặc Ngọc lại có chút tức cười.
Hắn không lưu tình chút nào xì một tiếng bật cười, vốn là nụ cười ưu nhã giờ phút này cũng có chút điên điên. Cổ Lỗ Lỗ nhíu mày nhìn hắn.“Có cái gì buồn cười chứ, bổn cô nương đang nói chuyện với ngươi thực đứng đắn đây này, ngươi nghiêm túc một chút cho ta.”
Hiên Mặc Ngọc một chưởng vỗ vỗ trán Cổ Lỗ Lỗ.“Ta nói nha đầu, trong cái đầu nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Suy nghĩ xem phải chinh phục ngươi như thế nào? cho ngươi quỳ gối dưới gấu váy quả lựu của ta.
Trong lòng Cổ Lỗ Lỗ lầu bầu vài câu, cuối cùng vẫn không dám nói ra. Tuy rằng bây giờ nhìn lên tựa hồ là Hiên Mặc Ngọc so với nàng lớn hơn sáu tuổi, nhưng trên thực tế hẳn là nàng so với hắn nhiều hơn hai mươi năm ăn gạo.
Cổ Lỗ Lỗ bỗng nhiên lại đùa giỡn bất chấp đạo lí, nàng chiếm cứ lồng ngực Hiên Mặc Ngọc, đem mặt giấu ở trong lòng ngực của hắn. “Ta mệt mỏi ta muốn đi ngủ .”
Hiên Mặc Ngọc lông mày nhướng lên. Ngủ? Nha đầu kia cũng có lúc mệt mỏi? Hắn tuyệt đối không tin đâu.
“Hảo, ta đưa ngươi trở về.”
Cổ Lỗ Lỗ chợt ngẩng đầu lên, thấy trong mắt hắn có nét cười xấu xa. Hảo tiểu tử, lại dám đùa bỡn nàng. Nàng nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Ta không trở về chỗ ta nữa, ta muốn ở lại Tử Vân các của ngươi.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “So với việc ta ôm ngươi thì ngươi cũng được ôm lại ta vậy, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn ôm ta, chúng ta cùng nhau ngủ”.
“Ngươi đây là đang làm khó ta hả?” Hiên Mặc Ngọc cười lớn
“Ta mặc kệ mặc kệ, ngươi muốn ôm ta ngủ, ta cũng vậy muốn ôm ngươi ngủ.”
Hiên Mặc Ngọc dở khóc dở cười, hắn vỗ lưng Cổ Lỗ Lỗ nói: “Ngươi cũng đã mười hai tuổi, sao vẫn còn giống đứa trẻ như vậy?”
Cổ Lỗ Lỗ le lưỡi: “Người ta vốn vẫn là hài tử mà”.
Hiên Mặc Ngọc thả sách trong tay xuống, ôm Cổ Lỗ Lỗ ra khỏi gian phòng. Mấy ngày nay nàng buồn bã mãi, Thái Phó đại nhân nhẫn tâm, không cho nàng đi theo hắn nữa, khi đó hắn nhìn thấy nàng đôi mắt to đáng thương long lanh nước, trong lòng mặc dù có chút đau nhói, nhưng cuối cùng là nhịn xuống. Nha đầu kia từ nhỏ đã có tính làm bậy, bộ dáng không sợ trời không sợ đất, cũng nên làm cho nàng chịu đau khổ một chút.
“Tiểu Mặc nhi, cả ngày ngươi không đọc sách cũng là viết chữ, người đừng như vậy nữa được không? Ngươi thỉnh thoảng cũng nên quan tâm tới ta một chút chứ, tâm hồn ta vốn yếu ớt lắm đó. Nhưng ngươi đừng cho là ta không rời xa được ngươi nhé, mỗi người đều có lòng tự tôn và sự kiêu ngạo, ta cũng kiêu ngạo không kém ngươi đâu, cho nên ngươi hẳn là nên tới lấy lòng ta trước.” Cổ Lỗ Lỗ ôm cổ của hắn nghiêm mặt nói. Vẻ mặt của nàng hết sức thân tình,nhưng trong mắt Hiên Mặc Ngọc lại có chút tức cười.
Hắn không lưu tình chút nào xì một tiếng bật cười, vốn là nụ cười ưu nhã giờ phút này cũng có chút điên điên. Cổ Lỗ Lỗ nhíu mày nhìn hắn.“Có cái gì buồn cười chứ, bổn cô nương đang nói chuyện với ngươi thực đứng đắn đây này, ngươi nghiêm túc một chút cho ta.”
Hiên Mặc Ngọc một chưởng vỗ vỗ trán Cổ Lỗ Lỗ.“Ta nói nha đầu, trong cái đầu nhỏ này rốt cuộc suy nghĩ cái gì?”
Suy nghĩ xem phải chinh phục ngươi như thế nào? cho ngươi quỳ gối dưới gấu váy quả lựu của ta.
Trong lòng Cổ Lỗ Lỗ lầu bầu vài câu, cuối cùng vẫn không dám nói ra. Tuy rằng bây giờ nhìn lên tựa hồ là Hiên Mặc Ngọc so với nàng lớn hơn sáu tuổi, nhưng trên thực tế hẳn là nàng so với hắn nhiều hơn hai mươi năm ăn gạo.
Cổ Lỗ Lỗ bỗng nhiên lại đùa giỡn bất chấp đạo lí, nàng chiếm cứ lồng ngực Hiên Mặc Ngọc, đem mặt giấu ở trong lòng ngực của hắn. “Ta mệt mỏi ta muốn đi ngủ .”
Hiên Mặc Ngọc lông mày nhướng lên. Ngủ? Nha đầu kia cũng có lúc mệt mỏi? Hắn tuyệt đối không tin đâu.
“Hảo, ta đưa ngươi trở về.”
Cổ Lỗ Lỗ chợt ngẩng đầu lên, thấy trong mắt hắn có nét cười xấu xa. Hảo tiểu tử, lại dám đùa bỡn nàng. Nàng nghiến răng nghiến lợi kêu lên: “Ta không trở về chỗ ta nữa, ta muốn ở lại Tử Vân các của ngươi.” Suy nghĩ một chút lại bổ sung: “So với việc ta ôm ngươi thì ngươi cũng được ôm lại ta vậy, cho nên ngươi hãy ngoan ngoãn ôm ta, chúng ta cùng nhau ngủ”.
“Ngươi đây là đang làm khó ta hả?” Hiên Mặc Ngọc cười lớn
“Ta mặc kệ mặc kệ, ngươi muốn ôm ta ngủ, ta cũng vậy muốn ôm ngươi ngủ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.