Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 9: THẤT THỐ
Thiến Hề
30/03/2017
Hiên Ngọc Mặc không có cách nào khác đành để Cổ Lỗ Lỗ mặc sức chơi đùa, miễn cưỡng mang vẻ mặt cười khổ tùy ý nàng đùa giỡn trên người mình. Hắn thừa nhận hầu như chưa từng có ai dám làm thế trên người hắn, Cổ Lỗ Lỗ là người thứ nhất, có thể cũng là người sau cùng. Rốt cuộc, nàng cũng mệt mỏi, ở trong ngực hắn nặng nề đi vào giấc ngủ.
Hiên Ngọc Mặc cẩn thận đem nàng đặt trên giường, vì sợ nàng đau, tận tâm xoay thân mình nàng để tránh vết thương. Bé con này thật sự rất quái tính, hắn tới cùng vẫn không biết nên đối xử với nàng như thế nào.
Bất quá hắn nhớ rõ trước đây phụ hoàng có kể cho nghe một truyền thuyết. Đó là Thiên Khải triều của bọn họ có một truyền thuyết cổ xưa. Truyền thuyết về ngày đầu lập quốc, đã từng có một vị hoàng đế và hoàng hậu tuyệt đẹp rất yêu thương nhau, nhưng bởi vì bên ngoài quấy nhiễu, hoàng hậu xinh đẹp cuối cùng ôm hận mà chết, chết không nhắm mắt. Sau khi hoàng hậu xinh đẹp mất, thân xác của nàng cũng biến mất khỏi nhân gian. Người đời sau liền lưu lại một truyền thuyết, nếu có một ngày, một hài nhi ra đời có thể nói chuyện, đó chính là hoàng hậu xinh đẹp hiện thế, ông trời sẽ ban cho nữ hài nhi đó trí tuệ, chắc chắn tạo phúc cho Thiên Khải triều.
Vì vậy Hiên Ngọc Mặc lần đầu tiên biết Cổ Lỗ Lỗ có thể nói sau khi sanh lập tức hắn nghĩ ngay đến truyền thuyết xưa. Từ triều đại đầu tiên đến nay cũng đã hơn 50 năm, đây là lần đầu tiên có một nữ hài nhi vừa sanh ra đã có thể nói chuyện.
Cổ Lỗ Lỗ ngủ rất không an, khi trời tối nàng khẽ trở mình từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình, không thấy bóng dáng tiểu Mặc nhi.
Nàng mở miệng kêu lên “tiểu Mặc nhi?”.
Không người đáp lại, tiếp tục gọi, vẫn không ai trả lời. Tiểu Mặc nhi rốt cuộc đã chạy đi nơi đâu a. Nàng không vừa lòng cái miệng nhỏ nhắn của mình. Trên mông còn rất đau, nàng lại không thể cử động, quan trọng nhất là nàng thật sự không nhịn được…
Một thân ảnh bỗng nhiên che phủ phía trên thân hình nhỏ nhắn của nàng, Cổ Lỗ Lỗ trợn tròn mắt nhìn lên, vội vàng ngượng ngùng nhìn xuống.
Hiên Ngọc Mặc khóe miệng khẽ giật, bé con này có chút kỳ lạ, nàng vừa ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống? Dáng vẻ như đã làm sai chuyện gì?
Hắn một phen ôm lấy nàng, tự mình cởi giầy lên giường nằm. Cổ Lỗ Lỗ gương mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Hiên Ngọc Mặc. Làm sao bây giờ? Nàng phải nói như thế nào với hắn? Quả thực rất xấu hổ. Nhưng mà Hiên Ngọc Mặc, chẳng lẽ một chút cũng không cảm giác được chuyện gì sao?
“Tiểu Lỗ Lỗ, ngươi như vậy thật kỳ quái, làm sao vậy?”
Cổ Lỗ Lỗ trộm liếc mắt nhìn hắn, rất ngượng ngùng nói “cái kia… tiểu Mặc nhi… ta nhất thời không nhịn được… nhanh đem đến đây…”
Hiên Ngọc Mặc cẩn thận đem nàng đặt trên giường, vì sợ nàng đau, tận tâm xoay thân mình nàng để tránh vết thương. Bé con này thật sự rất quái tính, hắn tới cùng vẫn không biết nên đối xử với nàng như thế nào.
Bất quá hắn nhớ rõ trước đây phụ hoàng có kể cho nghe một truyền thuyết. Đó là Thiên Khải triều của bọn họ có một truyền thuyết cổ xưa. Truyền thuyết về ngày đầu lập quốc, đã từng có một vị hoàng đế và hoàng hậu tuyệt đẹp rất yêu thương nhau, nhưng bởi vì bên ngoài quấy nhiễu, hoàng hậu xinh đẹp cuối cùng ôm hận mà chết, chết không nhắm mắt. Sau khi hoàng hậu xinh đẹp mất, thân xác của nàng cũng biến mất khỏi nhân gian. Người đời sau liền lưu lại một truyền thuyết, nếu có một ngày, một hài nhi ra đời có thể nói chuyện, đó chính là hoàng hậu xinh đẹp hiện thế, ông trời sẽ ban cho nữ hài nhi đó trí tuệ, chắc chắn tạo phúc cho Thiên Khải triều.
Vì vậy Hiên Ngọc Mặc lần đầu tiên biết Cổ Lỗ Lỗ có thể nói sau khi sanh lập tức hắn nghĩ ngay đến truyền thuyết xưa. Từ triều đại đầu tiên đến nay cũng đã hơn 50 năm, đây là lần đầu tiên có một nữ hài nhi vừa sanh ra đã có thể nói chuyện.
Cổ Lỗ Lỗ ngủ rất không an, khi trời tối nàng khẽ trở mình từ trong giấc ngủ mơ tỉnh lại, phát hiện trên giường chỉ có một mình, không thấy bóng dáng tiểu Mặc nhi.
Nàng mở miệng kêu lên “tiểu Mặc nhi?”.
Không người đáp lại, tiếp tục gọi, vẫn không ai trả lời. Tiểu Mặc nhi rốt cuộc đã chạy đi nơi đâu a. Nàng không vừa lòng cái miệng nhỏ nhắn của mình. Trên mông còn rất đau, nàng lại không thể cử động, quan trọng nhất là nàng thật sự không nhịn được…
Một thân ảnh bỗng nhiên che phủ phía trên thân hình nhỏ nhắn của nàng, Cổ Lỗ Lỗ trợn tròn mắt nhìn lên, vội vàng ngượng ngùng nhìn xuống.
Hiên Ngọc Mặc khóe miệng khẽ giật, bé con này có chút kỳ lạ, nàng vừa ngẩng đầu lên lại cúi đầu xuống? Dáng vẻ như đã làm sai chuyện gì?
Hắn một phen ôm lấy nàng, tự mình cởi giầy lên giường nằm. Cổ Lỗ Lỗ gương mặt đỏ bừng, không dám nhìn vào mắt Hiên Ngọc Mặc. Làm sao bây giờ? Nàng phải nói như thế nào với hắn? Quả thực rất xấu hổ. Nhưng mà Hiên Ngọc Mặc, chẳng lẽ một chút cũng không cảm giác được chuyện gì sao?
“Tiểu Lỗ Lỗ, ngươi như vậy thật kỳ quái, làm sao vậy?”
Cổ Lỗ Lỗ trộm liếc mắt nhìn hắn, rất ngượng ngùng nói “cái kia… tiểu Mặc nhi… ta nhất thời không nhịn được… nhanh đem đến đây…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.