Ái Phi Của Trẫm Là Một Đứa Trẻ
Chương 32: TRỐN KHỎI NHÀ
Thiến Hề
30/03/2017
Ngay đêm đó, Cổ Lỗ Lỗ nhanh chóng lấy 1 ít đồ có giá trị bỏ vào bọc quần áo, thân mình nhỏ nhắn đi ra ngoài, bởi vì nàng chạy nhanh, hơn nữa trời rất tối, nên không ai có thể nhìn thấy bóng nàng.
Trong lòng nàng tràn ngập vui sướng. Các ngươi dám đối với ta như vậy ư? Hiện tại ta phải rời khỏi chốn quỷ quái này, ta muốn bước chân vào giang hồ, ta không muốn bị các ngươi thao túng, tiểu Mặc nhi à tiểu Mặc nhi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nhớ đến ngươi, ngươi nhất định phải đợi ta, chờ ta ở bên ngoài buôn bán có nhiều tiền, trở về sẽ lấy ngươi.
Trong lòng Lỗ Lỗ nghĩ như vậy, cảm thấy rất vui vẻ, chờ nàng có nhiều tiền hơn so với tiểu Mặc nhi, tiểu Mặc nhi phải nghe theo nàng , như vậy nàng nói một, tiểu Mặc nhi cũng không dám nói hai, nàng bảo tiểu Mặc nhi đi hướng đông, tiểu Mặc nhi cũng không dám đi tây. Tưởng tượng đến chuyện này, Cổ Lỗ Lỗ muốn cười to lên.
Phủ Thái phó tuy ở không vui nhưng phong cảnh rất đẹp, lại rất rộng lớn. May mắn Cổ Lỗ Lỗ có trí nhớ tốt, đã sớm tìm được đường ra cửa lớn, nàng lặng lẽ di chuyển thân hình nhỏ bé trắng trẻo của mình, trống ngực đập liên hồi. Chờ qua đêm nay, nàng không cần phải nhìn sắc mặt của lão cha, cũng không phải chứng kiến thái độ lạnh nhạt của tiểu Mặc nhi đối với mình.
Hừ, ai kêu các ngươi lạnh nhạt đối với ta, ta cố tình đối nghịch với các ngươi, làm cho các ngươi phải nhận ra tầm quan trọng của Cổ Lỗ Lỗ ta. Tốt nhất là sau khi tìm không thấy ta, các ngươi phải đau lòng nhớ đến mức không ăn không uống, như thế mới hiểu lòng ta.
Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy cả người khí thế tràn đầy liền bước đi.
Chính là dưới chân bỗng nhiên giẫm phải cái gì đó, nàng theo bản năng kêu ‘ái’ một tiếng, ngã nhào về phía trước. Trán đập mạnh xuống đất, nàng vừa định khóc nhè, vội lấy tai che miệng lại.
Không được, không thể khóc thành tiếng, nếu không toàn bộ mọi người trong phủ biết Cổ Lỗ Lỗ nàng tính mang theo vàng bạc châu báu rời nhà trốn đi không thành, chuyện xấu mặt như vậy nàng không chịu được.
Cổ Lỗ Lỗ cố nén đau, ngồi dưới đất vén ống quần lên, nhìn thấy đầu gối bầm một mảng xanh tím, đã muốn sưng lên thành mảng lớn . Nàng nhất thời cảm thấy tủi thân, chuyện quái gì thế này? vì sao nàng rời nhà ra đi, cũng gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy. Nàng rốt cuộc là đắc tội ông trời cái gì ? Ô ô.
Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Cổ Lỗ Lỗ vội vàng nín khóc, thân mình nhỏ bé vội vàng trốn sau gốc đại thụ. Nửa đêm sao lại có người thản nhiên đi lại trong phủ, chẳng lẽ cũng giống nàng chuẩn bị bỏ trốn? Cổ Lỗ Lỗ thầm nghĩ, cũng đã nhìn thấy xa xa một thân ảnh lén lút đi đến chỗ rẽ ở cuối hành lang.
Cổ Lỗ Lỗ vuốt nhẹ mũi của mình, con đường này thông với cửa sau, người nọ quả nhiên là có mục đích giống nàng. Hai mắt nàng khẽ động, ý muốn trêu đùa lại nổi lên.
Trong lòng nàng tràn ngập vui sướng. Các ngươi dám đối với ta như vậy ư? Hiện tại ta phải rời khỏi chốn quỷ quái này, ta muốn bước chân vào giang hồ, ta không muốn bị các ngươi thao túng, tiểu Mặc nhi à tiểu Mặc nhi, ngươi yên tâm đi, ta sẽ nhớ đến ngươi, ngươi nhất định phải đợi ta, chờ ta ở bên ngoài buôn bán có nhiều tiền, trở về sẽ lấy ngươi.
Trong lòng Lỗ Lỗ nghĩ như vậy, cảm thấy rất vui vẻ, chờ nàng có nhiều tiền hơn so với tiểu Mặc nhi, tiểu Mặc nhi phải nghe theo nàng , như vậy nàng nói một, tiểu Mặc nhi cũng không dám nói hai, nàng bảo tiểu Mặc nhi đi hướng đông, tiểu Mặc nhi cũng không dám đi tây. Tưởng tượng đến chuyện này, Cổ Lỗ Lỗ muốn cười to lên.
Phủ Thái phó tuy ở không vui nhưng phong cảnh rất đẹp, lại rất rộng lớn. May mắn Cổ Lỗ Lỗ có trí nhớ tốt, đã sớm tìm được đường ra cửa lớn, nàng lặng lẽ di chuyển thân hình nhỏ bé trắng trẻo của mình, trống ngực đập liên hồi. Chờ qua đêm nay, nàng không cần phải nhìn sắc mặt của lão cha, cũng không phải chứng kiến thái độ lạnh nhạt của tiểu Mặc nhi đối với mình.
Hừ, ai kêu các ngươi lạnh nhạt đối với ta, ta cố tình đối nghịch với các ngươi, làm cho các ngươi phải nhận ra tầm quan trọng của Cổ Lỗ Lỗ ta. Tốt nhất là sau khi tìm không thấy ta, các ngươi phải đau lòng nhớ đến mức không ăn không uống, như thế mới hiểu lòng ta.
Cổ Lỗ Lỗ cảm thấy cả người khí thế tràn đầy liền bước đi.
Chính là dưới chân bỗng nhiên giẫm phải cái gì đó, nàng theo bản năng kêu ‘ái’ một tiếng, ngã nhào về phía trước. Trán đập mạnh xuống đất, nàng vừa định khóc nhè, vội lấy tai che miệng lại.
Không được, không thể khóc thành tiếng, nếu không toàn bộ mọi người trong phủ biết Cổ Lỗ Lỗ nàng tính mang theo vàng bạc châu báu rời nhà trốn đi không thành, chuyện xấu mặt như vậy nàng không chịu được.
Cổ Lỗ Lỗ cố nén đau, ngồi dưới đất vén ống quần lên, nhìn thấy đầu gối bầm một mảng xanh tím, đã muốn sưng lên thành mảng lớn . Nàng nhất thời cảm thấy tủi thân, chuyện quái gì thế này? vì sao nàng rời nhà ra đi, cũng gặp phải chuyện xúi quẩy như vậy. Nàng rốt cuộc là đắc tội ông trời cái gì ? Ô ô.
Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, Cổ Lỗ Lỗ vội vàng nín khóc, thân mình nhỏ bé vội vàng trốn sau gốc đại thụ. Nửa đêm sao lại có người thản nhiên đi lại trong phủ, chẳng lẽ cũng giống nàng chuẩn bị bỏ trốn? Cổ Lỗ Lỗ thầm nghĩ, cũng đã nhìn thấy xa xa một thân ảnh lén lút đi đến chỗ rẽ ở cuối hành lang.
Cổ Lỗ Lỗ vuốt nhẹ mũi của mình, con đường này thông với cửa sau, người nọ quả nhiên là có mục đích giống nàng. Hai mắt nàng khẽ động, ý muốn trêu đùa lại nổi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.