Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương
Chương 18
Đạm Nguỵêt Tân Lương
22/09/2015
CHƯƠNG 18
Trước kia là do thất thố nên Hòang Phủ Thanh Hòanh mới nhìn thấy khuôn mặt bị hủy dung của Tịch Nhan
Giờ đây khi một lần nữa lại nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Tịch Nhan thì khuôn mặt của hắn thoáng chốc trở nên thê thảm, bàn tay đang cầm cái chén trà thoáng chốc run lên khiến cho cái chén rơi xuống mặt đất.
Thanh âm nhỏ xíu của cái chén trà kia thoáng chốc khiến cho những người có mặt ở đó bừng tỉnh, mọi người đều nhấy thời kinh ngạc, cúi đầu không dám nhìn thẳng dung nhan đáng sợ của Tịch Nhan. Thập Nhị hoàng tử hoảng sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, mà Hòang Phủ Thanh Thần cũng lạnh lùng đảo mắt qua mặt nàng một cái rồi kinh ngạc đứng bật dậy.
Tịch Nhan nhịn không được trong lòng cười lạnh, trong lúc hơi nghiêng đầu quay lại liền nhận được hai tròng mắt thật lạnh của Hòang Phủ Thanh Vũ, trên miệng hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu cất giọng khổ sở nói: " Thất gia, thiếp thân quả thật thất lễ rồi"
Nhưng sau đó lại nghe thấy hắn thở dài một tiếng, ngón tay thon dài với xuống nhặt lên chiếc khăn lụa mỏng, khóe miệng mang theo một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí thì rõ ràng là quan tâm: "Tại sao nàng lúc nào cũng bất cẩn như vậy?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hiện lên những tia nhìn sợ hãi, Thât hoàng tử cư nhiên không chút sợ hãi đem chiếc khăn lụa mỏng phủ lại trên mặt cuat Tịch Nhan.
Ống tay áo thật rộng của hắn khẽ lay động trong gió, lướt nhẹ qua khuôn mặt của Tịch Nhan mang theo một mùi hương thật dễ chịu. Trái tim nàng khẽ đập nỗi nhịp một đoạn....nguyên lai là không chỉ là nữ tử mới có mùi hương dễ chịu như vậy.
Nàng hơi nghiêng đầu một chút thì lại nhìn thấy ngay dung nhan tuấn mỹ của hắn! Tịch Nhan trong lòng hơi loạn lập tức quay đầu lại, tránh đi ánh mắt ôn nhu chăm sóc của hắn dành cho mình
Khóe mắt Hòang Phủ Thanh Vũ vào thời điểm nàng quay mặt đi không nhìn mình thì hiện lên một tia nhìn lạ thường, sau khi giúp Tịch Nhan che đi khuôn mặt sau lớp lụa mỏng, mới quay qua nhìn mọi người nói: "Làm cho các vị huynh đệ chê cười rồi."
Tịnh Nhan trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ mục đích chính của những vị huynh đệ này là đến để xem chê cười mà thôi, nay nàng làm như vậy cũng coi như là nàng thành toàn cho họ chiêm ngưỡng dung nhan của nàng đi.
Quả nhiên, sau khi Tịch Nhan vô tình lộ diện dung nhan của mình thì yến hội nhanh chóng giải tán, mấy vị huynh đệ kia cũng vội vàng tìm cớ rời đi.
Hòang Phủ Thanh Vũ tiễn mọi người ra ngòai, Tịch Nhan ở lại trong sảnh thu dọn, lại phát hiện trên hành lang gấp khúc cửu hoàng tử cùng thập nhị hoàng tử và Hòang Phủ Thanh Vũ đang đứng nói chuyện cùng nhau.
Cửu hoàng tử đứng phía trước Hòang Phủ Thanh Vũ vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra vườn hoa, mà Thập Nhị hoàng tử khom lưng chụm lại cùng Hòang Phủ Thanh Vũ nói nói gì đó.
Tịch Nhan tiến đến gần liền mơ hồ nghe được một chút –
"......Thất ca, ngươi không nhầm chứ? Thật sự là nàng sao? ....Nhưng là làm sao lại có thể..."
Chưa kịp nói xong, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Tịch Nhan đang đi tới, lời vừa nói liền bị Hòang Phủ Thanh Thần liếc mắt một cái giống như là đang trách hắn không biết giữ mồm giữ miệng.
Hắn nhìn về phía Tịch Nhan cười mỉa nói: "Thất tẩu, ta cùng Cửu ca xin cáo từ"
Tịch Nhan mỉm cười gật gật đầu, quay qua liền thấy Hòang Phủ Thanh Vũ trước sau như một trên miệng luôn giữ ý cười.
Lòng của nàng hơi chấn động một lát khi nhớ tới lúc vị thập nhị hoàng tử kia nói chuyện cùng với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Cửu hoàng tử! Từ nàng mà hắn nhắc tới trong câu chuyện kia rốt cuộc là nói tới ai? Nếu đó là ám chỉ nàng thì rốt cuộc tên Hoàng Phủ Thanh Vũ kia tột cùng là đang âm mưu chuyện gì? Trong chuyện này nhất định là phải có ẩn tình gì đó ?
Trước kia là do thất thố nên Hòang Phủ Thanh Hòanh mới nhìn thấy khuôn mặt bị hủy dung của Tịch Nhan
Giờ đây khi một lần nữa lại nhìn thấy khuôn mặt đáng sợ của Tịch Nhan thì khuôn mặt của hắn thoáng chốc trở nên thê thảm, bàn tay đang cầm cái chén trà thoáng chốc run lên khiến cho cái chén rơi xuống mặt đất.
Thanh âm nhỏ xíu của cái chén trà kia thoáng chốc khiến cho những người có mặt ở đó bừng tỉnh, mọi người đều nhấy thời kinh ngạc, cúi đầu không dám nhìn thẳng dung nhan đáng sợ của Tịch Nhan. Thập Nhị hoàng tử hoảng sợ tới mức lùi về phía sau vài bước, mà Hòang Phủ Thanh Thần cũng lạnh lùng đảo mắt qua mặt nàng một cái rồi kinh ngạc đứng bật dậy.
Tịch Nhan nhịn không được trong lòng cười lạnh, trong lúc hơi nghiêng đầu quay lại liền nhận được hai tròng mắt thật lạnh của Hòang Phủ Thanh Vũ, trên miệng hơi hơi mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu cất giọng khổ sở nói: " Thất gia, thiếp thân quả thật thất lễ rồi"
Nhưng sau đó lại nghe thấy hắn thở dài một tiếng, ngón tay thon dài với xuống nhặt lên chiếc khăn lụa mỏng, khóe miệng mang theo một nụ cười bất đắc dĩ, nhưng ngữ khí thì rõ ràng là quan tâm: "Tại sao nàng lúc nào cũng bất cẩn như vậy?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hiện lên những tia nhìn sợ hãi, Thât hoàng tử cư nhiên không chút sợ hãi đem chiếc khăn lụa mỏng phủ lại trên mặt cuat Tịch Nhan.
Ống tay áo thật rộng của hắn khẽ lay động trong gió, lướt nhẹ qua khuôn mặt của Tịch Nhan mang theo một mùi hương thật dễ chịu. Trái tim nàng khẽ đập nỗi nhịp một đoạn....nguyên lai là không chỉ là nữ tử mới có mùi hương dễ chịu như vậy.
Nàng hơi nghiêng đầu một chút thì lại nhìn thấy ngay dung nhan tuấn mỹ của hắn! Tịch Nhan trong lòng hơi loạn lập tức quay đầu lại, tránh đi ánh mắt ôn nhu chăm sóc của hắn dành cho mình
Khóe mắt Hòang Phủ Thanh Vũ vào thời điểm nàng quay mặt đi không nhìn mình thì hiện lên một tia nhìn lạ thường, sau khi giúp Tịch Nhan che đi khuôn mặt sau lớp lụa mỏng, mới quay qua nhìn mọi người nói: "Làm cho các vị huynh đệ chê cười rồi."
Tịnh Nhan trong lòng thầm nghĩ chỉ sợ mục đích chính của những vị huynh đệ này là đến để xem chê cười mà thôi, nay nàng làm như vậy cũng coi như là nàng thành toàn cho họ chiêm ngưỡng dung nhan của nàng đi.
Quả nhiên, sau khi Tịch Nhan vô tình lộ diện dung nhan của mình thì yến hội nhanh chóng giải tán, mấy vị huynh đệ kia cũng vội vàng tìm cớ rời đi.
Hòang Phủ Thanh Vũ tiễn mọi người ra ngòai, Tịch Nhan ở lại trong sảnh thu dọn, lại phát hiện trên hành lang gấp khúc cửu hoàng tử cùng thập nhị hoàng tử và Hòang Phủ Thanh Vũ đang đứng nói chuyện cùng nhau.
Cửu hoàng tử đứng phía trước Hòang Phủ Thanh Vũ vẻ mặt đăm chiêu nhìn ra vườn hoa, mà Thập Nhị hoàng tử khom lưng chụm lại cùng Hòang Phủ Thanh Vũ nói nói gì đó.
Tịch Nhan tiến đến gần liền mơ hồ nghe được một chút –
"......Thất ca, ngươi không nhầm chứ? Thật sự là nàng sao? ....Nhưng là làm sao lại có thể..."
Chưa kịp nói xong, hắn liếc mắt liền nhìn thấy Tịch Nhan đang đi tới, lời vừa nói liền bị Hòang Phủ Thanh Thần liếc mắt một cái giống như là đang trách hắn không biết giữ mồm giữ miệng.
Hắn nhìn về phía Tịch Nhan cười mỉa nói: "Thất tẩu, ta cùng Cửu ca xin cáo từ"
Tịch Nhan mỉm cười gật gật đầu, quay qua liền thấy Hòang Phủ Thanh Vũ trước sau như một trên miệng luôn giữ ý cười.
Lòng của nàng hơi chấn động một lát khi nhớ tới lúc vị thập nhị hoàng tử kia nói chuyện cùng với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Cửu hoàng tử! Từ nàng mà hắn nhắc tới trong câu chuyện kia rốt cuộc là nói tới ai? Nếu đó là ám chỉ nàng thì rốt cuộc tên Hoàng Phủ Thanh Vũ kia tột cùng là đang âm mưu chuyện gì? Trong chuyện này nhất định là phải có ẩn tình gì đó ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.