Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương
Chương 20
Đạm Nguỵêt Tân Lương
22/09/2015
CHƯƠNG 20
Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan đang mơ màng trong giấc ngủ chậm rãi tỉnh lại mới phát hiện ra không biết hôm qua nàng ngủ từ lúc nào!
Nhưng mà mở mắt ra liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, cả người nàng rõ ràng là đang được bao phủ bởi cảm giác ấm áp như được ai đó ôm vào trong lòng, trên eo cũng bị một bàn tay vòng qua.
Trong lòng Tịch Nhan chấn động nàng đang định ngẩng đầu lên nhìn thì va phải một vật gì đó, vật gì đó kia phát ra một tiếng rên thật nhỏ...còn bàn tay đang đặt ở thắt lưng của nàng rốt cục cũng chịu rời đi, chậm rãi di chuyển lên phía trên.
Tịch Nhan giương mắt nhìn theo cánh tay kia nhìn lại thấy Hòang Phủ Thanh Vũ đang xoa xoa cái cằm mới bị đầu nàng đụng phải, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời giống như đang cười mà trong lòng muốn khóc.
Trời ơi rốt cuộc thì mình mắc tội gì mà đụng phải tên nam nhân này? Đột nhiên nàng bỗng thấy mình thật hồ đồ.
'Tỉnh rồi sao?" thanh âm khàn khàn từ cổ họng của hắn phát ra nghe rõ như là vừa mới tỉnh lại, chính xác hơn là hắn vừa bị nàng làm giật mình mà tỉnh lại.
Tịch Nhan cố giẫy dụa ra khỏi cái ôm của hắn nhưng lại không thể thoát ra được nên nàng đành mỉa mai mỉm cười: "Thất gia, ngươi không phải vào triều sao?"
Hắn cười khẽ một tiếng nói: "Nàng xem, bộ dạng ta thế này thì làm sao có thể vào triều được đây?"
Tịch Nhan hơi cụp mắt một chút tránh ánh mắt của hắn, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, dáng vẻ có chút do dự một lúc sau mới thật cẩn thận hỏi hắn: "Thất gia, chân của người tại sao lại thành như vậy?"
Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy, đối với Tịch Nhan mà nói hành động này của hắn khiến nàng cực kỳ không thỏai mái nhưng hắn thì ngược lại tỏ ra rất vui vẻ, thậm chí khi nghe nàng hỏi vậy hắn cũng không vì thế mà thay đổi sắc mặt, cái miệng bất giác mỉm cười giống như là câu hỏi của nàng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn vậy.
"Vào mùa đông năm ta ba tuổi, không may bị rơi vào hồ băng, hàn khí xâm nhập cơ thể khiến cho ta bị thương hai chân."
Tịch Nhan nghe thế thì hơi ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ: "Có vẻ như thiếp đã thất lễ rồi, lẽ ra thiếp thân không nên đề cập đến chuyện không hay này."
Hắn đột nhiên bật ra tiếng cười trong lời nói phảng phất ý đùa cợt: " Vậy thì nàng hiện tại hãy làm cho ta vui vẻ trở lại đi."
Trong lòng Tịch Nhan tỉnh ngủ hẳn, chỉ muốn nhanh chóng đẩy hắn ra đứng dậy nhưng hắn như biết trước ý đồ của nàng nên cố đem nàng đặt ở dưới thân của hắn, thân mật hôn vào cái gáy nhỏ bé của nàng.
Trước giờ Tịnh Nhan chưa khi nào thân mật với nam nhân như vậy, trong lúc nhất thời tinh thần trở nên rối lọan, cảm giác được làn môi mềm mại của hắn chậm rãi thong thả trượt trên gáy mình, hơi thở thơm mát phả vào da thịt không hiểu sao lòng nàng lại thấy thật thỏai mái.
Cảm giác đó khiến Tịch Nhan cảm thấy cực kỳ xấu hổ thiếu chút nữa chịu không được ngồi dậy, muốn chống cự lại đột nhiên nhớ tới ngày hôm trước chẳng phải hắn đã nhìn thấy hết rồi sao, nên trong lòng nhất thời cảm thấy không cam lòng nhưng vẫn phải nhịn đi, dần dần tay nàng cũng ngoan ngõan không còn chống cự âm thanh cũng mềm nhẹ nói.
"Thất gia, thất gia....hiện tại không nên thất gia...hiện tại đang là ban ngày nếu như để hạ nhân trong nhà nghe thấy thì sau này thiếp thân làm sao dám nhìn mặt họ?"
"Không liên quan..."Hắn rúc mặt vào sâu trong gáy nàng âm thanh có chút rầu rĩ :"Ta không quan tâm, dù đang là ban ngày hay đêm tối."
Vừa dứt lời, tay hắn bỗng xoa lên thắt lưng của Tịnh Nhan kéo trượt xuống.................................
Sáng sớm hôm sau, Tịch Nhan đang mơ màng trong giấc ngủ chậm rãi tỉnh lại mới phát hiện ra không biết hôm qua nàng ngủ từ lúc nào!
Nhưng mà mở mắt ra liền cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, cả người nàng rõ ràng là đang được bao phủ bởi cảm giác ấm áp như được ai đó ôm vào trong lòng, trên eo cũng bị một bàn tay vòng qua.
Trong lòng Tịch Nhan chấn động nàng đang định ngẩng đầu lên nhìn thì va phải một vật gì đó, vật gì đó kia phát ra một tiếng rên thật nhỏ...còn bàn tay đang đặt ở thắt lưng của nàng rốt cục cũng chịu rời đi, chậm rãi di chuyển lên phía trên.
Tịch Nhan giương mắt nhìn theo cánh tay kia nhìn lại thấy Hòang Phủ Thanh Vũ đang xoa xoa cái cằm mới bị đầu nàng đụng phải, trong lòng có một cảm giác không nói nên lời giống như đang cười mà trong lòng muốn khóc.
Trời ơi rốt cuộc thì mình mắc tội gì mà đụng phải tên nam nhân này? Đột nhiên nàng bỗng thấy mình thật hồ đồ.
'Tỉnh rồi sao?" thanh âm khàn khàn từ cổ họng của hắn phát ra nghe rõ như là vừa mới tỉnh lại, chính xác hơn là hắn vừa bị nàng làm giật mình mà tỉnh lại.
Tịch Nhan cố giẫy dụa ra khỏi cái ôm của hắn nhưng lại không thể thoát ra được nên nàng đành mỉa mai mỉm cười: "Thất gia, ngươi không phải vào triều sao?"
Hắn cười khẽ một tiếng nói: "Nàng xem, bộ dạng ta thế này thì làm sao có thể vào triều được đây?"
Tịch Nhan hơi cụp mắt một chút tránh ánh mắt của hắn, bỗng nhiên như nghĩ tới điều gì đó, dáng vẻ có chút do dự một lúc sau mới thật cẩn thận hỏi hắn: "Thất gia, chân của người tại sao lại thành như vậy?"
Hai người cứ nằm ôm nhau như vậy, đối với Tịch Nhan mà nói hành động này của hắn khiến nàng cực kỳ không thỏai mái nhưng hắn thì ngược lại tỏ ra rất vui vẻ, thậm chí khi nghe nàng hỏi vậy hắn cũng không vì thế mà thay đổi sắc mặt, cái miệng bất giác mỉm cười giống như là câu hỏi của nàng không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn vậy.
"Vào mùa đông năm ta ba tuổi, không may bị rơi vào hồ băng, hàn khí xâm nhập cơ thể khiến cho ta bị thương hai chân."
Tịch Nhan nghe thế thì hơi ngại ngùng, cúi đầu nói nhỏ: "Có vẻ như thiếp đã thất lễ rồi, lẽ ra thiếp thân không nên đề cập đến chuyện không hay này."
Hắn đột nhiên bật ra tiếng cười trong lời nói phảng phất ý đùa cợt: " Vậy thì nàng hiện tại hãy làm cho ta vui vẻ trở lại đi."
Trong lòng Tịch Nhan tỉnh ngủ hẳn, chỉ muốn nhanh chóng đẩy hắn ra đứng dậy nhưng hắn như biết trước ý đồ của nàng nên cố đem nàng đặt ở dưới thân của hắn, thân mật hôn vào cái gáy nhỏ bé của nàng.
Trước giờ Tịnh Nhan chưa khi nào thân mật với nam nhân như vậy, trong lúc nhất thời tinh thần trở nên rối lọan, cảm giác được làn môi mềm mại của hắn chậm rãi thong thả trượt trên gáy mình, hơi thở thơm mát phả vào da thịt không hiểu sao lòng nàng lại thấy thật thỏai mái.
Cảm giác đó khiến Tịch Nhan cảm thấy cực kỳ xấu hổ thiếu chút nữa chịu không được ngồi dậy, muốn chống cự lại đột nhiên nhớ tới ngày hôm trước chẳng phải hắn đã nhìn thấy hết rồi sao, nên trong lòng nhất thời cảm thấy không cam lòng nhưng vẫn phải nhịn đi, dần dần tay nàng cũng ngoan ngõan không còn chống cự âm thanh cũng mềm nhẹ nói.
"Thất gia, thất gia....hiện tại không nên thất gia...hiện tại đang là ban ngày nếu như để hạ nhân trong nhà nghe thấy thì sau này thiếp thân làm sao dám nhìn mặt họ?"
"Không liên quan..."Hắn rúc mặt vào sâu trong gáy nàng âm thanh có chút rầu rĩ :"Ta không quan tâm, dù đang là ban ngày hay đêm tối."
Vừa dứt lời, tay hắn bỗng xoa lên thắt lưng của Tịnh Nhan kéo trượt xuống.................................
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.