Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương
Chương 23
Đạm Nguỵêt Tân Lương
22/09/2015
CHƯƠNG 23
Lên đến đỉnh núi, nàng mới biết hoá ra nguyên nhân của chuyến đi này là vì tham kiến Thái Hậu.
Thời tiết trên núi rất lạnh, trên người Tịch Nhan mặc từng lớp áo thật dày bao bọc quanh người, đứng trước ngôi miếu trong lòng thầm đánh giá địa phương bình lặng này.
Nàng không biết vì sao Thái Hậu của Bắc Mạc quốc lại thích một nơi giống như ngôi chùa trên núi này, cũng giống như thói quen của ngoại tổ mẫu nàng. Ngoại tổ mẫu từng nói qua với nàng một câu "Cảnh còn người mất, cảnh càng thê lương" không biết nỗi lòng của vị thái hậu này như thế nào?
"Tiến vào đi" Tịch Nhan còn mải suy nghĩ nên vẫn đứng trước sảnh lớn, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đã lăn xe vào đến cửa đại điện, vươn tay về phía nàng.
Bên trong núi sâu, trống trải quạnh quẽ, cảnh vật thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức làm người ta có cảm giác hít thở không được
Cảnh vật tĩnh lặng như vậy khiến Tịch Nhan cảm thấy nhàm chán, tâm trạng giống như chìm xuống đáy vự sâu thẳm, không có cảm giác hào hứng đi theo hắn vào đại điện.
Men theo con đường đi xuyên qua hậu viện, xe lăn của hắn cứ thế tiến vào, có thể thấy được chắc hẳn hắn thường xuyên đến đây. Mãi cho đến khi đến trước một gian phòng yên tĩnh mới thấy hắn dừng lại, khẽ cất giọng đều đều nói:"Tôn nhi tới thỉnh an hoàng tổ mẫu."
Tịch Nhan đứng sau xe lăn của hắn, trong lòng cảm thấy tò mò lẳng lặng nhìn vào cánh cửa đáng đóng chặt kia.
"Chi Nha" sau khi nghe thấy tiếng mở cửa rất nhẹ truyền ra, người mà Tịch Nhan chưa bao giờ gặp cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện là Thái Hậu.
Trước mắt nàng là một nữ nhân mặc áo trắng quần lụa mỏng, mái tóc đen nhánh thật dài buông xuống, ống tay áo phiêu diêu cực kỳ tuyệt mỹ, rõ ràng hình dáng chỉ hơn bốn mươi tuổi một chút, nhưng đó lại là hoàng tổ mẫu của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Thái Hậu đương triều.
Tịch Nhan thất thần tim đập mạnh có chút rối loạn.
Mãi đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo, nàng mới hồi phục tinh thần, mải suy nghĩ một lúc sau mới hành lễ: " Tôn tức bái kiến hoàng tổ mẫu."
Khoé miệng Thái Hậu tràn ra một nụ cười lạnh nhạt nói:" Ngươi là quận chúa?"
"Hoàng Tổ mẫu người phải nói là cháu dâu Thất gia" – Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ nhắc nhở.
Lúc này trên môi Thái Hậu mới nở ra nụ cười sâu sắc, kéo tay nàng qua, nhìn nàng sau đó chậm chạp đánh giá, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt khuất sau tấm khăn lụa màu đen quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Theo ta thấy đứa nhỏ này có nét điềm tĩnh, Lão thất ánh mất của ngươi quả không sai."
Điềm Tĩnh!
Lần đầu tiên Tịch Nhan nghe thấy có người dùng câu này để đánh giá nàng, ngạc nhiên đến mức một lúc sau mới định thần lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười thật thâm trầm, ý vị sâu xa nói: "Hoàng tổ mẫu người thích thì tốt rồi."
Hình như hắn cùng vị Thái Hậu này thâm tình rất tốt, nhưng mà một ngôi miếu rộng lớn tịch mịch như vậy đối với Tịnh Nhan mà nói chẳng khác nào đang tra tấn nàng. Tuy vậy nàng không phủ nhận nơi này quả thật rất yên tĩnh khiến người ta quên đi nơi phồn hoa náo nhiệt kia, chìm đắm trong không khí cô tịch thanh thản tâm hồn.
Vì thế qua ngày thứ hai, nhân lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ tới hầu Thái Hậu nói chuyện, bỏ lại thị nữ ở lại nàng liền mặc thêm áo khoác nói là muốn đi dạo thăm thú cảnh quan quanh chùa.
Bắc Mạc là nơi thời tiết xưa nay thay đổi thất thường, trên núi quanh năm rơi tuyết.
Lên đến đỉnh núi, nàng mới biết hoá ra nguyên nhân của chuyến đi này là vì tham kiến Thái Hậu.
Thời tiết trên núi rất lạnh, trên người Tịch Nhan mặc từng lớp áo thật dày bao bọc quanh người, đứng trước ngôi miếu trong lòng thầm đánh giá địa phương bình lặng này.
Nàng không biết vì sao Thái Hậu của Bắc Mạc quốc lại thích một nơi giống như ngôi chùa trên núi này, cũng giống như thói quen của ngoại tổ mẫu nàng. Ngoại tổ mẫu từng nói qua với nàng một câu "Cảnh còn người mất, cảnh càng thê lương" không biết nỗi lòng của vị thái hậu này như thế nào?
"Tiến vào đi" Tịch Nhan còn mải suy nghĩ nên vẫn đứng trước sảnh lớn, mà Hoàng Phủ Thanh Vũ đã lăn xe vào đến cửa đại điện, vươn tay về phía nàng.
Bên trong núi sâu, trống trải quạnh quẽ, cảnh vật thật tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức làm người ta có cảm giác hít thở không được
Cảnh vật tĩnh lặng như vậy khiến Tịch Nhan cảm thấy nhàm chán, tâm trạng giống như chìm xuống đáy vự sâu thẳm, không có cảm giác hào hứng đi theo hắn vào đại điện.
Men theo con đường đi xuyên qua hậu viện, xe lăn của hắn cứ thế tiến vào, có thể thấy được chắc hẳn hắn thường xuyên đến đây. Mãi cho đến khi đến trước một gian phòng yên tĩnh mới thấy hắn dừng lại, khẽ cất giọng đều đều nói:"Tôn nhi tới thỉnh an hoàng tổ mẫu."
Tịch Nhan đứng sau xe lăn của hắn, trong lòng cảm thấy tò mò lẳng lặng nhìn vào cánh cửa đáng đóng chặt kia.
"Chi Nha" sau khi nghe thấy tiếng mở cửa rất nhẹ truyền ra, người mà Tịch Nhan chưa bao giờ gặp cuối cùng cũng chậm rãi xuất hiện là Thái Hậu.
Trước mắt nàng là một nữ nhân mặc áo trắng quần lụa mỏng, mái tóc đen nhánh thật dài buông xuống, ống tay áo phiêu diêu cực kỳ tuyệt mỹ, rõ ràng hình dáng chỉ hơn bốn mươi tuổi một chút, nhưng đó lại là hoàng tổ mẫu của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Thái Hậu đương triều.
Tịch Nhan thất thần tim đập mạnh có chút rối loạn.
Mãi đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, nhẹ nhàng giật giật ống tay áo, nàng mới hồi phục tinh thần, mải suy nghĩ một lúc sau mới hành lễ: " Tôn tức bái kiến hoàng tổ mẫu."
Khoé miệng Thái Hậu tràn ra một nụ cười lạnh nhạt nói:" Ngươi là quận chúa?"
"Hoàng Tổ mẫu người phải nói là cháu dâu Thất gia" – Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ nhắc nhở.
Lúc này trên môi Thái Hậu mới nở ra nụ cười sâu sắc, kéo tay nàng qua, nhìn nàng sau đó chậm chạp đánh giá, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt khuất sau tấm khăn lụa màu đen quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Theo ta thấy đứa nhỏ này có nét điềm tĩnh, Lão thất ánh mất của ngươi quả không sai."
Điềm Tĩnh!
Lần đầu tiên Tịch Nhan nghe thấy có người dùng câu này để đánh giá nàng, ngạc nhiên đến mức một lúc sau mới định thần lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười thật thâm trầm, ý vị sâu xa nói: "Hoàng tổ mẫu người thích thì tốt rồi."
Hình như hắn cùng vị Thái Hậu này thâm tình rất tốt, nhưng mà một ngôi miếu rộng lớn tịch mịch như vậy đối với Tịnh Nhan mà nói chẳng khác nào đang tra tấn nàng. Tuy vậy nàng không phủ nhận nơi này quả thật rất yên tĩnh khiến người ta quên đi nơi phồn hoa náo nhiệt kia, chìm đắm trong không khí cô tịch thanh thản tâm hồn.
Vì thế qua ngày thứ hai, nhân lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ tới hầu Thái Hậu nói chuyện, bỏ lại thị nữ ở lại nàng liền mặc thêm áo khoác nói là muốn đi dạo thăm thú cảnh quan quanh chùa.
Bắc Mạc là nơi thời tiết xưa nay thay đổi thất thường, trên núi quanh năm rơi tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.