Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương
Chương 28
Đạm Nguỵêt Tân Lương
22/09/2015
"Lại đây"
Trong bóng đêm dày đặc đột nhiên vang lên giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ, rõ ràng là rất tỉnh táo nhưng bên trong có phần lo lắng.
Tịnh Nhan nghe thấy vậy nhất thời kinh ngạc, cứ nghĩ rằng hắn đã đi ngủ do dự một lúc nàng miễn cưỡng đứng dậy đi tới bên cạnh giường.
Vừa mới bước đến cạnh giường đột nhiên hắn nắm tay nàng sau đó thở dài nói: "Nàng đã biết thân thể mình không được khoẻ, còn ra ngoài ngồi hóng mát đến tận bây giờ làm gì cơ chứ?
Lại đây ta sưởi ấm cho nàng"
Tịch Nhan giống như người vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng – âm thanh vừa rồi ấm áp dịu dàng đó là của người thâm sâu không lường được Hoàng Phủ Thanh Vũ sao?
Nàng bị doạ đến mức sững người mãi vẫn chưa hồi phục được tinh thần, tay hắn khẽ kéo nàng nằm xuống.
Bên trong chăn vẫn còn lạnh, nhưng Tịch Nhan có thể cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực hắn truyền đến, không hiểu sao trong lòng chợt thấy căng thẳng xoay lưng về phía hắn thản nhiên nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, thất gia nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ngươi cũng biết thời gian không còn sớm ư?" Rõ ràng lời nói ra rất bình thường nhìn hắn trên môi cười như không cười nhưng lại hàm chứa ẩn ý cùng với cảm xúc không hiểu hết được.
Tịch Nhan chưa hiểu hết trong lời nói đó còn có hàm ý gì, đột nhiên tay hắn luồn vào trong áo nàng trượt ra đằng trước luồn tay vào áo lót bên trong.
"Thất gia."
" Đừng nhúc nhích." Giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng mang theo ý tứ nhẹ nhàng ấm áp nhưng cũng rất mờ ám – "có phải là đau ở nơi này hay không? Để ta giúp ngươi một chút có được không?"
Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng xoa lên bụng nhỏ bé bằng phẳng của Tịch Nhan, nàng im lặng không nhúc nhích, nhưng thân thể hơi cứng lại không được tự nhiên, nhủ thầm trong lòng phải thật bình tĩnh nhưng hai má thì không thể kiềm chế được nóng bừng lên.
Phải công nhận rằng khi tay hắn xoa bụng nàng ngay lập tức liền có tác dụng, cảm thấy như có một dòng nước ấm áp đang chảy vào người, đẩy xa mọi đau đớn thay vào đó là cảm giác thực sự thoải mái thư thái.
Lúc này Tịch Nhan đang chìm đắm trong cảm giác khoan khoái, thân thể mơ màng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
"Trước giờ ngươi chưa hề gặp ta, cũng không quen biết ta nhưng ta cứ như vậy mà tới bên cạnh đụng chạm ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không đề phòng chút nào sao?
Trong lúc mơ màng bên tai nàng nghe được giọng nói của hắn vang lên, nhưng nàng nhất thời chưa tỉnh được.
Nhưng dần dần Tịch Nhan cũng hồi phục lại tinh thần, lúc sau cười khẽ lạnh lùng nói: "Ta cũng đã là người của thất gia, cả bản thân của ta cũng đã thuộc về ngài rồi thì chẳng còn cái gì là thuộc về riêng ta nữa!"
Nghe vậy Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: "Cái gì của nàng cũng là của ta nên nàng sẽ không để ý sao? Kia nàng nói thật sự có chút không cam lòng nha?"
Vừa nói xong tay hắn đang đặt trên bụng nàng không an phận cứ thế chậm rãi nhích dần lên giống như muốn tìm hiểu xem nơi trái tim của nàng đang ẩn dấu điều gì.
Thân hình Tịch Nhan một lần nữa lại trở nên cứng ngắc.
Tay hắn gần như sắp chạm vào ngực nàng những ngón tay thon dài vô ý kia nhẹ nhàng ôn nhu lướt qua đầu ngực trắng mịn mềm mại của nàng lưu luyến không muốn rời đi.
Cơ thể của nàng phản ứng rất chân thực khiến Tịch Nhan cảm thấy khắp thân thể mình cảm giác như tê dại, không kìm lòng được hổn hển thở gấp.
Trong bóng đêm dày đặc đột nhiên vang lên giọng nói của Hoàng Phủ Thanh Vũ, rõ ràng là rất tỉnh táo nhưng bên trong có phần lo lắng.
Tịnh Nhan nghe thấy vậy nhất thời kinh ngạc, cứ nghĩ rằng hắn đã đi ngủ do dự một lúc nàng miễn cưỡng đứng dậy đi tới bên cạnh giường.
Vừa mới bước đến cạnh giường đột nhiên hắn nắm tay nàng sau đó thở dài nói: "Nàng đã biết thân thể mình không được khoẻ, còn ra ngoài ngồi hóng mát đến tận bây giờ làm gì cơ chứ?
Lại đây ta sưởi ấm cho nàng"
Tịch Nhan giống như người vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng – âm thanh vừa rồi ấm áp dịu dàng đó là của người thâm sâu không lường được Hoàng Phủ Thanh Vũ sao?
Nàng bị doạ đến mức sững người mãi vẫn chưa hồi phục được tinh thần, tay hắn khẽ kéo nàng nằm xuống.
Bên trong chăn vẫn còn lạnh, nhưng Tịch Nhan có thể cảm nhận được hơi ấm từ lồng ngực hắn truyền đến, không hiểu sao trong lòng chợt thấy căng thẳng xoay lưng về phía hắn thản nhiên nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, thất gia nên nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ngươi cũng biết thời gian không còn sớm ư?" Rõ ràng lời nói ra rất bình thường nhìn hắn trên môi cười như không cười nhưng lại hàm chứa ẩn ý cùng với cảm xúc không hiểu hết được.
Tịch Nhan chưa hiểu hết trong lời nói đó còn có hàm ý gì, đột nhiên tay hắn luồn vào trong áo nàng trượt ra đằng trước luồn tay vào áo lót bên trong.
"Thất gia."
" Đừng nhúc nhích." Giọng nói của hắn vang lên bên tai nàng mang theo ý tứ nhẹ nhàng ấm áp nhưng cũng rất mờ ám – "có phải là đau ở nơi này hay không? Để ta giúp ngươi một chút có được không?"
Bàn tay ấm áp của hắn nhẹ nhàng xoa lên bụng nhỏ bé bằng phẳng của Tịch Nhan, nàng im lặng không nhúc nhích, nhưng thân thể hơi cứng lại không được tự nhiên, nhủ thầm trong lòng phải thật bình tĩnh nhưng hai má thì không thể kiềm chế được nóng bừng lên.
Phải công nhận rằng khi tay hắn xoa bụng nàng ngay lập tức liền có tác dụng, cảm thấy như có một dòng nước ấm áp đang chảy vào người, đẩy xa mọi đau đớn thay vào đó là cảm giác thực sự thoải mái thư thái.
Lúc này Tịch Nhan đang chìm đắm trong cảm giác khoan khoái, thân thể mơ màng bắt đầu chìm vào giấc ngủ.
"Trước giờ ngươi chưa hề gặp ta, cũng không quen biết ta nhưng ta cứ như vậy mà tới bên cạnh đụng chạm ngươi, chẳng lẽ trong lòng ngươi không đề phòng chút nào sao?
Trong lúc mơ màng bên tai nàng nghe được giọng nói của hắn vang lên, nhưng nàng nhất thời chưa tỉnh được.
Nhưng dần dần Tịch Nhan cũng hồi phục lại tinh thần, lúc sau cười khẽ lạnh lùng nói: "Ta cũng đã là người của thất gia, cả bản thân của ta cũng đã thuộc về ngài rồi thì chẳng còn cái gì là thuộc về riêng ta nữa!"
Nghe vậy Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng: "Cái gì của nàng cũng là của ta nên nàng sẽ không để ý sao? Kia nàng nói thật sự có chút không cam lòng nha?"
Vừa nói xong tay hắn đang đặt trên bụng nàng không an phận cứ thế chậm rãi nhích dần lên giống như muốn tìm hiểu xem nơi trái tim của nàng đang ẩn dấu điều gì.
Thân hình Tịch Nhan một lần nữa lại trở nên cứng ngắc.
Tay hắn gần như sắp chạm vào ngực nàng những ngón tay thon dài vô ý kia nhẹ nhàng ôn nhu lướt qua đầu ngực trắng mịn mềm mại của nàng lưu luyến không muốn rời đi.
Cơ thể của nàng phản ứng rất chân thực khiến Tịch Nhan cảm thấy khắp thân thể mình cảm giác như tê dại, không kìm lòng được hổn hển thở gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.