Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương
Chương 31
Đạm Nguỵêt Tân Lương
22/09/2015
Giọng nói Hòang Phủ Thanh Vũ lạnh lùng cất lên đúng lúc khiến nàng dừng bước: " Hôm nay chúng ta sẽ lên đường về phủ"
Tịch Nhan dừng lại: " Hôm nay?"
Hòang Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Sao vậy? còn luyến tiếc ư?"
Tịch Nhan ngẩn ra một lúc sau cười khẽ: "Sao cơ? Mọi việc đều thuận theo ý của thất gia đi"
Hắn tựa như đang tức giận.
Tịch Nhan nghi ngờ cảm giác vừa rồi của mình, nhưng trước mặt nàng hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn nhu tươi cười như vậy khiến nàng không dám khẳng định điều đó. Huống hồ tại sao hắn phải tức giận? Bởi vì nàng và Tử Ngạn sao? Nếu là như vậy thì chuyện này quả thật buồn cười.
Tịch Nhan lắc đầu cười cười chính mình, sau đó hít sâu một hơi.
Ngày hôm đó quả thật là ngày xuống núi, ngay cả cơ hội để nói lời từ biệt của nàng với Tử Ngạn cũng đều không kịp, giống như là trong phủ có việc gì đó cấp bách cần phải về gấp.
Vừa mới tới cửa phủ, liền nhìn thấy tổng quản Thôi Thiện Duyên đang từ trong phủ đi ra, theo sau là gã sai vặt trong tay còn cầm một đống lớn quà tặng. Vừa thấy Hòang Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan hắn vội vàng quỳ xuống: " Tham kiến Thất gia cùng quý phi"
Hòang phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn hắn, hắn liền trả lời nói: "Thất gia, hôm nay là sinh nhật của Tam hòang phi, bên phủ của tam gia có gửi thiệp tới, nô tài chọn vài món lễ vật như thường lệ đang muốn mang qua làm quà tặng cho quý phủ"
Hòang Phủ Thanh Vũ gật đầu, Tịch Nhan đột nhiên vươn tay sau ra cầm lấy thiệp tấm mời kia nhìn qua một cái hỏi: "Tam Hòang phi...?"
" Sao vậy? Chẳng lẽ nàng muốn đi?" hắn hơi nhíu mi nhìn nhìn nàng
Tịch Nhan lúc này mới giật mình để ý hình như hắn vốn không muốn tham dự, vì thế liền đưa tấm thiệp đang cầm trong tay trả lại cho Thôi Thiện Duyên, quay sang Hòang Phủ Thanh Vũ mỉm cười như cũ: "Hay là cứ theo ý của thất gia đi"
Khóe miệng Hòang Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch: " Dù sao cũng đều là người nhà huynh đệ cả, đi cũng không sao."
Thôi Thiện Duyên đang đứng trước mặt ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ nhân với ánh mắt không dám tin.
Sau khi quay về phòng thay y phục Tịch Nhan mới hiểu lý do tại sao lúc đó Thôi Thiện Duyên lại có ánh mắt như vậy. Thị nữ Bích Khuê đứng bên cạnh chải đầu cho nàng nói là từ trước đến nay Hòang Phủ Thanh Vũ chưa từng tham dự bữa tiệc nào đông người tụ tập, đó cũng là lý do người ngoài ít ai có thể nhìn thấy được dung mạo thật của thất gia.
Hóa ra trước giờ hắn thường không tham gia những bữa tiệc đông người? Tịch Nhan hơi nhăn mày cảm thấy kinh ngạc, không hiểu vì sao hôm nay lại có ngọai lệ.
"Chắc là thất gia thấy vương phi thích tới những nơi vui vẻ náo nhiệt, nên hôm nay quyết định mang vương phi đi, thất gia đối với vương phi thật tốt" – phía sau Bích Khuê cười thích thú để lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh như hoa.
Nhưng trong lòng Tịch Nhan vẫn thấy khó hiểu nhíu mày suy nghĩ. Hắn tốt với nàng đến vậy sao?
Nhưng mà nếu nghĩ kỹ ra thì thật sự hắn đối với nàng vô cùng tốt nha, điều này xem như cũng có lý. Nhớ tới lúc sáng hôm nay khi hai người ở trên núi, hình như hắn có chút tức giận thì phải, Tịch Nhan suy nghĩ một hồi bỗng nhiên không dám tưởng tượng lung tung chẳng lẽ nảy sinh tình cảm nam nữ sao?
Hoang đường, thật sự hoang đườmg! Tịch Nhan từ từ vuốt ve khuôn mặt nghĩ ngợi, trước đây nàng và hắn chưa lần nào gặp qua, hơn nữa cũng không hiểu nguyên do gì mà cưới nàng! Lại còn đối với nàng tốt như vậy, aiizz rốt cuộc là tại sao lại như vậy?
Tịch Nhan dừng lại: " Hôm nay?"
Hòang Phủ Thanh Vũ ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười: "Sao vậy? còn luyến tiếc ư?"
Tịch Nhan ngẩn ra một lúc sau cười khẽ: "Sao cơ? Mọi việc đều thuận theo ý của thất gia đi"
Hắn tựa như đang tức giận.
Tịch Nhan nghi ngờ cảm giác vừa rồi của mình, nhưng trước mặt nàng hắn vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn nhu tươi cười như vậy khiến nàng không dám khẳng định điều đó. Huống hồ tại sao hắn phải tức giận? Bởi vì nàng và Tử Ngạn sao? Nếu là như vậy thì chuyện này quả thật buồn cười.
Tịch Nhan lắc đầu cười cười chính mình, sau đó hít sâu một hơi.
Ngày hôm đó quả thật là ngày xuống núi, ngay cả cơ hội để nói lời từ biệt của nàng với Tử Ngạn cũng đều không kịp, giống như là trong phủ có việc gì đó cấp bách cần phải về gấp.
Vừa mới tới cửa phủ, liền nhìn thấy tổng quản Thôi Thiện Duyên đang từ trong phủ đi ra, theo sau là gã sai vặt trong tay còn cầm một đống lớn quà tặng. Vừa thấy Hòang Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan hắn vội vàng quỳ xuống: " Tham kiến Thất gia cùng quý phi"
Hòang phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn hắn, hắn liền trả lời nói: "Thất gia, hôm nay là sinh nhật của Tam hòang phi, bên phủ của tam gia có gửi thiệp tới, nô tài chọn vài món lễ vật như thường lệ đang muốn mang qua làm quà tặng cho quý phủ"
Hòang Phủ Thanh Vũ gật đầu, Tịch Nhan đột nhiên vươn tay sau ra cầm lấy thiệp tấm mời kia nhìn qua một cái hỏi: "Tam Hòang phi...?"
" Sao vậy? Chẳng lẽ nàng muốn đi?" hắn hơi nhíu mi nhìn nhìn nàng
Tịch Nhan lúc này mới giật mình để ý hình như hắn vốn không muốn tham dự, vì thế liền đưa tấm thiệp đang cầm trong tay trả lại cho Thôi Thiện Duyên, quay sang Hòang Phủ Thanh Vũ mỉm cười như cũ: "Hay là cứ theo ý của thất gia đi"
Khóe miệng Hòang Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch: " Dù sao cũng đều là người nhà huynh đệ cả, đi cũng không sao."
Thôi Thiện Duyên đang đứng trước mặt ngẩng đầu lên, nhìn về phía chủ nhân với ánh mắt không dám tin.
Sau khi quay về phòng thay y phục Tịch Nhan mới hiểu lý do tại sao lúc đó Thôi Thiện Duyên lại có ánh mắt như vậy. Thị nữ Bích Khuê đứng bên cạnh chải đầu cho nàng nói là từ trước đến nay Hòang Phủ Thanh Vũ chưa từng tham dự bữa tiệc nào đông người tụ tập, đó cũng là lý do người ngoài ít ai có thể nhìn thấy được dung mạo thật của thất gia.
Hóa ra trước giờ hắn thường không tham gia những bữa tiệc đông người? Tịch Nhan hơi nhăn mày cảm thấy kinh ngạc, không hiểu vì sao hôm nay lại có ngọai lệ.
"Chắc là thất gia thấy vương phi thích tới những nơi vui vẻ náo nhiệt, nên hôm nay quyết định mang vương phi đi, thất gia đối với vương phi thật tốt" – phía sau Bích Khuê cười thích thú để lộ ra hai má lúm đồng tiền xinh như hoa.
Nhưng trong lòng Tịch Nhan vẫn thấy khó hiểu nhíu mày suy nghĩ. Hắn tốt với nàng đến vậy sao?
Nhưng mà nếu nghĩ kỹ ra thì thật sự hắn đối với nàng vô cùng tốt nha, điều này xem như cũng có lý. Nhớ tới lúc sáng hôm nay khi hai người ở trên núi, hình như hắn có chút tức giận thì phải, Tịch Nhan suy nghĩ một hồi bỗng nhiên không dám tưởng tượng lung tung chẳng lẽ nảy sinh tình cảm nam nữ sao?
Hoang đường, thật sự hoang đườmg! Tịch Nhan từ từ vuốt ve khuôn mặt nghĩ ngợi, trước đây nàng và hắn chưa lần nào gặp qua, hơn nữa cũng không hiểu nguyên do gì mà cưới nàng! Lại còn đối với nàng tốt như vậy, aiizz rốt cuộc là tại sao lại như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.