Ái Phi Của Vương Gia Thần Bí - Đạm Nguyệt Tân Lương
Chương 9
Đạm Nguỵêt Tân Lương
22/09/2015
CHƯƠNG 9
Vẫn như lần trước Tịch Nhan thân cải nam trang đi vào trà lâu trước kia.
Chưa kịp đi tới cửa toà trà lâu thì đã nghe được bên trong có tiếng cười vang ra.
"Lời ngươi nói là thật sao? Thất hoàng tử thật sự muốn cưới vị quận chúa huỷ dung?"
" Không chỉ có như vậy thôi đâu! Nghe nói vị thất hoàng tử kia chính mình cầu hoàng thượng ban hôn. Hoàng Thượng lập tức đáp ứng, lúc này e là thánh chỉ cũng đã được đưa tới tay của vị quận chúa kia!"
"Ha! Tuyệt phối a, tàn vương xứng với vô diệm phi, quả nhiên là tuyệt phối!"
Tàn vương? – Tịch Nhan cảm thấy hơ hơi chấn động, nhấc chân tiến vào bên trong, tìm một bàn khuất trong góc ngồi tiếp tục vểnh tai nghe ngóng.
" Ngươi nói thất hoàng tử này cũng thật lạ, cho dù thân có tàn tật thì tốt xấu gì cũng là hoàng tử, nếu quả thật muốn thành thân thì cho dù muốn cô nương nào cũng thú được! Cư nhiên lại muốn thú một nữ tử bị huỷ dung, trước kia ngay tại thời điểm dung mạo quận chúa hoàn hảo, hắn cũng chưa từng cầu Hoàng Thượng nha?"
" Theo ta thấy a, tên thất vương gia kia chỉ ru rú trong nhà, chưa lần nào xuất hiện, chỉ sợ thân mình có gì đó ám muội mới đi thú một bà vợ xấu để có thể khiến chính mình an tâm a!"
"Ha ha ha –"
Trong trà lâu tiếng cười ngập khắp bốn phía.
Tịch Nhan cảm thấy thật chói tai, ném bạc lại vội vàng rời khỏi nơi này.
Vị thất hoàng tử kia hoá ra là thân bị tàn tật? Khó trách lần trước nơi này chẳng ai thèm nhắc đến hắn, ngay cả một chút thông tin về hắn cũng không ai biết.
Mà giờ, nàng thật sự phải gả cho tên thất hoàng tử này sao?
Tịch Nhan im lặng một lát rồi đổi hướng đi về phía Bách Diễm cư.
Bởi vì đang là khoảng thời gian giữa trưa nên bên trong Bách Diễm cư không có cảnh náo nhiệt như hôm nàng tới.
Nhất thời Tịch Nhan có chút chần chờ, chưa kịp hồi phục tinh thần bỗng nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập truyền đến, vừa quay đầu, lại thấy lộ ra một khuôn mặt giống như là nàng đã từng gặp ở đâu đó, trong lòng cả kinh nàng vội quay đầu đi, tránh tầm mắt của người nọ.
Người tới đúng là vị Thập Nhị hoàng tử ngày ấy nàng đã từng gặp một lần, tất nhiên lúc này Tịch Nhan sợ hắn nhận ra mình, vừa định tránh ra không nghĩ tới vị Thập Nhị hoàng tử kia đã xoay một vòng xuống ngựa: "A, ngươi đứng lại!"
Tịch Nhan mới vừa bước hai bước, không ngờ bị hắn đặt tay lên vai, nhất thời động não, hất văng tay ra lạnh lùng nhìn về phía hắn.
" Ngươi...." Hoàng Phủ Thanh Tuyên nhìn nàng – " Này tiểu huynh đệ ta nhìn rất quen mặt, hình như ta có gặp qua ngươi rồi thì phải?"
Vào lúc mà bàn tay của thập nhị hoàng tử đặt lên vai của Tịch Nhan trong đầu nàng chỉ kịp vang lên hai chữ " thôi xong" để miêu tả hoàn cảnh của nàng lúc đó. Nhưng liếc nhìn qua con ngươi đang trầm mê, tựa hồ đã nhận nhầm người thì nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: "Công tử phải chăng đã nhận nhầm người rồi?"
Hoàng Phủ Thanh Tuyên tuy mắt thấy trên mặt người này nhìn ngăm ngăm đen, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra đường nét tuấn mỹ, trong đầu không khỏi bị mê hoặc. Nhất thời chợt nhớ đến điều gì đó, giống như là nam sủng của Hoàng Phủ Thanh Hoành. Hắn xưa này đối với loại chuyện này không có cảm tình, bởi vậy giống như chưa từng hỏi, chỉ ý tứ "Nga" một tiếng, vui vẻ xoay người vào trong Bách Diễm cư.
Tịch Nhan cau mày vỗ về chính mình không phải lo sợ, đợi một lúc sau khi hắn đi vào nàng mới chậm rãi thong thả vào theo.
Vẫn như lần trước Tịch Nhan thân cải nam trang đi vào trà lâu trước kia.
Chưa kịp đi tới cửa toà trà lâu thì đã nghe được bên trong có tiếng cười vang ra.
"Lời ngươi nói là thật sao? Thất hoàng tử thật sự muốn cưới vị quận chúa huỷ dung?"
" Không chỉ có như vậy thôi đâu! Nghe nói vị thất hoàng tử kia chính mình cầu hoàng thượng ban hôn. Hoàng Thượng lập tức đáp ứng, lúc này e là thánh chỉ cũng đã được đưa tới tay của vị quận chúa kia!"
"Ha! Tuyệt phối a, tàn vương xứng với vô diệm phi, quả nhiên là tuyệt phối!"
Tàn vương? – Tịch Nhan cảm thấy hơ hơi chấn động, nhấc chân tiến vào bên trong, tìm một bàn khuất trong góc ngồi tiếp tục vểnh tai nghe ngóng.
" Ngươi nói thất hoàng tử này cũng thật lạ, cho dù thân có tàn tật thì tốt xấu gì cũng là hoàng tử, nếu quả thật muốn thành thân thì cho dù muốn cô nương nào cũng thú được! Cư nhiên lại muốn thú một nữ tử bị huỷ dung, trước kia ngay tại thời điểm dung mạo quận chúa hoàn hảo, hắn cũng chưa từng cầu Hoàng Thượng nha?"
" Theo ta thấy a, tên thất vương gia kia chỉ ru rú trong nhà, chưa lần nào xuất hiện, chỉ sợ thân mình có gì đó ám muội mới đi thú một bà vợ xấu để có thể khiến chính mình an tâm a!"
"Ha ha ha –"
Trong trà lâu tiếng cười ngập khắp bốn phía.
Tịch Nhan cảm thấy thật chói tai, ném bạc lại vội vàng rời khỏi nơi này.
Vị thất hoàng tử kia hoá ra là thân bị tàn tật? Khó trách lần trước nơi này chẳng ai thèm nhắc đến hắn, ngay cả một chút thông tin về hắn cũng không ai biết.
Mà giờ, nàng thật sự phải gả cho tên thất hoàng tử này sao?
Tịch Nhan im lặng một lát rồi đổi hướng đi về phía Bách Diễm cư.
Bởi vì đang là khoảng thời gian giữa trưa nên bên trong Bách Diễm cư không có cảnh náo nhiệt như hôm nàng tới.
Nhất thời Tịch Nhan có chút chần chờ, chưa kịp hồi phục tinh thần bỗng nghe thấy một trận vó ngựa dồn dập truyền đến, vừa quay đầu, lại thấy lộ ra một khuôn mặt giống như là nàng đã từng gặp ở đâu đó, trong lòng cả kinh nàng vội quay đầu đi, tránh tầm mắt của người nọ.
Người tới đúng là vị Thập Nhị hoàng tử ngày ấy nàng đã từng gặp một lần, tất nhiên lúc này Tịch Nhan sợ hắn nhận ra mình, vừa định tránh ra không nghĩ tới vị Thập Nhị hoàng tử kia đã xoay một vòng xuống ngựa: "A, ngươi đứng lại!"
Tịch Nhan mới vừa bước hai bước, không ngờ bị hắn đặt tay lên vai, nhất thời động não, hất văng tay ra lạnh lùng nhìn về phía hắn.
" Ngươi...." Hoàng Phủ Thanh Tuyên nhìn nàng – " Này tiểu huynh đệ ta nhìn rất quen mặt, hình như ta có gặp qua ngươi rồi thì phải?"
Vào lúc mà bàn tay của thập nhị hoàng tử đặt lên vai của Tịch Nhan trong đầu nàng chỉ kịp vang lên hai chữ " thôi xong" để miêu tả hoàn cảnh của nàng lúc đó. Nhưng liếc nhìn qua con ngươi đang trầm mê, tựa hồ đã nhận nhầm người thì nàng mới thầm thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói: "Công tử phải chăng đã nhận nhầm người rồi?"
Hoàng Phủ Thanh Tuyên tuy mắt thấy trên mặt người này nhìn ngăm ngăm đen, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra đường nét tuấn mỹ, trong đầu không khỏi bị mê hoặc. Nhất thời chợt nhớ đến điều gì đó, giống như là nam sủng của Hoàng Phủ Thanh Hoành. Hắn xưa này đối với loại chuyện này không có cảm tình, bởi vậy giống như chưa từng hỏi, chỉ ý tứ "Nga" một tiếng, vui vẻ xoay người vào trong Bách Diễm cư.
Tịch Nhan cau mày vỗ về chính mình không phải lo sợ, đợi một lúc sau khi hắn đi vào nàng mới chậm rãi thong thả vào theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.