Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 84: Cố gắng chạy trốn

Sắc Thái Mộng Ảo

13/01/2015

"Hoàng hậu, ai☃dđ☃lqđ☃ cho phép nàng tự chủ trương tổ chức hôn lễ thay Cửu vương đệ?" Không khí ở phủ Vương gia hết sức vui vẻ náo nhiệt, nhưng trong hoàng cung lại không như vậy.

Sau khi Vũ Văn Hiên biết được tin tức hôm nay là ngày thành thân của Vũ Văn Tinh, không khỏi nổi trận lôi đình, ra lệnh cho Trương Đức Vượng gọi hoàng hậu tới, khiển trách một cách cực kỳ nghiêm nghị.

Con thỏ nhỏ là hắn nữ nhân muốn có, sao hoàng hậu có thể tự ý chủ trương gả nàng cho Cửu vương đệ chứ!

"Hoàng thượng, hôn sự này do chính ngài ban hôn, nô tì chỉ là thay Cửu vương đệ tổ chức hôn sự mà thôi, làm chỗ nào?" Hoàng hậu cúi đầu, quỳ gối trước mặt Vũ Văn Hiên, vô cùng oan ức nói: "Cửu vương đệ cũng không con nhỏ tuổi nữa, đã đến lúc nên thành gia, chẳng lẽ hoàng thượng không vọng Cửu vương đệ sẽ lấy vợ sinh con sao?"

Tâm tư của hoàng thượng rõ rành rành, chỉ tiếc là đã chậm một bước! Hôm nay là ngày Bạch Tiểu Thố xuất giá và trở thành vương phi của Cửu vương đệ rồi!

"Trẫm. . . . . ." Vũ Văn Hiên thấy hoàng hậu ăn nói có lý, nhất thời không nói lên lời, chỉ hung hăng nhìn hoàng hậu chằm chằm.

Nữ nhân này đã ở cùng hắn nhiều năm như vậy, há lại không biết ý định trong lòng hắn? Hắn muốn nạp con thỏ nhỏ làm phi, tất nhiên là hoàng hậu sẽ không đồng ý, vì vậy hoàng hậu liền cố gắng hết sức tổ chức hôn sự thay Cửu vương đệ, nhằm khiến con thỏ nhỏ sớm ngày gảcho đệ ấy, để nàng có thể an tâm.

Hoàng hậu à hoàng hậu, trẫm vẫn luôn coi thường nàng rồi!

"Người đâu, chuẩn bị kiệu, trẫm muốn xuất cung cùng hoàng hậu!" Vũ Văn Hiên tối sầm mặt lại, lạnh giọng ra lệnh cho Trương Đức Vượng đang đứng ở bên cạnh.

Hắn muốn tới tham dự hôn lễ của Cửu vương đệ!

Đội ngũ rước dâu đi xuyên phố qua hẻm, náo nhiệt đến nỗi khiến người người cả nước đều biết hôm nay đương kim Cửu vương gia thành thân.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cuối cùng kiệu hoa cũng dừng lại trước cửa lớn của vương phủ.

Vũ Văn Tinh mặc một thân hỉ phục màu đỏ, nhìn thấy kiệu hoa đến cửa, rốt cuộc trên gương mặt tuấn tú lãnh khốc cũng xuất hiện một nụ cười khẽ, như thể đã trút được gánh nặng. Hắn chậm rãi bước xuống từng bậc thang, nhấc chân đá nhẹ lên cửa kiệu.

Cũng may, con thỏ ngu xuẩn này không đào hôn!

Chú rễ đá cửa kiệu, bà mai liền mời tân nương bên trong kiệu ra, sau đó tân lang tân nương cùng cầm một dải lụa hỉ, tiến vào vương phủ bái thiên địa.

Bạch Tiểu Thố cảm thấy chóng mặt, trước mắt cái gì cũng không nhìn rõ, chỉ có vô số chân người đi qua đi lại, mũ phượng trên đầu thì đè nặng khiến nàng muốn đánh người.

Ai, nghi thức kết hôn ở cổ đại sao mà rườm rà vậy? Nàng choáng váng đến sắp ngất rồi mà mãi vẫn chưa kết thúc là sao?

Còn nữa, bụng nàng rất đói, từ sáng sớm đã◦dđ◦lqđ◦ không cho phép nàng ăn gì rồi, quá không còn nhân tính!

Khi nghi thức bái đường được tiến hành hơn phân nửa, đang lúc bà mai nói ‘phu thê giao bái’ thì Vũ Văn Hiên và hoàng hậu mặc thường phục đột nhiên xuất hiện trong vương phủ.

"Chúng thần bái kiến hoàng thượng hoàng hậu, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!" Sau khi quan viên nhìn thấy Vũ Văn Hiên và hoàng hậu, lập tức quỳ xuống hành lễ.

"Hôm nay là ngày vui của Cửu vương đệ, chư vị ái khanh không cần đa lễ, tất cả hãy bình thân!" Vũ Văn Hiên phất nhẹ tay, thản nhiên ra lệnh.

Trong hôn lễ của Cửu vương đệ lại có nhiều triều thần như vậy, xem ra, càng ngày Cửu vương đệ càng không đơn giản!

"Hôm nay thần đệ thành thân, hoàng thượng và hoàng hậu đích thân đến chúc phúc thần đệ, thần đệ vô cùng cảm kích, xinnhận một lạy của thần đệ!" Vũ Văn Tinh rất bất ngờ khi thấy Vũ Văn Hiên đến, nhưng những lễ nghĩa cần có hắn đều không quên, vội cầm tay Bạch Tiểu Thố quỳ gối trước mặt hoàng huynh của mình.

"Đứng lên cả đi!" Đôi mắt chim ưng của Vũ Văn Hiên tối sầm lại. Hắn tự mình đỡ Bạch Tiểu Thố dậy, trước mắt bao người, vén khăn hỉ trên đầu nàng lên.

"Hiên, ngài tới tham dự lễ cưới sao?" Bạch Tiểu Thố mở mắt thật to, nhìn vẻ mặt u ám của Vũ Văn Hiên trước mắt, tò mò hỏi.

Sao Hiên lại mang vẻ mặt này, giống người chết vậy, thật là khó coi!

Ở trước mặt mọi người gọi thẳng tục danh của hoàng đế, chuyện này nói nhỏ thì nhỏ, mà nói lớn thì lớn. Các đại thần phía trước cũng chỉ im lặng không lên tiếng.

"Con thỏ nhỏ, nàng thật sự nguyện ý trở thành vương phi của Cửu vương đệ sao?" Vũ Văn Hiên si ngốc nhìn Bạch Tiểu Thố vô cùng xinh đẹp của ngày hôm nay mà trong lòng than thở: tại sao một nữ nhân xinh đẹp động lòng người như vậy lại không thể thuộc về hắn.

Vũ Văn Hiên cố tình tạo cho Bạch Tiểu Thố một cơ hội đổi ý cuối cùng. Chỉ cần Bạch Tiểu Thố mở miệng nói nàng không muốn, Vũ Văn Hiên cam nguyện gánh trên người tiếng xấu ‘hôn quân’, cũng sẽ làm cho hôn lễ này biến mất!

Bạch Tiểu Thố không hiểu lời Vũ Văn Hiên nói là có ý gì. Nàng không khỏi liếc mắt nhìn Vũ Văn Tinh bên cạnh, thấy sắc mặt của hắn hết sức khó coi◇dđ◇lqđ◇ thì lập tức quay đầu nói một cách khẳng định với Vũ Văn Hiên, "Ta nguyện ý,Hiên."

Dĩ nhiên là nàng nguyện ý rồi! Lúc vào động phòng nàng mới có thể chạy trốn mất dạng nha!

Câu trả lời của Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Hiên đau lòng không tả. Hắn khẽ nheo mắt lại, âm thanh cũng nhanh chóng biến lạnh, "Thôi, tiếp tục hôn lễ đi!"

Con thỏ nhỏ, nàng khiến trẫm đau lòng, nhưng trẫm lại không thể nào làm gì nàng được, chỉ vì trẫm thật sự thích nàng.

Sau đó, Vũ Văn Hiên và hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ vị, cố ý để cho nghi thức bái đường diễn lại một lần nữa.

Bạch Tiểu Thố choáng váng xây xẩm mặt mày bị người xoay thêm một vòng rồi mới được bà mai đưa vào động phòng.

Vừa vào tân phòng, Bạch Tiểu Thố không nói hai lời, lập tức gỡ mũ phượng nặng đến nỗi có thể đè chết người xuống, để mặc cho ba ngàn sợi lóc đen láy rủ xuống hai vai.

"Đói chết ta rồi !" Bạch Tiểu Thố lập tức chạy đến bên cạnh bàn, nhét hết những thức gì có thể ăn được vào miệng của mình.

Nàng phải ăn no mới có sức mà chạy trốn!

"Tiểu thư, người không được ăn!" Tiểu Hà ở một bên kêu to, "Tân nương không thể không có quy củ như vậy!"

"Tiểu Hà, quy củ là thứ chết , người là vật sống, tiểu thư của ngươi sắp chết đói rồi đây này, có biết hay không?" Bạch Tiểu Thố ném cho Tiểu Hà một cái nhìn siêu cấp xem thường, sau đó lại tiếp tục ăn.

Nàng mới không cần tuân thủ loại quy củ biến thái như vậy. Nếu bị chết đói sẽ không đáng!

"Hoàng thượng, hôn lễ của Cửu vương đệ đã kết thúc, không bằng chúng ta hồi cung đi?" Hoàng hậu thấy Vũ Văn Hiên tinh thần không yên đứng ở hậu đường nhìn ra, trong lòng biết trượng phu của mình còn chưa từ bỏ hy vọng, liền đề nghị hồi cung, để tránh phiền phức.



"Theo ý của hoàng hậu." Vũ Văn Hiên nản lòng thoái chí, cũng không có hứng thú ở lại ngắm bộ dạng hăm hở của Cửu vương đệ nhà mình nữa, liền cùng hoàng hậu rời khỏi vương phủ dưới sự cung tiễn của Vũ văn Tinh.

"Tiểu Hà, ta muốn bỏ trốn, ngươi mau trở về Bạch phủ đi, ở lại chỗ này sẽ không có lợi cho ngươi!" Chờ Bạch Tiểu Thố ăn uống no đủ, liền lập tức gói gém quần áo, chuẩn bị chuồn êm.

Bây giờ mà không trốn thì còn đợi đến lúc nào, huống chi sư phụ thối đã đợi để tiếp ứng ở bên ngoài vương phủ rồi, nàng không thể lỡ hẹn.

"Tiểu thư, người không thể đào hôn được! Ngộ nhỡ để Vương Gia biết người. . . . . .Nhất định ngài ấy sẽ không bỏ cho mọi người ở Bạch phủ đâu ạ!" Tiểu Hà vội vàng kéo Bạch Tiểu Thố đã nhảy ra khỏi tân phòng lại, gấp gáp hô to.

Cửu vương gia là người tôn quý cỡ nào, nếu tiểu thư đào hôn, như vậy sao được!

"Tiểu Hà, ngươi yên tâm đi, tên kia mặc dù rất hung dữ, nhưng hắn cũng không phải là tên bại hoại chuyên lạm sát kẻ vô tội, nhà chúng ta không sao hết!" Bạch Tiểu Thố vỗ vỗ vai Tiểu Hà, không thèm để ý nói, "Ta đi rồi thì nói cho cha mẹ ta biết một tiếng, nói với hai người chờ ta và sư phụ thối tìm được nơi trú ẩn an toàn sẽ viết thư liên lạc với họ!"

Nàng muốn đào hôn, đừng tưởng rằng nàng rất dễ bắt nạt, Hừ!

"Tiểu thư, người không thể đi! Nếu muốn đi thì hãy dẫn em đi cùng!" Tiểu Hà sống chết cũng không muốn để Bạch Tiểu Thố đào hôn.

"Sao nha đầu ngươi lại dài dòng như vậy!" Bạch Tiểu Thố bất đắc dĩ, chỉ có thể cầm bọc quần áo đánh hôn mê bất tỉnh Tiểu Hà - đang nắm tay nàng không không buông, sau đó lập tức tiêu sái rời đi.

Một sư phụ thối đã đủ gây phiền phức cho nàng rồi, nếu có thêm một nha đầu thích nói nhiều cùng đi nữa thì đoạn đường nàng phải đi làm sao mà thanh tịnh được!

"Hoàng thượng, vì sao tâm tình của ngài lại nặng nề vậy, có chuyện không thể nói cho nô tì sao?" Hoàng hậu nhìn sắc mặt Vũ Văn Hiên vô cùng khó coi, biết mà còn hỏi.

Đương nhiên là Hoàng thượng không vui rồi! Nữ nhân ngài thích lại trở thành thê tử của kẻ khác, ngài có thể vui mừng được không?

"Vì sao trẫm như vậy, hoàng hậu không biết sao?" Vũ Văn Hiên lạnh lùng liếc hoàng hậu một cái, cười nói, "Hoàng hậu khôn khéo, trẫm cảm thấy không bằng nàng!"

Đột nhiên, cỗ kiệu rơi xuống đất, bên ngoài kiệu truyền đến tiếng chém giết hỗn loạn.

"Trương Đức Vượng, đã xảy ra chuyện gì?" Vũ Văn Hiên nhấc màn kiệu lên, không vui mở miệng hỏi.

"Hoàng thượng, phía trước có một đám người áo đen ngăn cản đường đi của chúng ta, hình như là thích khách!" Trương Đức Vượng vừa hoảng vừa sợ bẩm báo.

Thích khách? Tại sao lại có thích khách!

Vũ Văn Hiên giương mắt nhìn hướng cách đó không xa, quả thật là thích khách.

Chuyện hắn xuất cung là bí mật, vì vậy không mang theo nhiều người, chỉ chọn mấy đại nội cao thủ đi theo.

Nhưng hiện tại, mấy đại nội cao thủ dường như không phải là đối thủ của một người áo đen mang mặt nạ, phải làm sao bây giờ!

Vũ Văn Hiên luống cuống.

"Hoàng thượng, nương nương, hai người xuống kiệu trốn trước đi, nơi này đã có nô tài cản đường rồi!" Trương Đức Vượng trung thành một lòng muốn bảo vệ chủ nhân.

"Chỉ có thể như thế!" Vũ Văn Hiên lập tức kéo tay hoàng hậu nhảy xuống kiệu, chạy về phía hoàng cung.

Bọn thích khách này là người phương nào phái tới, tại sao lại biết hành tung của hắn, nửa đường tới ám sát?

Vũ Văn Hiên âm thầm nghi ngờ trong lòng và người mà hắn hoài nghi nhất chính là Cửu vương đệ Vũ Văn tinh của mình.

"Hoàng thượng, cẩn thận!" Phía sau có không ít thích khách đuổi theo, trong đó người áo đen mang mặt nạ có tốc độ nhanh nhất, từ giữa không trung bay xuống, trường kiếm trong tay đâm thẳng phía tim của Vũ Văn Hiên.

Hoàng hậu sợ hãi thét chói tai, nhưng lúc này đã trễ, Vũ Văn Hiên đã trúng kiếm ngã xuống, mà hoàng hậu cũng bị người áo đen mang mặt nạ đánh một kích, ngã xụi lơ trên mặt đất.

Trước khi người áo đen mang mặt nạ bỏ đi đã cố ý đánh rơi một khối Yêu Bài trên người Vũ Văn Hiên.

"Sư phụ thối, người có ở bên ngoài không?" Bạch Tiểu Thố lén lén lút lút chạy tới hậu viện phía đông vương phủ, nhỏ giọng gọi.

Nàng hẹn sư phụ thối vào giờ này, nhưng sao hiện tại vẫn chưa thấy người đâu?

"Sư phụ thối, người có ở bên ngoài không?" Bạch Tiểu Thố không từ bỏ ý định gọi thêm một lần nữa nhưng bên ngoài bức tường vẫn như cũ, không thấy thanh âm hồi đáp của Phi Hoa Ngọc.

Sư phụ thối đáng giận, rốt cuộc hắn đã chạy đi đâu thế? Thời điểm cần thiết nhất lại không thấy hắn xuất hiện, lúc không cần thì cả ngày hắn đều lượn lờ bên cạnh mình! Có một sư phụ không đáng tin cậy, coi như số nàng khổ rồi!

Không có sư phụ thối đi vào mang nàng đi, nàng làm sao mà nhảy qua được bức tường cao như vậy, đã thế cái hậu viện đáng chết ở vương phủ lại còn không có cửa sau nữa chứ!

Mặc kệ, nàng tự mình trèo tường chạy trốn cho rồi, còn hơn đứng đây chờ chết!

Sau khi Bạch Tiểu Thố đưa ra quyết định, liền lập tức quẳng bọc hành lý trên lưng qua tường trước, sau đó xắn tay áo lên, nhét làn váy vào trong dây lưng, tiếp theo đồng thời sử dụng cả tay và chân, tiến hành vượt tường.

Hừ, sư phụ thối không nhờ vả được cái gì, thời khắc mấu chốt, đều phải tự dựa vào nàng, tự lực cánh sinh!

Tiễn bước các tân khách trở về, Mạc Thanh dìu Vũ Văn Tinh đang say vào tân phòng.

"Vương Gia, không còn sớm nữa, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, Mạc Thanh cũng không làm trễ nải đêm xuân của Vương Gia và vương phi, xin cáo từ!" Mạc Thanh nói xong, cười khẽ rồi lập tức giảo hoạt chuồn êm.

Cuối cùng Vương Gia và vương phi cũng được là ‘người có tình sẽ thành thân thích’!

Sau khi Vũ Văn Tinh thấy Mạc Thanh rời đi liền đẩy cửa tân phòng ra, lảo đảo đi vào, nhưng bóng dáng tân nương trên giường thì chả thấy đâu, ngược lại lại có một người nằm ngay dưới chân hắn.

Vũ Văn Tinh nhận ra, đây là nha hoàn hồi môn Tiểu Hà của Bạch Tiểu Thố.

"Tiểu Hà, Bổn vương hỏi ngươi, tiểu thư nhà ngươi chạy đi đâu rồi?" Vũ Văn Tinh lấy nước trà dội khiến cho Tiểu Hà đang hôn mê tỉnh lại. Hắn tức giận rống lên với Tiểu Hà đáng thương.

Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, hắn vốn tưởng rằng nàng đã an phận, không ngờ sau lúc kết thúc buổi lễ, nàng còn dám chạy trốn!



"Vương. . . . . . Vương gia, tiểu thư nói muốn đào hôn. . . . . ." Tiểu Hà bị gương mặt lãnh khốc như Diêm La của Vũ Văn Tinh dọa sợ hãi, há miệng run rẩy kể lại chuyện lúc trước cho Vũ Văn Tinh nghe.

Vũ Văn Tinh nghe xong, không nói hai lời, lập tức gọi Mạc Thanh mới chưa đi được bao xa tới, ra lệnh cho hắn tập hợp toàn bộ người làm trong phủ, truy tìm Bạch Tiểu Thố.

Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, chờ Bổn vương tự tay tóm được nàng, xem Bổn vương có lột da thỏ của nàng không!

Mạc Thanh lĩnh mệnh xong không dám✌dđ✌lqđ✌ chậm trễ, lập tức sai người lục soát toàn vương phủ, kể cả một góc nhỏ cũng không bỏ qua, chỉ cần có hành tung của vương phi một cái là phải bẩm báo cho Vương Gia ngay.

Vũ Văn Tinh biết Bạch Tiểu Thố sẽ không dại dột mà chạy trốn từ cửa chính của vương phủ, muốn đi cũng phải đi cửa sau, nhưng vương phủ này của hắn không có cửa sau, như vậy khả năng duy nhất là Bạch Tiểu Thố sẽ leo tường.

Nhưng chỉ bằng khả năng nàng có thì không thể leo qua tường được, nhất định là bên ngoài có người tiếp ứng nàng, người kia không nói cũng biết, chính là tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét!

Vũ Văn Tinh càng nghĩ sắc mặt càng đen, bước chân càng nhanh hơn, một mình đi đến hậu viện.

Quả nhiên như hắn dự liệu, Bạch Tiểu Thố đang cố gắng trèo tường, vừa vụng về trèo lên trên, vừa hùng hùng hổ hổ

mắng chửi người.

“Sư phụ thối, sư phụ chết trôi, đã lâu như thế rồi mà sao người vẫn chưa tới giúp ta, ta hận người!”

Một sư phụ thối vô trách nhiệm như vậy nàng còn cần làm gì!

Vũ Văn Tinh không biến sắc đi tới chỗ chân tường Bạch Tiểu Thố đang cố gắng trèo quam ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố, tâm tình cực kỳ u ám.

Quả nhiên con thỏ ngu xuẩn này trong ứng ngoài hợp với Phi Hoa Ngọc! Lời hắn nói, một chữ con thỏ ngu xuẩn này cũng không bỏ vào tai!

“Muốn bổn vương giúp nàng một tay không?” Hồi lâu, Vũ Văn Tinh âm trầm mở miệng, mắt phượng như ngọc tràn đầy bạo khí cuồng liệt.

Thỏ ngu xuẩn, nếu đã bị bổn vương tóm được thì nàng đừng hòng chạy trốn nữa, cũng đừng trách bổn vương không khách khí với nàng!

“Tốt quá, cám ơn chàng, vương gia phu quân!” Bạch Tiểu Thố đang lo mình không “bò” qua được bức tường cao ngất này, đột nhiên nghe có người muốn giúp nàng, đương nhiên nàng rất vui mừng, theo bản năng vui vẻ đáp lời.

Chỉ là, sao giọng của người này nghe quen vậy nhỉ? Hình như là giọng của vương gia biến thái!

Nguy rồi, hình như mình bị hắn bắt được rồi, lần này nàng xong đời rồi!

Bạch Tiểu Thố hậu tri hậu giác* quay đầu lại nhìn xuống dưới, lập tức khóc không ra nước mắt (* trì độn ngu ngốc)

Hu hu, quả nhiên là vương gia biến thái, làm thế nào bây giờ!

“Vương gia phu quân,đã trễ thế này chàng nên đi ngủ rồi, nhưng sao vẫn ra ngoài đi dạo vậy?” Hai tay Bạch Tiểu Thố dùng sức bám vào viên ngói đầu tường, quay đầu tười cười nịnh bợ nói.

Trời cao đang đùa nàng có phải hay không, nàng vất vả lắm mới bò lên đến đỉnh núi, lại đúng lúc này để vương gia biến thái xuất hiện!

“,Bạch Tiểu Thố, nàng nói xem vương phi của bổn vương đang vượt tường đào hôn, bổn vương có thể đi ngủ được không?” Vũ Văn Tinh cười lạnh, mắt phượng như ngọc nữa khép nửa mở, cực kỳ nguy hiểm, “Bạch Tiểu Thố, nàng muốn tự mình xuống, hay là muốn bổn vương kéo nàng xuống, nàng tự chọn đi!”

Hừ, muốn cao bay xa chạy với Phi Hoa Ngọc hả, không có cửa đâu!

“vương gia phu quân, ta có thể không xuống không” Bạch Tiểu Thốkhóc không ra nước mắt, cảm giác mình chạy trời không khỏi nắng.

Bây giờ tên vương gia biến thái này có vẻ đang vô cùng tức giận, nếu như nàng xuống, nhất định sẽ bị chết rất thảm!

“nàng nói thử đi, ai phi?” Vũ Văn Tinh vòng hai tay sau lưng, tà mị nhếch đuôi mắt lên, không vui quát lên “Còn không lăn xuống cho bổn vương!”

“A----”Bạch Tiểu Thố sợ đến mức trực tiếp té từ trên tường xuống, cái mông âu yếm mặt đất, chổng vó lên trời.

Vương gia thối đáng chết, đang êm đẹp tự nhiên gọi nàng là “ái phi” dọa tim nàng đập loạn, không cẩn thận ngã nhào xuống.

Đừng gọi nàng là “ái phi”, nàng nghe cực kỳ không quen!

“Bạch Tiểu Thố, bổn vương ở phía dưới chờ nàng đã lâu rồi, cuối cùng nàng cũng nguyện ý xuống, trở về động phòng với bản vương!” Vũ văn Tinh ung dung nhìn Bạch Tiểu Thố ngã xuống đất kêu gào bi thống, cũng không tiến tới dìu nàng. Hắn trực tiếp nắm lấy phần giá y sau cổ, kéo Bạch Tiểu Thố đáng thương về tân phòng của bọn họ.

“Bạch Tiểu Thố, bổn vương tùng nói không cho phép nàng đào hôn, vì sao nàng cố tình làm trái ý bổn vương?” Vũ Văn Tinh quăng mạnh Bạch Tiểu Thố lên giường, sau đó thuận thế đè lên, dùng sức áp chế Bạch Tiểu Thố đang giãy giụa.

“vương gia phu quân, chàng chuyên chế bá đạo, ta gả cho chàng rồi thì sau này làm gì còn có những ngày tốt đẹp nữa, cho nên đương nhiên ta muốn đào hôn rồi!” Bạch Tiểu Thố không phục phản bác, mở mắt thật lớn, trừng.

Vương gia thối, ngươi sắp đè chết ta rồi!

“Bạch Tiểu Thố, nàng nhất quyết muốn chọc giận bổn vương phải không?” Nghe vậy, gân xanh trên trán Vũ Văn Tinh giật liên hồi, mắt phượng đen láy hung hăng nhìn chằm chằm khôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ lên của Bạch Tiểu Thố ở phía dưới, cắn răng nói, “ Hôm nay là ngày đại hôn của ta và nàng, nhất định phải cùng nhau trải qua đêm động phòng hoa chúc này!”

Mà hắn, sẽ không bao giờ nhân từ, nương tay với nàng nữa, tối nay, Bạch Tiểu Thố phải trở thành nữ nhân của Vũ Văn Tinh hắn!

“Vương gia phu quân, chàng sẽ không phải bá vương ngạnh thượng cung với ta chứ?” nghe vậy, cái miệng nhỏ xinh Bạch Tiểu Thố trở nên tái mét, mắt to không biết làm sao nhìn Vũ Văn Tinh, hoảng sợ nói.

Vương gia biến thái sẽ không nghĩ...

....

Vậy không phải số nàng nàng sẽ càng thê thảm hơn sao!

Nàng không cần đâu!

“Nàng không chịu nghe lời bổn vương, bổn vương có thể không sử dụng biện pháp cứng rắn sao?” Vũ Văn Tinh áp chế tuấn nhan đen như mực, đôi tay cố gắng cởi giá y phức tạp trên người Bạch Tiểu Thố, “Bổn vương cũng không tin hôm nay không xử lý được nàng!” Vũ Văn Tinh nói xong, môi đỏ mọng liền dùng sức hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, nhưng chuyện bi thống cũng đồng thời xảy ra vào thời điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook