Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 11: Sư phụ nhớ nhung thân thể ngươi

Sắc Thái Mộng Ảo

23/12/2014

Mua quần áo, tâm trạng Phi Hoa Ngọc rất tốt, một chiếc áo mỏng thêu mẫu đơn tơ vàng mặc trên người hắn cực kỳ bắt mắt.

Bạch Tiểu Thố xa xa đi theo sau mông Phi Hoa Ngọc, nàng không dám tới gần, bởi vì rất mất thể diện.

Sư phụ thối, đi rêu rao khắp nơi, quyến rũ một đông con gái nhà lành còn chưa nói, lại khiến cho nàng mất mặt, quả thật ‘nhân thần công phẫn’ tới cực điểm! (nhân thân công phẫn: khiến cho người khác tức giận)

Bạch Tiểu Thố ngoài việc lẩm bẩm, còn đau đầu suy nghĩ không biết làm sao để Phi Hoa Ngọc chữa bệnh cho Vũ Văn Tinh.

Phiền toái ơi phiền toái, sớm biết thế này nàng đã không nhận lời, khóc không ra nước mắt!

“Tiểu Thố, sao lại chậm chạp như vậy?” Phi Hoa Ngọc lẳng lơ quay về vương phủ, ở cửa vương phủ, thấy Bạch Tiểu Thố đang ở xa xa phía sau, liến nhướn mày, cười ái muội, “Chẳng nhẽ ngươi muốn chạy trốn sao?”

“Không có!” Bạch Tiểu Thố thở phì phò chạy đến trước mặt Phi Hoa Ngọc, trừng mắt, “Ta có thể trốn đến đâu, người ta đắc tội là tên Cửu vương gia biến thái kia, ta trốn thoát được sao?”

Nếu như có thể trốn, nàng đã trốn thật xa rồi, cần gì phải ở nơi này chịu khổ!

“Tiểu Thố, đừng giận, sư phụ biết ngươi cũng thích quần áo mới, lần sau sư phụ sẽ dẫn ngươi đi mua!” Phi Hoa Ngọc bất đắc dĩ kéo nàng vào vương phủ, “Ở trong vương phủ ắn uống rất tốt, chúng ta ở thêm vài ngày nữa sẽ rời đi!”

Nàng không cần quần áo mới a!

Bạch Tiểu Thố bịu Phi Hoa Ngọc kéo đi rất muốn khóc, khuôn mặt nhỏ buồn bã nhăn lại như mướp đắng.

Ở trong nhà một tên biến thái ăn uống miễn phí rất cần có dũng khí, nhưng nàng không có!

“Vương Gia, hình như Bạch cô nương bị đả kích rất lớn, chưa phục hồi lại được.” Lúc này, Mạc Thanh đẩy Vũ Văn Tinh ra hoa viên tản bộ, vừa đúng nhìn thấy Bạch Tiểu Thố bị Phi Hoa Ngọc kéo vào trong nhà, Mạc Thanh không khỏi bất bình thay cho Bạch Tiểu Thố.

Bạch cô nương là của vương gia nhà hắn, cho dù Phi Hoa Ngọc là sư phụ của nàng, nhưng cũng phải biết giữ lễ nghi nam nữ chứ.

“Nàng có liên quan gì đến Bổn vương?” Vũ Văn Tinh không vui nhìn Mạc Thanh đang lắm mồm, sau đó liền chuyển sang hai thầy trò đang lôi lôi kéo kéo.

Nữ nhân chết tiệt kia, nếu không làm được như lời nàng đã hứa, thì nàng cũng chờ chuyển nhà cái đầu của nàng đi!



Trong hai ngày, ngày nào Phi Hoa Ngọc cũng kéo Bạch Tiểu Thố đi chơi, không tới đêm quyết không về vương phủ. Hơn nữa nếu như Bạch Tiểu Thố đề cập đến chuyện chữa bệnh cho Vũ Văn Tinh, hắn liền nói sang chuyện khác.

Hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, mãi đến khuya Phi Hoa Ngọc mới dẫn Bạch Tiểu Thố vầ vương phủ, xoa xoa đầu nàng, để nàng đi vào phòng ngủ.

Sư phụ, người giúp ta một chút đi, người nhẫn tâm để ta chết trong tay Cửu vương gia sao?” trong một khắc cuối cùng, Bạch Tiểu Thố quyết liều mạng một phen. Bất kể là làm nũng ăn vạ hay gì gì đó, nàng nhất định phải thành công, nếu như thất bại thì cái mạng nhỏ của nàng cũng chẳng còn.

“Tiểu Thố, khuya rồi, ngươi đi gủ sớm đi!” Phi Hoa Ngọc lười biếng ngáp một cái, đẩy cửa phòng ra, ung dung đi vào.

“Sư phụ, người chờ đã!” Khi hai cánh cửa sắp khép lại, lần đầu tiên Bạch Tiểu Thố nhanh nhẹn đẩy ra, chạy vào túm lấy tay áo Phi Hoa Ngọc, đáng thương mở miệng, “Ta là đồ đệ của người, nào có sư phụ nào thấy đồ đệ chết mà không cứu?”

Sư phụ thối, dù sao ta cũng đã nhận ngươi…….ngươi không giúp ta không được!

“Tiểu Thố, sư phụ là quỷ y, cho dù ngươi chết ta cũng có cách cho ngươi cải tử hồi sinh, mau về ngủ đi!” Phi Hoa Ngọc lại yêu thương xoa đầu Bạch Tiểu Thố, cười đến sáng lạng.

“Sư phụ, ta không muốn!” Thấy mềm không được, Bạch Tiểu Thố quyết định dùng cứng, “Sư phụ, nếu người không giúp ta, ta và người sẽ đoạn tuyệt quan hệ thầy trò mãi mãi!”

Chiêu này đã vô cùng tàn nhẫn rồi, nếu sư phụ còn không đồng ý, nàng cũng hết cách.

“Tiểu Thố, đèng nói đoạn tuyệt quan hệ thầy trò dễ dàng như vậy, ta biết ngươi không bỏ được ta! Phi Hoa Ngọc híp đôi mắt đào hoa lại, tà tà mở nói, “Sư phụ mệt, muốn đi ngủ!”

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thố kinh ngạc, tâm trạn hắn rất vui vẻ a!

“Phi Hoa Ngọc, cái này không được, cái kia không xong, rốt cuộc ngươi muốn gì?” Phi Hoa ngọc mềm không ăn, cứng cũng không ăn, làm cho Bạch Tiểu Thố rối cả lên, liền ngồi chồm hổm trên đất khóc to.

Sư phu thối, sư phụ nát, sau này nàng tuyệt đối không để ý đến hắn nữa.

Còn cả tên Cửu vương gia biến thái kia nữa, chết hết đi!

“Tiểu Thố ngoan, đừng khóc, sư phụ không bắt nạt ngươi nữa.” Thấy Bạch Tiểu Thố khóc thật, Phi Hoa Ngọc nhất thời trở nên luống cuống, đỡ Bạch Tiểu Thố dậy, dịu dàng an ủi, “Tiểu Thố nhi ngoan, không khóc không khóc, sư phụ mua kẹo đường cho ngươi ăn a!”

Thôi đi, nàng không muốn ăn kẹo, nàng chỉ cần cái mạng nhỏ của mình thôi, sư phụ, rốt cuộc ngươi có hiểu hay không?



Bạch Tiểu Thố tiếp tục khóc rống lên, trên ngực Phi Hoa Ngọc đều là nước mắt nước mũi của nàng.

Sư phụ thối, ngươi không đồng ý sao, vậy ta sẽ làm cho ngươi chết đuối trong nước mắt nước mũi của ta.

Hừ!

“Tiểu Thố, đừng hành hạ lỗ tai sư phụ nữa, ngươi nói đi, cái gì sư phụ cũng đồng ý!” Bạch Tiểu Thố ở trong ngực Phi Hoa Ngọc khóc đến nỗi trời đất mù mịt suốt nửa canh giờ, hành hạ Phi Hoa Ngọc thảm hại.

Đồ nhi của hắn luôn nổi bật lên vẻ dễ thương, đáng yêu, nhưng khi khóc thì không khác gì đòi mạng người ta a!

“Sư phụ, chính ngươi đã nói đồng ý rồi đấy, không được đổi ý!” Lỗ ta Bạch Tiểu Thố rất thính, vừa nghe được lời nói của Phi Hoa Ngọc, lập tức lau khô nước mắt, hung hăng tuyên bố.

Nàng chỉ chờ đến giờ khắc này, nếu không nàng cần qái gì phải khóc thành như vậy.

“Dạ, sư phu đồng ý, sẽ không đổi ý!” Phi Hoa Ngọc băt đắc dĩ thở dài một tiếng, khóe miệng cong cong, rất dịu dàng, “Ngươi thật muốn sư phụ chữa bệnh cho Cửu vương gia? Thối được rồi, ngày mai ta sẽ chữa bệnh cho hắn. Nhưng là Tiểu Thố, đến lúc đó ngươi cũng đừng hối hận, sư phụ yêu cầu gì ngươi cũng không thể cự tuyệt!”

Bạch Tiểu Thố cúng không nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu dồng ý.

Chỉ cần giữ được cái mạng nhỏ của mình, những thứ khác không thành vấn đề.

“Tiểu Thố, đừng vui vẻ đồng ý như vậy, sư phụ chẳng có chút cản giác thành tựu gì!” Phi Hoa Ngọc lạ than thở, đôi mắt phong lưu lóe lóe, “Sư phụ đồng ý rồi, Tiểu Thố ngươi cũng nên có chút phần thưởng cho sư phụ chứ?”

“Phần thưởng?” Bạch Tiểu Thố nghi ngờ, “Muốn thưởng gì?”

“Chính là………..cái này!” Thấy Bạch Tiểu Thố không hiểu, Phi Hoa Ngọc liền nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên đôi môi mề mại của nàng,cúi đầu xuống, giọng nói trong trẻo bỗng trở nên trầm thấp và cực kỳ hấp dẫn, “Tiểu Thố, hôn sư phụ một cái được không? Sư phụ rất nhớ cái miệng nhỏ ngọt ngào của ngươi, còn cả thân thể mềm mại của ngươi nữa!”

Ách. . . . . . Ách. . . . . . Ách. . . . . .

Bạch Tiểu Thố kinh hãi, kinh hãi không nói nên lời.

Xem ra, Bạch tiểu thư chân chính có gì đó mờ ám với sư phụ nàng, nếu không sao Phi Hoa Ngọc lại nói như vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook