Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng
Chương 79: Thái hậu ra tay.
Sắc Thái Mộng Ảo
24/12/2014
Màn đêm dần qua, bình minh sắp tới.
Cả đêm Bạch Tiểu Thố làm ổ trong ngực Vũ Văn Tinh ngủ rất ngon. Nàng thoải mái mở mắt ra, muốn dựa vào lồng ngực Vũ Văn Tinh thêm một chút nữa, nhưng. . . nhưng tại sao nàng lại biến thành người thế này?
Bạch Tiểu Thố mờ mịt chớp chớp đôi mắt to, rồi lại cúi đầu nhìn trường sam của Vũ Văn Tinh đang khoác trên người mình, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Mẹ ơi, nàng bị Vương Gia biến thái nhìn thấy hết rồi!
"Bạch Tiểu Thố, đừng nhìn Bổn vương như vậy!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng nhìn hắn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí nóng từ bụng dưới vọt thẳng lên, đến cả mắt phượng - đã một đêm không được chợp mắt - cũng nổi lên ngọn lửa nhỏ.
Con thỏ ngu xuẩn này không thể an phận một chút được à? Mới sáng sớm đã muốn ‘trêu chọc’ hắn!
"Vương Gia phu quân, chào buổi sáng!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình thì vội vàng nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, sau đó nàng bất ngờ dùng cái miệng nhỏ xinh hôn ‘bẹp’ lên mặt vị Vương Gia nào đó một cái.
Đang yên đang lành, mới sáng ra đã tức giận rồi. Tên Vương Gia này thật biến thái!
Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố hôn lấy lòng, cho nên mặc dù muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng không thể nào mở miệng được, hơn thế gương mặt tuấn tú còn hơi ửng đỏ. Hắn giữ chặt thân mình Bạch Tiểu Thố, môi mỏng đỏ tươi dùng sức hôn lên cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn, biến nàng thành thỏ trong nháy mắt.
Con thỏ ngu xuẩn này không mặc quần áo, nếu không biến nàng lại thành thỏ, chẳng lẽ để cho mấy tên nam nhân ở trong nhà lao này nhìn thấy hết thân thể nàng à? Sao hắn có thể để như thế được!
Thật ra thì Vũ Văn Tinh vẫn còn rất tức giận. Khi trời vừa sáng, Bạch Tiểu Thố biến lại thành hình người, hắn đã nhìn thấy trên cổ nàng có một dấu hôn rất rõ ràng, hắn nghĩ nhất định là Phi Hoa Ngọc làm, với mục đích chọc tức hắn. Hắn không thể trách Bạch Tiểu Thố bởi nàng là một con thỏ đơn thuần ngu ngốc, muốn trách thì phải trách con hồ ly giảo hoạt Phi Hoa Ngọc kia.
Vũ Văn Tinh phải cực kỳ cố gắng áp chế sự ghen ghét trong lòng mới có thể nói chuyện với Bạch Tiểu Thố một cách ôn hòa như vậy.
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại biến ta thành thỏ!" Khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh xách lên, ôm vào trong ngực liền không vui kêu la ầm ỹ.
Nàng thật đáng thương! Nàng không muốn biến thành thỏ nữa. Nàng là người mà, tại sao sư phụ thối và Vương Gia phu quân cứ thích biến nàng thành thỏ sau đó ôm vào lòng thế? Nàng thấy bực mình rồi đấy!
"Bổn vương thích, nàng không được cãi lời Bổn vương!" Mắt phượng của Vũ Văn Tinh chứa đầy ý cười, nhưng miệng lại phun ra những lời khiến Bạch Tiểu Thố tức đến hộc máu.
Vương Gia thối, ngươi là Vương Gia ta không chọc nổi ngươi, ta ngoan, ta không phản kháng ngươi được chưa!
Bạch Tiểu Thố âm thầm trừng mắt mấy cái sau đó vùi mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh, hưởng thụ bàn tay dịu dàng đang vuốt ve đầu thỏ của mình.
Thật ra Vương Gia biến thái không thật sự hung dữ với nàng. Hắn là một nam nhân tốt, ít nhất thì hắn cũng rất cưng chiều nàng, vậy nàng có nên lén lút trèo tường bỏ trốn vào đêm thành than nữa hay không?
Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất khó quyết. Sự kiên định của nàng bị dao động chỉ vì được Vũ Văn Tinh đối xử tốt.
"Bạch Tiểu Thố, đợi khi nào Mạc Thanh tới thăm Bổn vương, nàng hãy theo hắn trở về vương phủ đi!" Từ trước tới nay Bạch Tiểu Thố là người thích thích ồn ào, suốt ngày líu lo như chim vậy, mà hiện tại nàng lại rất yên tĩnh làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy không quen.
Tội danh của hắn chưa được rửa sạch, hoàng huynh cũng không có ý định buông qua cho hắn, điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải tiếp tục ngồi đợi trong cái nhà lao này.
"Ta không về." Bạch Tiểu Thố thẳng thắn cự tuyệt, "Ta muốn ở lại với chàng, Vương Gia phu quân!"
Nàng trở về mà mỗi ngày lo lắng, không biết hắn ở trong lao như thế nào thì chi bằng cứ ở đây cùng hắn cho rồi.
"Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương một lần hả?" Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, dừng lại động tác vuốt ve đầu thỏ của nàng.
"Ta không nghe lời đấy, không cần chàng quan tâm!" Bạch Tiểu Thố chu miệng lên, buồn bực hét lớn.
Nàng thích làm gì là quyền của nàng, Vương Gia thối bớt can thiệp vào chuyện của nàng đi!
Vũ Văn Tinh nghe vậy chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó liền im lặng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Cứ như vậy đi. Nếu con thỏ ngu xuẩn này muốn ở lại đây thì cứ để nàng ở lại đi. Dù sao hắn cũng rất cần một người giúp hắn giải sầu.
. . . . . .
Sáng sớm Phi Hoa Ngọc đã đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, nhưng đường lớn phố nhỏ không đi mà lại đi vào con hẻm nhỏ rất u ám. Sau khi đi vào trong hẻm, hắn đột nhiên dừng lại, bất âm bất dương quát to một tiếng, "Đi ra đi, cô nương còn muốn theo dõi ta tới khi nào?"
"Phi Hoa Ngọc, sao ngươi biết ta đang theo dõi ngươi?" Ngay sau đó, một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống. Giọng nói của Liễu Như Yên nghe ra cũng rất bất âm bất dương.
Đáng ghét, lại bị hắn phát hiện rồi!
"Chỉ bằng chút công phu mèo cào của Liễu Như Yên cô mà có thể qua mắt tại hạ sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lẽo không khác gì hàn băng, "Cô nương không nên lo nhiều chuyện bao đồng, nếu không tại hạ không thể bảo đảm liệu lúc còn sống Liễu minh chủ còn có thể gặp lại được muội muội ruột của mình nữa hay không đâu!"
Xú bà nương Liễu Như Yên này cứ quấn lấy hắn không buông, thật khó ưa!
"Trước khi ngươi giết ta, ta sẽ bắt ngươi phải cưới ta, làm cha của đưa bé trong bụng ta!" Liễu Như Yên rút kiếm ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng Phi Hoa Ngọc. Nàng cười lạnh nói, "Ngươi lén lén lút lút ra khỏi vương phủ, hẳn là đi làm chuyện không muốn cho người khác thấy. Hay là ta đi nói cho đồ đệ khả ái của ngươi biết, sư phụ của nàng chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, trên thực tế là một ngụy quân tử? Ngươi nói xem về sau đồ đệ đơn thuần của ngươi có còn coi ngươi là sự phụ nữa hay không?"
Thật ra Liễu Như Yên vô cùng ghen tỵ với Bạch Tiểu Thố. Phi Hoa Ngọc rất thương yêu nàng ta, nhưng trái lại luôn làm mặt lạnh với Liễu Như Yên nàng. Nàng không phục!
Dù gì Liễu Như Yên nàng cũng được xưng là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, vậy mà tại sao cái tên Phi Hoa Ngọc này ngay cả liếc mắt cũng khinh thường không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái?
"Liễu Như Yên, Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ, cho dù cô có nói xấu tại hạ như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không tin." Phi Hoa Ngọc rất tự tin về điểm này, vì vậy hắn chỉ nhíu mày lạnh lùng cười, "Cô nương đừng đi theo tại hạ nữa, nếu không tại hạ sẽ không khách khí với cô nữa đâu!"
Xú bà nương muốn dùng Tiểu Thố Nhi để uy hiếp hắn sao? Chuyện nực cười!
"Phi Hoa Ngọc, đừng đắc ý quá sớm!" Liễu Như Yên nhíu mày, đồng thời thu kiếm về. Trên khuôn mặt diễm lệ bỗng nhiên hiện ra một tia ác độc, "Ta biết ngươi có bí mật. Nếu để cho đồ đệ ngoan của ngươi biết ngươi đang hãm hại phu quân của nàng ta, vậy, ngươi nói xem nàng ta có thể tha thứ cho ngươi không?"
Phi Hoa Ngọc, ngươi cũng có nhược điểm, không phải ư?
"Liễu Như Yên, mụ la sát này, rốt cục cô muốn thế nào?" Nghe vậy, cả gương mặt yêu nghiệt của Phi Hoa Ngọc liền trở♮ dđ♮ lqđ♮ nên âm trầm, nồng nặc sát khí, "Nếu như cô dám nói với Tiểu Thố nhi nửa chữ, tại hạ sẽ lấy lập tức giết chết cô!"
Việc hắn làm quyết không thể để cho Tiểu Thố nhi biết được, nếu không. . . . . .
"Ha ha. . . . . . Thì ra Phi Hoa Ngọc ngươi cũng có lúc như thế này!" Liễu Như Yên hả hê cười lạnh, "Ngươi sợ đồ đệ ngươi biết những chuyện ngươi làm như vậy, chẳng lẽ ngươi thích đồ nhi của mình sao?"
Trả lời Liễu Như Yên là ba cây ngân châm sáng loáng được phóng ra từ tay áo của Phi Hoa Ngọc. Nếu Liễu Như Yên không kịp thời né tránh thì nàng đã sớm mất mạng dưới ba cây ngân châm kia của Phi Hoa Ngọc rồi.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi thật ngoan độc. Không những ngươi muốn giết ta, mà còn muốn giết cả hài nhi trong bụng ta. Ngươi có biết đứa bé này là con của ngươi không?" Liễu Như Yên trách mắng, nhìn chằm chằm vào con ngươi âm ngoan của Phi Hoa Ngọc.
Tên Phi Hoa Ngọc này quyết tâm muốn chết nàng để diệt khẩu!
Chỉ sợ chuyện cũng không dễ dàng như vậy! Liễu Như Yên nàng không chỉ là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, mà còn là nữ La Sát đệ nhất giang hồ. Nàng không sợ Phi Hoa Ngọc!
"Tại hạ chưa bao giờ làm chuyện gì mà không thừa nhận. Đứa bé trong bụng cô nương là của người khác, sao có thể đổ thừa lên đầu tại hạ được. Mà cô cũng thật không biết xấu hổ chút nào, Liễu cô nương!" Phi Hoa Ngọc cười một cách đầy quỷ dị, ba cây ngân châm trên tay luôn trong tư thế chuẩn bị chỉ chờ phát động.
Không thể giữ mụ la sát này lại được nữa rồi. Nếu nàng ta còn sống, chắc chắn sẽ làm hư chuyện lớn của hắn!
"Phi Hoa Ngọc, ngươi không cần phải nguỵ biện. Đêm đó rõ ràng ngươi là người ngủ trong phòng ta!" Liễu Như Yên tức giận thét chói tai, "Ngươi gian dâm ta, vì sao không dám thừa nhận!"
Sự trong sạch của nàng bị hủy trong tay Phi Hoa Ngọc, nàng còn mang thai đứa con của hắn thì sao nàng có thể gả cho người khác được nữa?
"Tại hạ không gian dâm với những cô nương đàng hoàng, xin Liễu cô nương tự trọng!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, tiếp tục phóng ngân châm trong tay ra, lợi dụng lúc Liễu Như Yên né tránh, tung người nhảy lên, muốn một chưởng đánh chết nàng.
"Khoan đã, Phi Hoa Ngọc!" Cuối cùng, Liễu Như Yên phải khó khăn lắm mới sử dụng kiếm chặn lại đòn tấn công trí mạng của Phi Hoa Ngọc, hai tay cầm kiếm đều run lẩy bẩy, "Ta biết ngươi đi làm chuyện không tốt. Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nguyện giúp ngươi làm xong chuyện này!"
Phi Hoa Ngọc thật sự muốn giết nàng, nếu nàng không tự bảo vệ mình, thì sao có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
"Nếu Liễu Như Yên cô nương đã nhiệt tình muốn trợ giúp tại hạ như vậy, tại hạ cũng không tiện từ chối. Tại hạ đồng ý yêu cầu của cô, nhưng nếu cô làm hỏng chuyện của tại hạ, tại hạ vẫn sẽ giết cô !" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên hồi lâu, không kềm chế được phóng đãng cười tiếng. Tiếng cười này phong lưu mị hoặc khác thường, làm Liễu Như Yên nghe phải cũng mất hồn, để đến nỗi rơi vào cạm bẫy được Phi Hoa Ngọc giăng sẵn mà không hề hay biết.
Có người tình nguyện thay hắn đi làm chuyện nguy hiểm, sao hắn lại không muốn chứ?
"Nhưng sau khi hoàn thành chuyện đó, ngươi cũng phải đáp ứng ta một cái điều kiện!" Liễu Như Yên cũng không phải là kiểu người không biết gì, chỉ đâu đánh đó, nàng lạnh lùng mở miệng, "Sau khi chuyện thành công, ngươi phải lấy ta!"
Đây là cơ hội duy nhất nàng có thể yêu cầu Phi Hoa Ngọc cưới nàng, nàng nhất định sẽ không thể bỏ qua!
"Được, tại hạ đồng ý với cô nương!" Phi Hoa Ngọc vẫn cười tà như cũ, vạt áo hoa lệ chảy xuống đến thắt lưng, hành vi cực kì phóng đãng.
Hắn là người vô tình như thế nào, sao có thể lấy vợ chứ? Xú bà nương Liễu Như Yên này tự xưng là nữ La Sát đệ nhất giang hồ mà lại dễ dàng đi tin hắn, hừ, hắn là người không đáng tin tưởng nhất, không phải sao?
"Nói đi, ngươi muốn ta làm chuyện gì thay ngươi?" Sau khi hai bên đạt thành hiệp ước, Liễu Như Yên rất sảng khoái mở miệng.
"Cô nương cứ đi cùng với tại hạ, tại hạ tự nhiên sẽ cho cô biết cô phải đi làm chuyện gì thay tại hạ!" Phi Hoa Ngọc chỉnh trang lại quần áo hoa lệ, kéo vạt áo lại lên vai sau đó tung người nhảy lên tường, chạy như bay.
Liễu Như Yên cũng nhảy lên, đi theo Phi Hoa Ngọc, tiến về phía trạm dịch cách đó không xa.
Và cứ thế một ngày trôi qua trong bình yên.
Nhưng ngay ngày hôm sau, tin quốc chủ Ô Quốc chết một cách bất thường trong khách điếm đã nhanh chóng truyền đến tai Vũ Văn Hiên, khiến hắn vô cùng là tức giận.
Quốc chủ Ô Quốc chết chẳng phải sẽ thành ‘chết không đối chứng’ ư? Rốt cuộc kẻ nào đã làm chuyện này? Chẳng lẽ Cửu vương đệ âm thầm sai người giết quốc chủ Ô Quốc để diệt khẩu sao?
Trong lòng Vũ Văn Hiên có một đống nghi ngờ, mà mọi sự nghi ngờ đều xoay xung quanh Vũ Văn Tinh.
Hiện tại quốc chủ Ô Quốc đã chết, đó chính là ‘chết không đối chứng’. Cho dù những thư tín kia còn thì vẫn không thể phán Cửu vương đệ tội mưu nghịch được, huống chi Hình bộ mới vừa truyền tin tức đến, nói rằng mấy phong thư tối qua cũng không cánh mà bay rồi.
Nhân chứng và vật chứng đều không còn, hắn lấy cái gì để định tội Cửu vương đệ đây?
Vũ Văn Hiên nhíu chặt chân mày, từ lúc lâm triều cho đến thời khắc này vẫn không hề giãn ra. Hắn đang âm thầm suy xét xem rốt cục kẻ nào có liên quan đến chuyện kia.
Càng nghĩ Vũ Văn Hiên càng cho rằng đây là hành động Vũ Văn Tinh đã ngấm ngầm sai người đi làm, vì khi không còn nhân chứng và ật chứng gây bất lợi cho Vũ Văn Tinh nữa thì hắn không thể không thả Cửu vương đệ ra!
Cửu vương đệ à Cửu vương đệ, âm mưu của đệ không thể qua khỏi mắt trẫm. Xem ra đệ thật sự có dã tâm muốn thay thế trẫm rồi!
Vũ Văn Hiên tức giận vỗ long án một cái. Một đống tấu chương trước mặt mà hắn không đọc vào được một chữ nào cả.
"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Kẻ nào dám làm ngài tức giận đến như vậy?" Đúng lúc này hoàng hậu đi vào. Nàng thấy mặt mày Vũ Văn Hiên tối sầm lại, tất nhiên trong lòng biết là chuyện gì, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, đi tới quan tâm hỏi.
Chắc Hoàng thượng đang phiền não vì chuyện của Cửu vương đệ đi.
"Hoàng hậu, sao nàng lại tới đây?" Khi nhìn thấy hoàng hậu Vũ Văn Hiên có vẻ hết sức kinh ngạc.
Những ngày gần đây Hoàng hậu chưa từng chủ động đến tìm hắn, sao hôm nay nàng lại có mặt ở đây?
"Hoàng thượng, ngài không hoan nghênh thần thiếp tới đây sao?" Hoàng hậu có chút ủy khuất liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Hiên. Nàng ai oán nói, "Hay là do thần thiếp đã trở thành ‘hoa tàn ít bướm’, cho nên mới khiến hoàng thượng liếc nhìn thần thiếp một cái cũng cảm thấy phiền?"
Tất nhiên nàng không thể sánh bằng Bạch Tiểu Thố đương lúc tuổi trẻ xinh đẹp được, nhưng dầu gì nàng vẫn là hoàng hậu của Vũ Văn Hiên hắn! Truyện chỉ được đăng trên diễn đàn lê quý đôn!
"Sao có thể như vậy được, hoàng hậu." Vũ Văn Hiên đứng lên, đi tới đỡ hoàng hậu đang quỳ trên đất dậy, nhu tình trong đôi ưng mâu từ những ngày xưa cũ giờ đã xuất hiện trở lại.
Hoàng hậu là một thê tử tri kỷ của hắn. Những năm gần đây, bọn họ tương thân tương ái, hoạn nạn có nhau, phu thê hòa hợp.
"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói ngài đã bắt giam Cửu vương đệ. Ngài định xử trí đệ ấy như thế nào?" Sau khi hai phu thê hàn huyên vài câu, hoàng hậu bắt đầu không dấu vết đề cập đến vấn đề chính, "Thần thiếp đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, cũng biết rõ tâm tính của Cửu vương đệ, đệ ấy sẽ không làm những chuyện có lỗi với ngài."
"Hoàng hậu, hôm nay nàng chạy đến chỗ trẫm là cố ý tới cầu tình giúp Cửu vương đệ sao?" Vũ Văn Hiên nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống, ngay cả nhu tình lúc trước cũng biến mất, cái còn lại chỉ là sự lạnh lùng.
Thậm chí cả hoàng hậu cũng tới cầu cạnh cho Cửu vương đệ. Hoàng đế là hắn thật bất lực!
"Hoàng thượng, đó là thần thiếp suy nghĩ cho ngài!" Hoàng hậu có thể suy đoán được tâm tư của Vũ Văn Hiên, cho nên nàng nói chuyện một cách rất cẩn thận, "Dù sao Cửu vương đệ và hoàng thượng ngài đều cùng một mẹ sinh ra, nếu như ngài trị tội Cửu vương đệ, vậy ngài tính sẽ ăn nói như thế nào với Thái hậu? Thái hậu rất yêu thương Cửu vương đệ, chỉ thiếu nước dung nhập đệ ấy vào trong long nữa thôi, nếu hoàng thượng cố tình xử tội Cửu vương đệ, thì Thái hậu nhất định sẽ gây nháo loạn với ngài!"
Huống chi, nếu Cửu vương đệ không còn nữa, chắc chắn hoàng thượng sẽ lập Bạch Tiểu Thố làm phi, ba ngàn sủng ái của ngài sẽ chỉ tập trung vào một người, đến lúc đó ngôi vị hoàng hậu của nàng cũng bị phế.
Vì vậy, nàng muốn dốc hết sức ngăn cản hoàng thượng nạp Bạch Tiểu Thố làm phi, mà biện pháp tốt nhất chính là để Cửu vương đệ thành thân với Bạch Tiểu Thố. Chỉ cần Bạch Tiểu Thố trở thành vương phi Cửu vương đệ, thì cho dù hoàng thượng có không cam tâm đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm ra chuyện bại hoại luân thường đạo lý.
"Hoàng hậu nói rất có lý, là trẫm sơ sót." Vũ Văn Hiên nghe vậy, lập tức rơi vào trầm mặc.
Hắn bị lòng nghi kỵ làm cho đầu óc choáng váng đến nỗi quên cả chuyện mẫu hậu vẫn còn sống.
Nếu để cho mẫu hậu biết hắn muốn phán Cửu vương đệ tội chết, mẫu hậu nhất định không thuận theo, còn có thể tranh cãi, gây nháo loạn với hắn, như vậy sẽ không tốt.
"Hoàng thượng, thần thiếp còn nghe nói hôm qua quốc chủ Ô Quốc chết một cách không rõ ràng ở trạm dịch. Thêm vào đó, những thư tín qua lại giữa Cửu vương đệ và nước láng giềng cũng không cánh mà bay, đây không phải là ý trời muốn hoàng thượng bỏ qua cho Cửu vương đệ một lần sao?" Hoàng hậu thấy Vũ Văn Hiên có chút lưỡng lự, nên càng không ngừng cố gắng khuyên nhủ.
Chuyện trong triều nàng không muốn quản quá nhiều, nàng chỉ hy vọng hoàng thượng có thể thả Cửu vương đệ ra, sớm chọn ngày để Cửu vương đệ và Bạch Tiểu Thố thành thân, như vậy nàng mới có thể bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng.
Nàng không thể nào tạo cho Bạch Tiểu Thố cơ hội để nàng ta có thể trèo lên đầu nàng mà giương oai!
"Hoàng hậu, lời nàng vừa nói cũng rất có đạo lý, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện của Cửu vương đệ. Nàng trở về trước đi." Vũ Văn Hiên vẫn còn đang do dự, nên không đồng ý với yêu cầu của hoàng hậu ngay. Hắn cần nhiều thời gian suy tính hơn.
Trong lòng Vũ Văn Hiên vẫn luôn một mực cho rằng những chuyện này đều do Vũ Văn Tinh phái người đi làm. Cửu vương đệ có lòng dạ như vậy hắn có nên thả không? Hắn dám thả sao?
Nếu lần này hắn bỏ qua cho Cửu vương đệ, không thể nghi ngờ sẽ là ‘thả hổ về rừng’, hậu hoạn khôn lường, cho nên hắn muốn suy nghĩ kỹ một chút.
"Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa, thần thiếp xin cáo lui!" Tất nhiên Hoàng hậu hiểu ý của Vũ Văn Hiên, thấy chuyển biến tốt liền dừng lại, đứng dậy cáo từ.
Xem ra hoàng thượng vẫn chưa quyết định có thả Cửu vương đệ hay không. Vậy nàng nhất định phải đi một chuyến đến điện Thái hậu, tác động thái hậu nương nương để bức hoàng thượng thả Cửu vương đệ ra.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đang chờ ở ngoài điện, nói muốn gặp thái hậu nương nương!" Cung nữ Lạc Hà thân cận bên cạnh thái hậu vội vã chạy vào bẩm báo.
"Sao hôm nay hoàng hậu lại tới đây thỉnh an ai gia?" Thái hậu bảo Lạc Hà truyền gọi hoàng hậu vào, không mặn không nhạt hỏi hoàng hậu một câu.
"Mẫu hậu quá lời, không phải ngày ngày nhi thần đều tới đây thỉnh an người sao ạ?" Hoàng hậu miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó ngồi phía dưới Thái hậu, làm bộ như lơ đãng mở miệng nói, "Nói đến chuyện thỉnh an, không biết từ sau khi trở lại Cửu vương đệ có hay tới thỉnh an mẫu hậu không ạ?"
"Cũng không biết vì sao Tinh nhi trở lại đã mấy ngày rồi mà vẫn không vào cung thỉnh an ai gia." Thái hậu có chút bồi hồi, trên gương mặt già nua từ từ xuất hiện sầu bi nhàn nhạt.
Hay là Tinh nhi đang trách bà? Sự việc qua đi đã nhiều năm mà hắn vẫn không thể tha thứ cho người làm mẹ này chăng?
"Dạo gần đây nhi thần có nghe được một vài tin tức không tốt liên quan đến Cửu vương đệ, không biết mẫu hậu có nghe nói không?" Hoàng hậu cười nhạt, cố tình nói quanh nói co để cho thái hậu biết Vũ Văn Tinh đang gặp chuyện không may, "Con nghe nói Cửu vương cấu kết với người của nước láng giềng, là chính miệng quốc chủ Ô Quốc nói với hoàng thượng. Trước mắt, hoàng thượng mới chỉ nhốt Cửu vương đệ vào thiên lao, vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ xử trí Cửu vương đệ như thế nào, thưa mẫu hậu."
"Tinh nhi không bao giờdđlqđ làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nhất định là có đại thần nào đó không phục Tinh nhi, muốn đâm lén sau lưng hắn!" Thái hậu nghe hoàng hậu nói xong, liền trở nên phẫn nộ. Bà hung hăng quăng ly trà xuống đất, nhất thời làm hoàng hậu không hề phòng bị bị giật mình.
Nếu Tinh nhi có tâm tư kia, thì hắn đã sớm làm phản, đâu cần phải chờ tới ngày hôm nay!
"Thái hậu nói rất đúng, nhưng hoàng thượng lại không nghĩ như vậy. Hoàng thượng sợ Cửu vương đệ thật sự có lòng mưu nghịch, lo lắng Cửu vương đệ sẽ đoạt đi hoàng vị của ngài. . . . . ." Sau khi Hoàng hậu hoàn hồn, lập tức nói ra ý định của Vũ Văn Hiên cho Thái hậu biết.
"Hồ đồ, hết sức hồ đồ! Tinh nhi là huynh đệ ruột của hắn, chẳng lẽ ngay cả huynh đệ ruột của mình hắn cũng muốn giết?" Thái hậu càng nghe càng cảm thấy tức giận. Bà lập tức sai Lạc Hà đến chỗ Vũ Văn Hiên, gọi nhi tử Hoàng đế đến hỏi chuyện.
Hoàng hậu thấy mục đích đã đạt được, hơn nữa đợi Hoàng thượng tới đây mà nàng vẫn còn ở lại điện Thái hậu, chắc chắn ngài sẽ dễ dàng đoán được nàng tới đây để mật báo cho thái hậu biết.
Vì vậy hoàng hậu nói dối rằng mình còn có một vài chuyện hậu cung cần xử lý, nên xin phép cáo lui trước, sau đó quay trở về tẩm cung của mình bằng con đường vắng hẻo lánh, ít người qua lại.
Lần này, hoàng thượng không thả Cửu vương đệ ra cũng không được rồi.
"Mẫu hậu, người vội vã cho gọi nhi thần tới không biết có chuyện gì không ạ?" Thái hậu cho gọi, Vũ Văn Hiên không thể từ chối, lúc này đã theo Lạc Hà tới điện Thái hậu.
"Hiên nhi, mẫu hậu cũng không muốn vòng vo với con. Con hãy thả Cửu vương đệ của con ra đi." Thái hậu thấy Vũ Văn Hiên đến, liền nói thẳng ra dụng ý của mình.
Bà nợ Tinh nhi quá nhiều, bà không thể để cho hắn chịu thêm khổ sở nào nữa.
"Mẫu hậu, người nghe được tin tức của Cửu vương đệ từ đâu?" Dĩ nhiên, ngôi vị hoàng đế này Vũ Văn Hiên làm cũng không phải là làm chơi, Thái hậu vừa dứt lời hắn lập tức biết có người đã bí mật nói với cho mẫu hậu biết.
Trước đây, hắn nghiêm lệnh mọi người trong cung không được phép thông cáo chuyện của Cửu vương đệ cho mẫu hậu biết. Hiện tại mẫu hậu đã biết, hắn nhất định phải tìm ra kẻ tới mật báo kia là ai, sau đó sẽ nghiêm trị không tha!
Một khi mẫu hậu biết chuyện, sẽ giống y như lúc này, yêu cầu hắn phải thả Cửu vương đệ ra.
Nhưng hắn không cam lòng thả Cửu vương đệ! Ngộ nhỡ về sau Cửu vương đệ muốn làm phản thật thì sao, giờ phút này không phải là ‘thả hổ về rừng’ à?
Không được, hắn không thể nghe theo mẫu hậu!
"Mẫu hậu, đây là quốc gia đại sự, người đừng can thiệp vào." Thái độ của Vũ Văn Hiên rất cứng rắn, khiến Thái hậu nổi trận lôidđlqđ đình, giáng hẳn một cái tát nặng nề vào mặt con trai mình.
"Vũ Văn Hiên, ngươi quỳ xuống cho ai gia!" Thái hậu tức giận đến phát run, "Sao ai gia lại sinh ra đứa con bất hiếu như thế này!"
Sau khi Vũ Văn Hiên bị đánh, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng sát khí trong đôi mắt chim ưng lại được che giấu rất khá, không bị mẫu hậu của mình phát hiện ra. Vũ Văn Hiên vén long bào lên, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thái hậu, lạnh lùng nói, "Mẫu hậu, từ nhỏ người luôn thiên vị Cửu vương đệ, đệ ấy muốn thứ gì người đều cho đệ ấy. Cho dù đệ ấy thường xuyên làm người tức giận, người cũng không trách mắng đệ ấy một câu. Nhi thần cũng không hiểu, con và Cửu vương đệ đều là con của người, mà sao người có thể thiên vị như thế!"
Vũ Văn Hiên vẫn không hiểu vì sao Thái hậu chỉ thương yêu Vũ Văn Tinh mà không yêu thương hắn. Từ nhỏ hắn chính là thái tử cao cao tại thượng được những hoàng tử khác ngưỡng mộ, muốn cái gì có cái đó, nhưng thứ hắn muốn có nhất nhất lại không thể có được đó chính là tình yêu thương của mẫu hậu. Từ lúc có Cửu vương đệ, mẫu hậu liền dành hết tình thương cho đệ đệ. Hắn không hề yêu thích Cửu vương đệ, thế nhưng hắn lại ghen tỵ với đệ đệ bởi lẽ đệ đệ của hắn có được toàn bộ tình yêu thương của mẫu hậu.
"Hiên nhi, chuyện của mẫu hậu còn chưa tới phiên con giảng đạo đâu!" Thái hậu thần sắc nghiêm nghị, "Con mau sai người thả Tinh nhi ra ngay. Nếu con không nghe lời, mẫu hậu sẽ lập tức đi đến Hoàng Lăng của phụ hoàng con, đập đầu tự vẫn trước linh cữu của ngài!"
"Mẫu hậu, người đang ép nhi thần!" Vũ Văn Hiên hét lên, trong lòng càng trở nên u ám, "Nếu Cửu vương đệ thật sự có ý đồ mưu phản, người cũng thiên vị đệ ấy như vậy sao?"
Mẫu hậu ơi mẫu hậu, rốt cục trẫm có phải là con ruột của người hay không!
"Ai gia có thể bảo đảm thay Tinh nhi, hắn tuyệt không có tâm tạo phản. Con có thể thả Tinh nhi rồi chứ?!" Thái hậu nghe vậy liền cười lạnh, sau đó đưa ra lời đảm bảo đanh thép nhất thay cho Vũ Văn Tinh.
Lòng dạ của Hiên nhi quá mức hẹp hòi. Tinh nhi tuyệt không giống hắn, tính toán với cả huynh đệ ruột của mình!
Người ta đều nói gia đình đế vương là vô tình nhất. Bà không muốn nhìn thấy hai đứa con trai của mình tàn sát lẫn nhau.
"Nếu mẫu hậu đã nói như vậy, nhi thần không còn gì để nói nữa!" Thái hậu lại thiên vị Vũ Văn Tinh khiến Vũ Văn Hiên hoàn toàn nản lòng thoái chí. Hắn cúi người, cung kính dập đầu trước Thái hậu một cái, sau đó liền đứng lên, xoay người rời đi, khuôn mặt hằm hằm, làm cho những cung nữ và thái giám đi ngang qua không khỏi phải lẩn tránh.
. . . . . . .
"Cửu vương gia, ngài có thể đi ra ngoài." Cửa lao nặng nề được ngục tốt mở ra, Thị lang bộ hình Quan Quyết tự mình đi vào đại lao, cung kính mời Vũ Văn Tinh ra ngoài.
"Bổn vương còn chưa trải qua tam đường lục thẩm, Quan đại nhân nói vậy là có ý gì?" Vũ Văn Tinh vẫn ngồi im trên đất, nhưng cả người lại phát ra hơi thở bức người.
"Vi thần cũng không rõ, nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng, nếu như Vương Gia có bất kỳ ý kiến gì, ngài nên tự thân chinh đi hỏi ngài ấy." Quan Quyết chắp tay, đáp một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thánh ý khó dò, hắn chỉ là một Thị lang bộ hình nho nhỏ, không dám đi suy đoán tâm tư của hoàng thượng.
"Vương Gia phu quân, nếu đây là ý chỉ của Hiên, vậy chúng ta mau đi ra ngoài thôi. Trong nhà lao này chả có gì thú vị cả, ta sắp buồn chết rồi!" Bạch Tiểu Thố núp ở trong ngực Vũ Văn Tinh nghe thấy thế tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Nàng vội vàng chớp chớp đôi mắt thỏ hồng hồng, bày ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Vũ Văn Tinh.
Ha ha ha, rốt cuộc Vương Gia phu quân vô tội, được thả ra rồi! Nàng cũng không cần ở lại cái địa phương tồi tàn chơi cùng với chuột với gián nữa rồi...!
"Bạch Tiểu Thố, nàng câm miệng cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, sau đó ấn đầu thỏ của nàng trở lại trong ngực mình, chỉ chừa đôi tai thỏ thật dài bên ngoài y phục, nhìn rất đáng yêu.
Con thỏ ngu xuẩn, nàng không tham gia náo nhiệt không chịu được à?
"Đây chắc hẳn chính là ‘thiên hạ đệ nhất thỏ’ do hoàng thượng ngự phong, thật khiến người ta yêu thích!" Ngày hôm đó ở bữ tiêc, Quan Quyết có nhìn thấy Bạch Tiểu Thố từ xa, vì vậy cũng không cảm thấy xa lạ.
"Chào ngài!" Bạch Tiểu Thố được người khác khen ngợi nên rất đắc chí, dám thò đầu từ trung y của Vũ Văn Tinh ra, nhiệt tình chào hỏi Quan Quyết, "Vương Gia phu quân nhà chúng ta tính tình rất kém, ngài đừng để ý nha...!"
Vũ Văn Tinh nghe vậy, cực kỳ có xúc động muốn bóp chết Bạch Tiểu Thố ngay lập tức, còn hơn là để nàng làm mất hết mặt mũi Vương Gia của hắn!
"Bạch Tiểu Thố, nàng dám nói thêm một câu nữa, Bổn vương sẽ lột da thỏ của nàng ngay tại đây!" Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực, ấn đầu thỏ của Bạch Tiểu Thố vào bên trong áo của mình lần nữa. Lần này ngay cả tai thỏ cũng không cho lòi ra.
"Ách. . . . . . Vương Gia, mời ngài mau trở lại vương phủ." Quan Quyết có chút xấu hổ, vội chắp tay cáo lui ra ngoài trước.
Tóm lại, hắn đã truyền đạt lại ý chỉ của hoàng thượng rồi, Vương Gia có muốn ra khỏi thiên lao hay không, thì đó chính là quyết định của ngài ấy.
"Vương Gia thối, chàng muốn làm ta ngộp chết à?" Bạch Tiểu Thố cố gắng ngoi đầu thỏ của mình từ trong ngực Vũ văn Tinh ra ngoài, không phục chu miệng kháng nghị.
Tên Vương Gia biến thái này, quả nhiên là không phải biến thái một cách bình thường!
Cả đêm Bạch Tiểu Thố làm ổ trong ngực Vũ Văn Tinh ngủ rất ngon. Nàng thoải mái mở mắt ra, muốn dựa vào lồng ngực Vũ Văn Tinh thêm một chút nữa, nhưng. . . nhưng tại sao nàng lại biến thành người thế này?
Bạch Tiểu Thố mờ mịt chớp chớp đôi mắt to, rồi lại cúi đầu nhìn trường sam của Vũ Văn Tinh đang khoác trên người mình, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Mẹ ơi, nàng bị Vương Gia biến thái nhìn thấy hết rồi!
"Bạch Tiểu Thố, đừng nhìn Bổn vương như vậy!" Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố đỏ mặt, vô cùng thẹn thùng nhìn hắn, khiến hắn đột nhiên cảm thấy có một cỗ khí nóng từ bụng dưới vọt thẳng lên, đến cả mắt phượng - đã một đêm không được chợp mắt - cũng nổi lên ngọn lửa nhỏ.
Con thỏ ngu xuẩn này không thể an phận một chút được à? Mới sáng sớm đã muốn ‘trêu chọc’ hắn!
"Vương Gia phu quân, chào buổi sáng!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh trưng ra khuôn mặt dữ tợn trừng mắt nhìn mình thì vội vàng nở một nụ cười cực kỳ rạng rỡ, sau đó nàng bất ngờ dùng cái miệng nhỏ xinh hôn ‘bẹp’ lên mặt vị Vương Gia nào đó một cái.
Đang yên đang lành, mới sáng ra đã tức giận rồi. Tên Vương Gia này thật biến thái!
Vũ Văn Tinh được Bạch Tiểu Thố hôn lấy lòng, cho nên mặc dù muốn mắng thêm vài câu nữa nhưng không thể nào mở miệng được, hơn thế gương mặt tuấn tú còn hơi ửng đỏ. Hắn giữ chặt thân mình Bạch Tiểu Thố, môi mỏng đỏ tươi dùng sức hôn lên cái miệng ngọt ngào nhỏ nhắn, biến nàng thành thỏ trong nháy mắt.
Con thỏ ngu xuẩn này không mặc quần áo, nếu không biến nàng lại thành thỏ, chẳng lẽ để cho mấy tên nam nhân ở trong nhà lao này nhìn thấy hết thân thể nàng à? Sao hắn có thể để như thế được!
Thật ra thì Vũ Văn Tinh vẫn còn rất tức giận. Khi trời vừa sáng, Bạch Tiểu Thố biến lại thành hình người, hắn đã nhìn thấy trên cổ nàng có một dấu hôn rất rõ ràng, hắn nghĩ nhất định là Phi Hoa Ngọc làm, với mục đích chọc tức hắn. Hắn không thể trách Bạch Tiểu Thố bởi nàng là một con thỏ đơn thuần ngu ngốc, muốn trách thì phải trách con hồ ly giảo hoạt Phi Hoa Ngọc kia.
Vũ Văn Tinh phải cực kỳ cố gắng áp chế sự ghen ghét trong lòng mới có thể nói chuyện với Bạch Tiểu Thố một cách ôn hòa như vậy.
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại biến ta thành thỏ!" Khi Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh xách lên, ôm vào trong ngực liền không vui kêu la ầm ỹ.
Nàng thật đáng thương! Nàng không muốn biến thành thỏ nữa. Nàng là người mà, tại sao sư phụ thối và Vương Gia phu quân cứ thích biến nàng thành thỏ sau đó ôm vào lòng thế? Nàng thấy bực mình rồi đấy!
"Bổn vương thích, nàng không được cãi lời Bổn vương!" Mắt phượng của Vũ Văn Tinh chứa đầy ý cười, nhưng miệng lại phun ra những lời khiến Bạch Tiểu Thố tức đến hộc máu.
Vương Gia thối, ngươi là Vương Gia ta không chọc nổi ngươi, ta ngoan, ta không phản kháng ngươi được chưa!
Bạch Tiểu Thố âm thầm trừng mắt mấy cái sau đó vùi mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh, hưởng thụ bàn tay dịu dàng đang vuốt ve đầu thỏ của mình.
Thật ra Vương Gia biến thái không thật sự hung dữ với nàng. Hắn là một nam nhân tốt, ít nhất thì hắn cũng rất cưng chiều nàng, vậy nàng có nên lén lút trèo tường bỏ trốn vào đêm thành than nữa hay không?
Bạch Tiểu Thố cảm thấy rất khó quyết. Sự kiên định của nàng bị dao động chỉ vì được Vũ Văn Tinh đối xử tốt.
"Bạch Tiểu Thố, đợi khi nào Mạc Thanh tới thăm Bổn vương, nàng hãy theo hắn trở về vương phủ đi!" Từ trước tới nay Bạch Tiểu Thố là người thích thích ồn ào, suốt ngày líu lo như chim vậy, mà hiện tại nàng lại rất yên tĩnh làm cho Vũ Văn Tinh cảm thấy không quen.
Tội danh của hắn chưa được rửa sạch, hoàng huynh cũng không có ý định buông qua cho hắn, điều đó có nghĩa là hắn sẽ phải tiếp tục ngồi đợi trong cái nhà lao này.
"Ta không về." Bạch Tiểu Thố thẳng thắn cự tuyệt, "Ta muốn ở lại với chàng, Vương Gia phu quân!"
Nàng trở về mà mỗi ngày lo lắng, không biết hắn ở trong lao như thế nào thì chi bằng cứ ở đây cùng hắn cho rồi.
"Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng không thể ngoan ngoãn nghe lời Bổn vương một lần hả?" Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, dừng lại động tác vuốt ve đầu thỏ của nàng.
"Ta không nghe lời đấy, không cần chàng quan tâm!" Bạch Tiểu Thố chu miệng lên, buồn bực hét lớn.
Nàng thích làm gì là quyền của nàng, Vương Gia thối bớt can thiệp vào chuyện của nàng đi!
Vũ Văn Tinh nghe vậy chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó liền im lặng không nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Cứ như vậy đi. Nếu con thỏ ngu xuẩn này muốn ở lại đây thì cứ để nàng ở lại đi. Dù sao hắn cũng rất cần một người giúp hắn giải sầu.
. . . . . .
Sáng sớm Phi Hoa Ngọc đã đi ra ngoài. Hắn đi rất nhanh, nhưng đường lớn phố nhỏ không đi mà lại đi vào con hẻm nhỏ rất u ám. Sau khi đi vào trong hẻm, hắn đột nhiên dừng lại, bất âm bất dương quát to một tiếng, "Đi ra đi, cô nương còn muốn theo dõi ta tới khi nào?"
"Phi Hoa Ngọc, sao ngươi biết ta đang theo dõi ngươi?" Ngay sau đó, một bóng dáng nhẹ nhàng nhảy từ trên tường xuống. Giọng nói của Liễu Như Yên nghe ra cũng rất bất âm bất dương.
Đáng ghét, lại bị hắn phát hiện rồi!
"Chỉ bằng chút công phu mèo cào của Liễu Như Yên cô mà có thể qua mắt tại hạ sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, khuôn mặt yêu nghiệt lạnh lẽo không khác gì hàn băng, "Cô nương không nên lo nhiều chuyện bao đồng, nếu không tại hạ không thể bảo đảm liệu lúc còn sống Liễu minh chủ còn có thể gặp lại được muội muội ruột của mình nữa hay không đâu!"
Xú bà nương Liễu Như Yên này cứ quấn lấy hắn không buông, thật khó ưa!
"Trước khi ngươi giết ta, ta sẽ bắt ngươi phải cưới ta, làm cha của đưa bé trong bụng ta!" Liễu Như Yên rút kiếm ra, chĩa thẳng mũi kiếm vào cổ họng Phi Hoa Ngọc. Nàng cười lạnh nói, "Ngươi lén lén lút lút ra khỏi vương phủ, hẳn là đi làm chuyện không muốn cho người khác thấy. Hay là ta đi nói cho đồ đệ khả ái của ngươi biết, sư phụ của nàng chỉ ra vẻ đạo mạo thôi, trên thực tế là một ngụy quân tử? Ngươi nói xem về sau đồ đệ đơn thuần của ngươi có còn coi ngươi là sự phụ nữa hay không?"
Thật ra Liễu Như Yên vô cùng ghen tỵ với Bạch Tiểu Thố. Phi Hoa Ngọc rất thương yêu nàng ta, nhưng trái lại luôn làm mặt lạnh với Liễu Như Yên nàng. Nàng không phục!
Dù gì Liễu Như Yên nàng cũng được xưng là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, vậy mà tại sao cái tên Phi Hoa Ngọc này ngay cả liếc mắt cũng khinh thường không thèm liếc nhìn nàng lấy một cái?
"Liễu Như Yên, Tiểu Thố nhi là đồ đệ của tại hạ, cho dù cô có nói xấu tại hạ như thế nào đi chăng nữa, nàng cũng sẽ không tin." Phi Hoa Ngọc rất tự tin về điểm này, vì vậy hắn chỉ nhíu mày lạnh lùng cười, "Cô nương đừng đi theo tại hạ nữa, nếu không tại hạ sẽ không khách khí với cô nữa đâu!"
Xú bà nương muốn dùng Tiểu Thố Nhi để uy hiếp hắn sao? Chuyện nực cười!
"Phi Hoa Ngọc, đừng đắc ý quá sớm!" Liễu Như Yên nhíu mày, đồng thời thu kiếm về. Trên khuôn mặt diễm lệ bỗng nhiên hiện ra một tia ác độc, "Ta biết ngươi có bí mật. Nếu để cho đồ đệ ngoan của ngươi biết ngươi đang hãm hại phu quân của nàng ta, vậy, ngươi nói xem nàng ta có thể tha thứ cho ngươi không?"
Phi Hoa Ngọc, ngươi cũng có nhược điểm, không phải ư?
"Liễu Như Yên, mụ la sát này, rốt cục cô muốn thế nào?" Nghe vậy, cả gương mặt yêu nghiệt của Phi Hoa Ngọc liền trở♮ dđ♮ lqđ♮ nên âm trầm, nồng nặc sát khí, "Nếu như cô dám nói với Tiểu Thố nhi nửa chữ, tại hạ sẽ lấy lập tức giết chết cô!"
Việc hắn làm quyết không thể để cho Tiểu Thố nhi biết được, nếu không. . . . . .
"Ha ha. . . . . . Thì ra Phi Hoa Ngọc ngươi cũng có lúc như thế này!" Liễu Như Yên hả hê cười lạnh, "Ngươi sợ đồ đệ ngươi biết những chuyện ngươi làm như vậy, chẳng lẽ ngươi thích đồ nhi của mình sao?"
Trả lời Liễu Như Yên là ba cây ngân châm sáng loáng được phóng ra từ tay áo của Phi Hoa Ngọc. Nếu Liễu Như Yên không kịp thời né tránh thì nàng đã sớm mất mạng dưới ba cây ngân châm kia của Phi Hoa Ngọc rồi.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi thật ngoan độc. Không những ngươi muốn giết ta, mà còn muốn giết cả hài nhi trong bụng ta. Ngươi có biết đứa bé này là con của ngươi không?" Liễu Như Yên trách mắng, nhìn chằm chằm vào con ngươi âm ngoan của Phi Hoa Ngọc.
Tên Phi Hoa Ngọc này quyết tâm muốn chết nàng để diệt khẩu!
Chỉ sợ chuyện cũng không dễ dàng như vậy! Liễu Như Yên nàng không chỉ là mỹ nữ đệ nhất giang hồ, mà còn là nữ La Sát đệ nhất giang hồ. Nàng không sợ Phi Hoa Ngọc!
"Tại hạ chưa bao giờ làm chuyện gì mà không thừa nhận. Đứa bé trong bụng cô nương là của người khác, sao có thể đổ thừa lên đầu tại hạ được. Mà cô cũng thật không biết xấu hổ chút nào, Liễu cô nương!" Phi Hoa Ngọc cười một cách đầy quỷ dị, ba cây ngân châm trên tay luôn trong tư thế chuẩn bị chỉ chờ phát động.
Không thể giữ mụ la sát này lại được nữa rồi. Nếu nàng ta còn sống, chắc chắn sẽ làm hư chuyện lớn của hắn!
"Phi Hoa Ngọc, ngươi không cần phải nguỵ biện. Đêm đó rõ ràng ngươi là người ngủ trong phòng ta!" Liễu Như Yên tức giận thét chói tai, "Ngươi gian dâm ta, vì sao không dám thừa nhận!"
Sự trong sạch của nàng bị hủy trong tay Phi Hoa Ngọc, nàng còn mang thai đứa con của hắn thì sao nàng có thể gả cho người khác được nữa?
"Tại hạ không gian dâm với những cô nương đàng hoàng, xin Liễu cô nương tự trọng!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, tiếp tục phóng ngân châm trong tay ra, lợi dụng lúc Liễu Như Yên né tránh, tung người nhảy lên, muốn một chưởng đánh chết nàng.
"Khoan đã, Phi Hoa Ngọc!" Cuối cùng, Liễu Như Yên phải khó khăn lắm mới sử dụng kiếm chặn lại đòn tấn công trí mạng của Phi Hoa Ngọc, hai tay cầm kiếm đều run lẩy bẩy, "Ta biết ngươi đi làm chuyện không tốt. Nếu ngươi không giết ta, ta sẽ nguyện giúp ngươi làm xong chuyện này!"
Phi Hoa Ngọc thật sự muốn giết nàng, nếu nàng không tự bảo vệ mình, thì sao có thể thoát khỏi ma trảo của hắn.
"Nếu Liễu Như Yên cô nương đã nhiệt tình muốn trợ giúp tại hạ như vậy, tại hạ cũng không tiện từ chối. Tại hạ đồng ý yêu cầu của cô, nhưng nếu cô làm hỏng chuyện của tại hạ, tại hạ vẫn sẽ giết cô !" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn Liễu Như Yên hồi lâu, không kềm chế được phóng đãng cười tiếng. Tiếng cười này phong lưu mị hoặc khác thường, làm Liễu Như Yên nghe phải cũng mất hồn, để đến nỗi rơi vào cạm bẫy được Phi Hoa Ngọc giăng sẵn mà không hề hay biết.
Có người tình nguyện thay hắn đi làm chuyện nguy hiểm, sao hắn lại không muốn chứ?
"Nhưng sau khi hoàn thành chuyện đó, ngươi cũng phải đáp ứng ta một cái điều kiện!" Liễu Như Yên cũng không phải là kiểu người không biết gì, chỉ đâu đánh đó, nàng lạnh lùng mở miệng, "Sau khi chuyện thành công, ngươi phải lấy ta!"
Đây là cơ hội duy nhất nàng có thể yêu cầu Phi Hoa Ngọc cưới nàng, nàng nhất định sẽ không thể bỏ qua!
"Được, tại hạ đồng ý với cô nương!" Phi Hoa Ngọc vẫn cười tà như cũ, vạt áo hoa lệ chảy xuống đến thắt lưng, hành vi cực kì phóng đãng.
Hắn là người vô tình như thế nào, sao có thể lấy vợ chứ? Xú bà nương Liễu Như Yên này tự xưng là nữ La Sát đệ nhất giang hồ mà lại dễ dàng đi tin hắn, hừ, hắn là người không đáng tin tưởng nhất, không phải sao?
"Nói đi, ngươi muốn ta làm chuyện gì thay ngươi?" Sau khi hai bên đạt thành hiệp ước, Liễu Như Yên rất sảng khoái mở miệng.
"Cô nương cứ đi cùng với tại hạ, tại hạ tự nhiên sẽ cho cô biết cô phải đi làm chuyện gì thay tại hạ!" Phi Hoa Ngọc chỉnh trang lại quần áo hoa lệ, kéo vạt áo lại lên vai sau đó tung người nhảy lên tường, chạy như bay.
Liễu Như Yên cũng nhảy lên, đi theo Phi Hoa Ngọc, tiến về phía trạm dịch cách đó không xa.
Và cứ thế một ngày trôi qua trong bình yên.
Nhưng ngay ngày hôm sau, tin quốc chủ Ô Quốc chết một cách bất thường trong khách điếm đã nhanh chóng truyền đến tai Vũ Văn Hiên, khiến hắn vô cùng là tức giận.
Quốc chủ Ô Quốc chết chẳng phải sẽ thành ‘chết không đối chứng’ ư? Rốt cuộc kẻ nào đã làm chuyện này? Chẳng lẽ Cửu vương đệ âm thầm sai người giết quốc chủ Ô Quốc để diệt khẩu sao?
Trong lòng Vũ Văn Hiên có một đống nghi ngờ, mà mọi sự nghi ngờ đều xoay xung quanh Vũ Văn Tinh.
Hiện tại quốc chủ Ô Quốc đã chết, đó chính là ‘chết không đối chứng’. Cho dù những thư tín kia còn thì vẫn không thể phán Cửu vương đệ tội mưu nghịch được, huống chi Hình bộ mới vừa truyền tin tức đến, nói rằng mấy phong thư tối qua cũng không cánh mà bay rồi.
Nhân chứng và vật chứng đều không còn, hắn lấy cái gì để định tội Cửu vương đệ đây?
Vũ Văn Hiên nhíu chặt chân mày, từ lúc lâm triều cho đến thời khắc này vẫn không hề giãn ra. Hắn đang âm thầm suy xét xem rốt cục kẻ nào có liên quan đến chuyện kia.
Càng nghĩ Vũ Văn Hiên càng cho rằng đây là hành động Vũ Văn Tinh đã ngấm ngầm sai người đi làm, vì khi không còn nhân chứng và ật chứng gây bất lợi cho Vũ Văn Tinh nữa thì hắn không thể không thả Cửu vương đệ ra!
Cửu vương đệ à Cửu vương đệ, âm mưu của đệ không thể qua khỏi mắt trẫm. Xem ra đệ thật sự có dã tâm muốn thay thế trẫm rồi!
Vũ Văn Hiên tức giận vỗ long án một cái. Một đống tấu chương trước mặt mà hắn không đọc vào được một chữ nào cả.
"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy? Kẻ nào dám làm ngài tức giận đến như vậy?" Đúng lúc này hoàng hậu đi vào. Nàng thấy mặt mày Vũ Văn Hiên tối sầm lại, tất nhiên trong lòng biết là chuyện gì, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, đi tới quan tâm hỏi.
Chắc Hoàng thượng đang phiền não vì chuyện của Cửu vương đệ đi.
"Hoàng hậu, sao nàng lại tới đây?" Khi nhìn thấy hoàng hậu Vũ Văn Hiên có vẻ hết sức kinh ngạc.
Những ngày gần đây Hoàng hậu chưa từng chủ động đến tìm hắn, sao hôm nay nàng lại có mặt ở đây?
"Hoàng thượng, ngài không hoan nghênh thần thiếp tới đây sao?" Hoàng hậu có chút ủy khuất liếc nhìn gương mặt anh tuấn của Vũ Văn Hiên. Nàng ai oán nói, "Hay là do thần thiếp đã trở thành ‘hoa tàn ít bướm’, cho nên mới khiến hoàng thượng liếc nhìn thần thiếp một cái cũng cảm thấy phiền?"
Tất nhiên nàng không thể sánh bằng Bạch Tiểu Thố đương lúc tuổi trẻ xinh đẹp được, nhưng dầu gì nàng vẫn là hoàng hậu của Vũ Văn Hiên hắn! Truyện chỉ được đăng trên diễn đàn lê quý đôn!
"Sao có thể như vậy được, hoàng hậu." Vũ Văn Hiên đứng lên, đi tới đỡ hoàng hậu đang quỳ trên đất dậy, nhu tình trong đôi ưng mâu từ những ngày xưa cũ giờ đã xuất hiện trở lại.
Hoàng hậu là một thê tử tri kỷ của hắn. Những năm gần đây, bọn họ tương thân tương ái, hoạn nạn có nhau, phu thê hòa hợp.
"Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói ngài đã bắt giam Cửu vương đệ. Ngài định xử trí đệ ấy như thế nào?" Sau khi hai phu thê hàn huyên vài câu, hoàng hậu bắt đầu không dấu vết đề cập đến vấn đề chính, "Thần thiếp đi theo hoàng thượng nhiều năm như vậy, cũng biết rõ tâm tính của Cửu vương đệ, đệ ấy sẽ không làm những chuyện có lỗi với ngài."
"Hoàng hậu, hôm nay nàng chạy đến chỗ trẫm là cố ý tới cầu tình giúp Cửu vương đệ sao?" Vũ Văn Hiên nghe vậy, gương mặt tuấn tú lập tức lạnh xuống, ngay cả nhu tình lúc trước cũng biến mất, cái còn lại chỉ là sự lạnh lùng.
Thậm chí cả hoàng hậu cũng tới cầu cạnh cho Cửu vương đệ. Hoàng đế là hắn thật bất lực!
"Hoàng thượng, đó là thần thiếp suy nghĩ cho ngài!" Hoàng hậu có thể suy đoán được tâm tư của Vũ Văn Hiên, cho nên nàng nói chuyện một cách rất cẩn thận, "Dù sao Cửu vương đệ và hoàng thượng ngài đều cùng một mẹ sinh ra, nếu như ngài trị tội Cửu vương đệ, vậy ngài tính sẽ ăn nói như thế nào với Thái hậu? Thái hậu rất yêu thương Cửu vương đệ, chỉ thiếu nước dung nhập đệ ấy vào trong long nữa thôi, nếu hoàng thượng cố tình xử tội Cửu vương đệ, thì Thái hậu nhất định sẽ gây nháo loạn với ngài!"
Huống chi, nếu Cửu vương đệ không còn nữa, chắc chắn hoàng thượng sẽ lập Bạch Tiểu Thố làm phi, ba ngàn sủng ái của ngài sẽ chỉ tập trung vào một người, đến lúc đó ngôi vị hoàng hậu của nàng cũng bị phế.
Vì vậy, nàng muốn dốc hết sức ngăn cản hoàng thượng nạp Bạch Tiểu Thố làm phi, mà biện pháp tốt nhất chính là để Cửu vương đệ thành thân với Bạch Tiểu Thố. Chỉ cần Bạch Tiểu Thố trở thành vương phi Cửu vương đệ, thì cho dù hoàng thượng có không cam tâm đến mức nào đi chăng nữa cũng sẽ không làm ra chuyện bại hoại luân thường đạo lý.
"Hoàng hậu nói rất có lý, là trẫm sơ sót." Vũ Văn Hiên nghe vậy, lập tức rơi vào trầm mặc.
Hắn bị lòng nghi kỵ làm cho đầu óc choáng váng đến nỗi quên cả chuyện mẫu hậu vẫn còn sống.
Nếu để cho mẫu hậu biết hắn muốn phán Cửu vương đệ tội chết, mẫu hậu nhất định không thuận theo, còn có thể tranh cãi, gây nháo loạn với hắn, như vậy sẽ không tốt.
"Hoàng thượng, thần thiếp còn nghe nói hôm qua quốc chủ Ô Quốc chết một cách không rõ ràng ở trạm dịch. Thêm vào đó, những thư tín qua lại giữa Cửu vương đệ và nước láng giềng cũng không cánh mà bay, đây không phải là ý trời muốn hoàng thượng bỏ qua cho Cửu vương đệ một lần sao?" Hoàng hậu thấy Vũ Văn Hiên có chút lưỡng lự, nên càng không ngừng cố gắng khuyên nhủ.
Chuyện trong triều nàng không muốn quản quá nhiều, nàng chỉ hy vọng hoàng thượng có thể thả Cửu vương đệ ra, sớm chọn ngày để Cửu vương đệ và Bạch Tiểu Thố thành thân, như vậy nàng mới có thể bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng.
Nàng không thể nào tạo cho Bạch Tiểu Thố cơ hội để nàng ta có thể trèo lên đầu nàng mà giương oai!
"Hoàng hậu, lời nàng vừa nói cũng rất có đạo lý, trẫm sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện của Cửu vương đệ. Nàng trở về trước đi." Vũ Văn Hiên vẫn còn đang do dự, nên không đồng ý với yêu cầu của hoàng hậu ngay. Hắn cần nhiều thời gian suy tính hơn.
Trong lòng Vũ Văn Hiên vẫn luôn một mực cho rằng những chuyện này đều do Vũ Văn Tinh phái người đi làm. Cửu vương đệ có lòng dạ như vậy hắn có nên thả không? Hắn dám thả sao?
Nếu lần này hắn bỏ qua cho Cửu vương đệ, không thể nghi ngờ sẽ là ‘thả hổ về rừng’, hậu hoạn khôn lường, cho nên hắn muốn suy nghĩ kỹ một chút.
"Vậy thần thiếp không quấy rầy hoàng thượng nữa, thần thiếp xin cáo lui!" Tất nhiên Hoàng hậu hiểu ý của Vũ Văn Hiên, thấy chuyển biến tốt liền dừng lại, đứng dậy cáo từ.
Xem ra hoàng thượng vẫn chưa quyết định có thả Cửu vương đệ hay không. Vậy nàng nhất định phải đi một chuyến đến điện Thái hậu, tác động thái hậu nương nương để bức hoàng thượng thả Cửu vương đệ ra.
"Khởi bẩm thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đang chờ ở ngoài điện, nói muốn gặp thái hậu nương nương!" Cung nữ Lạc Hà thân cận bên cạnh thái hậu vội vã chạy vào bẩm báo.
"Sao hôm nay hoàng hậu lại tới đây thỉnh an ai gia?" Thái hậu bảo Lạc Hà truyền gọi hoàng hậu vào, không mặn không nhạt hỏi hoàng hậu một câu.
"Mẫu hậu quá lời, không phải ngày ngày nhi thần đều tới đây thỉnh an người sao ạ?" Hoàng hậu miễn cưỡng cười một tiếng, sau đó ngồi phía dưới Thái hậu, làm bộ như lơ đãng mở miệng nói, "Nói đến chuyện thỉnh an, không biết từ sau khi trở lại Cửu vương đệ có hay tới thỉnh an mẫu hậu không ạ?"
"Cũng không biết vì sao Tinh nhi trở lại đã mấy ngày rồi mà vẫn không vào cung thỉnh an ai gia." Thái hậu có chút bồi hồi, trên gương mặt già nua từ từ xuất hiện sầu bi nhàn nhạt.
Hay là Tinh nhi đang trách bà? Sự việc qua đi đã nhiều năm mà hắn vẫn không thể tha thứ cho người làm mẹ này chăng?
"Dạo gần đây nhi thần có nghe được một vài tin tức không tốt liên quan đến Cửu vương đệ, không biết mẫu hậu có nghe nói không?" Hoàng hậu cười nhạt, cố tình nói quanh nói co để cho thái hậu biết Vũ Văn Tinh đang gặp chuyện không may, "Con nghe nói Cửu vương cấu kết với người của nước láng giềng, là chính miệng quốc chủ Ô Quốc nói với hoàng thượng. Trước mắt, hoàng thượng mới chỉ nhốt Cửu vương đệ vào thiên lao, vẫn chưa nghĩ đến việc sẽ xử trí Cửu vương đệ như thế nào, thưa mẫu hậu."
"Tinh nhi không bao giờdđlqđ làm những chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nhất định là có đại thần nào đó không phục Tinh nhi, muốn đâm lén sau lưng hắn!" Thái hậu nghe hoàng hậu nói xong, liền trở nên phẫn nộ. Bà hung hăng quăng ly trà xuống đất, nhất thời làm hoàng hậu không hề phòng bị bị giật mình.
Nếu Tinh nhi có tâm tư kia, thì hắn đã sớm làm phản, đâu cần phải chờ tới ngày hôm nay!
"Thái hậu nói rất đúng, nhưng hoàng thượng lại không nghĩ như vậy. Hoàng thượng sợ Cửu vương đệ thật sự có lòng mưu nghịch, lo lắng Cửu vương đệ sẽ đoạt đi hoàng vị của ngài. . . . . ." Sau khi Hoàng hậu hoàn hồn, lập tức nói ra ý định của Vũ Văn Hiên cho Thái hậu biết.
"Hồ đồ, hết sức hồ đồ! Tinh nhi là huynh đệ ruột của hắn, chẳng lẽ ngay cả huynh đệ ruột của mình hắn cũng muốn giết?" Thái hậu càng nghe càng cảm thấy tức giận. Bà lập tức sai Lạc Hà đến chỗ Vũ Văn Hiên, gọi nhi tử Hoàng đế đến hỏi chuyện.
Hoàng hậu thấy mục đích đã đạt được, hơn nữa đợi Hoàng thượng tới đây mà nàng vẫn còn ở lại điện Thái hậu, chắc chắn ngài sẽ dễ dàng đoán được nàng tới đây để mật báo cho thái hậu biết.
Vì vậy hoàng hậu nói dối rằng mình còn có một vài chuyện hậu cung cần xử lý, nên xin phép cáo lui trước, sau đó quay trở về tẩm cung của mình bằng con đường vắng hẻo lánh, ít người qua lại.
Lần này, hoàng thượng không thả Cửu vương đệ ra cũng không được rồi.
"Mẫu hậu, người vội vã cho gọi nhi thần tới không biết có chuyện gì không ạ?" Thái hậu cho gọi, Vũ Văn Hiên không thể từ chối, lúc này đã theo Lạc Hà tới điện Thái hậu.
"Hiên nhi, mẫu hậu cũng không muốn vòng vo với con. Con hãy thả Cửu vương đệ của con ra đi." Thái hậu thấy Vũ Văn Hiên đến, liền nói thẳng ra dụng ý của mình.
Bà nợ Tinh nhi quá nhiều, bà không thể để cho hắn chịu thêm khổ sở nào nữa.
"Mẫu hậu, người nghe được tin tức của Cửu vương đệ từ đâu?" Dĩ nhiên, ngôi vị hoàng đế này Vũ Văn Hiên làm cũng không phải là làm chơi, Thái hậu vừa dứt lời hắn lập tức biết có người đã bí mật nói với cho mẫu hậu biết.
Trước đây, hắn nghiêm lệnh mọi người trong cung không được phép thông cáo chuyện của Cửu vương đệ cho mẫu hậu biết. Hiện tại mẫu hậu đã biết, hắn nhất định phải tìm ra kẻ tới mật báo kia là ai, sau đó sẽ nghiêm trị không tha!
Một khi mẫu hậu biết chuyện, sẽ giống y như lúc này, yêu cầu hắn phải thả Cửu vương đệ ra.
Nhưng hắn không cam lòng thả Cửu vương đệ! Ngộ nhỡ về sau Cửu vương đệ muốn làm phản thật thì sao, giờ phút này không phải là ‘thả hổ về rừng’ à?
Không được, hắn không thể nghe theo mẫu hậu!
"Mẫu hậu, đây là quốc gia đại sự, người đừng can thiệp vào." Thái độ của Vũ Văn Hiên rất cứng rắn, khiến Thái hậu nổi trận lôidđlqđ đình, giáng hẳn một cái tát nặng nề vào mặt con trai mình.
"Vũ Văn Hiên, ngươi quỳ xuống cho ai gia!" Thái hậu tức giận đến phát run, "Sao ai gia lại sinh ra đứa con bất hiếu như thế này!"
Sau khi Vũ Văn Hiên bị đánh, sắc mặt hết sức khó coi, nhưng sát khí trong đôi mắt chim ưng lại được che giấu rất khá, không bị mẫu hậu của mình phát hiện ra. Vũ Văn Hiên vén long bào lên, ‘phịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Thái hậu, lạnh lùng nói, "Mẫu hậu, từ nhỏ người luôn thiên vị Cửu vương đệ, đệ ấy muốn thứ gì người đều cho đệ ấy. Cho dù đệ ấy thường xuyên làm người tức giận, người cũng không trách mắng đệ ấy một câu. Nhi thần cũng không hiểu, con và Cửu vương đệ đều là con của người, mà sao người có thể thiên vị như thế!"
Vũ Văn Hiên vẫn không hiểu vì sao Thái hậu chỉ thương yêu Vũ Văn Tinh mà không yêu thương hắn. Từ nhỏ hắn chính là thái tử cao cao tại thượng được những hoàng tử khác ngưỡng mộ, muốn cái gì có cái đó, nhưng thứ hắn muốn có nhất nhất lại không thể có được đó chính là tình yêu thương của mẫu hậu. Từ lúc có Cửu vương đệ, mẫu hậu liền dành hết tình thương cho đệ đệ. Hắn không hề yêu thích Cửu vương đệ, thế nhưng hắn lại ghen tỵ với đệ đệ bởi lẽ đệ đệ của hắn có được toàn bộ tình yêu thương của mẫu hậu.
"Hiên nhi, chuyện của mẫu hậu còn chưa tới phiên con giảng đạo đâu!" Thái hậu thần sắc nghiêm nghị, "Con mau sai người thả Tinh nhi ra ngay. Nếu con không nghe lời, mẫu hậu sẽ lập tức đi đến Hoàng Lăng của phụ hoàng con, đập đầu tự vẫn trước linh cữu của ngài!"
"Mẫu hậu, người đang ép nhi thần!" Vũ Văn Hiên hét lên, trong lòng càng trở nên u ám, "Nếu Cửu vương đệ thật sự có ý đồ mưu phản, người cũng thiên vị đệ ấy như vậy sao?"
Mẫu hậu ơi mẫu hậu, rốt cục trẫm có phải là con ruột của người hay không!
"Ai gia có thể bảo đảm thay Tinh nhi, hắn tuyệt không có tâm tạo phản. Con có thể thả Tinh nhi rồi chứ?!" Thái hậu nghe vậy liền cười lạnh, sau đó đưa ra lời đảm bảo đanh thép nhất thay cho Vũ Văn Tinh.
Lòng dạ của Hiên nhi quá mức hẹp hòi. Tinh nhi tuyệt không giống hắn, tính toán với cả huynh đệ ruột của mình!
Người ta đều nói gia đình đế vương là vô tình nhất. Bà không muốn nhìn thấy hai đứa con trai của mình tàn sát lẫn nhau.
"Nếu mẫu hậu đã nói như vậy, nhi thần không còn gì để nói nữa!" Thái hậu lại thiên vị Vũ Văn Tinh khiến Vũ Văn Hiên hoàn toàn nản lòng thoái chí. Hắn cúi người, cung kính dập đầu trước Thái hậu một cái, sau đó liền đứng lên, xoay người rời đi, khuôn mặt hằm hằm, làm cho những cung nữ và thái giám đi ngang qua không khỏi phải lẩn tránh.
. . . . . . .
"Cửu vương gia, ngài có thể đi ra ngoài." Cửa lao nặng nề được ngục tốt mở ra, Thị lang bộ hình Quan Quyết tự mình đi vào đại lao, cung kính mời Vũ Văn Tinh ra ngoài.
"Bổn vương còn chưa trải qua tam đường lục thẩm, Quan đại nhân nói vậy là có ý gì?" Vũ Văn Tinh vẫn ngồi im trên đất, nhưng cả người lại phát ra hơi thở bức người.
"Vi thần cũng không rõ, nhưng đây là ý chỉ của hoàng thượng, nếu như Vương Gia có bất kỳ ý kiến gì, ngài nên tự thân chinh đi hỏi ngài ấy." Quan Quyết chắp tay, đáp một cách không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thánh ý khó dò, hắn chỉ là một Thị lang bộ hình nho nhỏ, không dám đi suy đoán tâm tư của hoàng thượng.
"Vương Gia phu quân, nếu đây là ý chỉ của Hiên, vậy chúng ta mau đi ra ngoài thôi. Trong nhà lao này chả có gì thú vị cả, ta sắp buồn chết rồi!" Bạch Tiểu Thố núp ở trong ngực Vũ Văn Tinh nghe thấy thế tất nhiên là vô cùng mừng rỡ. Nàng vội vàng chớp chớp đôi mắt thỏ hồng hồng, bày ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Vũ Văn Tinh.
Ha ha ha, rốt cuộc Vương Gia phu quân vô tội, được thả ra rồi! Nàng cũng không cần ở lại cái địa phương tồi tàn chơi cùng với chuột với gián nữa rồi...!
"Bạch Tiểu Thố, nàng câm miệng cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, sau đó ấn đầu thỏ của nàng trở lại trong ngực mình, chỉ chừa đôi tai thỏ thật dài bên ngoài y phục, nhìn rất đáng yêu.
Con thỏ ngu xuẩn, nàng không tham gia náo nhiệt không chịu được à?
"Đây chắc hẳn chính là ‘thiên hạ đệ nhất thỏ’ do hoàng thượng ngự phong, thật khiến người ta yêu thích!" Ngày hôm đó ở bữ tiêc, Quan Quyết có nhìn thấy Bạch Tiểu Thố từ xa, vì vậy cũng không cảm thấy xa lạ.
"Chào ngài!" Bạch Tiểu Thố được người khác khen ngợi nên rất đắc chí, dám thò đầu từ trung y của Vũ Văn Tinh ra, nhiệt tình chào hỏi Quan Quyết, "Vương Gia phu quân nhà chúng ta tính tình rất kém, ngài đừng để ý nha...!"
Vũ Văn Tinh nghe vậy, cực kỳ có xúc động muốn bóp chết Bạch Tiểu Thố ngay lập tức, còn hơn là để nàng làm mất hết mặt mũi Vương Gia của hắn!
"Bạch Tiểu Thố, nàng dám nói thêm một câu nữa, Bổn vương sẽ lột da thỏ của nàng ngay tại đây!" Sắc mặt Vũ Văn Tinh đen như mực, ấn đầu thỏ của Bạch Tiểu Thố vào bên trong áo của mình lần nữa. Lần này ngay cả tai thỏ cũng không cho lòi ra.
"Ách. . . . . . Vương Gia, mời ngài mau trở lại vương phủ." Quan Quyết có chút xấu hổ, vội chắp tay cáo lui ra ngoài trước.
Tóm lại, hắn đã truyền đạt lại ý chỉ của hoàng thượng rồi, Vương Gia có muốn ra khỏi thiên lao hay không, thì đó chính là quyết định của ngài ấy.
"Vương Gia thối, chàng muốn làm ta ngộp chết à?" Bạch Tiểu Thố cố gắng ngoi đầu thỏ của mình từ trong ngực Vũ văn Tinh ra ngoài, không phục chu miệng kháng nghị.
Tên Vương Gia biến thái này, quả nhiên là không phải biến thái một cách bình thường!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.