Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?
Chương 156: Chạy trốn (2)
Bình Minh
09/09/2023
Thoát khỏi Kinh thành. Muốn ra ngoại biên nhanh nhất sẽ phải đi qua một khu rừng. Sau đó đi qua cây cầu, băng qua đường hầm. Con đường này được tạo riêng phòng có giặc đến, không có người nào biết ngoài Hoàng gia. Nhìn theo bản đồ, Hoàng Thái Hậu cho nàng. Khi họ đi qua hết khu rừng.
Một toán người mặc màu đen, chạy theo sát bọn họ. Thân thủ nhanh nhẹn, sát khí rùng rợn.
" Băng phi nương nương"- Tất cả bọn chúng quỳ xuống, cung kính:" Người mau hồi cung đi ạ!"
Ngồi trên xe ngựa, cứng đờ. Gật đầu Nguyệt nhi xông tới cản chân bọn chúng giúp Băng chạy thoát. Chưa kịp đi tiếp lại một tốp nữa xông tới. Thiên Băng bị phế võ công không thể chống cự. Một tên trong đó định đâm nàng, Sát La hét vang
" Nương nương, CẨN THẬN!"
Băng dơ tay trước mặt, đón nhận bị chém. Nhắm mắt sợ hãi, nhưng thấy mình vẫn an ổn. Mở mắt thấy hắn đã bị ngã xuống. Hóa ra đã bị Đoan Minh Vương phi kiếm vào người chết ngay tại chỗ.
Hoàng đế giọng lạnh lẽo
" Còn định làm loạn đến bao giờ nữa, còn không mau hồi cung cho trẫm"
Nguyệt nhi cũng đã bị bọn chúng thâu tóm. Đã hết đường chạy. Nàng mới xót xa tất cả kế hoạch đã bị hắn nắm hết. Căn bản chạy được đến đây, là hắn muốn trêu đùa mình. Nhếch mép cười
" Ngươi biết hết rồi"
Hắn đi gần tới nàng, chậm rãi nói:
" Không có gì có thể qua khỏi mắt trẫm. Nàng cũng đừng mơ tưởng nữa."
Một bước tiến, Băng lại lùi dần. Cuối cùng, nàng đang đứng ở cây cầu gỗ
" Mau hồi cung với trẫm. Chuyện tối nay, trẫm sẽ coi như không nhìn thấy"- Hắn giao hảo.
"KHÔNGGG"- Băng hét to cho đến khi giọng khàn
" Ta khôngg muốn quay lại cái Hoàng cung đó nữa. Ta không muốn hài tử sẽ trở thành tên máu lạnh như ngươi". Rồi rơi vào trầm mặc, giọng nàng bé dần, những giọt nước mắt lăn xuống má
" Ta... Thiên....Băng...mệt rồi, rất mệt"- Ánh mắt nàng nhìn xuống dưới cây cầu. Bên dưới dày đặc sương mù. Nếu đã không thoát khỏi, vậy thì nàng sẽ bồi tán cùng hài nhi. Đứa con sẽ ở bên cạnh nàng.
Hoàng đế như thấu được suy nghĩ của Băng, sợ hãi, tay giơ ra đằng trước:" Đừng làm chuyện ngu xuẩn. Băng nhi"
Thiên Băng nhắm mắt tiến đến gần thành cầu. Bóng dáng nhỏ bé thê lương
" Đoan Minh Vương, ta cho người một cơ hội cuối cũng là cho chính bản thân ta. Giữa ta và Lãnh Tuyết người sẽ chọn ai ???"
Hoàng đế vẫn không thể trả lời, hắn luôn muốn trốn tránh câu hỏi đó:" Ta...." Khi thấy bước chân nàng càng gần, gấp rút, tim hắn như đứng lại
" Được, nếu nàng không muốn quay trở lại Hoàng cung. Trẫm cũng sẽ không ép, nàng muốn đi đâu, trẫm cũng không cấm"
Một toán người mặc màu đen, chạy theo sát bọn họ. Thân thủ nhanh nhẹn, sát khí rùng rợn.
" Băng phi nương nương"- Tất cả bọn chúng quỳ xuống, cung kính:" Người mau hồi cung đi ạ!"
Ngồi trên xe ngựa, cứng đờ. Gật đầu Nguyệt nhi xông tới cản chân bọn chúng giúp Băng chạy thoát. Chưa kịp đi tiếp lại một tốp nữa xông tới. Thiên Băng bị phế võ công không thể chống cự. Một tên trong đó định đâm nàng, Sát La hét vang
" Nương nương, CẨN THẬN!"
Băng dơ tay trước mặt, đón nhận bị chém. Nhắm mắt sợ hãi, nhưng thấy mình vẫn an ổn. Mở mắt thấy hắn đã bị ngã xuống. Hóa ra đã bị Đoan Minh Vương phi kiếm vào người chết ngay tại chỗ.
Hoàng đế giọng lạnh lẽo
" Còn định làm loạn đến bao giờ nữa, còn không mau hồi cung cho trẫm"
Nguyệt nhi cũng đã bị bọn chúng thâu tóm. Đã hết đường chạy. Nàng mới xót xa tất cả kế hoạch đã bị hắn nắm hết. Căn bản chạy được đến đây, là hắn muốn trêu đùa mình. Nhếch mép cười
" Ngươi biết hết rồi"
Hắn đi gần tới nàng, chậm rãi nói:
" Không có gì có thể qua khỏi mắt trẫm. Nàng cũng đừng mơ tưởng nữa."
Một bước tiến, Băng lại lùi dần. Cuối cùng, nàng đang đứng ở cây cầu gỗ
" Mau hồi cung với trẫm. Chuyện tối nay, trẫm sẽ coi như không nhìn thấy"- Hắn giao hảo.
"KHÔNGGG"- Băng hét to cho đến khi giọng khàn
" Ta khôngg muốn quay lại cái Hoàng cung đó nữa. Ta không muốn hài tử sẽ trở thành tên máu lạnh như ngươi". Rồi rơi vào trầm mặc, giọng nàng bé dần, những giọt nước mắt lăn xuống má
" Ta... Thiên....Băng...mệt rồi, rất mệt"- Ánh mắt nàng nhìn xuống dưới cây cầu. Bên dưới dày đặc sương mù. Nếu đã không thoát khỏi, vậy thì nàng sẽ bồi tán cùng hài nhi. Đứa con sẽ ở bên cạnh nàng.
Hoàng đế như thấu được suy nghĩ của Băng, sợ hãi, tay giơ ra đằng trước:" Đừng làm chuyện ngu xuẩn. Băng nhi"
Thiên Băng nhắm mắt tiến đến gần thành cầu. Bóng dáng nhỏ bé thê lương
" Đoan Minh Vương, ta cho người một cơ hội cuối cũng là cho chính bản thân ta. Giữa ta và Lãnh Tuyết người sẽ chọn ai ???"
Hoàng đế vẫn không thể trả lời, hắn luôn muốn trốn tránh câu hỏi đó:" Ta...." Khi thấy bước chân nàng càng gần, gấp rút, tim hắn như đứng lại
" Được, nếu nàng không muốn quay trở lại Hoàng cung. Trẫm cũng sẽ không ép, nàng muốn đi đâu, trẫm cũng không cấm"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.