Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?
Chương 40: Cờ vây
Bình Minh
09/09/2023
Ta muốn nàng chơi cờ vây với ta
( Hắn có nhầm ko vậy mình chơi cờ vây rất giỏi. Nàng cười gian xảo) Đến lúc đó thua thì đừng bảo ta ko nói trc nhé
Tiểu Thuận Tử mang bàn cờ vào cho 2 người. Hắn có chút hơi bất ngờ, nàng thế mà lại vào đc đây. Hắn rõ ràng canh gác bên ngoài nghiêm ngặt.
Nàng chọn quân cờ trắng, còn hắn lấy quân đen.
( Vậy mà tự đắc là mình chơi giỏi. Con mèo này chơi cũng ko tệ, nhưng vẫn thua xa ta) Nàng chơi cờ vậy giỏi thật, ta quả là mở tầm mắt
Haha ngươi thua rồi. Ta đã bảo ko ai đấu lại đc ta. Ta cho ngươi 1 cơ hội nữa để đánh bại ta đó
( Nàng không biết mình đã bị mắc bẫy hắn đó chỉ là khởi động) Trên trận cờ này, quân đen chiếm ưu thế dồn quân đen vào đường cùng: Ta chơi kém lắm
Nàng đỏ mặt, chắc hắn ăn may thôi: Ván này coi như ngươi thắng chơi lại, chơi lại.
Hắn buồn cười vẻ mặt bực tức của nàng. Một ván hai ván nàng vẫn thua hắn. Nàng xua hết quân cờ, bàn cờ xuống dưới đất: Chả thú vị gì không chơi nữa, không chơi nữa
Sao nào nàng thua rồi thấy xấu hổ lại lật mặt sao
Tiểu Thuận Tử nghe thấy tiếng rơi chạy vào: Có chuyện gì vậy ạ?
Hắn đứng hình khi thấy Hoàng thượng đang sát vào Thiên Băng, toát mồ hôi: Nô tài xin lỗi đã làm phiền.
Tiểu Thuận Tử khép cửa lại
( Tên Tiểu Thuận Tử đáng ghét, chờ trẫm xử lí ngươi)
Tiểu Thuận Tử( Aiza sao mình lại chạy vào, xong rồi, hỏng rồi. Mà Tiểu Thư Thiên Băng thật to gan dám hất bàn cờ mà Hoàng thượng thích. Đấy là nước khác tiến cống, chỉ có một. Đúng là chỉ có người mới dám làm như vậy)
Nàng chợt nhận ra tư thế hai người rất sát nhau, đỏ mặt đẩy hắn ra: Ngươi giỏi lắm biết ta ko bằng ngươi lại rủ ta chơi. Nàng phụng phịu tức giận
Haha ko đùa nữa. Ta có cái này muốn cho nàng.
Ngươi đừng nịnh bợ ta, ta không bỏ qua cho ngươi đâu
Hắn đi vào lấy ra một con cho trắng như tuyết.
Nàng sáng mắt thấy nó
Đẹp không ?
Coi như ngươi biết điều ta hết giận rồi.( Ở thời hiện đại đây được gọi là chó cảnh, cưng hết nấc đẹp quá)
Đây là vật phẩm nước khác tiến cống. Hoàng thượng ban thưởng cho ta đó. Nếu nàng thích có thể mang về nuôi.
Vậy ta đặt tên nó là Tuyết Cảnh nhé
Tuyết Cảnh cái tên này cũng được và hay.
Nàng ôm lấy nó, vuốt ve: Tạm thời cứ để cho ngươi nuôi khi nào ta về phủ sẽ đón nó sau. Mang về phòng ta ở bất tiện lắm
Sao nàng ôm con chó suốt thế. Nàng chưa bao giờ tốt thế với ta?
Đừng bảo ngươi đang ghen với một con chó nhé. Hahaaa
Hắn giật lấy con chó
Cục bông trắng của ta, sao ngươi lại cướp
Đến giờ nó đi ngủ rồi.
Nàng cảm thấy mất mát, vậy giờ ta cũng đi về ngủ đây
Sao nàng muốn về nhanh vậy, nàng phải mài mực cho ta
Hả nàng mở to mồm, đi theo hắn mài mực
Hắn viết thư pháp, binh trận. Nàng ngáp ngủ, mài mực bắn tùm lum, Có lúc ko để ý vô thức làm bắn mực lên mặt. Cuối cùng không chịu được ngủ gục
Hắn viết xong quay ra nhìn ko nhịn được cười nổi. Đúng là nàng như con tắc kè mỗi lần hắn quay ra lại là 1 dáng vẻ khác nhau. Hắn lấy bút lông vẽ thêm mấy đường lên mặt nàng.
( Hắn có nhầm ko vậy mình chơi cờ vây rất giỏi. Nàng cười gian xảo) Đến lúc đó thua thì đừng bảo ta ko nói trc nhé
Tiểu Thuận Tử mang bàn cờ vào cho 2 người. Hắn có chút hơi bất ngờ, nàng thế mà lại vào đc đây. Hắn rõ ràng canh gác bên ngoài nghiêm ngặt.
Nàng chọn quân cờ trắng, còn hắn lấy quân đen.
( Vậy mà tự đắc là mình chơi giỏi. Con mèo này chơi cũng ko tệ, nhưng vẫn thua xa ta) Nàng chơi cờ vậy giỏi thật, ta quả là mở tầm mắt
Haha ngươi thua rồi. Ta đã bảo ko ai đấu lại đc ta. Ta cho ngươi 1 cơ hội nữa để đánh bại ta đó
( Nàng không biết mình đã bị mắc bẫy hắn đó chỉ là khởi động) Trên trận cờ này, quân đen chiếm ưu thế dồn quân đen vào đường cùng: Ta chơi kém lắm
Nàng đỏ mặt, chắc hắn ăn may thôi: Ván này coi như ngươi thắng chơi lại, chơi lại.
Hắn buồn cười vẻ mặt bực tức của nàng. Một ván hai ván nàng vẫn thua hắn. Nàng xua hết quân cờ, bàn cờ xuống dưới đất: Chả thú vị gì không chơi nữa, không chơi nữa
Sao nào nàng thua rồi thấy xấu hổ lại lật mặt sao
Tiểu Thuận Tử nghe thấy tiếng rơi chạy vào: Có chuyện gì vậy ạ?
Hắn đứng hình khi thấy Hoàng thượng đang sát vào Thiên Băng, toát mồ hôi: Nô tài xin lỗi đã làm phiền.
Tiểu Thuận Tử khép cửa lại
( Tên Tiểu Thuận Tử đáng ghét, chờ trẫm xử lí ngươi)
Tiểu Thuận Tử( Aiza sao mình lại chạy vào, xong rồi, hỏng rồi. Mà Tiểu Thư Thiên Băng thật to gan dám hất bàn cờ mà Hoàng thượng thích. Đấy là nước khác tiến cống, chỉ có một. Đúng là chỉ có người mới dám làm như vậy)
Nàng chợt nhận ra tư thế hai người rất sát nhau, đỏ mặt đẩy hắn ra: Ngươi giỏi lắm biết ta ko bằng ngươi lại rủ ta chơi. Nàng phụng phịu tức giận
Haha ko đùa nữa. Ta có cái này muốn cho nàng.
Ngươi đừng nịnh bợ ta, ta không bỏ qua cho ngươi đâu
Hắn đi vào lấy ra một con cho trắng như tuyết.
Nàng sáng mắt thấy nó
Đẹp không ?
Coi như ngươi biết điều ta hết giận rồi.( Ở thời hiện đại đây được gọi là chó cảnh, cưng hết nấc đẹp quá)
Đây là vật phẩm nước khác tiến cống. Hoàng thượng ban thưởng cho ta đó. Nếu nàng thích có thể mang về nuôi.
Vậy ta đặt tên nó là Tuyết Cảnh nhé
Tuyết Cảnh cái tên này cũng được và hay.
Nàng ôm lấy nó, vuốt ve: Tạm thời cứ để cho ngươi nuôi khi nào ta về phủ sẽ đón nó sau. Mang về phòng ta ở bất tiện lắm
Sao nàng ôm con chó suốt thế. Nàng chưa bao giờ tốt thế với ta?
Đừng bảo ngươi đang ghen với một con chó nhé. Hahaaa
Hắn giật lấy con chó
Cục bông trắng của ta, sao ngươi lại cướp
Đến giờ nó đi ngủ rồi.
Nàng cảm thấy mất mát, vậy giờ ta cũng đi về ngủ đây
Sao nàng muốn về nhanh vậy, nàng phải mài mực cho ta
Hả nàng mở to mồm, đi theo hắn mài mực
Hắn viết thư pháp, binh trận. Nàng ngáp ngủ, mài mực bắn tùm lum, Có lúc ko để ý vô thức làm bắn mực lên mặt. Cuối cùng không chịu được ngủ gục
Hắn viết xong quay ra nhìn ko nhịn được cười nổi. Đúng là nàng như con tắc kè mỗi lần hắn quay ra lại là 1 dáng vẻ khác nhau. Hắn lấy bút lông vẽ thêm mấy đường lên mặt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.