Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?
Chương 186: Đánh trả (2)
Bình Minh
09/09/2023
Lãnh Tuyết vò nát chiếc khăn tay, đứng hẳn dậy, ra lệnh:
" Đứng lại"
Nàng vẫn giả vờ điếc tiếp tục bế Minh Khôi đi thì đấm thái giám chặn đường. Thiên Băng quay lại tươi cười, nhún người như thỉnh giáo lời nàng ta nói:
" Hoàng Hậu người có gì không hài lòng sao?"
Lãnh Tuyết bước từng bước xuống, nhìn thẳng vào mắt Thiên Băng thị uy
" Ngươi thật to gan, làm loạn trước mặt bổn cung, lại còn ra tay với người của bổn cung. Giờ muốn rời khỏi sao?"
Minh Khôi run rẩy, sợ hãi. Hôm nay dường như đã làm đứa bé hú vía. Nàng kéo chiếc áo che mặt cậu bé vỗ lưng cho hài tử bớt sợ. Nàng cười nhếch mép, tỏ rõ sự khinh bỉ
" Ta cứ rời khỏi thì người định làm gì?" Nàng bước thêm một bước, mắt đối mắt. Rồi huých vào vai Lãnh Tuyết khiến nàng ta suýt ngã. May mắn bọn nô tì ra đỡ. Lúc đi nàng không quên cảnh cáo tiếp
" Người có thể đến báo với Hoàng Thượng. Nhưng ta xin trịnh trọng nói với người Ta trời đất không sợ, Hoàng Thượng cũng không thể ép buộc ta. Nếu còn tiếp tục thử thách giới hạn của ta một lần nữa đừng trách ta độc ác"
Nàng để lại cho nàng ta cái nháy mắt thách thức. Nước mắt Minh Khôi vẫn luôn rơi
" Mẫu thân ơi, con cứ tưởng con nhận lỗi thì họ sẽ bỏ qua. Ai ngờ họ lại độc ác như vậy. Con muốn về với thúc thúc"
Lãnh Tuyết kêu gào, đẩy hết bọn nô tì xung quanh. Đi về phía Dưỡng Tâm Điện. Nhưng Hoàng đế từ lúc Thiên Băng mất, hắn bỏ mặc không quan tâm. Bởi nàng ta càng ngày càng vô lí, gây chuyện vô cớ. Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài mặt rạng rỡ, tiếp đón Lãnh Tuyết
" Hoàng Thượng bận rộn triều chính. Không tiện gặp, mong người thông cảm ạ!"
Lãnh Tuyết lửa đã dâng đến tận đầu, làm sao nghe được lọt tai mấy câu nói đó. Nàng ta xông vào bằng được. Tiếng cãi vã, Hoàng đế giọng khó chịu truyền ra
" Cho Hoàng Hậu vào đi"
Lãnh Tuyết khôi phục sự hiền dịu lúc đầu, vẫn để nguyên hiện trạng y phục xộc xệch, khóc lóc
" Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp. Nàng ta dám thách thức tôn nghiêm của Hoàng gia"
Hoàng đế đập mạnh cây bút xuống bàn, hai mày nhăn lại, quát
" Chuyện này là thế nào"
Tôn mama từ sau xuất hiện. Mặt đỏ rát vì bạt tai của Thiên Băng kể lại hết mọi chuyện, tất nhiên là thêm mắm muối. Kẻ tung người hứng, nô tì, thái giám cũng phải theo phe Lãnh Tuyết. Bởi họ không muốn rắc rối, sẽ bị chủ tử phạt đuổi đi mất, có thể không bảo toàn mạng.
Hoàng đế lửa giận ngút trời, ra lệnh cho Tiểu Thuận Tử:" Tiểu Thuận Tử!!!! Mau truyền Vong Xuyên cô nương tới đây cho trẫm !!!!"
Lãnh Tuyết cười nham hiểm, chẳng phải ngươi mạnh miệng lắm sao. Ngày hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
...........
Minh Khôi đã say giấc ngủ sau khi uống bát canh gừng và thay y phục. Tay đứa bé vẫn nắm chặt lấy nàng. Tiểu Thuận Tử mở miệng định truyền khẩu dụ thì Thiên Băng quay lại đưa ngón tay lên miệng, ý muốn ra ngoài nói chuyện. Nàng đóng cửa nhẹ nhàng, phủi lại y phục rồi bảo Tiểu Thuận Tử
" Đi thôi, Hoàng thượng còn đang chờ chúng ta"
Tiểu Thuận Tử bất ngờ
" Sao cô nương biết nô tài đến truyền thánh chỉ"
Thiên Băng chỉnh lại tóc, ưỡn thẳng người
" Vậy công công đến đây còn có việc gì khác sao?"
Tiểu Thuận Tử thở dài, cô nương này biết trước hết mọi việc, cả kết cục Hoàng Thượng sẽ nổi giận vậy mà vẫn làm. Đúng là không sợ trời, không sợ đất. Không đặt ai vào mắt. Giờ thì hay rồi, Hoàng Hậu cũng không phải dạng vừa. Nhớ lại năm xưa, Băng Phi nương nương cũng là người chính trực, đa tài vậy mà cũng bị Hoàng Hậu hãm hại
" Đứng lại"
Nàng vẫn giả vờ điếc tiếp tục bế Minh Khôi đi thì đấm thái giám chặn đường. Thiên Băng quay lại tươi cười, nhún người như thỉnh giáo lời nàng ta nói:
" Hoàng Hậu người có gì không hài lòng sao?"
Lãnh Tuyết bước từng bước xuống, nhìn thẳng vào mắt Thiên Băng thị uy
" Ngươi thật to gan, làm loạn trước mặt bổn cung, lại còn ra tay với người của bổn cung. Giờ muốn rời khỏi sao?"
Minh Khôi run rẩy, sợ hãi. Hôm nay dường như đã làm đứa bé hú vía. Nàng kéo chiếc áo che mặt cậu bé vỗ lưng cho hài tử bớt sợ. Nàng cười nhếch mép, tỏ rõ sự khinh bỉ
" Ta cứ rời khỏi thì người định làm gì?" Nàng bước thêm một bước, mắt đối mắt. Rồi huých vào vai Lãnh Tuyết khiến nàng ta suýt ngã. May mắn bọn nô tì ra đỡ. Lúc đi nàng không quên cảnh cáo tiếp
" Người có thể đến báo với Hoàng Thượng. Nhưng ta xin trịnh trọng nói với người Ta trời đất không sợ, Hoàng Thượng cũng không thể ép buộc ta. Nếu còn tiếp tục thử thách giới hạn của ta một lần nữa đừng trách ta độc ác"
Nàng để lại cho nàng ta cái nháy mắt thách thức. Nước mắt Minh Khôi vẫn luôn rơi
" Mẫu thân ơi, con cứ tưởng con nhận lỗi thì họ sẽ bỏ qua. Ai ngờ họ lại độc ác như vậy. Con muốn về với thúc thúc"
Lãnh Tuyết kêu gào, đẩy hết bọn nô tì xung quanh. Đi về phía Dưỡng Tâm Điện. Nhưng Hoàng đế từ lúc Thiên Băng mất, hắn bỏ mặc không quan tâm. Bởi nàng ta càng ngày càng vô lí, gây chuyện vô cớ. Tiểu Thuận Tử ở bên ngoài mặt rạng rỡ, tiếp đón Lãnh Tuyết
" Hoàng Thượng bận rộn triều chính. Không tiện gặp, mong người thông cảm ạ!"
Lãnh Tuyết lửa đã dâng đến tận đầu, làm sao nghe được lọt tai mấy câu nói đó. Nàng ta xông vào bằng được. Tiếng cãi vã, Hoàng đế giọng khó chịu truyền ra
" Cho Hoàng Hậu vào đi"
Lãnh Tuyết khôi phục sự hiền dịu lúc đầu, vẫn để nguyên hiện trạng y phục xộc xệch, khóc lóc
" Hoàng thượng, người phải làm chủ cho thần thiếp. Nàng ta dám thách thức tôn nghiêm của Hoàng gia"
Hoàng đế đập mạnh cây bút xuống bàn, hai mày nhăn lại, quát
" Chuyện này là thế nào"
Tôn mama từ sau xuất hiện. Mặt đỏ rát vì bạt tai của Thiên Băng kể lại hết mọi chuyện, tất nhiên là thêm mắm muối. Kẻ tung người hứng, nô tì, thái giám cũng phải theo phe Lãnh Tuyết. Bởi họ không muốn rắc rối, sẽ bị chủ tử phạt đuổi đi mất, có thể không bảo toàn mạng.
Hoàng đế lửa giận ngút trời, ra lệnh cho Tiểu Thuận Tử:" Tiểu Thuận Tử!!!! Mau truyền Vong Xuyên cô nương tới đây cho trẫm !!!!"
Lãnh Tuyết cười nham hiểm, chẳng phải ngươi mạnh miệng lắm sao. Ngày hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.
...........
Minh Khôi đã say giấc ngủ sau khi uống bát canh gừng và thay y phục. Tay đứa bé vẫn nắm chặt lấy nàng. Tiểu Thuận Tử mở miệng định truyền khẩu dụ thì Thiên Băng quay lại đưa ngón tay lên miệng, ý muốn ra ngoài nói chuyện. Nàng đóng cửa nhẹ nhàng, phủi lại y phục rồi bảo Tiểu Thuận Tử
" Đi thôi, Hoàng thượng còn đang chờ chúng ta"
Tiểu Thuận Tử bất ngờ
" Sao cô nương biết nô tài đến truyền thánh chỉ"
Thiên Băng chỉnh lại tóc, ưỡn thẳng người
" Vậy công công đến đây còn có việc gì khác sao?"
Tiểu Thuận Tử thở dài, cô nương này biết trước hết mọi việc, cả kết cục Hoàng Thượng sẽ nổi giận vậy mà vẫn làm. Đúng là không sợ trời, không sợ đất. Không đặt ai vào mắt. Giờ thì hay rồi, Hoàng Hậu cũng không phải dạng vừa. Nhớ lại năm xưa, Băng Phi nương nương cũng là người chính trực, đa tài vậy mà cũng bị Hoàng Hậu hãm hại
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.