Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?
Chương 171: Hoàng đế đến Túy Linh Thiên
Bình Minh
09/09/2023
Hoàng cung....
Đã gần 4 năm kể từ khi Thiên Băng qua đời. Hoàng đế luôn sống trong sự day dứt, dày vò và ân hận. Có một điều cấm kị đó chính là chiếc vòng tay luôn được đeo trước hông Hoàng thượng. Đó được xem như là một báu vật, những ai động vào đều bị xử tử. Hàng ngày hắn luôn cầm chiếc vòng tay, ôm lấy nó vào mỗi buổi tối. Không chỉ vậy, Hoàng đế còn cho người lau dọn, giữ nguyên hiện trạng cung Thanh Hoa ngày trước khi nàng còn ở. Suốt 4 năm, Hậu cung thất sủng, Hoàng thượng không hề lưu lại ở nơi nào. Dù cho các vị đại thần phản đối.
Vào ngày giỗ của Hoàng quý phi, Đoan Minh Vương sẽ không thượng triều. Mà dành thời gian đến ngôi mộ của Thiên Băng, trò chuyện một mình.
Ai nhìn thấy cũng cảm động trước mối tình của Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi. Sự nặng tình, chung thủy.
Lãnh Tuyết suốt 4 năm nay số lần gặp hắn chưa đến hai bàn tay. Mỗi lần mang canh bổ, hay có việc đều bị Tiểu Thuận Tử chặn ở cửa. Có thể thấy rõ rằng, hắn không muốn nhìn thấy Lãnh Tuyết, cũng như nói chuyện. Tình cảm ngày càng rạn nứt. Lãnh Tuyết có thể có quyền, có thế, ngôi vị cao nhất ở Hậu cung, nhưng mãi mãi ko có được tình cảm của Hoàng đế. Chỉ là ngôi vị bù nhìn. Mặc dù rất muốn có thể xóa hết tất cả những thứ liên quan tới Thiên Băng.
Trên triều mấy ngày có nghe thấy Túy Linh Thiên với giang hồ đồn thổi cô nương tên Vong Xuyên. Hắn cũng rất muốn xem vị cô nương nào trên đời này còn có thể tài năng hơn cả Băng nhi của hắn.
Sắp xếp chính sự ổn thỏa. Đâu vào đấy. Đoan Minh Vương đóng giả thành công tử. Cầm cây quạt phiêu dật xuất cung. Bao năm nay võ công của hắn cũng tăng lên nhiều. Dùng thời gian rảnh luyện võ vơi đi nỗi buồn. Sát La theo sau bảo vệ.
Đến Thành Túy Linh Thiên, dừng chân tại một quán trọ. Túy Linh Thiên hạn hán kéo dài, khô hạn mà nay còn phồn vinh hơn xưa. Quả thật , cô nương nghĩ ra kế sách này chắc chắn nếu là nam nhi sẽ là một kì tài của đất nước. Bởi chưa chắc những quan lại triều đình của hắn có thể giải quyết được.
Tiểu nhị quán trọ:" Hai vị khách quan muốn dùng gì?"
Sát La:" Công tử có muốn dùng thiện luôn không?"
Người đeo mặt nạ màu bạc- Đoan Minh Vương gật đầu, rồi lại nhìn mọi thứ xung quanh.
" Tiểu nhị, nơi đây có thanh lâu nào nổi tiếng không?"
Tên tiểu nhị nhanh nhảu, nhanh miệng trả lời
" Ở đây, nếu nói về ca hát nhảy múa thì Túy Hương Lâu là đỉnh nhất. Vừa có món ăn ngon, lại có thể ngắm nhìn các cô nương. Nhưng chỉ tiếc các cô ấy chỉ bán nghệ không bán thân!".
Hoàng đế thoáng bất ngờ:" Ồ! Vậy sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy một thanh lâu mở ra chỉ để bán nghệ"
Tên tiểu nhị cười khà khà
" Khách quan chưa biết thì thôi. Ai đến đây cũng đều đến nơi đó đầu tiên. Một lần đi có ấn tượng cả đời,, khiến người ta muốn đến lần thứ hai"
Sát La:" Thần kì đến mức như vậy sao?"
Tên tiểu nhị gật đầu lia lịa.
Đã gần 4 năm kể từ khi Thiên Băng qua đời. Hoàng đế luôn sống trong sự day dứt, dày vò và ân hận. Có một điều cấm kị đó chính là chiếc vòng tay luôn được đeo trước hông Hoàng thượng. Đó được xem như là một báu vật, những ai động vào đều bị xử tử. Hàng ngày hắn luôn cầm chiếc vòng tay, ôm lấy nó vào mỗi buổi tối. Không chỉ vậy, Hoàng đế còn cho người lau dọn, giữ nguyên hiện trạng cung Thanh Hoa ngày trước khi nàng còn ở. Suốt 4 năm, Hậu cung thất sủng, Hoàng thượng không hề lưu lại ở nơi nào. Dù cho các vị đại thần phản đối.
Vào ngày giỗ của Hoàng quý phi, Đoan Minh Vương sẽ không thượng triều. Mà dành thời gian đến ngôi mộ của Thiên Băng, trò chuyện một mình.
Ai nhìn thấy cũng cảm động trước mối tình của Hoàng thượng dành cho Hoàng quý phi. Sự nặng tình, chung thủy.
Lãnh Tuyết suốt 4 năm nay số lần gặp hắn chưa đến hai bàn tay. Mỗi lần mang canh bổ, hay có việc đều bị Tiểu Thuận Tử chặn ở cửa. Có thể thấy rõ rằng, hắn không muốn nhìn thấy Lãnh Tuyết, cũng như nói chuyện. Tình cảm ngày càng rạn nứt. Lãnh Tuyết có thể có quyền, có thế, ngôi vị cao nhất ở Hậu cung, nhưng mãi mãi ko có được tình cảm của Hoàng đế. Chỉ là ngôi vị bù nhìn. Mặc dù rất muốn có thể xóa hết tất cả những thứ liên quan tới Thiên Băng.
Trên triều mấy ngày có nghe thấy Túy Linh Thiên với giang hồ đồn thổi cô nương tên Vong Xuyên. Hắn cũng rất muốn xem vị cô nương nào trên đời này còn có thể tài năng hơn cả Băng nhi của hắn.
Sắp xếp chính sự ổn thỏa. Đâu vào đấy. Đoan Minh Vương đóng giả thành công tử. Cầm cây quạt phiêu dật xuất cung. Bao năm nay võ công của hắn cũng tăng lên nhiều. Dùng thời gian rảnh luyện võ vơi đi nỗi buồn. Sát La theo sau bảo vệ.
Đến Thành Túy Linh Thiên, dừng chân tại một quán trọ. Túy Linh Thiên hạn hán kéo dài, khô hạn mà nay còn phồn vinh hơn xưa. Quả thật , cô nương nghĩ ra kế sách này chắc chắn nếu là nam nhi sẽ là một kì tài của đất nước. Bởi chưa chắc những quan lại triều đình của hắn có thể giải quyết được.
Tiểu nhị quán trọ:" Hai vị khách quan muốn dùng gì?"
Sát La:" Công tử có muốn dùng thiện luôn không?"
Người đeo mặt nạ màu bạc- Đoan Minh Vương gật đầu, rồi lại nhìn mọi thứ xung quanh.
" Tiểu nhị, nơi đây có thanh lâu nào nổi tiếng không?"
Tên tiểu nhị nhanh nhảu, nhanh miệng trả lời
" Ở đây, nếu nói về ca hát nhảy múa thì Túy Hương Lâu là đỉnh nhất. Vừa có món ăn ngon, lại có thể ngắm nhìn các cô nương. Nhưng chỉ tiếc các cô ấy chỉ bán nghệ không bán thân!".
Hoàng đế thoáng bất ngờ:" Ồ! Vậy sao? Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy một thanh lâu mở ra chỉ để bán nghệ"
Tên tiểu nhị cười khà khà
" Khách quan chưa biết thì thôi. Ai đến đây cũng đều đến nơi đó đầu tiên. Một lần đi có ấn tượng cả đời,, khiến người ta muốn đến lần thứ hai"
Sát La:" Thần kì đến mức như vậy sao?"
Tên tiểu nhị gật đầu lia lịa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.