Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?
Chương 113: Nhất quyết muốn đi
Bình Minh
09/09/2023
Sắp tới Minh triều sẽ tổ chức lễ hội săn bắn. Tất cả mọi người sẽ đều tham gia. Từ Hoàng tộc cho đến các vị quan đại thần. Ai bắn được nhiều nhất sẽ có thưởng.
Thiên Băng( Vậy là nàng cũng sắp được gặp lại Thu nhi và Đoan Minh Triệt. Không biết giờ họ tiến triển thế nào). Nàng hít một hơi thật dài, hai tay đặt lên lan can của điện ngắm nhìn cảnh vật. Dạo này Đoan Minh Vương hắn vẫn thường xuyên đến thăm nàng.
Hoàng đế đánh tiếng:" Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Băng vô thức trả lời, quên mất hắn đang đứng ở ngay cạnh: " Ta đang nghĩ tới Lễ hội săn bắn ". Nàng giật mình( Giọng nói này là Hoàng thượng. May quá vừa rồi không lỡ mồm nhắc tới Triệt) vội vàng sửa lại lời nói vừa thốt ra, nhún người:
" Thần thiếp không biết người ở đây. Lời nói đã mạo phạm"
" Trẫm thấy nàng chăm chú suy nghĩ đến thất thần, có chút tò mò. Không ngờ nàng lại quan tâm đến lễ hội săn bắn đó vậy".
" Thần thiếp từ nhỏ đã thích võ công, cưỡi ngựa, cũng muốn thử. Nhưng e là chắc không có cơ hội, nghe nói lễ hội săn bắn chỉ dành cho nam nhi, nữ nhi sẽ không được tham gia". Câu trả lời nghe có vẻ bình thường, nhưng ẩn chứa trong đó có chút hụt hẫng, mát. Nếu Thiên Băng nói muốn gặp Đoan Minh Triệt chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách không cho đi cùng.
Hắn cầm lấy, vỗ mu bàn tay nàng, an ủi:" Mặc dù không được tham gia nhưng trẫm sẽ giúp nàng thực hiện. Được không???"
Băng phấn khích:" Thiếp biết Hoàng thượng anh dũng, văn võ toàn tài. Thiếp muốn xem Hoàng thượng ngày hôm đấy được không???".
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi đến đình viện ngồi xuống ghế đá. Hạ nhân rót nước cho hai người. Hắn uống xong từ chối:" Không được, nơi đó rừng núi rất nguy hiểm ".
Nàng giận dỗi, khoanh tay quay đi chỗ khác:" Tại sao Hoàng Hậu có thể đi mà thiếp không thể?".
" Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm đã nói không được là không được. Đừng cố nữa". Hoàng đế cố tình lảng tránh vấn đề.
Nàng định thuyết phục hắn lần nữa nhưng lời chưa kịp thốt ra hắn đã đi mất về phê duyệt tấu chương.
........
Ngự Thư Phòng
" Bên Phủ Tể Tướng có động tĩnh gì rồi???"
Sát La cung kính:" Hoàng thượng, theo mật thám thì Tể tướng định ra tay với Đoan Vương gia. Sau đó lợi dụng binh quyền nằm trong tay Vương gia cộng với binh lính hắn bí mật nuôi dưỡng và mượn thêm trợ lực của Nguyệt La Sát chúng ta mà tạo phản. Mộ Tể Tướng định ngụy tạo chứng cứ người sát hại Đoan Vương gia để củng cố địa vị."
" Tể Tướng đúng là không làm trẫm thất vọng" Hắn lau bảo kiếm của mình. Vừa lau vừa nhìn xung quanh lưỡi dao. Ánh mắt sắc lạnh, như trêu đùa con mồi.
Sát La thấy mặt gương mặt hắn cảm thấy khâm phục, Hoàng thượng nắm từng bước đi của Mộ Tể Tướng. Ngay cả khi biết hắn định tạo phản cũng không thay đổi nét mặt vẫn giữ nguyên băng lãnh. Không hổ danh văn thao võ lược, dụng binh như thần.
Thiên Băng( Vậy là nàng cũng sắp được gặp lại Thu nhi và Đoan Minh Triệt. Không biết giờ họ tiến triển thế nào). Nàng hít một hơi thật dài, hai tay đặt lên lan can của điện ngắm nhìn cảnh vật. Dạo này Đoan Minh Vương hắn vẫn thường xuyên đến thăm nàng.
Hoàng đế đánh tiếng:" Nàng đang nghĩ gì vậy?"
Băng vô thức trả lời, quên mất hắn đang đứng ở ngay cạnh: " Ta đang nghĩ tới Lễ hội săn bắn ". Nàng giật mình( Giọng nói này là Hoàng thượng. May quá vừa rồi không lỡ mồm nhắc tới Triệt) vội vàng sửa lại lời nói vừa thốt ra, nhún người:
" Thần thiếp không biết người ở đây. Lời nói đã mạo phạm"
" Trẫm thấy nàng chăm chú suy nghĩ đến thất thần, có chút tò mò. Không ngờ nàng lại quan tâm đến lễ hội săn bắn đó vậy".
" Thần thiếp từ nhỏ đã thích võ công, cưỡi ngựa, cũng muốn thử. Nhưng e là chắc không có cơ hội, nghe nói lễ hội săn bắn chỉ dành cho nam nhi, nữ nhi sẽ không được tham gia". Câu trả lời nghe có vẻ bình thường, nhưng ẩn chứa trong đó có chút hụt hẫng, mát. Nếu Thiên Băng nói muốn gặp Đoan Minh Triệt chắc chắn hắn sẽ tìm mọi cách không cho đi cùng.
Hắn cầm lấy, vỗ mu bàn tay nàng, an ủi:" Mặc dù không được tham gia nhưng trẫm sẽ giúp nàng thực hiện. Được không???"
Băng phấn khích:" Thiếp biết Hoàng thượng anh dũng, văn võ toàn tài. Thiếp muốn xem Hoàng thượng ngày hôm đấy được không???".
Hai người vừa trò chuyện, vừa đi đến đình viện ngồi xuống ghế đá. Hạ nhân rót nước cho hai người. Hắn uống xong từ chối:" Không được, nơi đó rừng núi rất nguy hiểm ".
Nàng giận dỗi, khoanh tay quay đi chỗ khác:" Tại sao Hoàng Hậu có thể đi mà thiếp không thể?".
" Nàng nghỉ ngơi đi, trẫm đã nói không được là không được. Đừng cố nữa". Hoàng đế cố tình lảng tránh vấn đề.
Nàng định thuyết phục hắn lần nữa nhưng lời chưa kịp thốt ra hắn đã đi mất về phê duyệt tấu chương.
........
Ngự Thư Phòng
" Bên Phủ Tể Tướng có động tĩnh gì rồi???"
Sát La cung kính:" Hoàng thượng, theo mật thám thì Tể tướng định ra tay với Đoan Vương gia. Sau đó lợi dụng binh quyền nằm trong tay Vương gia cộng với binh lính hắn bí mật nuôi dưỡng và mượn thêm trợ lực của Nguyệt La Sát chúng ta mà tạo phản. Mộ Tể Tướng định ngụy tạo chứng cứ người sát hại Đoan Vương gia để củng cố địa vị."
" Tể Tướng đúng là không làm trẫm thất vọng" Hắn lau bảo kiếm của mình. Vừa lau vừa nhìn xung quanh lưỡi dao. Ánh mắt sắc lạnh, như trêu đùa con mồi.
Sát La thấy mặt gương mặt hắn cảm thấy khâm phục, Hoàng thượng nắm từng bước đi của Mộ Tể Tướng. Ngay cả khi biết hắn định tạo phản cũng không thay đổi nét mặt vẫn giữ nguyên băng lãnh. Không hổ danh văn thao võ lược, dụng binh như thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.