Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu Vậy?
Chương 123: Trị độc
Bình Minh
09/09/2023
Bấy giờ, Vệ Ảnh mới xuất hiện. Ba người họ xử lí tất cả những tên còn lại.
Độc của Triệt trúng có tên là Phong Thanh( một loại độc cổ rất hiếm, cần có thời gian để đi tìm thảo dược. Nhưng đợi được đến lúc tìm được e rằng Đoan Minh Triệt không thể qua khỏi.)
Băng lục lọi tìm trong người may mà nàng đã từng đọc sách nghiên cứu chế ra mấy viên nội đan phòng khi dùng. Sắc mặt của Triệt ngày càng kém đi.
Hắn đang lâm vào hôn mê, miệng mím chặt. Nàng không tài nào có thể cho vào. Tình thế gấp rút, Băng đành cho vào miệng nhai rồi dùng môi đút cho hắn. Đồng thời lấy tay rút tiễn. Tiếng kêu đau của hắn đã bị miệng nàng nuốt vào. Đoan Minh Triệt đau đớn toàn thân, nhưng có luồng khí nào đó giúp hắn bớt đau đớn. Thật ấm áp. Máu ở chỗ tên bắn vào đã ngừng chảy.
Nhưng viên nội đan đó chỉ có thể giúp một nửa, vẫn phải dung nội công để ép chết độc ra ngoài. Nếu không sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe lẫn võ công về sau. Băng xé mảnh y phục băng bó vết thương cho hắn.
Nàng điểm huyệt trên người hắn để độc không thể lan ra nhanh. Quay người hắn lại dùng võ công ép chất độc ra. Chất độc của Triệt đang thoát ra ngoài. Quá trình này mất rất lâu khoảng hơn canh giờ. Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt dính máu của nàng.
Cuối cùng Triệt đã qua cơn nguy hiểm. Vết thương của nàng trên cánh tay từ bao giờ lại càng rách to hơn. Lại cộng thêm vừa rồi đánh nhau bọn sát thủ, dùng nội công. Băng loạng choạng đứng dậy, không chịu được, phụt ngụm máu đen.
Hoàng đế sửng sốt, đưa tay đỡ lấy nàng. Băng cố đững vững muốn quay lại đỡ Đoan Minh Triệt. Hiện giờ hắn vẫn đang hôn mê. Vệ Ảnh thấy bộ dạng nàng như vậy, lo lắng:" Muội đã quá lao lực rồi, mau về nghỉ ngơi, ở đây có ta đưa Vương gia về rồi"
Đoan Minh Vương thấy nàng quan tâm đến đệ đệ mình không khỏi ghen tuông, lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng :" Trẫm không ngờ nàng lại dám trốn ra khỏi cung. Lừa trẫm!". Hắn vứt thanh kiếm xuống đất đi khỏi. Sát La thấy vậy cúi xuống nhặt.
Băng dần dần ý thức mơ hồ, ngã xuống. Sát La hoảng hốt:" Người làm sao vậy? Nương Nương"
Hắn nghe thấy tiếng hét của Sát La, quay lại ôm lấy thân hình nhỏ bé. Người nàng vẫn còn đẫm mồ hôi. Máu vẫn chảy, chết tiệt giờ hắn mới để ý nàng đang bị thương. Hắn xé y phục băng bó cho nàng.
..........
Bốn người cùng trở về trong bộ dạng lấm lem. Mọi người ai cũng bàng hoàng, sửng sốt. Hắn không thể bế nàng, sẽ gây chú ý mọi người. Bởi nàng tự ý trốn ra khỏi cung sẽ là cái cớ để bị buộc tội. Vì vậy Hắn đành để Sát La bế nàng
Mộ tướng quân thấy Vệ Ảnh ôm Đoan Minh Triệt người bị thương vẫn còn hôn mê, nói mớ, trán lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười. Kế hoạch đã thành công.
Độc của Triệt trúng có tên là Phong Thanh( một loại độc cổ rất hiếm, cần có thời gian để đi tìm thảo dược. Nhưng đợi được đến lúc tìm được e rằng Đoan Minh Triệt không thể qua khỏi.)
Băng lục lọi tìm trong người may mà nàng đã từng đọc sách nghiên cứu chế ra mấy viên nội đan phòng khi dùng. Sắc mặt của Triệt ngày càng kém đi.
Hắn đang lâm vào hôn mê, miệng mím chặt. Nàng không tài nào có thể cho vào. Tình thế gấp rút, Băng đành cho vào miệng nhai rồi dùng môi đút cho hắn. Đồng thời lấy tay rút tiễn. Tiếng kêu đau của hắn đã bị miệng nàng nuốt vào. Đoan Minh Triệt đau đớn toàn thân, nhưng có luồng khí nào đó giúp hắn bớt đau đớn. Thật ấm áp. Máu ở chỗ tên bắn vào đã ngừng chảy.
Nhưng viên nội đan đó chỉ có thể giúp một nửa, vẫn phải dung nội công để ép chết độc ra ngoài. Nếu không sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe lẫn võ công về sau. Băng xé mảnh y phục băng bó vết thương cho hắn.
Nàng điểm huyệt trên người hắn để độc không thể lan ra nhanh. Quay người hắn lại dùng võ công ép chất độc ra. Chất độc của Triệt đang thoát ra ngoài. Quá trình này mất rất lâu khoảng hơn canh giờ. Mồ hôi đầm đìa trên gương mặt dính máu của nàng.
Cuối cùng Triệt đã qua cơn nguy hiểm. Vết thương của nàng trên cánh tay từ bao giờ lại càng rách to hơn. Lại cộng thêm vừa rồi đánh nhau bọn sát thủ, dùng nội công. Băng loạng choạng đứng dậy, không chịu được, phụt ngụm máu đen.
Hoàng đế sửng sốt, đưa tay đỡ lấy nàng. Băng cố đững vững muốn quay lại đỡ Đoan Minh Triệt. Hiện giờ hắn vẫn đang hôn mê. Vệ Ảnh thấy bộ dạng nàng như vậy, lo lắng:" Muội đã quá lao lực rồi, mau về nghỉ ngơi, ở đây có ta đưa Vương gia về rồi"
Đoan Minh Vương thấy nàng quan tâm đến đệ đệ mình không khỏi ghen tuông, lại khôi phục dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng :" Trẫm không ngờ nàng lại dám trốn ra khỏi cung. Lừa trẫm!". Hắn vứt thanh kiếm xuống đất đi khỏi. Sát La thấy vậy cúi xuống nhặt.
Băng dần dần ý thức mơ hồ, ngã xuống. Sát La hoảng hốt:" Người làm sao vậy? Nương Nương"
Hắn nghe thấy tiếng hét của Sát La, quay lại ôm lấy thân hình nhỏ bé. Người nàng vẫn còn đẫm mồ hôi. Máu vẫn chảy, chết tiệt giờ hắn mới để ý nàng đang bị thương. Hắn xé y phục băng bó cho nàng.
..........
Bốn người cùng trở về trong bộ dạng lấm lem. Mọi người ai cũng bàng hoàng, sửng sốt. Hắn không thể bế nàng, sẽ gây chú ý mọi người. Bởi nàng tự ý trốn ra khỏi cung sẽ là cái cớ để bị buộc tội. Vì vậy Hắn đành để Sát La bế nàng
Mộ tướng quân thấy Vệ Ảnh ôm Đoan Minh Triệt người bị thương vẫn còn hôn mê, nói mớ, trán lấm tấm mồ hôi, nở nụ cười. Kế hoạch đã thành công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.