Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường
Chương 34: Cạm bẫy đêm khuya
Thiên Lạc Họa Tâm
06/04/2014
Mây đen dầy đặc, trên nền trời xám xịt nhoáng lên vài tia chớp màu vàng, nháy mắt chiếu sáng cả đất trời , sau đó liền biến
mất, tiếng sấm vang tận mây xanh , kéo theo một trận mưa lớn,bên
ngoài điện long quân chỉ trong chốc lát đã hóa thành bùn đất, cây
cối lay động chập chờn trong gió .
Cửa sổ không đóng kỹ dập dờn vỗ ra vào, để mặc cho cơn gió xuyên qua song cửa.
Y Y dụi mắt bị tiếng mưa làm tỉnh giấc, vị trí bên cạnh nàng lạnh như băng .
Ngực tuy là ẩn ẩn đau, bất quá không còn đổ máu, Y Y bò xuống long sàng, không thấy nội điện có nửa thân ảnh cung nữ, ánh nến màu cam chớp động, mị ảnh thật mạnh phối hợp với mưa rền gió dữ, có vẻ âm trầm mà quỷ dị.(S : Ta muốn để đến sáng mai edit chap này quá , bây giờ là ban đêm nha ( T_T)
Nhìn bên ngoài mưa to điên cuồng trút, nàng đành tiến lên phía trước ý đồ khép lại cửa sổ,bỗng một đạo thân ảnh bạch sắc ngang qua song cửa, cả người phát ra đạm quang màu trắng, mái tóc màu đen dài đến thắt lưng nhẹ nhàng lay động.
“Ai?” Y Y ngẩn ngơ, đẩy cửa sổ ra.
Bóng dáng màu trắng trôi nổi trong không trung, phía dưới chiếc quần màu trắng là một mảnh trống rỗng,lọn tóc dài phất phơ trước mặt, chính là phát ra tinh tế âm lãnh cười như oan hồn dưới địa ngục đến đòi mạng.
“Hì hì……” Dừng lại một lát, thân ảnh màu trắng lại tiếp tục di chuyển sang hướng khác.
Lông tơ trên người dựng đứng,mở to mí mắt, Y Y khoác áo choàng xông ra ngoài, chẳng nhẽ là thích khách muốn đi ám sát Khâu Trạch?
Nàng một đường chạy chậm lảo đảo theo sát phía sau, thân ảnh màu trắng ấy tốc độ cũng rất chậm, giống như đang chờ nàng, đôi khi giảm tốc độ, đợi nàng theo kịp lại tiếp tục đi lên phía trước.
Con đường càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa xôi, không thấy nửa bóng người nào, Y Y trong lòng có dự cảm xấu , cước bộ theo đó càng nhanh hơn.
Phù Vân Khâu Trạch, ngươi trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì!
“Người đâu?” Đuổi tới một cái sân nhỏ đổ nát, thế nhưng lại mất dấu bóng trắng vừa rồi, Y Y một tay kéo váy tới đầu gối, đi từng bước thật cẩn thận đi đến đẩy cánh cửa đóng hé trước mặt.
Bên trong trừ bỏ tro bụi thì không có vật gì khác.
Nghi hoặc đứng trong sân, Y Y nhìn lòng bàn chân ,đôi giày màu trắng giờ dính tung tóe bùn đất không còn phân biệt rõ là màu gì nữa, tựa như tâm tình lúc này của nàng, mờ mịt…… Chẳng lẽ là chính mình nằm mơ , bơi tới nơi này ?
“Đông!” Thanh âm kỳ lạ tựa tiếng vật gì đó bị vứt xuống giếng mơ hồ truyền đến,“Hì hì……” Tiếng cười lại từ trong giếng nhảy ra.
Toàn thân bắt đầu nổi da gà, nàng cố gắng nuốt nước miếng một cái, nhớ tới bộ dáng lần trước của Hồng Nguyệt vươn lưỡi liếm mặt nạ lộ ra một cỗ tà khí, sẽ không phải là bà ta tìm đến nàng tính toán sổ sách chứ?
Bất quá, Phù Vân Khâu Trạch đâu?
Cố gắng ngăn chặn nội tâm sợ hãi,nàng nâng đôi chân cứng ngắc bước tới gần miệng giếng chậm rãi thăm dò.
Nguyên bản giếng hoang không có giọt nước nào, nói sâu cũng không sâu, nói cạn cũng không cạn, có điều tối nay mưa to, bên trong giếng liền ngập tới nửa người.
Y Y nhìn gương mặt kiều nhỏ khẩn trương của bản thân đang phản chiếu trên mặt nước, không khỏi thở ra một hơi, bên trong cái gì cũng không có, ảo giác đi? Không biết hôm nay chính mình là làm sao vậy.
Đang muốn lùi về ,đằng sau đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, nàng lo sợ không yên trợn to mắt hạnh, nhìn thân ảnh màu trắng nổi lên trên nước giếng đầm đìa thoáng hiện một nét u hồn,gương mặt bị tóc dài che khuất chỉ hé ra cái miệng lớn âm trầm cười, đôi môi đỏ sẫm diễm lệ dị thường còn hơn cả tô son, giống như máu sắp tràn ra đến nơi khiến người ta lông tóc dựng thẳng.
“A!!!” Y Y thét chói tai nhắm chặt hai mắt, quỷ nha!
Chỉ cảm thấy phía sau bị ai đẩy, chân bị hút khỏi mặt đất, cả người lướt nhẹ nhắm thẳng lao xuống, lòng bàn tay vì hoảng sợ mà toát mồ hôi hột.
Nàng mở hai mắt muốn liều mạng bám vào đâu đó, nhưng hai bên giếng đều phủ rêu xanh, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt căn bản không thể nắm được gì.
“Oành!” Rốt cục rơi xuống đáy giếng.
May mắn bùn đất tương đối mềm vì có nước mưa, nàng không bị tổn thương, chỉ có điều miệng vết thương khép lại giờ bắt đầu ẩn ẩn đau nhức.
Toàn thân ướt đẫm dựa vào vách tường bò dậy, nghiến răng đỡ ngực, ngẩng đầu liền thấy miệng giếng bị một hòn đá to lấp lại, Y Y thầm kêu một tiếng không xong!
Một tia máu đã thấm qua lớp áo trên ngực, nhiễm đỏ nước trong giếng , nhẹ nhàng phiêu tán ra xung quanh……
Cửa sổ không đóng kỹ dập dờn vỗ ra vào, để mặc cho cơn gió xuyên qua song cửa.
Y Y dụi mắt bị tiếng mưa làm tỉnh giấc, vị trí bên cạnh nàng lạnh như băng .
Ngực tuy là ẩn ẩn đau, bất quá không còn đổ máu, Y Y bò xuống long sàng, không thấy nội điện có nửa thân ảnh cung nữ, ánh nến màu cam chớp động, mị ảnh thật mạnh phối hợp với mưa rền gió dữ, có vẻ âm trầm mà quỷ dị.(S : Ta muốn để đến sáng mai edit chap này quá , bây giờ là ban đêm nha ( T_T)
Nhìn bên ngoài mưa to điên cuồng trút, nàng đành tiến lên phía trước ý đồ khép lại cửa sổ,bỗng một đạo thân ảnh bạch sắc ngang qua song cửa, cả người phát ra đạm quang màu trắng, mái tóc màu đen dài đến thắt lưng nhẹ nhàng lay động.
“Ai?” Y Y ngẩn ngơ, đẩy cửa sổ ra.
Bóng dáng màu trắng trôi nổi trong không trung, phía dưới chiếc quần màu trắng là một mảnh trống rỗng,lọn tóc dài phất phơ trước mặt, chính là phát ra tinh tế âm lãnh cười như oan hồn dưới địa ngục đến đòi mạng.
“Hì hì……” Dừng lại một lát, thân ảnh màu trắng lại tiếp tục di chuyển sang hướng khác.
Lông tơ trên người dựng đứng,mở to mí mắt, Y Y khoác áo choàng xông ra ngoài, chẳng nhẽ là thích khách muốn đi ám sát Khâu Trạch?
Nàng một đường chạy chậm lảo đảo theo sát phía sau, thân ảnh màu trắng ấy tốc độ cũng rất chậm, giống như đang chờ nàng, đôi khi giảm tốc độ, đợi nàng theo kịp lại tiếp tục đi lên phía trước.
Con đường càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa xôi, không thấy nửa bóng người nào, Y Y trong lòng có dự cảm xấu , cước bộ theo đó càng nhanh hơn.
Phù Vân Khâu Trạch, ngươi trăm ngàn lần không thể xảy ra chuyện gì!
“Người đâu?” Đuổi tới một cái sân nhỏ đổ nát, thế nhưng lại mất dấu bóng trắng vừa rồi, Y Y một tay kéo váy tới đầu gối, đi từng bước thật cẩn thận đi đến đẩy cánh cửa đóng hé trước mặt.
Bên trong trừ bỏ tro bụi thì không có vật gì khác.
Nghi hoặc đứng trong sân, Y Y nhìn lòng bàn chân ,đôi giày màu trắng giờ dính tung tóe bùn đất không còn phân biệt rõ là màu gì nữa, tựa như tâm tình lúc này của nàng, mờ mịt…… Chẳng lẽ là chính mình nằm mơ , bơi tới nơi này ?
“Đông!” Thanh âm kỳ lạ tựa tiếng vật gì đó bị vứt xuống giếng mơ hồ truyền đến,“Hì hì……” Tiếng cười lại từ trong giếng nhảy ra.
Toàn thân bắt đầu nổi da gà, nàng cố gắng nuốt nước miếng một cái, nhớ tới bộ dáng lần trước của Hồng Nguyệt vươn lưỡi liếm mặt nạ lộ ra một cỗ tà khí, sẽ không phải là bà ta tìm đến nàng tính toán sổ sách chứ?
Bất quá, Phù Vân Khâu Trạch đâu?
Cố gắng ngăn chặn nội tâm sợ hãi,nàng nâng đôi chân cứng ngắc bước tới gần miệng giếng chậm rãi thăm dò.
Nguyên bản giếng hoang không có giọt nước nào, nói sâu cũng không sâu, nói cạn cũng không cạn, có điều tối nay mưa to, bên trong giếng liền ngập tới nửa người.
Y Y nhìn gương mặt kiều nhỏ khẩn trương của bản thân đang phản chiếu trên mặt nước, không khỏi thở ra một hơi, bên trong cái gì cũng không có, ảo giác đi? Không biết hôm nay chính mình là làm sao vậy.
Đang muốn lùi về ,đằng sau đột nhiên nổi lên một trận gió lạnh, nàng lo sợ không yên trợn to mắt hạnh, nhìn thân ảnh màu trắng nổi lên trên nước giếng đầm đìa thoáng hiện một nét u hồn,gương mặt bị tóc dài che khuất chỉ hé ra cái miệng lớn âm trầm cười, đôi môi đỏ sẫm diễm lệ dị thường còn hơn cả tô son, giống như máu sắp tràn ra đến nơi khiến người ta lông tóc dựng thẳng.
“A!!!” Y Y thét chói tai nhắm chặt hai mắt, quỷ nha!
Chỉ cảm thấy phía sau bị ai đẩy, chân bị hút khỏi mặt đất, cả người lướt nhẹ nhắm thẳng lao xuống, lòng bàn tay vì hoảng sợ mà toát mồ hôi hột.
Nàng mở hai mắt muốn liều mạng bám vào đâu đó, nhưng hai bên giếng đều phủ rêu xanh, vừa ẩm ướt vừa trơn trượt căn bản không thể nắm được gì.
“Oành!” Rốt cục rơi xuống đáy giếng.
May mắn bùn đất tương đối mềm vì có nước mưa, nàng không bị tổn thương, chỉ có điều miệng vết thương khép lại giờ bắt đầu ẩn ẩn đau nhức.
Toàn thân ướt đẫm dựa vào vách tường bò dậy, nghiến răng đỡ ngực, ngẩng đầu liền thấy miệng giếng bị một hòn đá to lấp lại, Y Y thầm kêu một tiếng không xong!
Một tia máu đã thấm qua lớp áo trên ngực, nhiễm đỏ nước trong giếng , nhẹ nhàng phiêu tán ra xung quanh……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.