Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 80: Đêm dài

Thiên Lạc Họa Tâm

27/06/2013

Nến đỏ bừng cháy trên chân nến bằng gổ đàn hương chạm khắc tinh xảo, lụa trắng nhu thùy; gió, theo cửa sổ bay vào phòng, nhẹ nhàng phiêu đãng; trầm hương thản hương, tràn ngập không gian.

Gió nhẹ thổi, ánh nến lay động, lại bị một bàn tay lấp trụ thanh phong, khôi phục như cũ.

Thanh âm lật sách thanh thúy vang lên giữa không gian tĩnh mịch, một lúc, lại lâm vào yên lặng, đôi mắt màu tím liếc mắt nhìn về phía thân ảnh đang quật cường quay lưng về phía mình, lắc đầu, đem tầm mắt di dời lại trên trang sách.

Rốt cục chịu không nổi không khí nặng nề này, đem sách trong tay buông xuống, hắn dời bước hướng tới bên giường.

“Y Y……” Thấp giọng kêu gọi, hắn cúi người, thấy nàng hai mắt nhắm chặt, mi run nhè nhẹ, này hiển nhiên là đang giả vờ ngủ, sợi tóc hỗn độn loa xòa trên gò má trắng mịn.

Ngón tay nhẹ nhàng vuốt lại nhựng lọn tóc rối ren trước mặt nàng, lấy hai ngón tay nắm lấy cánh mũi của nàng, trong lòng đếm ngược.

“Ngươi không ngủ được cũng để cho ta ngủ chứ?” Nàng rốt cục chịu không được, đẩy tay hắn ra, ngồi dậy, lại nhìn thấy thần sắc lo lắng của hắn, đôi mắt có chút bối rối, mê mang.

“Nàng giận ta?” Hắn tới gần nàng, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, trong mắt hắn chỉ có hình ảnh của nàng, cho rằng, chỉ cần nhìn như vậy, có thể thấu hiểu được tất cả tâm ý của nàng.

Sinh khí? Y Y cười khẽ một tiếng, khóe miệng miễn cưỡng giơ lên, liếc mắt nhìn hắn một cái.

“Ta vì sao phải tức giận, ngươi không ở đây, ta càng tự do thoải mái, nói không chừng thật có thể trèo tường ra ngoài nữa.” Ngữ khí có chút hưng phấn, lại mang theo chua sót.

Hắn trầm mặt, một tay khẽ nhéo lấy gò má phúng phính trắng mịn của nàng, đôi mắt màu tím lóe lên hơi thở nguy hiểm, ống tay áo màu trắng mềm nhẹ như lông tơ, nhẹ nhàng mà bay xuống trước ngực của nàng.

“Ít nhất trong nửa tháng tới, nàng không thể rời khỏi Long Quân điện.” Cho nên, nửa tháng sau, sẽ giao cho Mộc Hiệp đến xem quản, cam đoan cho nàng suốt ngày học thuật pháp, cả ngày bận rộn, đầu óc choáng váng càng tốt, nghĩ đến đây, hắn tà ác mỉm cười.

Mắt hạnh trợn tròn, nàng nghiến răng nghiến lợi:“Cho nên, ngươi cấm cung ta, là vì không cho ta ra ngoài?” Giỏi cho một cái Phù Vân Khâu Trạch, thật là đáng ghét mà!

Nàng phát hiện, chính mình trong lúc đó, đã không thấu hiểu được tâm ý trong lời nói của hắn, rốt cuộc, là nàng ngày càng trì nộn, hay là hắn biến thông minh đây?

Thản nhiên ngồi xuống giường, đôi mắt màu tím phát ra tinh quang lóng lánh, khuôn mặt ôn nhuận giờ phút này tuấn mỹ dị thường, hắn ngâm cười, dùng chóp mũi khẽ chạm vào má của nàng, chỉ cần mỗi lần hắn làm như thế, sẽ làm cho nàng nguôi giận.

“Nửa tháng sau, ta vẫn có thể ra ngoài.” Nàng nhe răng, nhếch miệng nói, cũng không bởi vì hành vi phóng đện của hắn mà trúng chiêu.



“Tùy ngươi.”

“Đi, đi ra ngoài, không cho ngươi đến gần ta.” Mắt nàng tròn to, tức giận trừng lớn nhìn hắn, so với trăng rằm mười lăm trên ngọn cây ngoài sân còn muốn tròn hơn.

“Không đi.” Hắn nhe răng cười, hơi thở mềm mại lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“……” Cố gắng trừng mắt mắt, nàng nhất thời không biết mình nên nói những gì, gương mặt bị hơi thở của hắn phả vào biến thành có chút ngứa, thân mình bất giác cứng đờ, tay co rụt lại, đột nhiên đụng tới một vật để dưới gối nằm.

A, đúng rồi, còn có cái này.

Nàng nghiêng đầu, một tay lấy ra một cái túi hương màu vàng, còn chưa đưa tới chóp mũi, đã có thể ngửi được một trận hương thơm, thản nhiên, hương vị ngọt ngào mà mê hoặc.

Ngửi được hương vị này, Phù Vân Khâu Trạch toàn thân cứng đờ, không thể tin được, cúi đầu nhìn vật trong tay nàng.

Này, là hương vị của hoa Thiên Âm!

Trong cung không có trồng loài hoa này… chỉ có….. nàng …như thế nào lại có? chẳng lẽ… là Mẫn Hách?

“Đây là hoa do một cung nữ tặng cho ta, nói đây là loài hoa đẹp nhất ở cố hương nàng, nhưng là ta cảm thấy nếu cứ để cho nó héo tàn như vậy thì có chút đáng tiếc, liền làm thành cái túi hương, dùng tơ bạc thêu lên, nhìn xem, có phải cùng y bào màu trắng của ngươi rất hợp phải không.” Nàng đặt túi hương lên mũi ngửi ngửi, tâm thần nhộn nhạo, lại đưa tới chóp mũi của hắn,“Hương vị này rất đặc biệt phải không?” Lửa giận trong lòng bất tri bất giác theo mùi hương ngọt ngào lặng yên rồi biến mất, nàng đạm cười.

“Nàng, biết đây là hoa gì không?” Hắn cầm lấy túi hương, lơ đãng hỏi, ngón tay lại không kìm được mà run nhè nhẹ.

Hoa gì? Y Y đột nhiên phát hiện mình quên hỏi cung nữ kia đây là hoa gì, chính là khi nhìn thấy một đóa đóa hoa trắng noãn mà cao nhã, nàng cảm thấy thật vui vẻ, liền nhận lấy rồi mang về.

“Đây là hoa Thiên Âm.” Phảng phất đã nhiều năm trôi qua chưa hề nhìn thấy, hốc mắt hắn đỏ lên, thùy hạ mi mắt, tiếp nhận túi hương, đặt ở trên mũi, dùng sức hô hấp, hương vị ngọt ngào lấp đầy toàn bộ xoang mũi.

Vẫn nhớ rất rõ, thiên hạ nho nhỏ, miệng mỉm cười như hoa lê nở rộ, chỉ vào đám cỏ tranh phía sau ngọn núi,“Ta nghĩ tại đây sẽ trồng thật nhiều hoa Thiên Âm, mỗi ngày đều ngắm mặt trời mọc, nhìn hoàng hôn ráng đỏ bầu trời, chăn nuôi một vài con bồ câu trắng, vô luận các huynh đến địa phương nào, ta đều có thể nhờ bồ câu mang theo hoa Thiên Âm đưa đến cho các huynh, hy vọng các huynh bình an trở về, mỗi lần cha xa nhà, nương đều đã ngắt lấy mấy đóa hoa Thiên Âm đặt vào hành lí phía sau lưng của cha, về sau, các huynh xa nhà, ta cũng sẽ ngắt lấy hoa Thiên Âm cho các huynh.”

Này, là nàng hy vọng hắn bình an trở về?



“hoa Thiên Âm?” Y Y giật mình, cười nói,“tên đẹp quá.” Trong mắt lóe một tia vui sướng.

“Cám ơn nàng,” Hắn ôm nàng, chôn sâu đầu nhỏ của nàng vào trong lòng, dùng thanh âm mà chỉ có mình hắn có thể nghe được mà gọi “Ngân Nhi.”

Chưa kịp nghe câu cuối của hắn đã đột nhiên bị ôm lấy, Y Y vốn định đẩy ra, lại nhìn đến bả vai run run của hắn, cảm thấy có chút quái dị, đưa tay vuốt lên khuôn mặt, khinh xúc, một mảnh thấp lạnh, tay, liền cứng đờ tại nơi đó.

Từ lúc hắn hiểu chuyện đến nay, hắn chưa từng khóc, mặc dù mỗi ngày hắn phải đối mặt với trăm công ngàn việc, quốc gia đại sự, cắn răng luyện tập tinh thong thuật pháp, đêm khuya chông đèn phê duyệt tấu chương… cũng chưa từng rơi nửa giọt nước mắt, cho dù, là thái hoàng Thái Hậu đi về cõi tiên, cũng chỉ là đỏ hốc mắt, cố nén trụ nước mắt.

“Khâu Trạch,” Nàng cuối cùng đã mở miệng, lại không biết nên nói cái gì,“Ngươi có phải là không thích hương vị này, hay là thủ công của ta không tốt, nên ngươi mới không thích túi hương này?”

Thanh âm nghẹn ngào thật nhỏ truyền đến, hắn lắc lắc đầu, nhanh chóng đứng thẳng dậy, quay đầu, lấy ra khăn tay chà lau, một lúc sau, mới chậm rãi quay đầu trở về.

Một tay tiếp tục nắm lấy gò má phúng phính đáng yêu cùa nàng, ánh mắt lại yêu vừa hận.

“Về sau, thứ này chỉ cho phép đưa cho một mình ta, biết không? Nếu nàng dám đưa cho người khác, trẫm sẽ đem nàng nhốt vào đại lao, mỗi ngày không cho ăn cơm, hơn nữa còn cho mấy con chuột làm bạn với nàng”

Hắn, lời này là ra lệnh hay là uy hiếp? Y Y sắc mặt tối sầm, cầm lấy tay hắn, hung hăng cắn xuống, đồ bại hoại chết tiệt! Vì sao nàng đối tốt với hằn như thế, dù gì cũng là thanh mai trúc mã từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tặng quà cho hắn, một tiếng “cám ơn” cũng không có, còn dám uy hiếp nàng, hắn đúng là tên xấu xa mà, cắn chết tên xấu xa nhà ngươi – Y Y rủa thầm trong bụng.

Dùng sức cắn, cắn cho phát tiết hết bực bội trong lòng, mới giựt mình thấy trong miệng một trận huyết tinh chi vị, ngẩn ra, nàng buông môi ra, mới nhìn thấy trên bàn tay to của hắn lưu lại rất rõ ràng hai hàng dấu răng, trên vết răng còn tứa ra tơ máu, từng giọt đỏ tươi, nổi bật trên làn da trắng mịn.

Trên mặt bạo hồng, nàng một tay che miệng, một tay chỉ chỉ tay hắn, trên đó hình như còn có nước miếng nữa nha. (ek, khều khều zịt… chơi dơ he zịt?)

Hắn lại bình thản, giống như không hề xảy ra việc gì, đứng dậy, dùng dược xử lý tốt miệng vết thương, sau đó dùng bạch bố băng lại, động tác thuần thục mà cẩn thận.

“Đau… đau không?” Nàng xấu hổ đầy mặt, không nghĩ tới sẽ cắn hắn bị thương, cúi đầu, ngắm thân ảnh đang bước đến của hắn, lại thùy hạ mi mắt, hai tay bất an nắm lấy nhau.

“Đúng là hai lễ vật tốt nhất, đều là làm cho ta suốt đời khó quên.” Hắn lạnh nhạt cười, hai tay chụp tới, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong lòng rồi ngã xuống, cuộn mình , đem chăn bong phủ lên hai người, nhắm mắt, tựa hồ đây là điều rất tự nhiên.

Nhìn thấy hắn bình thản, không hề tức giận, động tác vẫn như mọi khi, nàng an tâm, phun ra một hơi, mệt mỏi ngáp một cái, cũng chậm rãi nhắm mắt lại, không bao lâu, hơi thở đã đều đặn.

Vốn mi mắt đã nhắm lại, trong chốc lát lại mở ra, một tay đem hương túi đặt ở phía trên gối nằm, nghe hương khí, đúng là một đêm thật dài ……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook