Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường
Chương 138: hoàng phi biến Vương phi
Thiên Lạc Họa Tâm
27/06/2013
Thực xin lỗi? Vì sao, ai cũng cùng mình nói thực xin lỗi? Trong nháy
mắt, đầu óc quay cuồng, nước mắt như châu đứt chỉ, lăn dài trên gò má
tái nhợt, từ từ quay đầu, nhìn thân ảnh một thân hoàng bào uy nghi lẫm
liệt dưới ánh sáng của những ngọn đèn lồng cao cao, vẫn là tấm lưng
rộng, vững cãi, duỗi thẳng đầy kiêu ngạo, hai tay đặt phía sau nắm chặt
thành quyền, nhưng mà, vì sao hắn không quay lại nhìn nàng, vì sao, lại
có cảm giác xa lạ như vậy?.
Thị vệ nhìn đầu gối bị thương cùng cổ chân sưng phù của Y Y, liếc mắt một cái, nhất thời không biết nên làm như thế nào đem nàng đưa đến Mẫn Hách Vương gia ở bên kia, bởi vì nàng là hoàng phi, họ không thể cả gan mạo phạm.
“Ngươi cũng biết, bổn vương muốn ‘Nàng’ là ai?” Mẫn Hách liếc mắt, thoáng nhìn nàng má phấn chan hòa nước mắt, ánh mắt buồn bã, mũi chân dẫm nhẹ lên thảm lông đỏ tươi như phù dung, từ từ lược đi ra ngoài.
Thân ảnh đỏ tươi phất nhẹ tay áo, gió, đem ống tay áo rộng thùng thình của hắn tạo ra từng trận tiếng vang “lược lược”, tựa như một đại hồ điệp đỏ tươi, triển khai đôi cánh, ở trong không trung chao lượn, tung cánh, rồi lại chậm rãi rơi xuống trước mặt Phù Vân Khâu Trạch, gương mặt mang đầy sự khiêu khích.
Nhếch môi, Phù Vân Khâu Trạch cắn răng, trong miệng đã tràn ngập huyết tinh chi vị, nhưng vẫn như cũ, lạnh nhạt cười, chỉ vào Y Y đang bị buộc chặt ở phía sau.
“Chẳng lẽ là Trẫm hiểu sai ý, Mẫn Hách Vương gia muốn, không phải hoàng phi sao?” trong đôi mắt màu tím thoáng hiện lên một tia đau đớn, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, lại biến mất không thấy.
Hoàng phi! Hắn biết mình là Y Y, không phải Sầm Nhi? Ngơ ngác nhìn hắn, Y Y nột nột hỏi:
“Sầm Nhi đang ở trong phòng kia, ngươi muốn đem nàng trở thành ai? Hoàng phi ở trong miệng ngươi, hiện tại, là ai?” Nước mắt bất tri bất giác như chảy nược vào trong, nàng cố mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Vô luận là ai, chỉ cần gương mặt giống nhau, ai là hoàng phi, ai là Sầm Nhi, thì có cái gì khác nhau? Cái gọi là phượng phúc, bất quá chỉ là một nữ tử có thể vì Trẫm mà hy sinh, ngươi hiểu chưa? Y Y.” Hắn lạnh lùng nói, hoàng bào vung, xoay người, lãnh khốc đối diện dung nhan ngây ngốc của nàng
“Từ hôm nay trở đi, nàng ta là hoàng phi, mà ngươi, cũng trở thành người của Mẫn Hách Vương gia.” (á, pan muốn giết người >.<)
Thân thể lay động, nàng cơ hồ bị lời nói của hắn làm cho tức giận đến ngất đi, tình cảm bao nhiêu năm qua, một hai câu liền có thể dễ dàng dứt bỏ, hết thảy đều là biểu hiện giả dối sao?
Một đôi bàn tay to kịp thời ôm lấy thân hình mềm yếu vô lực của nàng đang chao đảo muốn ngã, đôi mắt hẹp dài vừa lòng, liếc mắt nhìn Phù Vân Khâu Trạch, lại chuyển hướng Y Y, đánh giá miệng vết thương trên người nàng, từ chân đến đầu gối, lấm tấm máu tươi, đầu gối đỏ thẫm một mảng ghê người, có thể chịu được đến bây giờ, cắn răng kiên trì, cũng cần nghị lực rất lớn, nhất là phần cổ chân, sưng to như cái bánh bao.
“Sao lại để mình bị thương thành như vậy?” Mẫn Hách trách cứ, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh đang cắn môi ngây ngốc đứng cạnh bên, dùng một tay nhẹ nhàng nâng cái chân bị thương đang băng bó của nàng lên, động tác cực kì nhẹ nhàng cẩn thật, nhưng cũng thấy nàng nhếch miệng hấp khí, mày liễu nhăn lại, mồ hôi lạnh cũng túa ra, đúng là không dám nâng lên nữa, vô cùng cẩn thận, vạn phần nhẹ nhàng đặt chân nàng xuống, cúi người, bế nàng lên.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi buông ra, ta không đi theo ngươi, mau thả ta xuống.” Dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực của nàng gần như cạn kiệt, nàng liền giống như một chú sâu nhỏ vặn vẹo qua lại cũng đã thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ.
“Thả nàng ra, ngôi vị hoàng đế của Phù Vân Khâu Trạch sẽ khó lòng giữ được, Y Y, nàng xác định muốn như thế?” Hắn nheo lại mi mắt, cả người tản mát ra nguy hơi thở hiểm, lần đầu tiên, hắn gọi tên của nàng.
Há to miệng, nhưng nàng lại không nói được một lời.
Nàng hận Khâu Trạch, lời nói của hắn đã làm tan nát trái tim của nàng, lồng của nàng rất đau, rất đau…nếu đã như thế, nàng vì chính mình, đáng ra phải cự tuyệt Mẫn Hách yêu nam, nhưng mà, vì sao lại không thể mở miệng?
“Từ hôm nay trở đi, nàng ta là hoàng phi, mà ngươi, cũng trở thành người của Mẫn Hách Vương gia……” lời nói tuyệt tình của hắn như một con dao sắc bén, ở trên ngực của nàng, hung hăng đâm một nhát, khoét một lỗ hổng, mà có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ lành lại.
“Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca……”
Lúc này, trong đầu nàng, hiện ra một khuôn mặt tươi cười, ôn nhu, nàng nhỏ giọng mềm yếu, hắn không phải hy vọng mình không đến đây sao? Vì sao, vì sao không ngăn cản nàng? Nếu hắn cố gắng ngăn cản mình, sẽ không thành ra thế này……
Nghe được nàng nhỏ giọng nức nở vô lực gọi tên một người, Phù Vân Khâu Trạch nhắm mạnh mi mắt, một mình nhấm nháp mùi máu tanh càng ngày càng nồng trong khóe môi, hầu châu lăn lộn, mạnh nuốt đi xuống.
Mẫn Hách cười nhạo một tiếng, vốn định muốn nói cho nàng biết, Lạc Dật sẽ không xuất hiện, bởi vì từ đầu tới đuôi, hắn chẳng qua là một tên bo bo giữ mình.
Nhưng mà, trong không gian đột nhiên nổi lên một trận thanh phong, xen trong tiếng gió là tiếng sải cánh của một loài chim…
“Y Y…… Đừng khóc , Lạc Dật ca ca không phải đã đến rồi sao.” Thanh âm ôn nhu giống như gió xuân tháng hai, nhẹ nhàng chà lau những giọt lệ đong đầy trên đôi má tái nhợt của nàng.
Đoàn binh lính bên dưới một phen chấn động, ngẩn người, chỉ vào trời cao, dưới ánh trăng sáng tỏ, sáu con bạch hạc sải cánh chao lượng, mà trên người bạch hạc dẫn đầu còn có một nam tử một thân trắng thuần, tà áo phiêu dật trong gió, tựa nhân thần tiên từ cung quảng hằng đáp xuống nhân gian.
Mẫn Hách biến sắc, cánh tay ôm lấy Y Y chậm rãi buộc chặt, tăng thêm vài phần lực đạo.
Sắc mặt Hoàng thục phi trong nháy mắt biến sắc, quốc sư, đã trở lại? Như vậy kế hoạch của mình……
“Lạc Dật ca ca, ngươi đã đến rồi……” Y Y nhẹ giọng thở dài, mắt hạnh thẳng tắp theo dõi thân ảnh của hắn từ từ rõ ràng, mi mắt khẽ run.
Bạch hạc rất có linh tính, ở trên không xoay tròn một vòng, nhìn binh lính bị bọn chúng làm cho sợ tới mức liên tục lui về phía sau, chừa ra một khoảng sân rộng rãi, liền lược cánh, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đợi Lạc Dật bước xuống, lại tung cánh bay lên.
“Hoàng Thượng, Mẫn Hách Vương gia, còn có……” Lạc Dật nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hốt hoảng,“Hoàng thục phi.” Mỉm cười, xem như đã chào hỏi xong, không để ý đến phản ứng của bọn họ, xoay người, lập tức đi đến chỗ Y Y đang được Mẫn Hách ôm vào trong ngực.
Nhíu mày, Lạc Dật nhìn trên người nàng khắp nơi đều là miệng vết thương, bàn chân lại sưng to, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Y Y, muội lại làm gì……”
“Lạc Dật ca ca, dẫn ta đi.” Nàng vươn tay, kóe kéo ống tay áo của hắn, làm cho y bào trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi của hắn nhất thời lấm lem một mảng.
“Ngươi!” lần trước đã giao đấu thuật pháp với hắn một lần, Mẫn Hách hiểu được, thực lực của mình cùng hắn chênh lệch không nhỏ, nếu như hắn mở miệng nói muốn mang Y Y đi, mình làm thế nào có khả năng ngăn cản? Đôi mắt mặc sắc vốn luôn lãnh đạm bình tĩnh nhất thời cũng dâng lên một tia sợ hãi.
Giống như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, Lạc Dật than nhẹ một hơi, bàn tay vươn ra, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Y Y, đôi mắt trong suốt, phẳng lặng như nước hồ thu, không một chút vẩn đục, tựa như ánh trăng, ấm áp mà nhu hòa.
“Y Y, thực xin lỗi, Lạc Dật ca ca không thể mang muội đi, ta vốn cũng muốn ngăn cản muội quay trở lại Long Quân điện, nhưng cuối cùng, muội vẫn về tới nơi này, tin tưởng Lạc Dật ca ca, Mẫn Hách Vương gia cũng không có ý làm hại muội, hơn nữa, đây vốn là số mệnh của muội và hắn, là duyên hay là nghiệt, tránh cũng không khỏi, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.” Nói xong, hắn chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy tay nàng, thối lui từng bước.
Là duyên hay là nghiệt? Y Y thùy hạ mi mắt, nàng buông thỏng cánh tay, không níu, không kéo, đột nhiên nhớ tới, vô luận là nàng nói cái gì, dù kì quái thế nào, hắn vẫn nguyện lòng tin tưởng, vậy lần này, nàng có nên tin tưởng hắn hay không?
Thì ra, hắn cũng không phải tới ngăn cản mình, trong lòng Mẫn Hách âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Từ hôm nay trở đi, nàng là Vương phi bổn vương.”
Cúi đầu, nhếch khóe môi, khuôn mặt yêu mị mỉm cười, hắn khẽ nâng đầu, liếc liếc nhìn bóng dáng lạnh như băng của Phù Vân Khâu Trạch, tà cười không thôi.
Đi lên phía trước một bước, ôm thiên hạ trong lòng trầm mặc không nói một lời, hướng phủ Mẫn Hách Vương gia sải bước mà đi.
Thị vệ nhìn đầu gối bị thương cùng cổ chân sưng phù của Y Y, liếc mắt một cái, nhất thời không biết nên làm như thế nào đem nàng đưa đến Mẫn Hách Vương gia ở bên kia, bởi vì nàng là hoàng phi, họ không thể cả gan mạo phạm.
“Ngươi cũng biết, bổn vương muốn ‘Nàng’ là ai?” Mẫn Hách liếc mắt, thoáng nhìn nàng má phấn chan hòa nước mắt, ánh mắt buồn bã, mũi chân dẫm nhẹ lên thảm lông đỏ tươi như phù dung, từ từ lược đi ra ngoài.
Thân ảnh đỏ tươi phất nhẹ tay áo, gió, đem ống tay áo rộng thùng thình của hắn tạo ra từng trận tiếng vang “lược lược”, tựa như một đại hồ điệp đỏ tươi, triển khai đôi cánh, ở trong không trung chao lượn, tung cánh, rồi lại chậm rãi rơi xuống trước mặt Phù Vân Khâu Trạch, gương mặt mang đầy sự khiêu khích.
Nhếch môi, Phù Vân Khâu Trạch cắn răng, trong miệng đã tràn ngập huyết tinh chi vị, nhưng vẫn như cũ, lạnh nhạt cười, chỉ vào Y Y đang bị buộc chặt ở phía sau.
“Chẳng lẽ là Trẫm hiểu sai ý, Mẫn Hách Vương gia muốn, không phải hoàng phi sao?” trong đôi mắt màu tím thoáng hiện lên một tia đau đớn, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, lại biến mất không thấy.
Hoàng phi! Hắn biết mình là Y Y, không phải Sầm Nhi? Ngơ ngác nhìn hắn, Y Y nột nột hỏi:
“Sầm Nhi đang ở trong phòng kia, ngươi muốn đem nàng trở thành ai? Hoàng phi ở trong miệng ngươi, hiện tại, là ai?” Nước mắt bất tri bất giác như chảy nược vào trong, nàng cố mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.
“Vô luận là ai, chỉ cần gương mặt giống nhau, ai là hoàng phi, ai là Sầm Nhi, thì có cái gì khác nhau? Cái gọi là phượng phúc, bất quá chỉ là một nữ tử có thể vì Trẫm mà hy sinh, ngươi hiểu chưa? Y Y.” Hắn lạnh lùng nói, hoàng bào vung, xoay người, lãnh khốc đối diện dung nhan ngây ngốc của nàng
“Từ hôm nay trở đi, nàng ta là hoàng phi, mà ngươi, cũng trở thành người của Mẫn Hách Vương gia.” (á, pan muốn giết người >.<)
Thân thể lay động, nàng cơ hồ bị lời nói của hắn làm cho tức giận đến ngất đi, tình cảm bao nhiêu năm qua, một hai câu liền có thể dễ dàng dứt bỏ, hết thảy đều là biểu hiện giả dối sao?
Một đôi bàn tay to kịp thời ôm lấy thân hình mềm yếu vô lực của nàng đang chao đảo muốn ngã, đôi mắt hẹp dài vừa lòng, liếc mắt nhìn Phù Vân Khâu Trạch, lại chuyển hướng Y Y, đánh giá miệng vết thương trên người nàng, từ chân đến đầu gối, lấm tấm máu tươi, đầu gối đỏ thẫm một mảng ghê người, có thể chịu được đến bây giờ, cắn răng kiên trì, cũng cần nghị lực rất lớn, nhất là phần cổ chân, sưng to như cái bánh bao.
“Sao lại để mình bị thương thành như vậy?” Mẫn Hách trách cứ, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh đang cắn môi ngây ngốc đứng cạnh bên, dùng một tay nhẹ nhàng nâng cái chân bị thương đang băng bó của nàng lên, động tác cực kì nhẹ nhàng cẩn thật, nhưng cũng thấy nàng nhếch miệng hấp khí, mày liễu nhăn lại, mồ hôi lạnh cũng túa ra, đúng là không dám nâng lên nữa, vô cùng cẩn thận, vạn phần nhẹ nhàng đặt chân nàng xuống, cúi người, bế nàng lên.
“Mẫn Hách yêu nam, ngươi buông ra, ta không đi theo ngươi, mau thả ta xuống.” Dùng sức giãy dụa, nhưng sức lực của nàng gần như cạn kiệt, nàng liền giống như một chú sâu nhỏ vặn vẹo qua lại cũng đã thở hồng hộc, toàn thân xụi lơ.
“Thả nàng ra, ngôi vị hoàng đế của Phù Vân Khâu Trạch sẽ khó lòng giữ được, Y Y, nàng xác định muốn như thế?” Hắn nheo lại mi mắt, cả người tản mát ra nguy hơi thở hiểm, lần đầu tiên, hắn gọi tên của nàng.
Há to miệng, nhưng nàng lại không nói được một lời.
Nàng hận Khâu Trạch, lời nói của hắn đã làm tan nát trái tim của nàng, lồng của nàng rất đau, rất đau…nếu đã như thế, nàng vì chính mình, đáng ra phải cự tuyệt Mẫn Hách yêu nam, nhưng mà, vì sao lại không thể mở miệng?
“Từ hôm nay trở đi, nàng ta là hoàng phi, mà ngươi, cũng trở thành người của Mẫn Hách Vương gia……” lời nói tuyệt tình của hắn như một con dao sắc bén, ở trên ngực của nàng, hung hăng đâm một nhát, khoét một lỗ hổng, mà có lẽ mãi mãi sẽ không bao giờ lành lại.
“Lạc Dật ca ca, Lạc Dật ca ca……”
Lúc này, trong đầu nàng, hiện ra một khuôn mặt tươi cười, ôn nhu, nàng nhỏ giọng mềm yếu, hắn không phải hy vọng mình không đến đây sao? Vì sao, vì sao không ngăn cản nàng? Nếu hắn cố gắng ngăn cản mình, sẽ không thành ra thế này……
Nghe được nàng nhỏ giọng nức nở vô lực gọi tên một người, Phù Vân Khâu Trạch nhắm mạnh mi mắt, một mình nhấm nháp mùi máu tanh càng ngày càng nồng trong khóe môi, hầu châu lăn lộn, mạnh nuốt đi xuống.
Mẫn Hách cười nhạo một tiếng, vốn định muốn nói cho nàng biết, Lạc Dật sẽ không xuất hiện, bởi vì từ đầu tới đuôi, hắn chẳng qua là một tên bo bo giữ mình.
Nhưng mà, trong không gian đột nhiên nổi lên một trận thanh phong, xen trong tiếng gió là tiếng sải cánh của một loài chim…
“Y Y…… Đừng khóc , Lạc Dật ca ca không phải đã đến rồi sao.” Thanh âm ôn nhu giống như gió xuân tháng hai, nhẹ nhàng chà lau những giọt lệ đong đầy trên đôi má tái nhợt của nàng.
Đoàn binh lính bên dưới một phen chấn động, ngẩn người, chỉ vào trời cao, dưới ánh trăng sáng tỏ, sáu con bạch hạc sải cánh chao lượng, mà trên người bạch hạc dẫn đầu còn có một nam tử một thân trắng thuần, tà áo phiêu dật trong gió, tựa nhân thần tiên từ cung quảng hằng đáp xuống nhân gian.
Mẫn Hách biến sắc, cánh tay ôm lấy Y Y chậm rãi buộc chặt, tăng thêm vài phần lực đạo.
Sắc mặt Hoàng thục phi trong nháy mắt biến sắc, quốc sư, đã trở lại? Như vậy kế hoạch của mình……
“Lạc Dật ca ca, ngươi đã đến rồi……” Y Y nhẹ giọng thở dài, mắt hạnh thẳng tắp theo dõi thân ảnh của hắn từ từ rõ ràng, mi mắt khẽ run.
Bạch hạc rất có linh tính, ở trên không xoay tròn một vòng, nhìn binh lính bị bọn chúng làm cho sợ tới mức liên tục lui về phía sau, chừa ra một khoảng sân rộng rãi, liền lược cánh, nhẹ nhàng đáp xuống đất, đợi Lạc Dật bước xuống, lại tung cánh bay lên.
“Hoàng Thượng, Mẫn Hách Vương gia, còn có……” Lạc Dật nghiêng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đang hốt hoảng,“Hoàng thục phi.” Mỉm cười, xem như đã chào hỏi xong, không để ý đến phản ứng của bọn họ, xoay người, lập tức đi đến chỗ Y Y đang được Mẫn Hách ôm vào trong ngực.
Nhíu mày, Lạc Dật nhìn trên người nàng khắp nơi đều là miệng vết thương, bàn chân lại sưng to, không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu.
“Y Y, muội lại làm gì……”
“Lạc Dật ca ca, dẫn ta đi.” Nàng vươn tay, kóe kéo ống tay áo của hắn, làm cho y bào trắng tinh, không nhiễm một hạt bụi của hắn nhất thời lấm lem một mảng.
“Ngươi!” lần trước đã giao đấu thuật pháp với hắn một lần, Mẫn Hách hiểu được, thực lực của mình cùng hắn chênh lệch không nhỏ, nếu như hắn mở miệng nói muốn mang Y Y đi, mình làm thế nào có khả năng ngăn cản? Đôi mắt mặc sắc vốn luôn lãnh đạm bình tĩnh nhất thời cũng dâng lên một tia sợ hãi.
Giống như nhìn thấu ý nghĩ trong lòng hắn, Lạc Dật than nhẹ một hơi, bàn tay vươn ra, khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của Y Y, đôi mắt trong suốt, phẳng lặng như nước hồ thu, không một chút vẩn đục, tựa như ánh trăng, ấm áp mà nhu hòa.
“Y Y, thực xin lỗi, Lạc Dật ca ca không thể mang muội đi, ta vốn cũng muốn ngăn cản muội quay trở lại Long Quân điện, nhưng cuối cùng, muội vẫn về tới nơi này, tin tưởng Lạc Dật ca ca, Mẫn Hách Vương gia cũng không có ý làm hại muội, hơn nữa, đây vốn là số mệnh của muội và hắn, là duyên hay là nghiệt, tránh cũng không khỏi, hết thảy cứ thuận theo tự nhiên.” Nói xong, hắn chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy tay nàng, thối lui từng bước.
Là duyên hay là nghiệt? Y Y thùy hạ mi mắt, nàng buông thỏng cánh tay, không níu, không kéo, đột nhiên nhớ tới, vô luận là nàng nói cái gì, dù kì quái thế nào, hắn vẫn nguyện lòng tin tưởng, vậy lần này, nàng có nên tin tưởng hắn hay không?
Thì ra, hắn cũng không phải tới ngăn cản mình, trong lòng Mẫn Hách âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Từ hôm nay trở đi, nàng là Vương phi bổn vương.”
Cúi đầu, nhếch khóe môi, khuôn mặt yêu mị mỉm cười, hắn khẽ nâng đầu, liếc liếc nhìn bóng dáng lạnh như băng của Phù Vân Khâu Trạch, tà cười không thôi.
Đi lên phía trước một bước, ôm thiên hạ trong lòng trầm mặc không nói một lời, hướng phủ Mẫn Hách Vương gia sải bước mà đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.