Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 207: nàng không phải hoàng phi của ngươi

Thiên Lạc Họa Tâm

28/06/2013

Lặng im một trận, đợi nhiệt khí trên mặt tiêu tán, một tay đẩy ngực hắn, nàng cắn chặt răng.

“Đi xuống, ngươi đi xuống cho ta, mấy ngày trước ngươi ngủ ở nơi nào, bây giờ cứ trở về nơi đó đi, đừng tưởng rằng tặng cho ta một con chó nhỏ là có thể được ta tha thứ, “thú cần lông, người cần mặt mũi”, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, chớ để cho cung nữ cùng bọn thị vệ chê cười, mau trở về đi.” Tận lực đè thấp thanh lượng, nàng không còn trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nữa, hắn cũng là nhàn nhã nằm xuống.

Bên ngoài, Tiểu Thanh nhìn thấy một cung nữ vừa được phái tới căn dặn một thị vệ khác cái gì đó rồi bảo hắn rời đi thì hoài nghi, hỏi:.

“Ngươi nói cái gì với hắn?”

Tiểu Thanh vẻ mặt không hờn giận, ở trong cung tất nhiên phải giữ nghiêm bổn phận, huống chi, nàng lại là tiểu cung nữ mà Vương gia phái đến, nhưng tuyệt đối không đề làm cho người ta bắt được nhược điểm.

“Ta chỉ là sai hắn đi bẩm báo Vương gia chuyện vừa rồi, Tiểu Thanh tỷ tỷ, chẳng lẽ ta làm sai ?” Tiểu cung nữ nhất thời bị sắc mặt âm trầm của nàng dọa sợ, nột nột hỏi.

Thì ra là như vậy, mấy ngày nay tinh thần của nàng không tốt, công việc báo cáo tin tức cho củ tử đáng lý phải do nàng làm mà nàng lại chậm trễ, cũng không trách được nàng ta

“Đúng vậy, là Tiểu Thanh tỷ tỷ hiểu lầm ngươi ,” Nàng lắc đầu, vỗ vỗ mu bàn tay tiểu cung nữ,“Làm tốt lắm, là ta sơ sót, đợi nhìn thấy Vương gia, thì ta sẽ báo cáo, để chủ tử ngợi khen ngươi.”

Tiểu cung nữ vừa nghe có ngợi khen, nhất thời nói vài lời cám ơn, Tiểu Thanh mỉm cười ứng vài tiếng, nhìn Long Quân trong điện, nhớ tới Vương gia, không khỏi lại thần du tứ phương.

Nội điện.

Y Y đẩy nửa ngày, biết hắn lúc này có chết cũng không chịu đi, liền ôm lấy quần áo đệm chăn muốn xuống giường, nhưng lại bị người phía sau thình lình kéo lại, lập tức đổ trở về trên giường.

“Ngươi làm gì!” Nàng có chút tức giận .

“Ta mới muốn hỏi nàng muốn làm gì, đêm hôm khuya khoắc, nàng ôm một đoàn đệm chănđi ra ngoài, nếu bị cung nữ thấy được, không phải là nói ta vô năng hay sao?” đôi mắt màu tím khinh mị, ôm lấy lưng nàng xiết chặt.

Vô năng…… Nàng nháy mắt hiểu được “ý nghĩa sâu xa” của lời này, lạnh lùng nghễ người phía sau.

“Bằng không ngươi liền trở về, ta không muốn cho ngươi có ý tưởng sai lầm gì, thỉnh không cần tự cho là rằng ta đã tha thứ ngươi, đây không phải giường của ngươi, như vậy liền mời ngươi rời đi.”



“Tuy rằng ngôi vị hoàng đế là hư, nhưng ta vẫn là Hoàng Thượng, trong hoàng cung nội điện, vô luận là thế nào, trên danh nghĩa đều là của ta, ta muốn đi đâu liền đi đó, mà giường này, ta củng là muốn ngủ liền ngủ .” Ngáp một cái, mi mắt bắt đầu trượt.

Khôngngờ cái miệng của hắn lại có thể lý sự như vậy, kiếp trước, sao không thấy hắn có tài ăn nói như vậy, chắc là ở chúng thần giữa lịch lãm đi ra, nàng nhu nhu mi.

Mặc dù nhớ lại kiếp trước, nhưng người vẫn là sẽ thay đổi, có lẽ, hắn cũng không phải Viêm Hi nữa rồi.

“Thuộc hạ tham kiến Vương gia!”ngoài cửa điện, truyền đến thanh âm của thị vệ.

Vừa mới chuẩn bị thiếp đi, Khâu Trạch nhấc lên mi mắt, đột nhiên đứng dậy, một tay lấy đệm chăn trùm kín hai người,làm bộ dường như ngủ say đã lâu.

“Hoàng Thượng đâu?” thanh âm Mẫn Hách ẩn ẩn lộ ra một cỗ khí âm lãnh, trong đêm khuya yên tĩnh lại càng quỷ dị.

“Dạ, đang ở nội điện cùng hoàng phi an nghỉ.” Thị vệ hoảng sợ, mới nói xong, chỉ thấy Vương gia Hồng Tụ vung lên, một cước đá văng khỏi cửa điện, cũng không dám ngăn trở.

Bức rèm che lay động, chúc quang khinh bãi, thân ảnh hồng sắc thong thả đi vào điện, nhìn thoáng qua cửa sổ bốn hướng bị hư hại, đi đến trước giường, lạnh lùng nhìn đệm chăn, sắc mặt âm trầm.

“Yêu, này không phải Mẫn Hách Vương gia, đêm hôm khuya khoắc tìm đến trẫm, có việc gì quan trọng sao?” Xốc đệm chăn, lộ ra gương mặt làm bộ còn buồn ngủ nhìn hắn.

Trong chăn, Y Y bị áp chế, miệng cũng bị một bàn tay to chặt chẽ bịt kín.

Bất quá, kỳ thật nàng cũng không tính lên tiếng, bởi vì Mẫn Hách là chính là người nàng không muốn gặp nhất, kể từ ngày đó, nếu không cần đối mặt, nàng không bao giờ muốn nhìn thấy hắn.

“Cút ra đây!” Mẫn Hách nhìn người nao đó nằm trong chăn vẫn “toàn tâm toàn ý”, nằm yên không nhúc nhích, tức giận đến độ hai mắt đỏ rực như bị lửa thiêu.

“Thế nào, đây chính là cung điện của trẫm, Vương gia, nếu ngươi không đem ngôi vị hoàng đế đoạt đi, vốn không có tư cách kêu trẫm ra ngoài, nơi này, là tẩm cung của trẫm cùng hoàng phi, ngươi muốn xem ‘uyên ương diễn giường’, phiền toái ngươi ra thanh lâu mà xem đi.” Khâu Trạch sắc mặt bình thản, nhìn không ra là đang sinh khí hay là trấn định.

Uyên ương diễn giường? Hảo một câu ‘uyên ương diễn giường’, hắn cho là mình không biết Y Y cố ý đem chiếc ghế lộng đổ ra tiếng, để dẫn thị vệ đi vào cứu mình sao?

“Hoàng phi? Nàng không phải hoàng phi của ngươi, Khâu Trạch, ngươi không phải đã nhận lầm người chứ? hoàng phi của ngươi, ở bên ngoài,” Hắn vỗ vỗ hai tay,“Đem hoàng phi đưa vào.”



Khâu Trạch hiểu được ý tứ của hắn, sắc mặt trầm xuống, âm thầm buông lỏng tay chân đang áp chế Y Y ra, hắn thật muốn nhìn một chút, có người đến thay thế vị trí hoàng phi, nàng sẽ thế nào, là rời khỏi mình, hay là……

Một thân ảnh mảnh khảnh được vài cung nữ hầu hạ, dìu đỡ từ từ đi đến, mắt hạnh lướt nhẹ qua người Mẫn Hách, tầm mắt vừa chuyển, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Khâu Trạch, cũng phiền muộn cúi đầu.

“Xem ra, hiện tại, ngay cả Vương gia cũng không phân biệt rõ ràng, ai mới là Vương phi của ngươi, bất quá, trẫm vẫn rất rõ, ai mới là hoàng phi của mình, nàng nói đúng hay không, ái phi?” Niệp mở một góc đệm chăn, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng xinh như một quả đào.

Hát hí khúc còn muốn lôi mình vào, hắn rốt cuộc là đang muốn trốn tránh trách nhiệm hay là muốn làm cái quỷ gì đây, Y Y tức giận trừng mắt nhìn Khâu Trạch, liếc mắt một cái, vốn là không muốn đối mặt với Mẫn Hách, hắn còn cố tình lôi mình ra.

“Hoàng phi, Hoàng Thượng nhận sai người, người còn không mau đi qua, đến bên giường hầu hạ hoàng thượng đi?” Mẫn Hách hướng Sầm Nhi nheo mắt ám chỉ.

“Hoàng Thượng, bản phi ở đây, không phải tối nay người uống quá nhiều rượu, đã từng đem cung nữ nhận sai thành bản phi sao?” Cho dù không cam lòng, nhưng nghĩ gương mặt dữ tợn, già cả dựa vào mình, còn không bằng hầu hạ gã Hoàng Thượng lạnh như băng này.

Cố nặn ra một nụ cười, nàng chầm chậm đi đến bên giường.

Không ngờ, tay còn chưa chạm đến chăn gấm,lập tức nghe được một thanh âm mềm nhẹ, cười réo rắc nhưng tràn đầy khiêu khích.

“Vương gia thật đúng là hay nói giỡn, ngươi cùng Vương phi, hai người hôm nay là muốn tìm Hoàng Thượng cùng bản phi cùng các ngươi chơi trò chơi “thật giả” hay sao?” Y Y chung quy là bất đắc dĩ đã mở miệng,“Vậy cũng được, bất quá, chờ bản phi thân thể khang phục mới bồi tiếp, còn bây giờ, mời các người trước tiên lui ra ngoài đi, đợi thân thể khang phục, tất nhiên là sẽ phái người thông báo cho ngươi biết.”

“Y Y, nàng……” Mẫn Hách quả thực không thể tin được, nàng tình nguyện cùng Viêm Hi ở cùng một chỗ, cũng không nguyện ý quan tâm chính mình.

“Sầm Nhi, ngươi là Vương phi, chớ đi theo Vương gia hồ nháo, nói như thế nào, ngươi cũng là công chúa La Phu quốc, nên hiểu rõ thế nào là quân thần chi lễ, cùng Vương gia đi ra ngoài đi, có việc gì ngày mai bàn lại.”

Khẩu khí của nàng tuy là nghe rất bình tĩnh, nhưng làm cho người ta không khỏi cúi đầu, dựa theo mệnh lệnh làm việc.

Sầm Nhi thấy Vương gia vẫn chưa hé răng, chỉ phải lùi về sau, run run hai tay, đỡ cánh tay hắn, hai mắt mông lung nhìn dung nhan yêu mị kia.

“Ngày mai, hảo, ngày mai bổn vương lại đến, Y Y, chuyện cần nói phải nhớ rõ!” Mẫn Hách căn bản là không tin Y Y thật sự tha thứ cho Viêm Hi, bình tĩnh lại, ngày mai…

Trên giường, sau khi hai người nghe được thanh âm hắn rời đi, đều là thở ra một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook