Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Chương 151: tự sát

Thiên Lạc Họa Tâm

27/06/2013

Sợ hãi nhìn hai cánh tay nắm chặt lấy thắt lưng mình, Y Y kéo căng sợi tơ, không muốn lãng phí sức lực vô ích, vươn tay, ngón tay muốn chạm vào cẩm bào đỏ tươi, thế nhưng, đầu ngón tay còn chưa chạm đến, cả người nàng đã bị kéo xuống, chìm quá vai, vô phương níu kéo.

Trớ trêu thay, rõ ràng trước kia đều muốn muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, hôm nay, nàng lại muốn dựa vào hắn, mà hắn, cũng từng đem chủy thủ đâm thẳng vào ngực nàng, hiện tại, lại bảo vệ cho nàng.

Quan hệ giữa người với người, quả thực quái dị, một khắc sau chưa chắc đã giống như khắc trước.

Nàng vô lực, buông tay, từ phía dưới, cái đầu của tiểu ca bán bánh bao lộ ra càng rõ ràng, ánh mắt cũng gần như song song với nàng.

Thì ra, rời khỏi hoàng cung, cũng còn có người muốn mệnh của nàng a!

“Thì ra ngươi ở đây!”

Phía trên đỉnh đầu, đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh, hỏa diễm sáng rực từ ống tay áo đỏ tươi bật ra, bàn tay to chế trụ đầu sát thủ,

“Bổn vương còn nói tên chuột hôi này trốn đi đâu mất, thì ra là chui vào đất để nổi lên làm rùa, vậy nên làm thế nào mới tốt đây? Là vặn gãy đầu, hay là thống khoái một chút, rút thẳng ra luôn?” thanh âm yêu mị nhẹ giọng cười nhạo , ngữ khí lạnh như băng ẩn hàm lửa giận ngút ngàn, cuồng bạo như nham thạch nóng chảy, bất cứ ai cũng không có năng ngăn cản hắn.

“Mẫn Hách yêu nam, mau đỡ ta đi ra ngoài.”

Hô to, nàng thở hắt ra.

“Nàng cầu ta.” Nghiền ngẫm, ngồi xổm xuống, hắn chỉ chỉ khuôn mặt xinh đẹp, môi đỏ mọng chậm rãi gợi lên, đôi mắt nâu lóe lên tia giảo hoạt, tà cười.

Kỳ thật, hắn là cố ý chờ tới giờ khắc này, mới lên tiếng. Ngay từ đầu, phân thân thuật kia trước mặt hắn chỉ là trò xiếc khỉ, tên này trốn vào bùn đất, hắn liếc sơ là thấy, nhưng muốn nhìn xem một lần, nàng có thể làm được gì, kết quả thật đúng là không làm cho chính mình thất vọng, không chỉ khiến tên cuồng đồ kia tự giao mình, còn có thể nhân cơ hội, cướp một cái hôn.

“Ngươi như vậy không đáng làm quân tử!” Sốt ruột, nàng giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ thấy hắn càng cười càng lớn, càng cười càng khoái hoạt, ánh mắt gian tà lóe lên tia thích thú, liền hiểu được, mình nếu là không theo, khẳng định không thể từ nơi này rời đi.

Bởi vì hắn nói qua, lời nói tựa như bát nước đầy, nước đỗ khó hốt.

“Quân tử? Bổn vương chưa bao giờ nói mình là quân tử, trên chiến trường, chỉ cần có thể thắng, làm tiểu nhân thì đã sao? Quan trọng là kết quả, không phải quá trình, huống chi, hiện tại là nàng cầu bổn vương, đáp ứng hay không đáp ứng, vẫn là do bổn vương định đoạt.” khẩu khí rất là vô tội, bên môi ý cười càng sâu.



“……” Nàng hít vào một hơi, nhìn tiểu lục giãy dụa khó chịu, cắn răng nói,

“Ngươi tới gần một chút.”

Hắn cười mị mắt, cúi người xuống, khuôn mặt vừa được in xuống một nụ hôn, lại vô lại chỉ chỉ vào má bên kia của mình.

“Chuyện tốt thành đôi.”

Thành cái đầu ngươi! Không nghĩ tới hắn còn có ham mê biến thái như vậy, nhìn đầu người quỷ dị đối diện trước mặt, ánh mắt hung át, tràn ngập sát khí, Y Y thiếu chút nữa hét lên, quên đi, chi bằng cứ thuận theo ý hắn.

Tựa hồ đã dự đoán được nàng nhất định đồng ý, Mẫn Hách sớm đã nghiêng má bên kia qua, chờ nàng quang lâm.

Mím môi, nhẹ nhàng ấn lên, nàng vừa định thở ra, không ngờ, lần này, hắn đúng là vô lại thành thói quen, đột nhiên quay đầu lại, bàn tay to vươn ra, chế trụ cổ nàng, bắt nàng đối diện với hắn, bạc môi ấn xuống, mút nhẹ cánh môi hồng, đầu lưỡi linh hoạt liếm lên cánh hoa mềm mại, vừa lòng cười nhẹ.

Xong rồi…… trong đầu Y Y xuất hiện hai chữ này.

“Tốt lắm, nhìn nàng ngoan ngoãn như vậy, bổn vương sẽ đem nàng cứu ra,” lại nghiêng đầu, bổ sung 1 câu,

“Bổn vương vẫn là trước lấy con rùa này ra làm thức ăn đi, bằng không qua canh giờ, chỉ sợ thức ăn nấu ra cũng không còn tươi.”

Nói xong, nắm lấy búi tóc trên đầu sát thủ, dùng lực một chút đã quẳng cả người hắn lên mặt đất, cho thị vệ tiến lên, chế trụ hắn.

“bây giờ, đến nàng, Vương phi xinh đẹp của ta.”

Nói về không biết xấu hổ, Mẫn Hách yêu nam chính là đại ma đầu, còn ra vẻ, chậc chậc hai tiếng, hai tay chế trụ bả vai của nàng, nhẹ nhàng kéo lên, khiến nàng rời khỏi đất bùn, thuận thế đem nàng ôm vào trong lòng, bộ dáng đắc ý dào dạt vì thực hiện được gian kế.

Y Y thấy hắn cười nham hiểm, cũng không khỏi hoài nghi, hai người kia có phải do hắn tự tìm đến hay không, chẳng qua, trong đó, có một sát thủ, thân thể cháy đen, nằm trơ trọi ở bên kia, thấy thế nào, cũng không giống diễn trò, dù sao, nếu biết rõ nhất định sẽ chết, còn chết rất thê thảm như vậy, ai còn dám xung phong đăng kí?

Dùng sức đẩy ôm ấp của hắn ra, tức giận dùng ống tay áo lau môi, nhưng mà, cả người nàng đếu là bùn đất, ngược lại đem chính mình biến thành mèo bẩn, chỉ có tiểu lục trốn ở trong ngực mới may mắn thoát khỏi bị nước bùn nhuộm dơ.



“Đừng nhúc nhích,” Hắn cũng bất chấp bẩn, dùng ống tay áo sạch sẽ của mình, nhẹ nhàng lau đi bùn đất trên mặt nàng,“Để cho người giúp nàng thay đổi y phục sạch sẽ đi, trong xe ngựa có quần áo.”

Không nghĩ tới hắn sẽ ôn nhu như vậy, trong lúc nhất thời, nàng xấu hổ đẩy tay hắn ra.

“Vương gia, hắn phải xử trí như thế nào?” Thị vệ rất là phối hợp, nhìn thoáng qua sát thủ đang bị chê trụ, cổ tay vừa chuyển, lực đạo lại lớn hơn một chút.

“Ngô!” Sát thủ hừ nhẹ một tiếng, cũng không muốn mở miệng cầu xin tha thứ.

“Nói đi, là ai phái ngươi tới ? Nói không chừng, nếu ngươi thành thật khai báo, bổn vương một khi cao hưng, cò thể thả ngươi ra, nếu như không nói, ngươi cũng có cái gương mà xem rồi đó, tự mình quyết định nhanh đi, bổn vương không có tính kiên nhẫn.” Mẫn Hách nghiêng người, nhàn nhàn đem ống tay áo hơi nhăn lại giũ thẳng, khẩu khí bình thản, đều đều, nhưng ý tứ uy hiếp rất rõ ràng.

“Đúng là biến thái.” Y Y lạnh lạnh nói một câu, liếc mắt một cái.

Sát thủ bị khống chế lạnh lùng nhìn thi thể của đồng bọn, việc này đối với bọn họ mà nói, đã là chuyện sớm phải tập thành thói quen. Bọn họ muốn trở thành một sát thủ chuyên nghiệp, từ đầu đã trải qua huấn luyện gian khổ, tranh đoạt lẫn nhau, tuyệt tình, vô cảm là châm ngôn, là tâm niệm đầu tiên, bọn họ vốn không hề có dư thừa tình cảm để thương tiếc cho bất kì ai, thậm chí còn sẽ không cảm giác được sợ hãi.

“Không nói?” ánh mắt Mẫn Hách trầm xuống, ý bảo thị vệ động thủ.

Thị vệ đi theo bên cạnh hắn nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể hiểu được ý tứ của chủ tử, cùng thị vệ bên cạnh trao đổi ánh mắt, hai người đồng thời dùng sức xiết chặt cổ tay.

“Kẽo kẹt.” thanh âm xương cốt bị bóp nát chợt vang lên.

Trong không gian vắng lặng, tiếng vang kia đủ làm người ta toàn thân nổi da gà.

“A!!” Nam tử đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngẩng mặt lên cao, ngũ quan cơ hồ vặn vẹo thành một khối,“A a!!!” Nhưng mà, vẫn khong hé môi cầu xin tha thứ.

Y Y cũng không thể không bội phục nghị lực của hắn, nghĩ đến thái độ vừa rồi ccủa mình đối với Mẫn Hách yêu nam, thì đổ mồ hôi đầy người, xem ra, mình quả thật là sợ đau đến chết người, về phần vì cái gì lúc ấy lại đánh bạo muốn cùng hắn tranh sống tranh chết, đại khái cũng có một chút hiếu thắng, muốn báo thù cho vết đao ở ngực năm nào.

“Không tốt, mau tránh ra! Hắn muốn tự sát!” thị vệ đang chế trụ cổ tay sát thủ nhìn thấy dưới chân hắn đột nhiên xuất hiện một đồ trận hình ngôi sao năm cánh, hoảng sợ, hai tay buông lỏng, cách xa ra.

“Vì sao, ngươi ăn hạc đỉnh hồng, lại không chết?” Sát thủ bị bóp nát hai tay như rối gỗ gục xuống, hắn thì thào hỏi, ánh mắt mê hoặc, khuôn mặt quái dị, gân xanh vì đau đớn mà nổi hằn cả lên, khóe môi nhếch lên một nụ cười man rợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook