Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 11:
Samson
21/02/2024
Trên con đường lớn huyên náo có một đoàn người mặc quần áo đỏ chót đánh trống vang cả một góc trời, châm ngòi pháo đến cách xa mười dặm vẫn đinh tai nhức óc, hơn trăm người đón dâu cậy quyền cậy thế làm cho không ít người nghỉ chân quan vọng, ai cũng hâm mộ tân nương nhà này có phúc khí, cũng chỉ có được phu gia(họ nhà zai) coi trọng mới có thể tiêu tốn hào phóng như thế, mà có thể tiêu tốn lớn như vậy, cũng chỉ có Viêm gia nam thành.
“Viêm Hi……” Ngân Nhi một thân giá y đỏ thẫm ngồi trong đại kiệu tám người khiêng, thật cẩn thận vén lên một góc màn kiệu, nhìn phía tân lang diện mạo tao nhã cưỡi con ngựa cao to.
“Làm sao vậy?” Viêm Hi nhẹ nhàng điều khiển tuấn mã tới gần cỗ kiệu, nhìn sắc mặt tân nương hồng đào,tâm hắn không khỏi một trận hoảng hốt, đợi mười năm, Ngân Nhi rốt cục trở thành thê tử của hắn.
Bị ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn khiến hai má nóng rần lên, nàng cúi đầu.
“Khinh Âm cùng Lạc Dật sẽ trở về sao?”
Tám năm trước, Khinh Âm thay cha nhập ngũ đi lính, còn Lạc Dật theo vị sư phụ tính toán tài tình của hắn đi khắp các nước lân cận, từ đó về sau chưa một lần tái kiến, nếu không phải mỗi năm một lần lại có một bức thư, nàng sẽ hoài nghi bọn họ có còn sống ở trên đời này hay không.
Ôn nhu cười, Viêm Hi liếc mắt bốn phía thấy mọi người đều đem sự chú ý đặt ở đội ngũ rước dâu đằng trước, hắn lặng lẽ vuốt cái mũi nhỏ của nàng.
“Vô luận có trở về hay không, ta tin bọn họ cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta.”
“Thật vậy chăng?” Một đóa lê hoa nhẹ nhàng nở rộ, mắt thấy cách Viêm phủ không còn xa,liền cuống quít đem màn kiệu buông xuống.
“Thật sự.” Hắn gật gật đầu.
Nhưng mà……
Đội ngũ đón dâu vừa để tới Viêm phủ, trăm người không người nào là không ở trong tình trạng kinh ngạc, trong Viêm phủ chất đầy hòm gỗ, từng cái thùng đựng châu báu trang sức đều được đưa vào, mà lão thái gia Viêm phủ thì vẻ mặt đau khổ đứng trước cửa.
“Gia gia, sao lại thế này?” Xuống ngựa, Viêm Hi tò mò hỏi.
“Viêm Hi, là…, là Khinh Âm tướng quân đã trở lại.” nương Viêm Hi đỡ lão thái gia gầy yếu sắc mặt không tốt, ngẩng đầu nhìn cỗ kiệu, hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng chà lau.
Hoàn toàn bị tin tức Khinh Âm trở về làm cho rung động, không có chú ý mẫu thân dị thường, Viêm Hi đem cương ngựa ném lại, một đường chạy như điên vào phủ, nhìn đến binh lính đứng hàng ngũ, trong lòng lại thay bạn tốt cao hứng, không còn tâm trí để tự hỏi hắn vì sao hôm nay là ngày có hỉ sự lại mang nhiều binh lính đến đây như vậy.
Tướng quân, hắn thật sự đã làm tướng quân, chức vị so với người Viêm gia làm quan trong triều còn cao hơn.
“Tướng quân, bạn cũ của người đã trở lại.” Một gã tiểu tướng ôm quyền hướng vị tướng quân ngồi ở chủ sảnh đường báo cáo.
“Ân.” Cúi đầu hớp một ngụm trà, Khinh Âm hừ nhẹ, trên mặt không có biểu tình gì, lạnh nhạt không kém khi ở chiến trường một đao chém đứt cổ kẻ địch.
Nhìn thân ảnh màu đỏ chói mắt gấp gáp chạy vào, hắn nhăn mặt hạ mi.
“Khinh Âm, Khinh Âm, ngươi thật sự trở về rồi!” Viêm Hi cười lớn tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Làm càn! Ngươi dám vô lễ với tướng quân!” Tiểu tướng đứng ở một bên lập tức rút ra thanh kiếm sắc bén chỉ vào Viêm Hi, mỗi một động tác đều chuẩn chỉnh đúng chỗ.
Viêm Hi khuôn mặt liền nghiêm túc, trong lòng trào ra bất an quay đầu nhìn Khinh Âm.
“Miễn.” Hai chữ từ miệng thoát ra, hắn tùy ý khoát tay áo, chính mình trở về cũng không phải là vì việc nhỏ ấy, lễ tiết tạm thời bỏ sang một bên đi.
“Khinh Âm, ngươi đã làm tướng quân, chúc mừng ngươi!” Viêm Hi nhìn hắn một thân chiến bào uy vũ, vui mừng thay hắn từ đáy lòng.
“Cám ơn, cũng chúc mừng ngươi kế thừa gia nghiệp.” Khinh Âm nhớ tới lời nói đùa trước đây liền mỉm cười.
“Không nghĩ tới ngươi có thể nhanh chóng trở về uống rượu mừng của ta cùng Ngân Nhi, ta thật là rất cao hứng,chỉ tiếc rằng Lạc Dật hắn chẳng biết đi đâu.” Không có chú ý tới sắc mặt Khinh Âm đột nhiên trở nên âm trầm, Viêm Hi nhíu đuôi lông mày, trong giọng nói mang điểm thất vọng.
Chén trà trong tay oanh một tiếng đặt ở trên bàn gỗ, Khinh Âm gợi lên khóe miệng tà mị.
“Ngươi sai rồi, ta không phải trở về uống rượu mừng của ngươi, ta trở về là để cướp tân nương.”
Sắc mặt ngưng trệ, Viêm Hi nhìn một mảnh binh lính khôi giáp bốn phía.
“Ngươi là nói giỡn sao? Ha ha, trước kia ngươi cũng là hay nói giỡn như vậy.” Tứ chi bắt đầu rét run, nhìn ánh mắt bạn thời thơ ấu không còn giống dĩ vãng cà lơ phất phơ.
Đứng dậy duỗi gân cốt, bộ dáng gầy yếu trước đây đã biến mất, nay hắn tuấn lãng như ngọc, thân thể cường tráng, nếu không phải là vết sẹo từ cằm tới xương quai xanh thì ai cũng đoán không được hắn là Khinh Âm tướng quân nơi chiến trường bách chiến bách thắng.
“Vàng bạc châu báu bên ngoài, coi như là bồi thường.” Khinh Âm nhìn mấy rương đồ quý hiếm chiếm hết chỗ đình viện nói.
Viêm Hi lui về phía sau từng bước,lạnh lùng nhìn bạn hữu, cảm giác quen thuộc dần dần không còn tồn tại. ( S : Hớ …. Đi tranh vợ thì phải thế chứ)
“Ngươi biết ta sẽ không đem Ngân Nhi tặng cho ngươi, hôm nay là ngày vui của bọn ta, nếu ngươi là đến uống rượu mừng, chúng ta hoan nghênh, nhưng nếu ngươi là đến cướp tân nương, thực xin lỗi, mời đi ra ngoài!” Dùng một ngón tay chỉ, thanh âm theo đó cũng trầm xuống vài phần.
“Vì Ngân Nhi, ngươi ngay cả tánh mạng gia quyến cũng không để ý sao?” Hắn duỗi cánh tay, ngón trỏ bắn ra.
Mười tên lính ngoài hành lang liền chỉnh tề chạy vào, chỉ nghe một trận tiếng vang xui xẻo ầm ầm, phóng mắt nhìn lại, vô luận là giấy chữ hỉ dán trên cửa sổ hay tấm rèm đỏ treo trên cao,tất cả đều bị kéo xuống vứt bỏ, thỉnh thoảng lại bị quân lính chạy tới chạy tui đạp lên, để lại rất nhiều dấu chân.
“Ngươi cho là như thế liền có thể uy hiếρ ta,nếu vậy ngươi nhầm rồi,ta tuyệt đối sẽ không buông Ngân Nhi.” Kiên nghị thẳng lưng, Viêm Hi ánh mắt sáng quắc, không chỗ nào sợ hãi nhìn Khinh Âm hiện tại đang thập phần xa lạ.
Khinh Âm chưa nói một câu, khuôn mặt mỉm cười dẫn thuộc hạ đi ra đại đường, binh lính chờ đợi bên ngoài cũng theo hàng, thẳng tắp đi tới chỗ kiệu hoa đỏ thắm.
Không tốt! Thầm kêu một tiếng hỏng bét, Viêm Hi bay nhanh ra ngoài, nhưng vẫn là đã muộn một bước.
“Tân nương mời ra kiệu.” Rèm kiệu được vén lên.
Nghe được hỉ nương(người săn sóc dâu) gọi, Ngân Nhi sắc mặt thẹn thùng khom người đứng lên, hỉ khăn trùm đầu khiến nàng thấy không rõ mọi chuyện trước mặt, chợt thấy một bàn tay to đưa lại gần, tưởng Viêm Hi, nàng cười yếu ớt đưa tay đặt vào.
Bước ra khỏi cửa kiệu, nàng nhíu mi, trực tiếp rút tay nhỏ bé về, đem hỉ khăn hất ra, vẻ mặt giận dữ.
“Ai dám giả mạo tân lang!”
Người này tay to mà thô ráp, da thịt hơi mạch sắc (có màu lạ =]]]), không giống Viêm Hi mười ngón thanh tú tịnh bạch, non mềm. ( S : Đúng là đồ thư sinh)
“Khinh Âm!” Ngân Nhi không thể tin nhìn nam tử đứng trước mặt một thân chiến bào cao ngất, kinh hô ra tiếng, dung nhan du͙c hỉ thoáng nhìn hỉ nương bên trái cửa kiệu bị thanh đao đặt trên cổ đột nhiên ngẩn ra, hỉ khăn trong tay chậm rãi rơi xuống đất ” Đây là có chuyện gì?”
“Nghênh đón tân nương hồi tướng quân phủ!” Mười năm không gặp, liếc thấy nàng so với dĩ vãng càng thêm xinh đẹp, Khinh Âm gợn khóe miệng, tay giơ lên trực tiếp hạ lệnh.
Không đợi Ngân Nhi phản ứng, thân thủ đã bao lại đem nàng ôm vào lòng nhảy lên ngựa.
“Cung nghênh tân nương hồi tướng quân phủ!” Bọn lính cùng kêu hô, vài vị binh lính đi trước mở đường.
“Chậm đã!” Một đạo thân ảnh đỏ thẫm chạy ra chặn ở giữa đường, vươn song chưởng ngăn đường đi của chiến mã,“Đem Ngân Nhi trả lại cho ta!”
Câu môi cười lạnh, Khinh Âm nhìn về phía lão già tóc bạc trắng bên trong đám người ẩn nấp, lão già tuân lệnh đi ra, mười ngón nắm chặt, thuật chú trong miệng không ngừng dao động.
“Viêm Hi, ngươi thật đúng là cố chấp như trước,bây giờ ngươi chỉ có thể chọn, một là Ngân Nhi, hai là gia đình ngươi?”
Ngực căng thẳng, Viêm Hi kinh ngạc nhìn ông cụ, một trận nổi da gà tự da đầu dựng lên, đó là người của bộ tộc chú thuật nam thành nằm ở phía nam, cách kinh thành ba trăm km(tự dưng ta quên mất đơn vị đo thời xưa =.=), tuy là rất ít nhìn thấy bộ tộc chú thuật, nhưng vẫn là có nghe nói, bọn họ chỉ cần lợi dụng vài câu chú ngữ đơn giản là có thể vô hình giết người ( giết mà k biết cách giết là gì), người chết vô cùng thê thảm.
“Diệt!” Lão già quát lớn một tiếng,“Oành, oành, oành!” thanh âm thân thể rõ ràng lọt vào tai.
“A!” Người hai bên đường đều sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ, thất kinh thét chói tai chạy trốn, tiếng va chạm đạp lên nhau không dứt bên tai.
Viêm Hi cứng ngắc nghiêng đầu, Cửa lớn Viêm phủ vốn bừng bừng vui vẻ nay thành một biển máu, đội ngũ đón dâu trăm người toàn bộ ngã xuống đất, trước ngực là một đóa tường vi nở rộ, máu tươi tuôn trào, đón gió lắc lư, trừ bỏ lão thái gia bình yên vô sự, mẫu thân hắn, muội muội, biểu cô, cho đến hạ nhân, toàn bộ đều biến thành một khối thi thể lạnh như băng, phần da thịt trên ngực khẽ nứt, hở ra một đóa tường vi chậm rãi nở rộ, mẫu thân thậm chí sợ hãi chết không nhắm mắt!
“Ngươi chỉ còn lại một người thân cuối cùng, ta hỏi lại ngươi, ngươi là chọn Ngân Nhi, hay ….?” Phảng phất phong khinh vân đạm, Khinh Âm cúi đầu thấy Ngân Nhi đang nhìn lén thảm cảnh Viêm gia qua khuỷu tay, nàng che miệng khó khăn nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, hai mắt ngập nước.
“Viêm Hi, không cần……” Trong giây lát, Ngân Nhi hô to ra tiếng, trong miệng tràn ra tơ máu, đúng là so với màu nhuộm còn muốn đỏ tươi bắt mắt hơn.
“Viêm Hi……” Ngân Nhi một thân giá y đỏ thẫm ngồi trong đại kiệu tám người khiêng, thật cẩn thận vén lên một góc màn kiệu, nhìn phía tân lang diện mạo tao nhã cưỡi con ngựa cao to.
“Làm sao vậy?” Viêm Hi nhẹ nhàng điều khiển tuấn mã tới gần cỗ kiệu, nhìn sắc mặt tân nương hồng đào,tâm hắn không khỏi một trận hoảng hốt, đợi mười năm, Ngân Nhi rốt cục trở thành thê tử của hắn.
Bị ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn khiến hai má nóng rần lên, nàng cúi đầu.
“Khinh Âm cùng Lạc Dật sẽ trở về sao?”
Tám năm trước, Khinh Âm thay cha nhập ngũ đi lính, còn Lạc Dật theo vị sư phụ tính toán tài tình của hắn đi khắp các nước lân cận, từ đó về sau chưa một lần tái kiến, nếu không phải mỗi năm một lần lại có một bức thư, nàng sẽ hoài nghi bọn họ có còn sống ở trên đời này hay không.
Ôn nhu cười, Viêm Hi liếc mắt bốn phía thấy mọi người đều đem sự chú ý đặt ở đội ngũ rước dâu đằng trước, hắn lặng lẽ vuốt cái mũi nhỏ của nàng.
“Vô luận có trở về hay không, ta tin bọn họ cũng sẽ chúc phúc cho chúng ta.”
“Thật vậy chăng?” Một đóa lê hoa nhẹ nhàng nở rộ, mắt thấy cách Viêm phủ không còn xa,liền cuống quít đem màn kiệu buông xuống.
“Thật sự.” Hắn gật gật đầu.
Nhưng mà……
Đội ngũ đón dâu vừa để tới Viêm phủ, trăm người không người nào là không ở trong tình trạng kinh ngạc, trong Viêm phủ chất đầy hòm gỗ, từng cái thùng đựng châu báu trang sức đều được đưa vào, mà lão thái gia Viêm phủ thì vẻ mặt đau khổ đứng trước cửa.
“Gia gia, sao lại thế này?” Xuống ngựa, Viêm Hi tò mò hỏi.
“Viêm Hi, là…, là Khinh Âm tướng quân đã trở lại.” nương Viêm Hi đỡ lão thái gia gầy yếu sắc mặt không tốt, ngẩng đầu nhìn cỗ kiệu, hốc mắt đỏ lên, nhẹ nhàng chà lau.
Hoàn toàn bị tin tức Khinh Âm trở về làm cho rung động, không có chú ý mẫu thân dị thường, Viêm Hi đem cương ngựa ném lại, một đường chạy như điên vào phủ, nhìn đến binh lính đứng hàng ngũ, trong lòng lại thay bạn tốt cao hứng, không còn tâm trí để tự hỏi hắn vì sao hôm nay là ngày có hỉ sự lại mang nhiều binh lính đến đây như vậy.
Tướng quân, hắn thật sự đã làm tướng quân, chức vị so với người Viêm gia làm quan trong triều còn cao hơn.
“Tướng quân, bạn cũ của người đã trở lại.” Một gã tiểu tướng ôm quyền hướng vị tướng quân ngồi ở chủ sảnh đường báo cáo.
“Ân.” Cúi đầu hớp một ngụm trà, Khinh Âm hừ nhẹ, trên mặt không có biểu tình gì, lạnh nhạt không kém khi ở chiến trường một đao chém đứt cổ kẻ địch.
Nhìn thân ảnh màu đỏ chói mắt gấp gáp chạy vào, hắn nhăn mặt hạ mi.
“Khinh Âm, Khinh Âm, ngươi thật sự trở về rồi!” Viêm Hi cười lớn tiến lên vỗ vỗ bờ vai của hắn.
“Làm càn! Ngươi dám vô lễ với tướng quân!” Tiểu tướng đứng ở một bên lập tức rút ra thanh kiếm sắc bén chỉ vào Viêm Hi, mỗi một động tác đều chuẩn chỉnh đúng chỗ.
Viêm Hi khuôn mặt liền nghiêm túc, trong lòng trào ra bất an quay đầu nhìn Khinh Âm.
“Miễn.” Hai chữ từ miệng thoát ra, hắn tùy ý khoát tay áo, chính mình trở về cũng không phải là vì việc nhỏ ấy, lễ tiết tạm thời bỏ sang một bên đi.
“Khinh Âm, ngươi đã làm tướng quân, chúc mừng ngươi!” Viêm Hi nhìn hắn một thân chiến bào uy vũ, vui mừng thay hắn từ đáy lòng.
“Cám ơn, cũng chúc mừng ngươi kế thừa gia nghiệp.” Khinh Âm nhớ tới lời nói đùa trước đây liền mỉm cười.
“Không nghĩ tới ngươi có thể nhanh chóng trở về uống rượu mừng của ta cùng Ngân Nhi, ta thật là rất cao hứng,chỉ tiếc rằng Lạc Dật hắn chẳng biết đi đâu.” Không có chú ý tới sắc mặt Khinh Âm đột nhiên trở nên âm trầm, Viêm Hi nhíu đuôi lông mày, trong giọng nói mang điểm thất vọng.
Chén trà trong tay oanh một tiếng đặt ở trên bàn gỗ, Khinh Âm gợi lên khóe miệng tà mị.
“Ngươi sai rồi, ta không phải trở về uống rượu mừng của ngươi, ta trở về là để cướp tân nương.”
Sắc mặt ngưng trệ, Viêm Hi nhìn một mảnh binh lính khôi giáp bốn phía.
“Ngươi là nói giỡn sao? Ha ha, trước kia ngươi cũng là hay nói giỡn như vậy.” Tứ chi bắt đầu rét run, nhìn ánh mắt bạn thời thơ ấu không còn giống dĩ vãng cà lơ phất phơ.
Đứng dậy duỗi gân cốt, bộ dáng gầy yếu trước đây đã biến mất, nay hắn tuấn lãng như ngọc, thân thể cường tráng, nếu không phải là vết sẹo từ cằm tới xương quai xanh thì ai cũng đoán không được hắn là Khinh Âm tướng quân nơi chiến trường bách chiến bách thắng.
“Vàng bạc châu báu bên ngoài, coi như là bồi thường.” Khinh Âm nhìn mấy rương đồ quý hiếm chiếm hết chỗ đình viện nói.
Viêm Hi lui về phía sau từng bước,lạnh lùng nhìn bạn hữu, cảm giác quen thuộc dần dần không còn tồn tại. ( S : Hớ …. Đi tranh vợ thì phải thế chứ)
“Ngươi biết ta sẽ không đem Ngân Nhi tặng cho ngươi, hôm nay là ngày vui của bọn ta, nếu ngươi là đến uống rượu mừng, chúng ta hoan nghênh, nhưng nếu ngươi là đến cướp tân nương, thực xin lỗi, mời đi ra ngoài!” Dùng một ngón tay chỉ, thanh âm theo đó cũng trầm xuống vài phần.
“Vì Ngân Nhi, ngươi ngay cả tánh mạng gia quyến cũng không để ý sao?” Hắn duỗi cánh tay, ngón trỏ bắn ra.
Mười tên lính ngoài hành lang liền chỉnh tề chạy vào, chỉ nghe một trận tiếng vang xui xẻo ầm ầm, phóng mắt nhìn lại, vô luận là giấy chữ hỉ dán trên cửa sổ hay tấm rèm đỏ treo trên cao,tất cả đều bị kéo xuống vứt bỏ, thỉnh thoảng lại bị quân lính chạy tới chạy tui đạp lên, để lại rất nhiều dấu chân.
“Ngươi cho là như thế liền có thể uy hiếρ ta,nếu vậy ngươi nhầm rồi,ta tuyệt đối sẽ không buông Ngân Nhi.” Kiên nghị thẳng lưng, Viêm Hi ánh mắt sáng quắc, không chỗ nào sợ hãi nhìn Khinh Âm hiện tại đang thập phần xa lạ.
Khinh Âm chưa nói một câu, khuôn mặt mỉm cười dẫn thuộc hạ đi ra đại đường, binh lính chờ đợi bên ngoài cũng theo hàng, thẳng tắp đi tới chỗ kiệu hoa đỏ thắm.
Không tốt! Thầm kêu một tiếng hỏng bét, Viêm Hi bay nhanh ra ngoài, nhưng vẫn là đã muộn một bước.
“Tân nương mời ra kiệu.” Rèm kiệu được vén lên.
Nghe được hỉ nương(người săn sóc dâu) gọi, Ngân Nhi sắc mặt thẹn thùng khom người đứng lên, hỉ khăn trùm đầu khiến nàng thấy không rõ mọi chuyện trước mặt, chợt thấy một bàn tay to đưa lại gần, tưởng Viêm Hi, nàng cười yếu ớt đưa tay đặt vào.
Bước ra khỏi cửa kiệu, nàng nhíu mi, trực tiếp rút tay nhỏ bé về, đem hỉ khăn hất ra, vẻ mặt giận dữ.
“Ai dám giả mạo tân lang!”
Người này tay to mà thô ráp, da thịt hơi mạch sắc (có màu lạ =]]]), không giống Viêm Hi mười ngón thanh tú tịnh bạch, non mềm. ( S : Đúng là đồ thư sinh)
“Khinh Âm!” Ngân Nhi không thể tin nhìn nam tử đứng trước mặt một thân chiến bào cao ngất, kinh hô ra tiếng, dung nhan du͙c hỉ thoáng nhìn hỉ nương bên trái cửa kiệu bị thanh đao đặt trên cổ đột nhiên ngẩn ra, hỉ khăn trong tay chậm rãi rơi xuống đất ” Đây là có chuyện gì?”
“Nghênh đón tân nương hồi tướng quân phủ!” Mười năm không gặp, liếc thấy nàng so với dĩ vãng càng thêm xinh đẹp, Khinh Âm gợn khóe miệng, tay giơ lên trực tiếp hạ lệnh.
Không đợi Ngân Nhi phản ứng, thân thủ đã bao lại đem nàng ôm vào lòng nhảy lên ngựa.
“Cung nghênh tân nương hồi tướng quân phủ!” Bọn lính cùng kêu hô, vài vị binh lính đi trước mở đường.
“Chậm đã!” Một đạo thân ảnh đỏ thẫm chạy ra chặn ở giữa đường, vươn song chưởng ngăn đường đi của chiến mã,“Đem Ngân Nhi trả lại cho ta!”
Câu môi cười lạnh, Khinh Âm nhìn về phía lão già tóc bạc trắng bên trong đám người ẩn nấp, lão già tuân lệnh đi ra, mười ngón nắm chặt, thuật chú trong miệng không ngừng dao động.
“Viêm Hi, ngươi thật đúng là cố chấp như trước,bây giờ ngươi chỉ có thể chọn, một là Ngân Nhi, hai là gia đình ngươi?”
Ngực căng thẳng, Viêm Hi kinh ngạc nhìn ông cụ, một trận nổi da gà tự da đầu dựng lên, đó là người của bộ tộc chú thuật nam thành nằm ở phía nam, cách kinh thành ba trăm km(tự dưng ta quên mất đơn vị đo thời xưa =.=), tuy là rất ít nhìn thấy bộ tộc chú thuật, nhưng vẫn là có nghe nói, bọn họ chỉ cần lợi dụng vài câu chú ngữ đơn giản là có thể vô hình giết người ( giết mà k biết cách giết là gì), người chết vô cùng thê thảm.
“Diệt!” Lão già quát lớn một tiếng,“Oành, oành, oành!” thanh âm thân thể rõ ràng lọt vào tai.
“A!” Người hai bên đường đều sợ hãi như nhìn thấy ma quỷ, thất kinh thét chói tai chạy trốn, tiếng va chạm đạp lên nhau không dứt bên tai.
Viêm Hi cứng ngắc nghiêng đầu, Cửa lớn Viêm phủ vốn bừng bừng vui vẻ nay thành một biển máu, đội ngũ đón dâu trăm người toàn bộ ngã xuống đất, trước ngực là một đóa tường vi nở rộ, máu tươi tuôn trào, đón gió lắc lư, trừ bỏ lão thái gia bình yên vô sự, mẫu thân hắn, muội muội, biểu cô, cho đến hạ nhân, toàn bộ đều biến thành một khối thi thể lạnh như băng, phần da thịt trên ngực khẽ nứt, hở ra một đóa tường vi chậm rãi nở rộ, mẫu thân thậm chí sợ hãi chết không nhắm mắt!
“Ngươi chỉ còn lại một người thân cuối cùng, ta hỏi lại ngươi, ngươi là chọn Ngân Nhi, hay ….?” Phảng phất phong khinh vân đạm, Khinh Âm cúi đầu thấy Ngân Nhi đang nhìn lén thảm cảnh Viêm gia qua khuỷu tay, nàng che miệng khó khăn nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, hai mắt ngập nước.
“Viêm Hi, không cần……” Trong giây lát, Ngân Nhi hô to ra tiếng, trong miệng tràn ra tơ máu, đúng là so với màu nhuộm còn muốn đỏ tươi bắt mắt hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.