Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 19:

Samson

21/02/2024

Khuôn mặt nhỏ nhắn hình quả đào cố gắng ngẩng lên, phảng phất như chủ nhân của nó đang lo sợ tất cả chỉ là cảnh trong mơ.Nàng giương mắt hạnh thẳng tắp nhìn hắn, cơ thể ẩm ướt lạnh lẽo nhẹ nhàng rung động.

“Cầm ô, che miệng giếng.” Phù Vân Khâu Trạch cầm cây ô trong tay đưa cho thị vệ, thuận tay cởi áo bào, nhảy vào trong giếng giữa tiếng kinh hô của mọi người.

Không có bọt nước, đôi giày rồng màu vàng của hắn vững vàng trên mặt giếng, tựa như thần tiên từ trên nhìn xuống bộ dáng nàng yếu ớt, đôi mắt màu tím nổi lên một tầng sương mỏng, nháy mắt lại tiêu tan.

“Nào.” Cúi thắt lưng, hắn vươn tay.

Vốn tưởng rằng hắn muốn châm chọc khiêu khích một phen, không dự đoán được hắn đột nhiên hướng mình vươn tay khiến nàng hơi sững sờ,bàn tay nhỏ bé chậm rãi để vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.

Nhiệt độ trên tay nàng làm hắn khẽ nhíu mày, tay hơi dùng sức, thoải mái đem thiên hạ ướt đẫm kéo lên khỏi mặt nước ôm vào trong lòng, bất quá chính lúc ấy,tiếng kinh hô của Y Y dọa hắn toát ra một thân mồ hôi lạnh.

Dời tầm mắt xuống nàng, chỉ thấy xiêm y của nàng tất cả đều bị nhuộm đỏ bởi vết thương, nước trong giếng cũng có màu đo đỏ loang loãng trông như vạc máu.

Ôm lấy cánh tay cứng đờ, đầu lông mày khẽ vểnh lên, hắn run giọng nói:“Miệng vết thương lại nứt ra rồi?”

“Ân.” Mềm mại gật đầu, nàng cũng không dám nói cho hắn biết vào lúc nàng nhấc tay phải, mà miệng vết thương lại nằm phía bên phải, cho nên vết thương mới bị rách a.

Không hề nhiều lời, mũi chân điểm nhẹ lên mặt nước,hắn tựa như con chim ưng hùng dũng phi lên, chỉ trong tích tắc đã yên ổn đứng trên mặt đất.

Bọn thị vệ đứng chờ ở một bên cầm theo đèn lồng nhanh chóng chạy tới, bung ô bung ô, lấy áo khoác lấy áo khoác, bận rộn thành một đoàn.

“Các ngươi đúng là phế vật, trước tìm ngự y đến.” Nghiêm mặt lạnh khiển trách, cước bộ của hắn chưa từng dừng lại, ôm nàng một đường chạy như điên.

“Thần tuân mệnh.” Một người nhìn như quan linh vi đại thị vệ mang theo hai tiểu thị vệ chạy thẳng về ngự y các.

Hảo lạnh! Tay nhỏ bé chà xát nhau, vẫn là hơi lạnh, nàng nhìn xung quanh, thị vệ hai bên đều bị tốc độ phi bình thường của hắn bỏ lại phía sau, nàng lôi kéo vạt áo người nào đó, hai tay đặt lên lồng ngực ấm áp an toàn của hắn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn thiếρ đi, thoải mái thở dài, híp mắt nhìn tia sáng nhỏ nhoi từ phía Đông, không nghĩ tới chính mình bị nhốt trong giếng suốt một đêm.

Ngực bị tay nhỏ bé lạnh lẽo che chắn, hắn nhịn không được sợ run một chút, nhìn bộ dáng nàng buồn ngủ mà cước bộ không thể không nhanh hơn.

“Ha ha, đừng nhúc nhích.” Con rắn nhỏ vặn vẹo thân mình làm ngực nàng ngứa ngáy không thôi, cười nhẹ mở miệng khiển trách, mới nhớ rõ tiểu gia hỏa này vẫn còn uốn tại miệng vết thương, mà chỗ nàng bị thương có cảm giác mát lạnh, đại khái là do con rắn nhỏ liếm đi.

“……” Hắn mạc danh kỳ diệu ngừng lại,cho rằng nàng đang nói chuyện với mình.

“Ta không phải nói ngươi, ta là nói nó.” Chỉ chỉ vào tiểu tử trong lồng ngực, nàng không khỏi cười thành tiếng, tiểu gia hỏa này thật sự là nghịch ngợm a.

Vốn chính mình còn tưởng rằng sẽ bị cắn một ngụm, không nghĩ tới nó vẫn thực ngoan ngoãn nằm trong đó liếm vết thương cho nàng.



“Đó là?” Hắn nhìn không tới bên trong, chỉ cảm thấy có chút …… quái dị không thể nói rõ.

“Có con rắn nhỏ đang giúp ta điều trị vết thương,” Nàng lại bị nó biến thành ngứa ngáy khó nhịn mà “Khanh khách” cười “Tiểu tử kia, đừng náo loạn, mau ra đây.”

Con rắn nhỏ có đôi mắt màu lục rất biết nghe lời, lắc lắc đuôi, từ từ chui ra cổ áo nàng, phun cái lưỡi nho nhỏ màu hồng.

Phù Vân Khâu Trạch thế này mới thấy rõ ràng, so với ngón tay thì con rắn này còn nhỏ hơn nhiều(Thế thì là con gì ạ) hai mắt màu lục rất có hồn, trên trán nhẹ toát bạch quang, trên thân thể là lớp vẩy rắn màu bạc.

Loại rắn này hắn chưa từng gặp qua, cũng chưa từng nghe nói đến, hắn lo lắng liếc nhìn Y Y.

“Nó thật sự không có cắn nàng?”

Y Y lắc lắc đầu, tay nhỏ bé nhịn không được chạm lên cái trán của nó:“Rất kỳ quái a, nó giúp ta liếm miệng vết thương, sau khi liếm vết thương sẽ chậm rãi khép lại, ngươi xem, không chảy máu nữa.” Vừa định xốc áo cho hắn xem, mặt nàng lập tức đỏ bừng, xấu hổ đem tay quay về đặt lên ngực hắn.

Trở lại long quân điện, không bao lâu sau, vài vị lão ngự y mệt nhọc chạy vào, lấy số lần hoàng phi bị thương mà nói, bọn họ có mấy chân cũng không chạy đủ.

“Xem hoàng phi thương thế ra sao.” Thản nhiên mở miệng phân phó, hắn nhìn chằm chằm con rắn nhỏ vẫn uốn trên ngực người nào đó, đôi mắt màu tím mang theo từng trận tức giận.

Các lão ngự y theo thói quen vừa tiến vào liền mở hòm thuốc bắt đầu xem mạch chẩn trị, được miễn không cần thi lễ quỳ lạy.

“Hoàng Thượng, hoàng phi mất máu quá nhiều, thân thể suy yếu, hơn nữa còn ngâm mình trong nước lạnh vài canh giờ, cho nên hiện tại cần tắm nước ấm, điều dưỡng một lát là được.” Lần này xem ra không nghiêm trọng, lão ngự y lau mồ hôi trên trán.

“Không có độc xà, hay miệng vết thương vỡ ra linh tinh gì gì đó ư?” Chỉ vào con rắn nhỏ mắt lục, Phù Vân Khâu Trạch nghi ngờ hỏi.

Lúc này, các ngự y mới chú ý tới con rắn nhỏ đang nằm trên lồng ngực hoàng phi thè cái lưỡi nhỏ, nét mặt già nua đỏ lên, lại lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục bắt mạch rồi mới khom người trả lời:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chúng thần không thấy trên người hoàng phi có độc tố, theo hiện tại mạch tượng hoàng phi ổn định thì miệng vết thương cũng không có vỡ ra.”

Nga? Phù Vân Khâu Trạch gật nhẹ cái đầu, tiếp tục mở miệng hỏi:“Các ngươi có biết đó là loại xà nào không?”

Lão ngự y mờ mịt nhìn nhau rồi lần lượt lắc đầu:“Thần không biết.”

Đau đầu nhu nhu huyệt thái dương, Phù Vân Khâu Trạch vung tay, trực tiếp cho phép bọn họ ra ngoài để cung nữ tắm nóng giúp hoàng phi.

“Tiểu Thanh đâu? Như thế nào cung nữ trong điện đều thay đổi?” Nàng đột nhiên chú ý tới rất nhiều gương mặt xa lạ.

Sắc mặt mất tự nhiên run rẩy hai cái, hắn quay đầu:“Đều đi ra ngoài tìm nàng rồi, phỏng chừng trong vòng 3 ngày cũng chưa về.”

“……” Biết hắn không muốn nhiều lời, nàng đành phải ngậm miệng.

Kỳ thật, không cần nói nàng cũng biết, khẳng định là bọn họ bị trách phạt rồi.



Ngâm nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y khác, Y Y được dìu đi ra khỏi tấm bình phong, con rắn nhỏ mắt lục vẫn như trước dính vào ngực của nàng chỉ lộ ra nửa cái đầu màu bạc.

“Nó như thế nào vẫn còn ở đó?” Phù Vân Khâu Trạch cũng vừa tắm xong thay quần áo mới khó chịu liếc con rắn nhỏ, tổng cảm thấy có điểm chướng mắt.

Y Y cho cung nữ lui, thấy bộ dáng nó khả ái liền gõ nhẹ lên đầu của nó(S : em chả thấy ái ở đâu cả), lúc mới thấy nó thì sợ hãi, giờ ngược lại cảm thấy rất là đáng yêu, đầu nho nhỏ giống như là đứa nhỏ thẹn thùng, luôn để lộ một nửa gương mặt để nhìn người khác.

“Không biết, nó giống như rất thích ở đây, hơn nữa cứ sau một lúc lâu, nó sẽ liếm miệng vết thương một chút, cảm giác miệng vết thương cũng không còn đau nữa.”

“Chẳng lẽ nàng muốn cho nó ngủ cùng một giường với ta?” Lông mày khẽ nhếch, hắn lạnh lùng trừng mắt nhìn lục xà.

Con rắn nhỏ lóe lục quang sâu kín nhìn hắn, bộ dáng ủy khuất, cúi thấp đầu, đem mặt giấu nhập bên trong áo nàng.

“Đúng vậy, long cùng xà vốn là người một nhà,nhưng long sau khi có vinh hoa phú quý, liền khinh thường xà thấp hèn.” Y Y nhớ lại chuyện xưa, còn gật mạnh đầu.

Xem khẩu khí nàng, cứ làm như hắn là một tên vong ân phụ nghĩa vậy, Phù Vân Khâu Trạch không khỏi chán nản.

“Nàng nằm lùi bên trong một chút, không nên đụng đến ta.”

Nghiêng mặt cười, Y Y nghiêm trang gật đầu, thuận tiện ấn tiểu lục xà vừa thò đầu ra, tiểu tử kia thực đáng yêu nha.

“Về sau ta gọi ngươi tiểu lục nha, tiểu lục.”

~ ~ ~

Phủ Mẫn Hách Vương gia.

“Sao lại thế này!” Chén trà trong tay bị ném “Loảng xoảng” ở trên bàn phỉ thúy, hoàng Thục phi mặt đen đi một nửa.

Khó khăn chịu đựng cái mông đau đớn quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

“Vì sao không dựa theo Vương gia phân phó mà làm, Lí cung nữ?” Nghĩ đến hoàng nhi vẻ mặt tức giận xông vào đây chất vấn, đầu lưỡi nàng không còn cảm giác được hương vị trà ngọt ngào như thường được nữa.

Người quỳ trên mặt đất cắn răng không dám hé môi, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Cẩu nô tài, lui ra, nếu không phải niệm ngươi nhiều năm vất vả, bản cung nhất định cho ngươi chết không toàn thây.” Biết nhất định là ả ta ghen tị Mạc Thanh được hoàng nhi sủng ái, quýnh lên, liền nghĩ đến tranh công cho nên mới làm ra sự tình này, hoàng Thục phi bất đắc dĩ giơ tay, hận không thể tự tay giết chết ả.

“Đa tạ hoàng Thục phi không giết, đa tạ hoàng Thục phi không giết.” Dập đầu hai cái, ả khó khăn đứng dậy, tập tễnh rời đi.

Hoàng Thục phi thở dài, cái này đã làm rối loạn kế hoạch của hoàng nhi rồi, nên làm thế nào cho phải đây…..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook