Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 21:
Samson
21/02/2024
Đại cung nữ quỳ trên mặt đất không hề động đậy, ánh mắt ngây ngốc cúi thấp đầu, hai tay vô lực chống trên nền nhà.
“Như thế nào?” Giọng nói nhu hòa tăng thêm ngữ khí, áp bức lòng người, trong ngự thư điện lại quay về yên tĩnh, giờ phút này, liền ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
“Hoàng Thượng hỏi, sao lại không đáp?” Hồng công công bước lên trước đập bả vai ả vài cái.
Không ngờ, cả người ả giống như một bãi đậu hủ mềm oặt xuống dưới, tà tà ngã vào bên chân Hồng công công, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn lên, đôi môi khẽ nhếch tựa như vẫn còn lời muốn nói….
“Chết rồi?” Hồng công công tiến lên thăm dò hơi thở, mờ mịt nhìn về phía Hoàng Thượng.
Phù Vân Khâu Trạch hơi nhăn mặt, sau đó lạnh lùng cười, dường như tất cả đều nằm trong sở liệu của hắn.
“Chắc do thần vừa rồi nóng lòng muốn cứu giá, đánh ra chưởng quá nặng, xin Hoàng Thượng lượng thứ.” Mẫn Hách Vương gia từ đầu vẫn dửng dưng xem kịch vui, lúc này hai tay ôm quyền nhận lỗi.
Đây không phải là kế hoạch ngươi đã sớm chuẩn bị sao ? Phù Vân Khâu Trạch lắc lắc tay áo, ngay cả giương mắt nhìn Mẫn Hách cũng lười.
Kỳ thật đây chỉ là một trò khôi hài, lấy thực lực hiện tại của chính mình căn bản là không thể đối phó với hoàng Thục phi và Mẫn Hách, điểm này hắn biết rõ, đại thần Lạc Tang quốc cũng rất rõ ràng, cho nên không ít người ngầm quy thuận hoàng Thục phi, cũng có không ít người mang theo tâm tình muốn xem kịch vui, có điều hắn phải nói cho con dân khắp thiên hạ, hắn không phải con rối, mà là hoàng đế Lạc Tang quốc! Một ngày nào đó, hắn sẽ đoạt lại quyền binh tướng từ tay bọn họ!
“Thôi,” Hắn đứng dậy,“Trẫm còn chưa có luận công ban thưởng cho vương gia, sao lại trách cứ cho được, đem ả mang ra ngoài,đào phần mộ tổ tiên gia tộc họ Lý cho phơi bảy ngày bảy đêm.” Nói xong, nghe các vị đại thần hút một ngụm khí lạnh, không khỏi nhếch lông mày, đi đến trước mặt hoàng Thục phi, bạc môi giương nhẹ, trào phúng liếc nàng vẫn đang cố gắng trấn định, sau đó rời khỏi ngự điện.
Thấy tình cảnh này, các đại thần cũng không dám ở lại, chắp tay thi lễ với hoàng thục phi và Mẫn Hách Vương gia rồi cùng lui ra ngoài.
Than nhẹ một cái, hoàng Thục phi nhìn thi thể cung nữ nằm dưới đất bị thị vệ lôi ra ngoài, vệt máu kéo dài trên nền đã được rửa sạch sẽ, trong lòng có chút luyến tiếc.
“Mẫu hậu, sao vậy, đi đêm nhiều, không lẽ gặp ma?” Dường như không có đem việc này để trong lòng, Mẫn Hách vỗ vỗ mẫu hậu bên cạnh, mở cánh môi tươi cười.
“Sớm biết như thế, đêm qua nên diệt khẩu rồi, miễn cho hôm nay phải lo lắng.” Lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán, oán trách liếc hoàng nhi, việc này còn có thể lấy ra vui đùa à, rõ ràng Phù Vân Khâu Trạch muốn ra oai phủ đầu bọn họ trước mặt các đại thần.
“Vốn là người đáng chết, thì chết kiểu nào cũng giống nhau thôi?” Hắn ngữ khí thanh nhàn, phẩy phẩy ống tay áo, y bào đỏ tươi làm nổi bật hai con mắt xinh đẹp, tựa như đề tài đang bàn luận không phải là giết người mà chỉ là giết một con kiến.
Có ý tứ gì! Nàng bỗng cảm thấy có điểm không đúng.
“Mẫn Hách, chẳng lẽ……” Nàng bối rối che miệng, búi tóc châu liên nhẹ nhàng lắc lư, ngọc dung được chăm sóc cẩn thận nay tái nhợt, đại cung nữ là oan uổng sao?
Nhớ lại đêm qua, khi Lạc Lôi đến bẩm báo việc này, chính mình liền triệu nàng ta đến, mà nàng ta thì cái gì cũng không nói, nếu cẩn thận ngẫm lại, chuyện này đúng là quái dị, Lí đại cung nữ ẩn nấp bên cạnh hoàng phi đã nhiều năm, lòng trung thành khỏi cần nói, lại chưa bao giờ tự ý hành sự, sao lại có thể chịu oan nửa tiếng giải thích cũng không có, này rốt cuộc là……
“Mẫn Hách, con nói cho mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tâm lạnh dần, nàng bắt lấy tay hoàng nhi, chỉ sợ người đứng sau chuyện này ……
“Đối với một người vô dụng ham hưởng lợi, mẫu hậu, giữ lại giúp ích gì không?” Hắn phóng thấp thanh âm, sắc mặt yêu dã quỷ mị dị thường, phun ra từng chữ, từng chữ một : “Nửa tháng sau, nhi thần cùng hoàng phi còn một trận quyết đấu, nếu có thể thừa dịp hoàng phi bị thương nặng không đấu được, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Kinh ngạc, hoàng Thục phi đột nhiên che miệng cười to:“Ha ha, không sai, Mẫn Hách quả nhiên thông minh, chỉ tiếc là quân cờ bố trí nhiều năm như vậy…”
“Mẫu hậu, người đừng quên, chúng ta còn một quân cờ khác, so với đồ cũ, còn tốt hơn nha.” Âm nhu cười, hắn lạnh lẽo nhìn long ỷ.
Đạp lên bóng mình bước nhanh vào long quân điện,Phù Vân Khâu Trạch còn chưa kịp phản ứng, ống tay áo đã bị Y Y lôi vào trong.
“Vết thương của nàng chưa lành, đừng có chạy lung tung.” Hắn lo lắng nhìn ngực nàng liếc mắt một cái, gương mặt đột nhiên ửng hồng, có tật giật mình không dám mở mắt.
Không chú ý tới hắn hành động quái dị, Y Y cho hết cung nữ lui ra ngoài.
“Người giả quỷ thật là đại cung nữ sao?” Vừa rồi nàng phái Tiểu Thanh đi ngự thư phòng thăm dò tin tức, tất cả mọi chuyện phát sinh nàng đều rõ ràng, chỉ là……
“Thì sao?” Nhíu mi, từ từ ngồi xuống ghế, hắn ôm thân hình bé nhỏ của nàng đặt ngồi trên đùi, đôi mắt màu tím loáng thoáng thần sắc bất mãn.
Gần đây nàng càng ngày càng gầy, xem ra cần phải ăn nhiều thuốc bổ hơn mới được.
Y Y cũng không cảm thấy có gì không ổn khi ngồi trên người hắn, ngược lại còn rất thích mùi vị hơi thở từ cơ thể hắn.
Quả thực vẫn là đứa nhỏ chưa lớn nha.
“Đại cung nữ thân thể đẫy đà, ta nhớ rõ ngày đó người giả quỷ thân thể hết sức nhỏ nhắn, dù thế nào, đại cung nữ cũng không có khả năng đem thân thể co lại đi?” Chứ với dáng người của vị cung nữ ấy, muốn di chuyển nhanh chóng, đúng là … có chút khó khăn.
Thân ảnh đứng ngoài cửa sổ cứng đờ, cúi đầu nhìn chân, ẩn ẩn có điểm khó thở, nhẹ nhàng cắn môi, hai tay vịn vào eo, khẽ vểnh lông mày nhìn cái mông mình, chậm rãi dời đi.(S : bị đánh mông sưng tướng lên à, sướng quớ )
“Yên tâm, việc này ta sẽ xử lý tốt,” Con mắt hắn lóe sáng, sau đó liền chuyển đề tài,“Đúng rồi, ta tìm được một quyển sách có ghi lại các loài động vật, ta nghĩ, có thể tìm được lai lịch của con rắn nhỏ trên người nàng.”
Vì tìm quyển sách này, hắn cơ hồ đã cho người lục tung ngự thư điện, hơn một trăm tên thái giám gần như thức trắng một đêm.
“Sách gì, cho ta xem.” Lập tức, lực chú ý của nàng đã chuyển đối tượng, cúi đầu nhìn tiểu lục vẫn trốn trong áo, chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài.
Phù Vân Khâu Trạch rút một quyển sách mỏng cũ kỹ từ trong ống tay áo, lật một tờ đầu tiên.
“Ở Đông hải, có một loài vật sinh tháng năm, thân thể có lớn có nhỏ, hình dáng rất giống xà, sinh ra được mười tháng, thân thể không biến đổi, nếu có thể bắt giữ, lấy máu của nó trộn với trăm loại độc dưỡng mười năm, sẽ giải được trăm độc, chữa cả vết thương bên ngoài, rất nghe lời chủ,sinh ra được mười năm, thân mình bé bằng đầu ngón tay, thân là ngân lân, mắt lục, trên trán nếu có bạch quang, đấy chính là cực phẩm trong cực phẩm, có thể trị bách bệnh, sống được trăm năm tuổi, thân to bằng cái chậu, sẽ tự tìm đến đỉnh núi Đông hải tìm lữ sinh con, kỳ danh viết: Giao xà.” Ngón tay vuốt nhẹ qua trang sách, hắn hạ thấp thanh âm thì thầm.
Giao xà? Y Y trừng mắt nhìn cái đầu nhỏ, tiểu lục cũng hơi ngẩng đầu, đôi mắt lục khẽ chớp.
“Thậy là uy phong, tiểu lục, nguyên lai ngươi là giao xà a.” Nàng điểm nhẹ lên đầu nó, cười tươi như hoa, không ngờ chính mình lại nhặt được bảo bối.
Gương mặt co lại, hắn thật không biết nên khen ngợi hay quở trách nàng nữa.
“Vật ấy giải trăm độc, trị ngoại thương, nghe lệnh chủ,” Hắn lặp lại một lần, trên mặt có thận trọng chưa bao giờ xuất hiện,“Chủ nhân của nó, là ai?”
“Đương nhiên là ta……” Nói chưa dứt lời, nàng cũng đã nhận ra có điều không đúng liền sửng sốt, không thể nói thêm lời nào, nhưng nghĩ lại, nếu có người muốn hại nàng, thì đâu có phái tiểu lục tới giúp nàng.
Trầm tư một lát, hắn nói nhỏ bên tai nàng.
“Ai cũng không có thể nói sao?” Nàng kinh ngạc, không dự đoán được Phù Vân Khâu Trạch sẽ cấm mình không được nói chuyện này với người khác.
“Nửa tháng sau, còn một trận quyết đấu, nàng cho rằng Mẫn Hách Vương gia sẽ dễ dàng buông tha cho nàng?” Hắn nhíu mi, trên mặt nổi lên dày đặc lo lắng, đôi mắt màu tím thật sâu dừng trên gương mặt nàng tái nhợt,“Nếu để cho đối thủ biết nàng vẫn còn yếu, không phải là sẽ nhân cơ hội hay sao ????.”
Hắn là đang lo lắng cho nàng?
Y Y ôn nhu cười, giữ chặt một tay hắn đặt lên ngực mình.
“Yên tâm, nhất định không có việc gì, ngươi xem đi, hết chảy máu rồi, nửa tháng sau chắc chắn là khỏi hẳn.” Nói xong, còn ấn tay hắn hai cái lên ngực mình, chưa phát hiện có gì không ổn.
Mà hắn, sắc mặt đã hồng thành một mảnh, bàn tay như bị kim chích rút vội về, đẩy nàng đứng dậy, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:“Ta đi tìm ngự y, bảo bọn họ cắt thuốc bổ cho nàng.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Để lại một mình Y Y không kịp phản ứng, vừa rồi thấy hắn thay đổi thất thường, … đột nhiên ý thức được chuyện vừa xảy ra, cứng ngắc đỏ bừng mặt, nhìn xuống bộ ngực lẩm bẩm:“Ta đang dụ dỗ trẻ nhỏ ……?”
“Như thế nào?” Giọng nói nhu hòa tăng thêm ngữ khí, áp bức lòng người, trong ngự thư điện lại quay về yên tĩnh, giờ phút này, liền ngay cả hô hấp cũng rất nhẹ nhàng.
“Hoàng Thượng hỏi, sao lại không đáp?” Hồng công công bước lên trước đập bả vai ả vài cái.
Không ngờ, cả người ả giống như một bãi đậu hủ mềm oặt xuống dưới, tà tà ngã vào bên chân Hồng công công, sắc mặt trắng bệch, hai mắt trợn lên, đôi môi khẽ nhếch tựa như vẫn còn lời muốn nói….
“Chết rồi?” Hồng công công tiến lên thăm dò hơi thở, mờ mịt nhìn về phía Hoàng Thượng.
Phù Vân Khâu Trạch hơi nhăn mặt, sau đó lạnh lùng cười, dường như tất cả đều nằm trong sở liệu của hắn.
“Chắc do thần vừa rồi nóng lòng muốn cứu giá, đánh ra chưởng quá nặng, xin Hoàng Thượng lượng thứ.” Mẫn Hách Vương gia từ đầu vẫn dửng dưng xem kịch vui, lúc này hai tay ôm quyền nhận lỗi.
Đây không phải là kế hoạch ngươi đã sớm chuẩn bị sao ? Phù Vân Khâu Trạch lắc lắc tay áo, ngay cả giương mắt nhìn Mẫn Hách cũng lười.
Kỳ thật đây chỉ là một trò khôi hài, lấy thực lực hiện tại của chính mình căn bản là không thể đối phó với hoàng Thục phi và Mẫn Hách, điểm này hắn biết rõ, đại thần Lạc Tang quốc cũng rất rõ ràng, cho nên không ít người ngầm quy thuận hoàng Thục phi, cũng có không ít người mang theo tâm tình muốn xem kịch vui, có điều hắn phải nói cho con dân khắp thiên hạ, hắn không phải con rối, mà là hoàng đế Lạc Tang quốc! Một ngày nào đó, hắn sẽ đoạt lại quyền binh tướng từ tay bọn họ!
“Thôi,” Hắn đứng dậy,“Trẫm còn chưa có luận công ban thưởng cho vương gia, sao lại trách cứ cho được, đem ả mang ra ngoài,đào phần mộ tổ tiên gia tộc họ Lý cho phơi bảy ngày bảy đêm.” Nói xong, nghe các vị đại thần hút một ngụm khí lạnh, không khỏi nhếch lông mày, đi đến trước mặt hoàng Thục phi, bạc môi giương nhẹ, trào phúng liếc nàng vẫn đang cố gắng trấn định, sau đó rời khỏi ngự điện.
Thấy tình cảnh này, các đại thần cũng không dám ở lại, chắp tay thi lễ với hoàng thục phi và Mẫn Hách Vương gia rồi cùng lui ra ngoài.
Than nhẹ một cái, hoàng Thục phi nhìn thi thể cung nữ nằm dưới đất bị thị vệ lôi ra ngoài, vệt máu kéo dài trên nền đã được rửa sạch sẽ, trong lòng có chút luyến tiếc.
“Mẫu hậu, sao vậy, đi đêm nhiều, không lẽ gặp ma?” Dường như không có đem việc này để trong lòng, Mẫn Hách vỗ vỗ mẫu hậu bên cạnh, mở cánh môi tươi cười.
“Sớm biết như thế, đêm qua nên diệt khẩu rồi, miễn cho hôm nay phải lo lắng.” Lấy khăn tay thấm mồ hôi trên trán, oán trách liếc hoàng nhi, việc này còn có thể lấy ra vui đùa à, rõ ràng Phù Vân Khâu Trạch muốn ra oai phủ đầu bọn họ trước mặt các đại thần.
“Vốn là người đáng chết, thì chết kiểu nào cũng giống nhau thôi?” Hắn ngữ khí thanh nhàn, phẩy phẩy ống tay áo, y bào đỏ tươi làm nổi bật hai con mắt xinh đẹp, tựa như đề tài đang bàn luận không phải là giết người mà chỉ là giết một con kiến.
Có ý tứ gì! Nàng bỗng cảm thấy có điểm không đúng.
“Mẫn Hách, chẳng lẽ……” Nàng bối rối che miệng, búi tóc châu liên nhẹ nhàng lắc lư, ngọc dung được chăm sóc cẩn thận nay tái nhợt, đại cung nữ là oan uổng sao?
Nhớ lại đêm qua, khi Lạc Lôi đến bẩm báo việc này, chính mình liền triệu nàng ta đến, mà nàng ta thì cái gì cũng không nói, nếu cẩn thận ngẫm lại, chuyện này đúng là quái dị, Lí đại cung nữ ẩn nấp bên cạnh hoàng phi đã nhiều năm, lòng trung thành khỏi cần nói, lại chưa bao giờ tự ý hành sự, sao lại có thể chịu oan nửa tiếng giải thích cũng không có, này rốt cuộc là……
“Mẫn Hách, con nói cho mẫu hậu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Tâm lạnh dần, nàng bắt lấy tay hoàng nhi, chỉ sợ người đứng sau chuyện này ……
“Đối với một người vô dụng ham hưởng lợi, mẫu hậu, giữ lại giúp ích gì không?” Hắn phóng thấp thanh âm, sắc mặt yêu dã quỷ mị dị thường, phun ra từng chữ, từng chữ một : “Nửa tháng sau, nhi thần cùng hoàng phi còn một trận quyết đấu, nếu có thể thừa dịp hoàng phi bị thương nặng không đấu được, chẳng phải là chuyện tốt sao?”
Kinh ngạc, hoàng Thục phi đột nhiên che miệng cười to:“Ha ha, không sai, Mẫn Hách quả nhiên thông minh, chỉ tiếc là quân cờ bố trí nhiều năm như vậy…”
“Mẫu hậu, người đừng quên, chúng ta còn một quân cờ khác, so với đồ cũ, còn tốt hơn nha.” Âm nhu cười, hắn lạnh lẽo nhìn long ỷ.
Đạp lên bóng mình bước nhanh vào long quân điện,Phù Vân Khâu Trạch còn chưa kịp phản ứng, ống tay áo đã bị Y Y lôi vào trong.
“Vết thương của nàng chưa lành, đừng có chạy lung tung.” Hắn lo lắng nhìn ngực nàng liếc mắt một cái, gương mặt đột nhiên ửng hồng, có tật giật mình không dám mở mắt.
Không chú ý tới hắn hành động quái dị, Y Y cho hết cung nữ lui ra ngoài.
“Người giả quỷ thật là đại cung nữ sao?” Vừa rồi nàng phái Tiểu Thanh đi ngự thư phòng thăm dò tin tức, tất cả mọi chuyện phát sinh nàng đều rõ ràng, chỉ là……
“Thì sao?” Nhíu mi, từ từ ngồi xuống ghế, hắn ôm thân hình bé nhỏ của nàng đặt ngồi trên đùi, đôi mắt màu tím loáng thoáng thần sắc bất mãn.
Gần đây nàng càng ngày càng gầy, xem ra cần phải ăn nhiều thuốc bổ hơn mới được.
Y Y cũng không cảm thấy có gì không ổn khi ngồi trên người hắn, ngược lại còn rất thích mùi vị hơi thở từ cơ thể hắn.
Quả thực vẫn là đứa nhỏ chưa lớn nha.
“Đại cung nữ thân thể đẫy đà, ta nhớ rõ ngày đó người giả quỷ thân thể hết sức nhỏ nhắn, dù thế nào, đại cung nữ cũng không có khả năng đem thân thể co lại đi?” Chứ với dáng người của vị cung nữ ấy, muốn di chuyển nhanh chóng, đúng là … có chút khó khăn.
Thân ảnh đứng ngoài cửa sổ cứng đờ, cúi đầu nhìn chân, ẩn ẩn có điểm khó thở, nhẹ nhàng cắn môi, hai tay vịn vào eo, khẽ vểnh lông mày nhìn cái mông mình, chậm rãi dời đi.(S : bị đánh mông sưng tướng lên à, sướng quớ )
“Yên tâm, việc này ta sẽ xử lý tốt,” Con mắt hắn lóe sáng, sau đó liền chuyển đề tài,“Đúng rồi, ta tìm được một quyển sách có ghi lại các loài động vật, ta nghĩ, có thể tìm được lai lịch của con rắn nhỏ trên người nàng.”
Vì tìm quyển sách này, hắn cơ hồ đã cho người lục tung ngự thư điện, hơn một trăm tên thái giám gần như thức trắng một đêm.
“Sách gì, cho ta xem.” Lập tức, lực chú ý của nàng đã chuyển đối tượng, cúi đầu nhìn tiểu lục vẫn trốn trong áo, chỉ để lộ cái đầu nhỏ ra ngoài.
Phù Vân Khâu Trạch rút một quyển sách mỏng cũ kỹ từ trong ống tay áo, lật một tờ đầu tiên.
“Ở Đông hải, có một loài vật sinh tháng năm, thân thể có lớn có nhỏ, hình dáng rất giống xà, sinh ra được mười tháng, thân thể không biến đổi, nếu có thể bắt giữ, lấy máu của nó trộn với trăm loại độc dưỡng mười năm, sẽ giải được trăm độc, chữa cả vết thương bên ngoài, rất nghe lời chủ,sinh ra được mười năm, thân mình bé bằng đầu ngón tay, thân là ngân lân, mắt lục, trên trán nếu có bạch quang, đấy chính là cực phẩm trong cực phẩm, có thể trị bách bệnh, sống được trăm năm tuổi, thân to bằng cái chậu, sẽ tự tìm đến đỉnh núi Đông hải tìm lữ sinh con, kỳ danh viết: Giao xà.” Ngón tay vuốt nhẹ qua trang sách, hắn hạ thấp thanh âm thì thầm.
Giao xà? Y Y trừng mắt nhìn cái đầu nhỏ, tiểu lục cũng hơi ngẩng đầu, đôi mắt lục khẽ chớp.
“Thậy là uy phong, tiểu lục, nguyên lai ngươi là giao xà a.” Nàng điểm nhẹ lên đầu nó, cười tươi như hoa, không ngờ chính mình lại nhặt được bảo bối.
Gương mặt co lại, hắn thật không biết nên khen ngợi hay quở trách nàng nữa.
“Vật ấy giải trăm độc, trị ngoại thương, nghe lệnh chủ,” Hắn lặp lại một lần, trên mặt có thận trọng chưa bao giờ xuất hiện,“Chủ nhân của nó, là ai?”
“Đương nhiên là ta……” Nói chưa dứt lời, nàng cũng đã nhận ra có điều không đúng liền sửng sốt, không thể nói thêm lời nào, nhưng nghĩ lại, nếu có người muốn hại nàng, thì đâu có phái tiểu lục tới giúp nàng.
Trầm tư một lát, hắn nói nhỏ bên tai nàng.
“Ai cũng không có thể nói sao?” Nàng kinh ngạc, không dự đoán được Phù Vân Khâu Trạch sẽ cấm mình không được nói chuyện này với người khác.
“Nửa tháng sau, còn một trận quyết đấu, nàng cho rằng Mẫn Hách Vương gia sẽ dễ dàng buông tha cho nàng?” Hắn nhíu mi, trên mặt nổi lên dày đặc lo lắng, đôi mắt màu tím thật sâu dừng trên gương mặt nàng tái nhợt,“Nếu để cho đối thủ biết nàng vẫn còn yếu, không phải là sẽ nhân cơ hội hay sao ????.”
Hắn là đang lo lắng cho nàng?
Y Y ôn nhu cười, giữ chặt một tay hắn đặt lên ngực mình.
“Yên tâm, nhất định không có việc gì, ngươi xem đi, hết chảy máu rồi, nửa tháng sau chắc chắn là khỏi hẳn.” Nói xong, còn ấn tay hắn hai cái lên ngực mình, chưa phát hiện có gì không ổn.
Mà hắn, sắc mặt đã hồng thành một mảnh, bàn tay như bị kim chích rút vội về, đẩy nàng đứng dậy, cúi đầu, ho nhẹ một tiếng:“Ta đi tìm ngự y, bảo bọn họ cắt thuốc bổ cho nàng.”
Nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Để lại một mình Y Y không kịp phản ứng, vừa rồi thấy hắn thay đổi thất thường, … đột nhiên ý thức được chuyện vừa xảy ra, cứng ngắc đỏ bừng mặt, nhìn xuống bộ ngực lẩm bẩm:“Ta đang dụ dỗ trẻ nhỏ ……?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.