Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 25:
Samson
21/02/2024
hông dự đoán được tân nương nhìn nhã nhặn như vậy sẽ có hành động này, ai cũng kinh ngạc đến ngây người, tất cả mọi người đều bị dọa sợ tới mức đình chỉ hô hấp, nhìn hình ảnh chiếc giầy bay về phía vị tướng quân đáng kình của bọn họ. Nguyên tưởng rằng với thân thủ của tướng quân, chắc chắn sẽ dễ dàng tránh né, không ngờ hắn lại không hề nhúc nhích, cứ u mê đứng đó, thẳng đến khi “Lạch cạch” một tiếng,chiếc giầy thật mạnh đánh trúng mặt hắn, rồi chậm rãi rơi xuống đất.
“Tướng, tướng quân……” Phùng quản gia lắp bắp, từ trước tới nay, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dám cả gan hỗn xược với tướng quân, hơn nữa tướng quân còn cam tâm tình nguyện.
Nhẹ nhàng phủi đi chút bụi trên mặt, Khinh Âm nghi hoặc nhìn người đang tức giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo tia chán ghét ….
“Ngân Nhi, nàng thay đổi.” Không còn dùng thanh âm mềm mại gọi hắn “Khinh Âm ca ca”, càng không dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn như trước đây.
Tự giễu giương khóe miệng, Ngân Nhi khéo léo bước lên ba bước, không để ý ánh mắt mọi người, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn.
“Thay đổi? Đúng vậy, nếu ngươi không trở về, có lẽ ta còn là ta trước kia, chính ngươi đã giết tất cả hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ, chính ngươi, làm cho Viêm Hi không còn lựa chọn nào khác, chính ngươi, làm cho ta trở thành người khiến cả thiên hạ chê cười!” Thống khổ lên án, hốc mắt nàng phiếm hồng, nàng thực hận không thể lột da uống máu hắn.
Rõ ràng, nàng phải là tân nương hạnh phúc nhất trên đời này, vì cái gì bây giờ lại thành ra như vậy, tất cả đều là do hắn,do Khinh Âm gây ra !
“Là Viêm Hi không chịu đem nàng giao cho ta, ta mới phải giết người ngáng đường ta.” Hắn đột nhiên than nhẹ một tiếng, ánh mắt trầm trọng phức tạp.
“Mặc dù là người tay trói gà không chặt? Hơn một trăm mạng người, ngươi như thế nào có thể coi như không có gì? Viêm đại nương là người trước đây may vá quần áo cho ngươi, Dương tiểu muội trước đây từng vụng trộm mang trứng chim cho ngươi, chẳng lẽ những chuyện này ngươi đều đã quên?” Nàng lắc đầu, lùi một bước về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không thể tin nhìn nam nhân đáng sợ trước mắt đã từng là ca ca ôn nhu mà nàng biết.(S: ồ, hóa ra kiếp trước bố Mẫn Hách cũng giết người k gớm tay)
“Nếu Viêm Hi trực tiếp đem nàng giao cho ta thì đã không có việc gì xảy ra, người sai là hắn, không phải ta.” Trầm tư một lát, hắn lên tiếng phản bác.
Đôi môi cánh hoa của nàng trắng bệch run rẩy, cuối cùng hóa thành nụ cười chua xót.
Đúng vậy, là nàng sai, đầu sỏ khiến cho hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ bị sát hại, không phải người khác, mà chính là nàng.
“Ngân Nhi……” Thoáng lo lắng nhìn ánh mắt nàng mê man ôm hai đầu gối ngồi xổm xuống, hai mắt mở to rơi xuống hai hàng thanh lệ, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy xuống, thân ảnh xinh đẹp nhỏ bé của nàng lúc này đã vô lực.
“Xin mời các vị đại nhân cùng gia quyến di giá đến sau hậu viện, tiểu nhân đã bố trí một bữa tiệc rượu nhỏ, xin mời các vị đại nhân!” Phùng quản gia thấy vậy, khuôn mặt tươi cười cuống quít tống tiễn, đưa những người không liên quan dời đi chỗ khác.
Mọi người vốn định ở lại tiếp tục xem trò hay, nhưng đành phải phẫn nộ rời đi, trong lòng sớm cảm thấy coi khinh vị tân phu nhân này của tướng quân, dám xuất thủ với tướng quân ngay trong hỷ tiệc của chính mình, thật sự là không biết tốt xấu.
“Ngân Nhi, ta đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi.” Thở dài, vươn tay muốn nâng nàng dậy, không ngờ vừa giơ tay ra giữa không trung, đã bị ánh mắt sắc bén của nàng chấn trụ, trong đôi mắt ấy tràn ngập cảm xúc chán ghét, mơ hồ ẩn chứa kiên quyết cứng rắn.
“Ngươi không được đụng vào ta!” Ngữ khí vô lực, nhưng bao hàm tất cả sự quật cường,nàng chống tay vào cây cột phía sau tập tễnh đứng dậy,“Tướng quân phu nhân cũng được, tù nhân cũng được, nhưng ta vĩnh viễn không muốn trở thành người của ngươi.”
“Ta tin tưởng lâu ngày sẽ có tình cảm, chỉ cần ta đối đãi với nàng thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ yêu thương ta.” Khinh Âm thấp giọng nói, sợ thanh âm quá lớn ngược lại sẽ khiến gót chân nàng đứng không vững, từng bước đi nhẹ như lướt khiến hắn nhíu mày.
Lâu ngày sẽ có tình cảm? Nàng kéo kéo khóe miệng, xoay người vào phòng, bất quá chân bị vướng mắc hại nàng lảo đảo một chút, may sao có cánh cửa đỡ, nàng không nhìn thấy phía sau luôn luôn có một vòng tay rộng lớn chìa ra túc trực bảo hộ nàng.
“Còn đứng đó làm gì, đỡ phu nhân vào phòng nghỉ ngơi.” Quét mắt nhìn nha hoàn cùng người có nghĩa vụ săn sóc tân nương, hắn trầm giọng nói.
Nghe vậy, bọn họ lập tức vọt đến đỡ lấy thân mình nàng cơ hồ đã xụi lơ.
“Khinh Âm ca ca,” Ngân Nhi đột nhiên thốt lên, cũng là không có quay đầu lại, thanh âm đạm nhu,“Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Khinh Âm ca ca, từ nay về sau, Khinh Âm ca ca ở trong lòng ta, đã chết.”
Ngoài cửa thân ảnh cứng đờ, chậm rãi thu hồi hai tay vẫn đang vươn ra, trong đôi mắt hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn nhẹ giọng phân phó: “Phu nhân thích mặc y phục như thế nào đều chiều theo ý nàng.”“Hư tuyến tề phát.” Mộc Hiệp đội đấu lạp, thân ảnh ngang nhiên đứng ở đỉnh điện, hai mắt chuyên chú nhìn hoàng phi rõ ràng là chưa tập trung.
Hôm qua gặp giấc mộng lạ khiến lòng nàng không yên, ngực ẩn ẩn co rút đau đớn, chẳng lẽ là bệnh cũ chưa hết sao? Y Y nhíu mi, không được, nhất định phải tập trung tinh thần.
Mười ngón cử động như cánh bướm bay đến hút mật hoa, nàng niệm thuật từ với con rối gỗ cách đó không xa, sau đó hét lớn một tiếng, rối gỗ vẫn như cũ, không có tý động tĩnh nào, vẻ mặt nàng buồn bực sắp khóc rồi a.
“Hoàng phi, ngươi hôm nay có tâm sự.” Nhảy xuống khỏi đỉnh điện, Mộc Hiệp có chút đau đầu, luyện hai canh giờ thế nhưng vô ích, thậm chí có thể nói là càng luyện càng mờ mịt, hắn cũng không biết ngày ấy so đấu, nàng rốt cuộc là làm thế nào mà thắng được Mẫn Hách.
“Mộc Hiệp, gần đây ta luôn nằm mơ, vừa tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ rõ, cả ngày tinh thần không yên cho nên không luyện tốt được, nếu cứ thế này, e rằng muốn thắng yêu nam Mẫn Hách là điều khó khăn.” Nàng hít sâu một hơi, thời gian gần đây bị chuyện này quấy nhiễu đến cơm cũng nuốt không trôi.
Nghe được từ yêu nam Mẫn Hách trong miệng nàng, Mộc Hiệp nhịn cười, dùng từ này để hình dung Mẫn Hách … hay lắm.
Xa xa, chỗ khóm cây vốn không có gió thổi qua, nhưng lại quái dị lay động hai cái, sau đó từ từ khôi phục yên tĩnh như ban đầu.
Không dám cười, Mộc Hiệp cố nén nhịn, hai tay cho ra sau, ba ngón tay gập lại kề sát nhau, một đạo ánh sáng màu trắng mờ quanh quẩn ở ngón trỏ và ngón giữa, còn phát ra nhiều điểm tinh quang.
“Bạch nhãn sơ khai, vạn vật vô cực, nghễ!” Hét lớn một tiếng, hai tay chậm rãi buông ra, đôi mắt màu đen nháy mắt chuyển thành ánh mắt màu trắng, hơn nữa vết sẹo trên gương mặt thập phần quỷ dị, tựa như một người lạ, lại giống như có gì bí ẩn sâu bên trong……
Đứng ở xa xa, Y Y bị hai mắt Mộc Hiệp nhìn liền khẩn trương nắm chặt khăn lụa, mắt hạnh trừng hắn.
“Như thế nào?”
Sắc mặt hiện lên một tia kinh ngạc, Mộc Hiệp hai tay vừa thu lại, bạch sắc trong mắt biến mất, khôi phục nguyên trạng ban đầu.
“Không có vấn đề gì, hẳn là ngươi gần đây quá mức khẩn trương, cho nên mới hay mộng linh tinh.” Xoay thân, hắn làm như vô tình liếc mắt về phía bụi cây, sau đó lại nghiêng thân đi thoải mãi cười nhẹ.
Không phải bị hạ thuật pháp? Vậy là tốt rồi, nàng vỗ vỗ ngực, khuôn mặt vốn căng thẳng nay đã dịu đi phần nào.
“Sư phụ Mộc Hiệp, chiêu vừa rồi của ngươi thật lợi hại, tên của nó là gì?” Trong nháy mắt, nàng khôi phục tinh thần, nhớ tới một màn vừa rồi,hắn quả thực là soái đến ngây người.
“Thuật này gọi là bạch nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy thuật pháp, bất quá chỉ có thể mở nửa khắc, nếu không, sẽ tự động đóng lại, bởi vì thuật pháp này hao phí rất nhiều nội lực, một khi dùng lâu, cơ thể sẽ cung ứng không nổi.” Nghe được hai chữ sư phụ lần đầu tiên từ nàng, hắn hết sức cao hứng,điều này chứng tỏ hoàng phi nghịch ngợm rốt cục đã thông suốt, không còn nhảy lên nhảy xuống kiếm cớ chuồn êm đi chơi nữa rồi.
Như vậy, không phải là nói, ánh mắt Tiểu Thanh chỉ cần mở là có thể nhìn thấu tất cả các pháp thuật sao? Y Y trong lòng thất kinh, lúc gặp lại “người bạn cũ” không mong muốn ở đình sen, nàng đã sớm nhìn ra bên kia bố trí kết giới, có điều vẫn im lặng tiến vào…… Dù sao chuyện này cũng sớm nằm trong dự đoán của nàng.
Nàng nhíu đôi mày liễu rồi tươi cười, thân thiết lại gần Mộc Hiệp.
“Sư phụ, ngươi dạy đồ đệ chiêu này đi?”
“Không được, ngươi chưa đủ điều kiện, nội lực thiếu thốn, nếu là Hoàng Thượng có lẽ sẽ có khả năng học được hơn.” Mộc Hiệp lắc lắc đầu.
“Sư phụ……” Nàng lắc lắc cánh tay hắn.
Nữ nhân, khóc không phải bản lĩnh, nháo không phải năng lực, làm nũng, mới là thực lực căn bản nhất!
Trực tiếp che lỗ tai, Mộc Hiệp bỏ chạy lấy người, dù sao nàng hôm nay không có tâm trạng học hành, hắn hà tất phải lãng phí thời gian làm gì.
“Sư phụ……” Y Y đuổi theo.
Nhìn bóng dáng màu vàng dần dần biến mất, người ẩn thân trên cây mới xuất đầu lộ diện.
Áo choàng đỏ tươi lay động trong gió, đôi chân hắn từ từ nhấc lên, bên trong lộ ra thân ảnh màu trắng tựa một đóa hoa đào tuyệt mỹ, mềm nhẹ nở rộ.
“Nàng mộng thấy gì?” Hắn nói nhỏ, đôi mắt hiện lên một tầng sương mù mông lung, rồi ngay tại khoảnh khắc đó biến mất không còn thấy tung tích.
“Tướng, tướng quân……” Phùng quản gia lắp bắp, từ trước tới nay, lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dám cả gan hỗn xược với tướng quân, hơn nữa tướng quân còn cam tâm tình nguyện.
Nhẹ nhàng phủi đi chút bụi trên mặt, Khinh Âm nghi hoặc nhìn người đang tức giận đến toàn thân run rẩy, ánh mắt nàng nhìn hắn mang theo tia chán ghét ….
“Ngân Nhi, nàng thay đổi.” Không còn dùng thanh âm mềm mại gọi hắn “Khinh Âm ca ca”, càng không dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn như trước đây.
Tự giễu giương khóe miệng, Ngân Nhi khéo léo bước lên ba bước, không để ý ánh mắt mọi người, thẳng tắp đi đến trước mặt hắn.
“Thay đổi? Đúng vậy, nếu ngươi không trở về, có lẽ ta còn là ta trước kia, chính ngươi đã giết tất cả hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ, chính ngươi, làm cho Viêm Hi không còn lựa chọn nào khác, chính ngươi, làm cho ta trở thành người khiến cả thiên hạ chê cười!” Thống khổ lên án, hốc mắt nàng phiếm hồng, nàng thực hận không thể lột da uống máu hắn.
Rõ ràng, nàng phải là tân nương hạnh phúc nhất trên đời này, vì cái gì bây giờ lại thành ra như vậy, tất cả đều là do hắn,do Khinh Âm gây ra !
“Là Viêm Hi không chịu đem nàng giao cho ta, ta mới phải giết người ngáng đường ta.” Hắn đột nhiên than nhẹ một tiếng, ánh mắt trầm trọng phức tạp.
“Mặc dù là người tay trói gà không chặt? Hơn một trăm mạng người, ngươi như thế nào có thể coi như không có gì? Viêm đại nương là người trước đây may vá quần áo cho ngươi, Dương tiểu muội trước đây từng vụng trộm mang trứng chim cho ngươi, chẳng lẽ những chuyện này ngươi đều đã quên?” Nàng lắc đầu, lùi một bước về phía sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không thể tin nhìn nam nhân đáng sợ trước mắt đã từng là ca ca ôn nhu mà nàng biết.(S: ồ, hóa ra kiếp trước bố Mẫn Hách cũng giết người k gớm tay)
“Nếu Viêm Hi trực tiếp đem nàng giao cho ta thì đã không có việc gì xảy ra, người sai là hắn, không phải ta.” Trầm tư một lát, hắn lên tiếng phản bác.
Đôi môi cánh hoa của nàng trắng bệch run rẩy, cuối cùng hóa thành nụ cười chua xót.
Đúng vậy, là nàng sai, đầu sỏ khiến cho hơn một trăm mạng người ở Viêm phủ bị sát hại, không phải người khác, mà chính là nàng.
“Ngân Nhi……” Thoáng lo lắng nhìn ánh mắt nàng mê man ôm hai đầu gối ngồi xổm xuống, hai mắt mở to rơi xuống hai hàng thanh lệ, từng giọt nước mắt nối đuôi nhau chảy xuống, thân ảnh xinh đẹp nhỏ bé của nàng lúc này đã vô lực.
“Xin mời các vị đại nhân cùng gia quyến di giá đến sau hậu viện, tiểu nhân đã bố trí một bữa tiệc rượu nhỏ, xin mời các vị đại nhân!” Phùng quản gia thấy vậy, khuôn mặt tươi cười cuống quít tống tiễn, đưa những người không liên quan dời đi chỗ khác.
Mọi người vốn định ở lại tiếp tục xem trò hay, nhưng đành phải phẫn nộ rời đi, trong lòng sớm cảm thấy coi khinh vị tân phu nhân này của tướng quân, dám xuất thủ với tướng quân ngay trong hỷ tiệc của chính mình, thật sự là không biết tốt xấu.
“Ngân Nhi, ta đưa nàng vào phòng nghỉ ngơi.” Thở dài, vươn tay muốn nâng nàng dậy, không ngờ vừa giơ tay ra giữa không trung, đã bị ánh mắt sắc bén của nàng chấn trụ, trong đôi mắt ấy tràn ngập cảm xúc chán ghét, mơ hồ ẩn chứa kiên quyết cứng rắn.
“Ngươi không được đụng vào ta!” Ngữ khí vô lực, nhưng bao hàm tất cả sự quật cường,nàng chống tay vào cây cột phía sau tập tễnh đứng dậy,“Tướng quân phu nhân cũng được, tù nhân cũng được, nhưng ta vĩnh viễn không muốn trở thành người của ngươi.”
“Ta tin tưởng lâu ngày sẽ có tình cảm, chỉ cần ta đối đãi với nàng thật tốt, một ngày nào đó nàng sẽ yêu thương ta.” Khinh Âm thấp giọng nói, sợ thanh âm quá lớn ngược lại sẽ khiến gót chân nàng đứng không vững, từng bước đi nhẹ như lướt khiến hắn nhíu mày.
Lâu ngày sẽ có tình cảm? Nàng kéo kéo khóe miệng, xoay người vào phòng, bất quá chân bị vướng mắc hại nàng lảo đảo một chút, may sao có cánh cửa đỡ, nàng không nhìn thấy phía sau luôn luôn có một vòng tay rộng lớn chìa ra túc trực bảo hộ nàng.
“Còn đứng đó làm gì, đỡ phu nhân vào phòng nghỉ ngơi.” Quét mắt nhìn nha hoàn cùng người có nghĩa vụ săn sóc tân nương, hắn trầm giọng nói.
Nghe vậy, bọn họ lập tức vọt đến đỡ lấy thân mình nàng cơ hồ đã xụi lơ.
“Khinh Âm ca ca,” Ngân Nhi đột nhiên thốt lên, cũng là không có quay đầu lại, thanh âm đạm nhu,“Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi là Khinh Âm ca ca, từ nay về sau, Khinh Âm ca ca ở trong lòng ta, đã chết.”
Ngoài cửa thân ảnh cứng đờ, chậm rãi thu hồi hai tay vẫn đang vươn ra, trong đôi mắt hiện lên một tia đau đớn, nhưng vẫn nhẹ giọng phân phó: “Phu nhân thích mặc y phục như thế nào đều chiều theo ý nàng.”“Hư tuyến tề phát.” Mộc Hiệp đội đấu lạp, thân ảnh ngang nhiên đứng ở đỉnh điện, hai mắt chuyên chú nhìn hoàng phi rõ ràng là chưa tập trung.
Hôm qua gặp giấc mộng lạ khiến lòng nàng không yên, ngực ẩn ẩn co rút đau đớn, chẳng lẽ là bệnh cũ chưa hết sao? Y Y nhíu mi, không được, nhất định phải tập trung tinh thần.
Mười ngón cử động như cánh bướm bay đến hút mật hoa, nàng niệm thuật từ với con rối gỗ cách đó không xa, sau đó hét lớn một tiếng, rối gỗ vẫn như cũ, không có tý động tĩnh nào, vẻ mặt nàng buồn bực sắp khóc rồi a.
“Hoàng phi, ngươi hôm nay có tâm sự.” Nhảy xuống khỏi đỉnh điện, Mộc Hiệp có chút đau đầu, luyện hai canh giờ thế nhưng vô ích, thậm chí có thể nói là càng luyện càng mờ mịt, hắn cũng không biết ngày ấy so đấu, nàng rốt cuộc là làm thế nào mà thắng được Mẫn Hách.
“Mộc Hiệp, gần đây ta luôn nằm mơ, vừa tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ rõ, cả ngày tinh thần không yên cho nên không luyện tốt được, nếu cứ thế này, e rằng muốn thắng yêu nam Mẫn Hách là điều khó khăn.” Nàng hít sâu một hơi, thời gian gần đây bị chuyện này quấy nhiễu đến cơm cũng nuốt không trôi.
Nghe được từ yêu nam Mẫn Hách trong miệng nàng, Mộc Hiệp nhịn cười, dùng từ này để hình dung Mẫn Hách … hay lắm.
Xa xa, chỗ khóm cây vốn không có gió thổi qua, nhưng lại quái dị lay động hai cái, sau đó từ từ khôi phục yên tĩnh như ban đầu.
Không dám cười, Mộc Hiệp cố nén nhịn, hai tay cho ra sau, ba ngón tay gập lại kề sát nhau, một đạo ánh sáng màu trắng mờ quanh quẩn ở ngón trỏ và ngón giữa, còn phát ra nhiều điểm tinh quang.
“Bạch nhãn sơ khai, vạn vật vô cực, nghễ!” Hét lớn một tiếng, hai tay chậm rãi buông ra, đôi mắt màu đen nháy mắt chuyển thành ánh mắt màu trắng, hơn nữa vết sẹo trên gương mặt thập phần quỷ dị, tựa như một người lạ, lại giống như có gì bí ẩn sâu bên trong……
Đứng ở xa xa, Y Y bị hai mắt Mộc Hiệp nhìn liền khẩn trương nắm chặt khăn lụa, mắt hạnh trừng hắn.
“Như thế nào?”
Sắc mặt hiện lên một tia kinh ngạc, Mộc Hiệp hai tay vừa thu lại, bạch sắc trong mắt biến mất, khôi phục nguyên trạng ban đầu.
“Không có vấn đề gì, hẳn là ngươi gần đây quá mức khẩn trương, cho nên mới hay mộng linh tinh.” Xoay thân, hắn làm như vô tình liếc mắt về phía bụi cây, sau đó lại nghiêng thân đi thoải mãi cười nhẹ.
Không phải bị hạ thuật pháp? Vậy là tốt rồi, nàng vỗ vỗ ngực, khuôn mặt vốn căng thẳng nay đã dịu đi phần nào.
“Sư phụ Mộc Hiệp, chiêu vừa rồi của ngươi thật lợi hại, tên của nó là gì?” Trong nháy mắt, nàng khôi phục tinh thần, nhớ tới một màn vừa rồi,hắn quả thực là soái đến ngây người.
“Thuật này gọi là bạch nhãn, có thể nhìn thấu hết thảy thuật pháp, bất quá chỉ có thể mở nửa khắc, nếu không, sẽ tự động đóng lại, bởi vì thuật pháp này hao phí rất nhiều nội lực, một khi dùng lâu, cơ thể sẽ cung ứng không nổi.” Nghe được hai chữ sư phụ lần đầu tiên từ nàng, hắn hết sức cao hứng,điều này chứng tỏ hoàng phi nghịch ngợm rốt cục đã thông suốt, không còn nhảy lên nhảy xuống kiếm cớ chuồn êm đi chơi nữa rồi.
Như vậy, không phải là nói, ánh mắt Tiểu Thanh chỉ cần mở là có thể nhìn thấu tất cả các pháp thuật sao? Y Y trong lòng thất kinh, lúc gặp lại “người bạn cũ” không mong muốn ở đình sen, nàng đã sớm nhìn ra bên kia bố trí kết giới, có điều vẫn im lặng tiến vào…… Dù sao chuyện này cũng sớm nằm trong dự đoán của nàng.
Nàng nhíu đôi mày liễu rồi tươi cười, thân thiết lại gần Mộc Hiệp.
“Sư phụ, ngươi dạy đồ đệ chiêu này đi?”
“Không được, ngươi chưa đủ điều kiện, nội lực thiếu thốn, nếu là Hoàng Thượng có lẽ sẽ có khả năng học được hơn.” Mộc Hiệp lắc lắc đầu.
“Sư phụ……” Nàng lắc lắc cánh tay hắn.
Nữ nhân, khóc không phải bản lĩnh, nháo không phải năng lực, làm nũng, mới là thực lực căn bản nhất!
Trực tiếp che lỗ tai, Mộc Hiệp bỏ chạy lấy người, dù sao nàng hôm nay không có tâm trạng học hành, hắn hà tất phải lãng phí thời gian làm gì.
“Sư phụ……” Y Y đuổi theo.
Nhìn bóng dáng màu vàng dần dần biến mất, người ẩn thân trên cây mới xuất đầu lộ diện.
Áo choàng đỏ tươi lay động trong gió, đôi chân hắn từ từ nhấc lên, bên trong lộ ra thân ảnh màu trắng tựa một đóa hoa đào tuyệt mỹ, mềm nhẹ nở rộ.
“Nàng mộng thấy gì?” Hắn nói nhỏ, đôi mắt hiện lên một tầng sương mù mông lung, rồi ngay tại khoảnh khắc đó biến mất không còn thấy tung tích.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.