Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Chương 31:

Samson

21/02/2024

Ánh sáng nhu hòa bao quanh không gian,ở giữa nổi lên một tòa mộc tháp cao trăm mét, lá cờ trên đỉnh phấp phới đón gió ghi rõ hai chữ “ Người thắng “, nét chữ hùng hồn càng làm tăng thêm tính ác liệt của trận đấu.

Đứng ở ngay mặt đại điện, bao quát toàn bộ cuộc tỷ thí, các vị đại thần vẫn như lần tỷ thí nước, có người mừng, có người lo.

“Tỷ thí lần thứ hai bắt đầu,” Hồng công công giơ cây phất trần, tiếng nói the thé trên cao như tầng sóng cuồn cuộn, mang theo triều tịch(hải triều) va chạm vào vách tường, phát ra từng trận hồi âm,“Mời Vương gia tuyên bố quy tắc trận đấu.”

Ống tay áo khẽ vẩy, Mẫn Hách Vương gia nghênh đón ánh mắt của mọi người, tà mị nheo hai mắt lại, nhếch môi đỏ mọng, phát ra tiếng cười trầm thấp từ trong cổ họng.

Chậm rãi đi tới trung tâm trận đấu, một tay chỉ lá cờ trên đỉnh, ánh mắt hắn sắc bén:“Không từ thủ đoạn, cướp cờ.”

Tiểu Thanh hầu hạ bên cạnh Y Y sắc mặt trắng nhợt, nhẹ cắn môi dưới.

“Vương, Vương gia…… Kia chẳng phải là trận đấu sống chết hay sao?” Hồng công công nhất thời bất an ngắm sắc mặt Hoàng Thượng không chút thay đổi, xoay người run rẩy hỏi.

Đôi mắt Mẫn Hách nhanh nhẹn chuyển sang, khiêu khích nhìn bậc đế vương ngồi phía trên, ý cười bên môi càng sâu.

“Đúng vậy, không biết Hoàng Thượng có đồng ý không?”

Y Y ngồi bên cạnh Khâu Trạch sớm đã ướt đẫm hai lòng bàn tay, nàng cúi đầu mím môi, đột nhiên một bàn tay to lạnh lẽo bao trùm lên nắm tay nhỏ bé của nàng, truyền đến từng trận xúc cảm mát mẻ.

“Trẫm đồng ý.” Thanh âm hơi khàn khàn không mang chút do dự.

Phía dưới, các đại thần đã bị dọa đến một thân mồ hôi lạnh, bắt đầu xôn xao bàn tán, chỉ sợ, hôm nay không phải tỷ thí, mà là một hồi huyết tinh(máu me) chiến tranh, chỉ có hoàng Thục phi là ngậm miệng không nói, sắc mặt trầm trọng nhìn hoàng nhi, ngay cả vương gia La Phu quốc ở bên cạnh nàng nói cái gì đó cũng không nghe thấy.

Tay phải của hắn nắm thật chặt tay nàng, ánh mắt Phù Vân Khâu Trạch thâm thúy nhìn lá cờ bay bay trên cao.

“Nếu lần này hòa thì tính sao? Mẫn Hách Vương gia.” Thùy hạ mi mắt, hắn ôn hòa cười, có điều ánh mắt lại như dao nhọn bắn về phía Mẫn Hách đang nhàn nhã phía trước.

“Hoà?” Mẫn Hách nhìn hoàng phi vẫn cúi đầu, trào phúng ngoéo môi một cái,“Nếu hoà, tất nhiên là hoàng phi thắng, bởi vì lúc trước đã tranh đấu rồi, nàng thắng bổn vương một ván, bất quá, lần này nếu bổn vương thắng, một nửa quân quyền kia, tự nhiên cũng sẽ nghe theo bổn vương điều khiển.”

Ý tứ của hắn là, cho dù hoà thì cũng là mình thắng? Chỉ sợ không đơn giản như vậy, Y Y rút tay ra khỏi bàn tay của Phù Vân Khâu Trạch, lẳng lặng nắm khăn lụa.

Kinh ngạc quay đầu,nhưng nàng cúi đầu nên không thấy rõ biểu tình cho lắm, nắm tay phải của Khâu Trạch trống rỗng dần dần buông lỏng xuống, khuỷu tay chống trên tay ghế,dùng ngón cái đỡ cằm.

“Vậy liền ký sinh tử khế đi ( chắc là giấy trắng mực đen ghi lại các quy tắc, ở đây là quyết định 1 mất 1 còn, sống chết với nhau ).” Nhẹ giọng mở miệng, hắn nhắm mắt lại, nhưng khi đôi lông mi khép vào nhau cũng là lúc chúng không ngừng nhẹ nhàng run rẩy.

Toàn bộ khung cảnh ồn ào bất chợt im lặng, tất cả quay mặt nhìn hoàng phi rồi lại đảo mắt sang Mẫn Hách vương gia, thỉnh thoảng còn vụng trộm miết sắc mặt Hoàng Thượng.



“Đơn giản như vậy, chỉ sợ không thể ?”

Đột nhiên, một thanh âm thanh thúy vang lên, ngữ khí lạnh như băng, nhưng rất rõ ràng, khiến cho mọi người trong lòng không hiểu vì sao mà sợ hãi.

Liền ngay cả Phù Vân Khâu Trạch đang nhắm mắt cũng phải nhíu mày.

“Ác? Thế hoàng phi có đề nghị gì?” Mẫn Hách đem hai tay đặt ra phía sau, híp mắt nhìn Y Y, nhìn về phía vị hoàng phi từ nãy tới giờ chưa bao giờ ngẩng đầu.

“Nếu Vương gia định quy tắc là không từ thủ đoạn, vậy thì thêm vài cái nữa có được không?” Nàng rốt cục cũng nâng đầu lên, mắt hạnh buông xuống, bên trong đôi mắt ấy không có một tia cảm tình, tựa như rối gỗ cứng ngắc nhìn Mẫn Hách, nàng kéo kéo môi cánh hoa, trông như mỹ nhân băng sơn ngủ say ngàn năm, từng chút từng chút, nở rộ ra ý cười lạnh lẽo.

“A ?” Mẫn Hách hiện lên một tia kinh ngạc trong con ngươi màu mực, vốn tưởng rằng nàng đã sợ tới mức phát run “Nói nghe xem.”

Yên lặng một lát, nàng nhìn bốn thân ảnh cao lớn đứng ở bên cạnh Mẫn Hách, mặt không chút thay đổi, âm thanh lạnh lùng:“Cho dù có chết người, cũng không thể buông tha.”

“Trẫm đồng ý.” Phù Vân Khâu Trạch vẫn nhắm hai mắt, nhẹ nhàng bật ra hai tiếng, tựa như quả bom nổ tung trong lòng mọi người.iờ phút này, không khí nơi đây không thể dùng từ yên tĩnh để hình dung,bởi ngay cả hô hấp cũng biến mất, trừ bỏ vài vị tướng quân trăm chiến sa trường là có thể không đổi sắc, còn lại gương mặt mọi người đều trắng bệch, trước mắt dường như đã muốn mơ hồ nhìn thấy những thi thể đầy máu. “Rất thú vị.” Mẫn Hách chăm chú nhìn nàng, tán thưởng một tiếng, bách hoa điệp bào lửa đỏ trong khoảnh khắc không gió mà tự bay, như một đoàn hỏa diễm hừng hực đang thiêu đốt mãnh liệt, sáng rực giữa ban ngày,mới chớp mắt thôi, nhiều điểm hỏa phiến đã theo gió rồi biến mất, hắn nhếch khóe môi tà mị cười, nghiêng người cất bước đi về phía đội ngũ của mình.

“Hoàng Thượng,” Đột nhiên, Mộc Hiệp vẻ mặt xanh mét xuất hiện, khẽ nói nhỏ bên tai Phù Vân Khâu Trạch,“Trong bốn người có một người bị ám toán.”

Mi mắt đóng chặt bỗng mở bừng, ngạc nhiên nhìn Mộc Hiệp, gân xanh trên trán nhô lên, gương mặt ôn nhuận như ngọc ẩn chứa tức giận, mân môi nhìn Mẫn Hách phía xa xa.

Mẫn Hách dường như biết Khâu Trạch đang nhìn mình liền quay lại, bên môi vẫn là ý cười khiêu khích.

Mộc Hiệp do dự một lát, sau đó mới mở miệng:“Hoàng Thượng, hay là vi thần thế chỗ được không?”

Lắc lắc đầu, hắn xoa mi tâm, chỉ có Mộc Hiệp là không thể vào trận.

Phát giác một đạo ánh mắt hướng về chính mình, quay đầu đi, liền thấy Y Y nháy đôi mắt hạnh, nâng bàn tay ngọc, chỉ tay vào người cầm cây phất trần.

“Để Hồng công công vào đi.” Nàng cười nói.

“Cái gì, nô tài, nô tài không có võ công, nô tài không muốn chịu chết a.” Nghe được lời ấy, Hồng công công chân mềm nhũn, cả người sắp ngã lăn, quỳ trên mặt đất, lão lệ tung hoành.

Đây chẳng phải là đi chịu chết sao? Hắn cái gì cũng không sợ, chỉ sợ chết.

“Tuyển người khác được không?” Phù Vân Khâu Trạch nhíu mày, chưa hiểu được dụng ý của nàng, thấy thế nào thì Hồng công công cũng là một người yếu ớt, trước không nói đến nhát như chuột, chỉ nói đến do tuổi tác, chạy không nhanh cũng đã là vấn đề rồi.



Nhưng mà, Y Y lại lắc đầu cười, đi tới nâng Hồng công công dậy, vỗ vỗ bả vai đang hắn run rẩy.

“Hồng công công, tuy không thể tránh bị thương, bất quá, bản phi có thể bảo vệ tính mạng của ngươi, chỉ cần ngươi làm theo lời ta là được.” Nói xong, thì thầm hai câu bên tai hắn.

“Vậy,.. như vậy được không?” Hồng công công do dự trộm liếc mắt một cái Mẫn Hách Vương gia toàn thân tỏa sát khí, hai vai lại mất tự nhiên tiếp tục run rẩy.

“Không thành vấn đề, cứ nghe theo ta đi.” Vỗ vỗ ngực, vẻ mặt nàng cười đến là đắc ý.

Tuy không rõ nàng nói cái gì với Hồng công công, nhưng dù sao tất cả đều không nằm trong dự đoán của hắn,chỉ còn biết mạo hiểm bởi không còn cách nào khác.

Phù Vân Khâu Trạch gật đầu đáp ứng, đôi mắt màu tím không giấu được sầu lo, cảm xúc phức tạp bao quanh tâm trí.

Y Y bỏ đi chiếc áo choàng trắng thuần như tuyết, lộ ra một bộ trường bào vàng nhạt, phía dưới có mười sợi tơ màu đỏ, gió nhẹ nhàng thổi qua,chiếc quần màu trắng phiêu đãng khiến nàng giống như một nàng tiên, nổi bật hơn hết chính là đôi mắt sáng long lanh đầy quật cường trên gương mặt nàng.

Đôi mắt màu mực phía xa xa hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rồi lại bị triều tịch nháy mắt che dấu.

“Đã tới lúc bắt đầu trận đấu.” Hồng công công nhấc đôi chân run rẩy đi theo sau lưng Y Y, lén nhìn năm vị đối thủ cao lớn, máu trong cơ thể gần như đông cứng.

“Chỉ dựa vào ngươi?” Một nam tử khinh thường liếc mắt vị thái giám bất nam bất nữ, vung tay, lập tức một đạo sánh sáng màu lam đang dần dần biến thành màu trắng bắn ra, nhanh đến nỗi người ta không kịp phản ứng.

Phút chốc, hòn đá dưới chân vang lên tiếng động lớn, may mắn Hồng công công chưa bước lên phía trước, chính là ngây ngốc cúi đầu nhìn mặt đất, hét lên một tiếng:“Giết người.”

Nhấc hai chân, chạy đến nơi xa nhất trước ánh mắt của đông đảo mọi người.

“Phì!” Vị nam tử ấy nhổ một ngụm đàm, ngay sau đó bóp hai tay, hét lớn:“Thiểm điện!”( Thiểm điện là tia chớp == )

Thuận theo sự thay đổi ngón tay của hắn, ngón giữa gập lại dán chặt xuống dưới, các ngón tay khác hơi gấp khúc, hai đạo ánh sáng như vừa rồi lại thẳng tắp tiến về phía Hồng công công, ầm ầm nổ tung.

Khung canh trận đấu trừ bỏ tiếng động oanh tạc của thiểm điện, còn vang lên tiếng thét chói tai the thé của Hồng công công ở mỗi nơi khác nhau khi hắn chạy qua.

Tám người còn lại đứng song song không động đậy, cứng ngắc như tảng đá.

Thân hình cao ngất đỏ tươi bước lên đằng trước, cởi song bào, phía trên ống tay áo rộng có thêu hình hồ điệp phát ra thứ quang mang chói mắt.

“Xem ra, các ngươi lấy bốn chọi năm,” Thấp giọng cười, Mẫn Hách nhíu mày, nụ cười của hắn thật dữ tợn, cúi đầu, nhìn bóng dáng xa xa không kịp đến gần,“Lần này, ngươi định làm sao đây?”

Thùy hạ mi mắt, nàng cúi đầu cười, bên trong làn váy vàng nhạt nổi lên dòng khí làm tung bay tơ liễu :“Vậy xin Vương gia mở mắt chờ xem, xem bản phi làm sao để Hồng công công giúp chúng ta diễn tốt vở tuồng này.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook