Ái Phi, Nghe Nói Nàng Muốn Vượt Tường
Chương 48:
Samson
21/02/2024
Nhìn quanh bốn phía, Tiểu Thanh không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng mà lúc này, Ngân Nhi đã lén lút chạy đến cửa sau, chậm rãi mở cửa ra.
Lén lút bước theo sau nàng, tiểu Thanh thập thò phía sau, cước bộ loạng choạng.
“A…… Ngô!” Nàng vung cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ.
Trong phút chốc, một bàn tay với những ngón thon dài, trắng nõn che lấy đôi môi anh đào, nhẹ nhàng dùng lực, cả người đã ngã vào một cái ôm ấm áp.
Hơi ấm quen thuộc, vòng tay ôm ấp quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến nàng hơi ngẩn ra, nhưng cũng lập tức nhận ra, ý cười trên mặt nồng đậm, chứa chan thâm tình. Ở bên tai, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái kêu gọi “Ngân Nhi” lại làm nàng lệ nóng doanh tròng.
“Ngươi…ngươi là ai? mau buông tướng quân phu nhân ra!” Cố ý cường điệu bốn chữ “Tướng quân phu nhân”, Tiểu Thanh mặt trắng như tờ giấy, lại cố làm ra vẻ bình tỉnh, liếc nhìn thấy một cây búa mà tiều phu để lại bên đống củi, không chút do dự, nàng xông lên, nhặt lấy, chỉa về hướng nam tử một thân áo trắng.
Nhưng mà, hắn chính là liếc mắt nhìn nàng một cái, cúi đầu, không thèm để tâm mà quay người, đối diện với Ngân nhi, nhẹ nhàng mà hôn lên cái trán của nàng, động tác ôn nhu như một cơn gió, đôi mắt chưa chan thâm tình.
Ngân Nhi chậm rãi thùy hạ mi mắt, khóe mắt bay xuống một giọt nước trong suốt, nghẹn ngào.
“Viêm Hi, Viêm Hi, Viêm Hi……” Trong lòng ngàn hô vạn gọi phu quân, rốt cục chàng cũng xuất hiện trước mặt nàng, toàn thân không kềm chế được mà không ngừng run rẩy, tay choàng lên cái cổ cao cao của hắn, tựa đầu vào bờ vai vững chãi của hắn.
“Phu nhân!” Mắt thấy Ngân Nhi bị khinh bạc, cây búa cầm trong tay Tiểu Thanh vung lên, hướng về phía trước.
Ôm thiên hạ kiều nhỏ trong lòng, nhưng chỉ vừa chớp mắt liền trong thấy một lưởi rìu sáng bóng lao đến, bất đắc dĩ, Viêm Hi một tay bao vây trụ cái ót của Ngân Nhi, nhanh chóng đẩy nàng sang một bên, cánh tay còn lại giơ lên cao, chắn lại lưỡi rìu đang lao xuống. Trên tay lập tức truyền đến đau nhói, da thịt rách toạt, lộ cả xương, máu, không ngưng tuôn ra, nhiễm đỏ cả ngoại bào trắng thuần, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như một con bướm, lùi một bước, tay vẫn ôm chặt lấy Ngân nhi.
Không nghĩ tới chính mình không khống chế được búa, vốn là định bổ tới nam tử, không ngờ, mất đi trọng tâm, lưỡi rìu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lại nhằm ngay đầu của phu nhân, Tiểu Thanh sợ tới mức ngu si, ngây ngốc nhìn nam tử lấy tay cánh tay đi chắn lại lưỡi rìu, trong lòng mới buông lỏng, suy sụp quỵ xuống đất, hai tay xụi lơ.
“Loảng xoảng… rầm.” Búa nặng nề rớt ở một bên.
Ngân Nhi ngẩn người, chỉ cảm thấy sau lưng nóng nóng lại ẩm ướt, buông hai tay đang ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cúi đầu, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, kinh hô ra tiếng:“Máu!”
Không nghĩ nhiều, nàng xoay người, nâng cánh tay của hắn lên, giờ phút này máu đã không ngừng tràn ra, rất nhanh nhiễm đỏ khắp ống tay áo, đập thẳng vào mắt nàng, làm cho tim của nàng đau như có ai bóp chặt.
Nhưng mà, Viêm Hi tựa hồ không có cảm giác đau, kéo cánh tay nhỏ bé, rất nhanh chạy như điên, bước trên xe ngựa, lão giả lập tức vung mã tiên lên, ngựa phi nước đại mà chạy như bay.
Đem ống tay áo của mình đặt ở bên miệng cắn chặt, dùng sức cắn xé, một đoạn vải trắng được tách ra từ ống tay áo, Ngân Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn vết thương sâu hoắm, lộ cả xương trên cánh tay hắn, nghẹn ngào một tiếng, nhanh chóng băng bó, nhưng chỉ vừa quấn vài vòng, bạch bố cũng bị vết máu nhiễm loang lổ, thấm ướt mảnh vải trắng, tim nàng rất đau, rất đau…
“Có phải rất đau hay không, có phải rất đau hay không?” Lòng nóng như lửa đốt, nàng cố gắng băng bó nhanh hơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt, từng giọt lăn dài trên mà, lã chã như những hạt châu đứt chỉ, rơi xuống trên bạch bố, làm nhạt nhiều điểm màu đỏ tươi. Vết thương trên tay hắn nhưng đau tận tim nàng.
Sắc mặt hơi hơi tái nhợt, hắn dùng một tay kia đem nàng ôm vào lòng, thản nhiên ngửi được hương hoa lê thơm ngát từ trên người nàng, tâm tình kinh hoàng mới chậm rãi yên ổn, lắng xuống một chút.
“Ta không sao, Ngân Nhi, nàng có bị thương hay không?” Nhẹ tay vỗ lưng đang run run của nàng, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài.
“Không có, ta không sao,” Nàng lắc đầu, dựa vào ngực hắn, nhìn băng vải đang quấn quanh tay hắn đang dần buông lỏng rơi xuống, kich động bật dậy, nhanh chóng quấn lại, thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp,“Phải nhanh chóng mua thuốc cầm máu, dược liệu trị thương, phỏng chừng phải hơn một tháng vết thương mới lành được.”
[]
“Ân,” Hắn hút một ngụm khí lạnh, nguyên lai, cũng không phải là không có cảm giác, vừa rồi do vội vã cứu nàng, cho nên mới không thấy đau,“Ngân Nhi, chúng ta về nhà được không?” Ngữ khí mềm nhẹ, hắn thùy hạ mi mắt, cười nhẹ.
Về nhà? Ngân Nhi mâu quang lóe lóe, bất an nắm chặt hai bàn tay mềm mại, trong đầu, tựa hồ vẫn có thể nhìn thấy một đóa đóa quỷ dị chậm rãi nở rộ bên trong biển máu, một người rồi lại một người, biến thành thi thể lạnh toát, từ từ ngã xuống.
“Hắn, hắn sẽ tìm được chúng ta, Viêm Hi, không cần, ta không cần về nhà,” Hai cánh môi run run, nàng mãnh liệt lắc đầu, hai tay hoài thượng cổ hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn,“Chúng ta đi địa phương khác được không? Ta rất sợ, ta rất sợ……” Toàn thân càng không ngừng run rẩy, khẩn trương dựa vào trong lòng hắn, tựa hồ chỉ có như thế mới cảm giác được một tia ấm áp.
Trầm mặc, nâng mi, hắn ôn hòa cười.
“Chúng ta đi Thanh sơn, cùng nhau xây một gian nhà nhỏ, nàng trồng hoa Thiên Âm, ta chăn nuôi lộ điểu, được không?” Nói xong, hắn khẽ liếc mắt một cái về lão giả đang ngồi phái trước đánh xe, rất nhanh, lại cúi nhìn xuống thiên hạ trong lòng.
Chôn đầu vào trong vòm ngực của hắn, nàng không hề phát giác trong đáy mắt của hắn lướt qua một tia không cam lòng, hắc mâu âm trầm, nàng đơn thuần gật đầu, nói nhỏ:“Hảo.”
“Giá!” Lão giả vung roi trong tay, xe ngựa lao đi vun νút trên đường núi gập ghềnh, chẳng mấy chốc, lộ trình hai ngày đường đã đi được một phần tư.
“Xem, nơi đó cũng có mấy đóa hoa Thiên Âm đang nở rộ!” Xuyên qua cửa sổ, nàng hưng phấn mà chỉ vào phía trên vách núi, vài đóa hoa trắng muốt nổi bật trên sắc xanh của rừng núi, nước mắt trên mặt nhanh chóng được gió lau khô.
Ngẩn ra, nhìn theo hướng ngón tay của nàng, hắn kinh ngạc, không nghĩ tới, ở nơi hoàn cảnh ác nghiệt như thế này, loài hoa này vẫn ngạo nghễ đứng vững, không thể lựa chọn hoàn cảnh sinh tồn cho chính mình nhưng lại có thể lựa chọn vận mệnh cho mình, này, thật sự là một đóa kỳ hoa!
“Viêm Hi, về sau, chúng ta ở Thanh sơn phải trồng đầy hoa Thiên Âm, khi tiết trời mát mẻ, cùng nhau gẩy đàn ngâm thơ, khi mưa dầm đông lạnh, lại ở trong phòng uống trà tán gẫu, kia mới thật là tiên cảnh a!” Nàng nheo lại mi mắt, tựa hồ, đã muốn có thể nhìn thấy mọi vật đang diễn ra trước mắt, hai người dắt tay nhau đi giữa biển hoa Thiên Âm thơm ngát, từ từ bước chậm dưới ánh tịch dương.
Ánh mắt buồn bã, hắn khẽ hừ một tiếng:“Ân.”
Trong nhà hơn một trăm nhân khẩu, há có thể uổng mạng, Ngân Nhi, nàng có hiểu được tâm của ta giờ phút này, chịu bao nhiêu dày vò, bao nhiêu đau đớn?
“Viêm Hi, huynh cũng biết, từ nhỏ, ba người các huynh đều lớn hơn ta, vì sao ta chỉ nguyện ý gọi hai người kia là ca ca, duy chỉ độc một mình huynh là không muốn gọi?” Nàng nghiêng đầu, khóe miệng ngập ý cười.
“Vì sao?” ngẩn ra, nàng nhắc hắn mới nhớ tới, trước kia chính mình luôn vì nàng không gọi chính mình là ca ca mà sinh khí, do đó bị Lạc Dật giễu cợt là hẹp hòi.
Cúi đầu, má phấn hiện lên một đám mây đỏ ửng, sống lưng có chút căng thẳng, nàng tựa đầu vào trong lòng hắn.
“Bởi vì từ nhỏ, từ lần đầu tiên nhìn thấy huynh, Ngân Nhi đã muốn làm tân nương của chàng, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không bao giờ chia lìa, cho dù sông có cạn, núi có mòn, tình này mãi không phai!” (eo, sến sến hen zịt? Hi ca: nói cái gì… chỉ sang zịt, bạn này nói nè, hok phải em…chạy lẹ)
Hoảng hốt, hắn tựa hồ nhìn thấy một tiểu nha đầu đang cầm trong tay một đóa hoa Thiên âm, tung tăng trong sân, gương mặt xinh xắn, nụ cười duyên xinh xắn như đóa hoa lê nở rộ, đang hướng chính mình chạy tới, giương cái miệng nhỏ
“Viêm hi, Viêm Hi…”
Ngân Nhi! Không để ý vết thương trên cánh tay, hắn dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, giống như muốn khảm nhập nàng vào trong lòng mình, mãi mãi không bao giờ chia lìa!
Lén lút bước theo sau nàng, tiểu Thanh thập thò phía sau, cước bộ loạng choạng.
“A…… Ngô!” Nàng vung cánh tay, vẻ mặt hoảng sợ.
Trong phút chốc, một bàn tay với những ngón thon dài, trắng nõn che lấy đôi môi anh đào, nhẹ nhàng dùng lực, cả người đã ngã vào một cái ôm ấm áp.
Hơi ấm quen thuộc, vòng tay ôm ấp quen thuộc, mùi hương quen thuộc khiến nàng hơi ngẩn ra, nhưng cũng lập tức nhận ra, ý cười trên mặt nồng đậm, chứa chan thâm tình. Ở bên tai, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái kêu gọi “Ngân Nhi” lại làm nàng lệ nóng doanh tròng.
“Ngươi…ngươi là ai? mau buông tướng quân phu nhân ra!” Cố ý cường điệu bốn chữ “Tướng quân phu nhân”, Tiểu Thanh mặt trắng như tờ giấy, lại cố làm ra vẻ bình tỉnh, liếc nhìn thấy một cây búa mà tiều phu để lại bên đống củi, không chút do dự, nàng xông lên, nhặt lấy, chỉa về hướng nam tử một thân áo trắng.
Nhưng mà, hắn chính là liếc mắt nhìn nàng một cái, cúi đầu, không thèm để tâm mà quay người, đối diện với Ngân nhi, nhẹ nhàng mà hôn lên cái trán của nàng, động tác ôn nhu như một cơn gió, đôi mắt chưa chan thâm tình.
Ngân Nhi chậm rãi thùy hạ mi mắt, khóe mắt bay xuống một giọt nước trong suốt, nghẹn ngào.
“Viêm Hi, Viêm Hi, Viêm Hi……” Trong lòng ngàn hô vạn gọi phu quân, rốt cục chàng cũng xuất hiện trước mặt nàng, toàn thân không kềm chế được mà không ngừng run rẩy, tay choàng lên cái cổ cao cao của hắn, tựa đầu vào bờ vai vững chãi của hắn.
“Phu nhân!” Mắt thấy Ngân Nhi bị khinh bạc, cây búa cầm trong tay Tiểu Thanh vung lên, hướng về phía trước.
Ôm thiên hạ kiều nhỏ trong lòng, nhưng chỉ vừa chớp mắt liền trong thấy một lưởi rìu sáng bóng lao đến, bất đắc dĩ, Viêm Hi một tay bao vây trụ cái ót của Ngân Nhi, nhanh chóng đẩy nàng sang một bên, cánh tay còn lại giơ lên cao, chắn lại lưỡi rìu đang lao xuống. Trên tay lập tức truyền đến đau nhói, da thịt rách toạt, lộ cả xương, máu, không ngưng tuôn ra, nhiễm đỏ cả ngoại bào trắng thuần, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như một con bướm, lùi một bước, tay vẫn ôm chặt lấy Ngân nhi.
Không nghĩ tới chính mình không khống chế được búa, vốn là định bổ tới nam tử, không ngờ, mất đi trọng tâm, lưỡi rìu lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, lại nhằm ngay đầu của phu nhân, Tiểu Thanh sợ tới mức ngu si, ngây ngốc nhìn nam tử lấy tay cánh tay đi chắn lại lưỡi rìu, trong lòng mới buông lỏng, suy sụp quỵ xuống đất, hai tay xụi lơ.
“Loảng xoảng… rầm.” Búa nặng nề rớt ở một bên.
Ngân Nhi ngẩn người, chỉ cảm thấy sau lưng nóng nóng lại ẩm ướt, buông hai tay đang ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng cúi đầu, vừa thấy cảnh tượng trước mắt, kinh hô ra tiếng:“Máu!”
Không nghĩ nhiều, nàng xoay người, nâng cánh tay của hắn lên, giờ phút này máu đã không ngừng tràn ra, rất nhanh nhiễm đỏ khắp ống tay áo, đập thẳng vào mắt nàng, làm cho tim của nàng đau như có ai bóp chặt.
Nhưng mà, Viêm Hi tựa hồ không có cảm giác đau, kéo cánh tay nhỏ bé, rất nhanh chạy như điên, bước trên xe ngựa, lão giả lập tức vung mã tiên lên, ngựa phi nước đại mà chạy như bay.
Đem ống tay áo của mình đặt ở bên miệng cắn chặt, dùng sức cắn xé, một đoạn vải trắng được tách ra từ ống tay áo, Ngân Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn vết thương sâu hoắm, lộ cả xương trên cánh tay hắn, nghẹn ngào một tiếng, nhanh chóng băng bó, nhưng chỉ vừa quấn vài vòng, bạch bố cũng bị vết máu nhiễm loang lổ, thấm ướt mảnh vải trắng, tim nàng rất đau, rất đau…
“Có phải rất đau hay không, có phải rất đau hay không?” Lòng nóng như lửa đốt, nàng cố gắng băng bó nhanh hơn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt, từng giọt lăn dài trên mà, lã chã như những hạt châu đứt chỉ, rơi xuống trên bạch bố, làm nhạt nhiều điểm màu đỏ tươi. Vết thương trên tay hắn nhưng đau tận tim nàng.
Sắc mặt hơi hơi tái nhợt, hắn dùng một tay kia đem nàng ôm vào lòng, thản nhiên ngửi được hương hoa lê thơm ngát từ trên người nàng, tâm tình kinh hoàng mới chậm rãi yên ổn, lắng xuống một chút.
“Ta không sao, Ngân Nhi, nàng có bị thương hay không?” Nhẹ tay vỗ lưng đang run run của nàng, khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng thở dài.
“Không có, ta không sao,” Nàng lắc đầu, dựa vào ngực hắn, nhìn băng vải đang quấn quanh tay hắn đang dần buông lỏng rơi xuống, kich động bật dậy, nhanh chóng quấn lại, thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp,“Phải nhanh chóng mua thuốc cầm máu, dược liệu trị thương, phỏng chừng phải hơn một tháng vết thương mới lành được.”
[]
“Ân,” Hắn hút một ngụm khí lạnh, nguyên lai, cũng không phải là không có cảm giác, vừa rồi do vội vã cứu nàng, cho nên mới không thấy đau,“Ngân Nhi, chúng ta về nhà được không?” Ngữ khí mềm nhẹ, hắn thùy hạ mi mắt, cười nhẹ.
Về nhà? Ngân Nhi mâu quang lóe lóe, bất an nắm chặt hai bàn tay mềm mại, trong đầu, tựa hồ vẫn có thể nhìn thấy một đóa đóa quỷ dị chậm rãi nở rộ bên trong biển máu, một người rồi lại một người, biến thành thi thể lạnh toát, từ từ ngã xuống.
“Hắn, hắn sẽ tìm được chúng ta, Viêm Hi, không cần, ta không cần về nhà,” Hai cánh môi run run, nàng mãnh liệt lắc đầu, hai tay hoài thượng cổ hắn, dùng ánh mắt cầu xin nhìn hắn,“Chúng ta đi địa phương khác được không? Ta rất sợ, ta rất sợ……” Toàn thân càng không ngừng run rẩy, khẩn trương dựa vào trong lòng hắn, tựa hồ chỉ có như thế mới cảm giác được một tia ấm áp.
Trầm mặc, nâng mi, hắn ôn hòa cười.
“Chúng ta đi Thanh sơn, cùng nhau xây một gian nhà nhỏ, nàng trồng hoa Thiên Âm, ta chăn nuôi lộ điểu, được không?” Nói xong, hắn khẽ liếc mắt một cái về lão giả đang ngồi phái trước đánh xe, rất nhanh, lại cúi nhìn xuống thiên hạ trong lòng.
Chôn đầu vào trong vòm ngực của hắn, nàng không hề phát giác trong đáy mắt của hắn lướt qua một tia không cam lòng, hắc mâu âm trầm, nàng đơn thuần gật đầu, nói nhỏ:“Hảo.”
“Giá!” Lão giả vung roi trong tay, xe ngựa lao đi vun νút trên đường núi gập ghềnh, chẳng mấy chốc, lộ trình hai ngày đường đã đi được một phần tư.
“Xem, nơi đó cũng có mấy đóa hoa Thiên Âm đang nở rộ!” Xuyên qua cửa sổ, nàng hưng phấn mà chỉ vào phía trên vách núi, vài đóa hoa trắng muốt nổi bật trên sắc xanh của rừng núi, nước mắt trên mặt nhanh chóng được gió lau khô.
Ngẩn ra, nhìn theo hướng ngón tay của nàng, hắn kinh ngạc, không nghĩ tới, ở nơi hoàn cảnh ác nghiệt như thế này, loài hoa này vẫn ngạo nghễ đứng vững, không thể lựa chọn hoàn cảnh sinh tồn cho chính mình nhưng lại có thể lựa chọn vận mệnh cho mình, này, thật sự là một đóa kỳ hoa!
“Viêm Hi, về sau, chúng ta ở Thanh sơn phải trồng đầy hoa Thiên Âm, khi tiết trời mát mẻ, cùng nhau gẩy đàn ngâm thơ, khi mưa dầm đông lạnh, lại ở trong phòng uống trà tán gẫu, kia mới thật là tiên cảnh a!” Nàng nheo lại mi mắt, tựa hồ, đã muốn có thể nhìn thấy mọi vật đang diễn ra trước mắt, hai người dắt tay nhau đi giữa biển hoa Thiên Âm thơm ngát, từ từ bước chậm dưới ánh tịch dương.
Ánh mắt buồn bã, hắn khẽ hừ một tiếng:“Ân.”
Trong nhà hơn một trăm nhân khẩu, há có thể uổng mạng, Ngân Nhi, nàng có hiểu được tâm của ta giờ phút này, chịu bao nhiêu dày vò, bao nhiêu đau đớn?
“Viêm Hi, huynh cũng biết, từ nhỏ, ba người các huynh đều lớn hơn ta, vì sao ta chỉ nguyện ý gọi hai người kia là ca ca, duy chỉ độc một mình huynh là không muốn gọi?” Nàng nghiêng đầu, khóe miệng ngập ý cười.
“Vì sao?” ngẩn ra, nàng nhắc hắn mới nhớ tới, trước kia chính mình luôn vì nàng không gọi chính mình là ca ca mà sinh khí, do đó bị Lạc Dật giễu cợt là hẹp hòi.
Cúi đầu, má phấn hiện lên một đám mây đỏ ửng, sống lưng có chút căng thẳng, nàng tựa đầu vào trong lòng hắn.
“Bởi vì từ nhỏ, từ lần đầu tiên nhìn thấy huynh, Ngân Nhi đã muốn làm tân nương của chàng, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi không bao giờ chia lìa, cho dù sông có cạn, núi có mòn, tình này mãi không phai!” (eo, sến sến hen zịt? Hi ca: nói cái gì… chỉ sang zịt, bạn này nói nè, hok phải em…chạy lẹ)
Hoảng hốt, hắn tựa hồ nhìn thấy một tiểu nha đầu đang cầm trong tay một đóa hoa Thiên âm, tung tăng trong sân, gương mặt xinh xắn, nụ cười duyên xinh xắn như đóa hoa lê nở rộ, đang hướng chính mình chạy tới, giương cái miệng nhỏ
“Viêm hi, Viêm Hi…”
Ngân Nhi! Không để ý vết thương trên cánh tay, hắn dùng hai tay ôm chặt lấy nàng, giống như muốn khảm nhập nàng vào trong lòng mình, mãi mãi không bao giờ chia lìa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.