Chương 40: Giúp Ta Thân Mật Một Chút!!
Lạc Lạc
20/03/2020
Giai Hạ đi đến biên cương rồi nhưng vẫn không tìm thấy Cẩn Mai, rốt cuộc là
đang ở đâu vậy chứ? Giai Hạ liền liên lạc với người của nước Vương tập
hợp lại và cho người đi tìm tung tích của cô.
"Cái gì? Bỏ trốn hết rồi, có bao nhiêu chuyện cũng làm không xong" Phong tướng quân tức giận quát lớn.
"Phong tướng quân thuộc hạ sẽ cố gắng tìm kiếm" tên thuộc hạ xanh cả mặt sợ ông dùng một đao lấy mạng của mình.
"Càng nhanh càng tốt!!"
Sở Tiêu ở biên cương mà nhớ Giai Hạ, lúc đi bị dưỡng phụ kéo đi gấp quá mà quên nói với cô chắc cô buồn lắm, mà cô không buồn đâu vì cô không thích y mấy.
Nhưng hôm trước cô chính thức là người của y rồi nên y không lo lắng gì nữa, Sở Tiêu phải chịu trách nhiệm với cô, Sở Tiêu đi sang trại của Phong tướng quân thì nghe được cuộc đối thoại của họ.
Không biết ông muốn bắt ai, mà sao giọng ông lại nóng giận đến như vậy? Sở Tiêu nhìn lén xem thử thấy bức hoạ ông để trên bàn sao nhìn giống Giai Hạ và Cẩn Mai đến như vậy.
Không lẽ Giai Hạ và Cẩn Mai thực sự là công chúa và hoàng hậu của nước Vương thật sao? Không, chắc có hiểu lầm gì ở đây.
Sở Tiêu liền trốn Phong tướng quân mà quay trở về thành, y nhanh chóng trở về phủ nhưng Giai Hạ và Cẩn Mai đã hoàn toàn biến mất.
"Thiếu gia về rồi" vài tên lính gác cửa cúi chào y.
"Hai vị cô nương kia đâu?" Sở Tiêu gấp rúc hỏi.
"Họ...." tên lính ấp úng không biết nên trả lời thế nào thì liền bị Sở Tiêu túm lấy cổ áo kéo lại gần hỏi.
"Họ đâu?"
"Hôm trước Cẩn Mai cô nương bị bắt đi, còn Giai Hạ cô nương suýt bị bắt nhưng đã thoát được và cho chúng tôi một trận rồi đuổi theo cứu Cẩn Mai cô nương rồi" tên lính xanh cả mặt không dám nhìn thẳng vào y nói.
Về Cẩn Mai, cô tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ, cô không lẽ đã bị bắt lại rồi sao? Cô sợ hãi ngồi dậy định chuồn đi thì cửa bật mở.
"Cô nương, cô tỉnh rồi sao?" Một người nam nhân đi vào.
"Ngươi... ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?" Cẩn Mai lùi lại phía sau sợ sệt nói.
"Tại hạ là Tống Bằng, cô nương bị bất tỉnh trên đường nên đưa cô đến quán trọ này cô nương uống đi sẽ khoẻ hơn" y bước đến mang cho cô chén thuốc.
"Cám ơn" Cẩn Mai khẽ cúi đầu cảm ơn Tống Bằng nhận lấy chén thuốc.
"Nhà cô ở đâu tại hạ đưa cô về"
"Ta không có nhà, ta đi tìm tỷ tỷ của ta chúng ta bị lạc nhau rồi, ngươi có thể giúp ta không?" Cẩn Mai nhẹ nói.
"Được, nhưng cô có đồng ý theo ta về nhà không? Vì cô không thể ở đây mãi"
"Ta..., liệu ngươi có đáng tin tưởng không?" Cẩn Mai dùng ánh mắt có vẻ không tin tưởng lắm, có người tốt vậy sao? Nhỡ bị lừa bắt lại lần nữa thì khó mà thoát.
"Tại hạ không đáng tin tưởng sao? Nếu có ý định gì với cô ta đã làm rồi"
"Cũng đúng, tạm tin ngươi vậy"
Cẩn Mai cùng Tống Bằng về nhà, không ngờ y lại là một thiếu gia của Tống phủ, Tống Bằng nhẹ nhàng ôm lấy cô sao đó nói khẽ vào tai.
"Giúp ta, thân mật một chút"
"Làm gì? Ngươi định chọc tức ai sao? Định cho ta làm tiểu tam hả?" Sao tình huống này cô cảm giác như đang giả vờ chọc giận nương tử vậy nhỉ.
"Không có, cô cứ đóng giả giúp ta đi!!"
"Bằng Nhi, ai bên cạnh con thế?" Một người phụ nữ tuy đã già rồi nhưng nhan sắc vẫn rất đẹp, gương mặt phúc hậu hiền hoà nhìn cô.
"Mẫu thân, con mới về, đây là Cẩn Mai là người trong lòng của con bao lâu nay, con chỉ lấy nàng ấy thôi xin người đừng ép con lấy ai khác" Tống Bằng ôm cô trong lòng, Cẩn Mai chỉ biết diễn với y không dám lên tiếng sợ bị lộ vì cô diễn rất tệ.
"Con thực sự có người trong lòng rồi?" Tống phu nhân nhìn Tống Bằng.
"Vâng"
"Vậy tốt quá, cô nương này là tiểu thư con nhà ai thế?"
"Nàng ấy chỉ là con của người dân bình thường thôi ạ" Tống Bằng trả lời thay cô.
"Cái gì? Bỏ trốn hết rồi, có bao nhiêu chuyện cũng làm không xong" Phong tướng quân tức giận quát lớn.
"Phong tướng quân thuộc hạ sẽ cố gắng tìm kiếm" tên thuộc hạ xanh cả mặt sợ ông dùng một đao lấy mạng của mình.
"Càng nhanh càng tốt!!"
Sở Tiêu ở biên cương mà nhớ Giai Hạ, lúc đi bị dưỡng phụ kéo đi gấp quá mà quên nói với cô chắc cô buồn lắm, mà cô không buồn đâu vì cô không thích y mấy.
Nhưng hôm trước cô chính thức là người của y rồi nên y không lo lắng gì nữa, Sở Tiêu phải chịu trách nhiệm với cô, Sở Tiêu đi sang trại của Phong tướng quân thì nghe được cuộc đối thoại của họ.
Không biết ông muốn bắt ai, mà sao giọng ông lại nóng giận đến như vậy? Sở Tiêu nhìn lén xem thử thấy bức hoạ ông để trên bàn sao nhìn giống Giai Hạ và Cẩn Mai đến như vậy.
Không lẽ Giai Hạ và Cẩn Mai thực sự là công chúa và hoàng hậu của nước Vương thật sao? Không, chắc có hiểu lầm gì ở đây.
Sở Tiêu liền trốn Phong tướng quân mà quay trở về thành, y nhanh chóng trở về phủ nhưng Giai Hạ và Cẩn Mai đã hoàn toàn biến mất.
"Thiếu gia về rồi" vài tên lính gác cửa cúi chào y.
"Hai vị cô nương kia đâu?" Sở Tiêu gấp rúc hỏi.
"Họ...." tên lính ấp úng không biết nên trả lời thế nào thì liền bị Sở Tiêu túm lấy cổ áo kéo lại gần hỏi.
"Họ đâu?"
"Hôm trước Cẩn Mai cô nương bị bắt đi, còn Giai Hạ cô nương suýt bị bắt nhưng đã thoát được và cho chúng tôi một trận rồi đuổi theo cứu Cẩn Mai cô nương rồi" tên lính xanh cả mặt không dám nhìn thẳng vào y nói.
Về Cẩn Mai, cô tỉnh dậy thấy mình ở một nơi xa lạ, cô không lẽ đã bị bắt lại rồi sao? Cô sợ hãi ngồi dậy định chuồn đi thì cửa bật mở.
"Cô nương, cô tỉnh rồi sao?" Một người nam nhân đi vào.
"Ngươi... ngươi là ai? Sao ta lại ở đây?" Cẩn Mai lùi lại phía sau sợ sệt nói.
"Tại hạ là Tống Bằng, cô nương bị bất tỉnh trên đường nên đưa cô đến quán trọ này cô nương uống đi sẽ khoẻ hơn" y bước đến mang cho cô chén thuốc.
"Cám ơn" Cẩn Mai khẽ cúi đầu cảm ơn Tống Bằng nhận lấy chén thuốc.
"Nhà cô ở đâu tại hạ đưa cô về"
"Ta không có nhà, ta đi tìm tỷ tỷ của ta chúng ta bị lạc nhau rồi, ngươi có thể giúp ta không?" Cẩn Mai nhẹ nói.
"Được, nhưng cô có đồng ý theo ta về nhà không? Vì cô không thể ở đây mãi"
"Ta..., liệu ngươi có đáng tin tưởng không?" Cẩn Mai dùng ánh mắt có vẻ không tin tưởng lắm, có người tốt vậy sao? Nhỡ bị lừa bắt lại lần nữa thì khó mà thoát.
"Tại hạ không đáng tin tưởng sao? Nếu có ý định gì với cô ta đã làm rồi"
"Cũng đúng, tạm tin ngươi vậy"
Cẩn Mai cùng Tống Bằng về nhà, không ngờ y lại là một thiếu gia của Tống phủ, Tống Bằng nhẹ nhàng ôm lấy cô sao đó nói khẽ vào tai.
"Giúp ta, thân mật một chút"
"Làm gì? Ngươi định chọc tức ai sao? Định cho ta làm tiểu tam hả?" Sao tình huống này cô cảm giác như đang giả vờ chọc giận nương tử vậy nhỉ.
"Không có, cô cứ đóng giả giúp ta đi!!"
"Bằng Nhi, ai bên cạnh con thế?" Một người phụ nữ tuy đã già rồi nhưng nhan sắc vẫn rất đẹp, gương mặt phúc hậu hiền hoà nhìn cô.
"Mẫu thân, con mới về, đây là Cẩn Mai là người trong lòng của con bao lâu nay, con chỉ lấy nàng ấy thôi xin người đừng ép con lấy ai khác" Tống Bằng ôm cô trong lòng, Cẩn Mai chỉ biết diễn với y không dám lên tiếng sợ bị lộ vì cô diễn rất tệ.
"Con thực sự có người trong lòng rồi?" Tống phu nhân nhìn Tống Bằng.
"Vâng"
"Vậy tốt quá, cô nương này là tiểu thư con nhà ai thế?"
"Nàng ấy chỉ là con của người dân bình thường thôi ạ" Tống Bằng trả lời thay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.