Chương 8: Nàng Quên Ta Rồi Sao?
Lạc Lạc
19/03/2020
Quay lại liền bế Giai Hạ lên sau đó đưa cô về phủ, đến khi Giai Hạ tỉnh lại
thấy mình đã ở căn phòng lúc sáng còn Vương Lệ Thành thì nằm cạnh bên cô đang ôm lấy cô.
"A..." Giai Hạ hét lên, Vương Lệ Thành tỉnh lại dụi mắt.
"Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?"
"Chẳng phải ta chết rồi sao? Ta và ngươi vẫn còn sống? ai cứu chúng ta? Sao chúng ta về được vậy?" Giai Hạ đặt ra hàng ngàn câu hỏi làm hắn ngơ ngác không biết nên trả lời thế nào.
"Có một đại ca đi ngang qua đó giúp chúng ta và đưa chúng ta về"
"Ra là vậy... may quá" Giai Hạ vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Giai Hạ khẽ nằm xuống nghỉ ngơi, tay của Vương Lệ Thành đột nhiên đặt lên nơi mềm mại của cô nhẹ vuốt ve, cô đỏ mặt nắm lấy tay hắn kéo ra.
"Háo sắc!! Ngươi vừa làm gì đó"
"Mềm quá, đệ muốn sờ" Vương Lệ Thành bắt đầu trêu ghẹo cô, nhưng thực ra cảm giác rất mềm mại và dễ chịu rất vừa tay của hắn.
"Biến thái!!" Giai Hạ che lấy ngực của mình hét lên.
Thất Nhi ở bên ngoài đỏ mặt, không ngờ tình cảm của họ lại tốt như vậy, xem ra tiểu thư của cô lần này chắc sẽ sớm có tiểu quận chúa hoặc tiểu quận vương thôi.
Vương Lệ Thành khá thích cơ thể của cô vì lần đầu của cô hắn đã lấy rồi nhưng lúc đó Giai Hạ nữa tỉnh nữa mê nên không biết được cảm giác lúc đó, bây giờ thật muốn trải nghiệm lại một lần nữa.
"Ái phi, ta muốn động phòng" Vương Lệ Thành liền đổi cách xưng hô.
"Cái gì?? Ngươi... ngươi đừng có làm càn, ngươi vẫn còn nhỏ chuyện này không được đâu biết chưa" Giai Hạ hồn vía lên mây chẳng phải hắn ngốc lắm sao? Sao lại biết chuyện động phòng này chứ.
"Lúc nãy ta nghe mấy cung nữ nói, động phòng sẽ có em bé, ta muốn có em bé, ta muốn có người chơi cùng ta"
"Muốn có người chơi ta đi tìm cho ngươi là được đừng có quậy nữa nha" Giai Hạ xoa đầu hắn sau đó lợi dụng thời cơ liền chạy ra khỏi đó, Vương Lệ Thành thích thú vì trò đùa của mình.
Giai Hạ thầm mắng hắn trong bụng, cô ngồi xuống ghế đá, rót một tách trà uống, Thất Nhi thấy cô liền đi đến.
"Tiểu thư sao tỷ lại ra đây? Chẳng phải hai người đang...."
"Đừng nói bậy, ta và hắn chỉ đùa thôi"
Từ xa một bóng dáng cao lớn đi đến gương mặt trầm tư nhìn về phía của họ, người này là Vương Diệp Nguyên, là tam vương gia.
"Thất vương phi.. ở đây? Vậy thất đệ đâu?" Vương Diệp Nguyên đi đến nhẹ giọng hỏi.
"Tam vương gia đến từ lúc nào thế nhỉ? Tiểu thư mau hành lễ!!" Thấy Giai Hạ ngơ ngác nhìn người này thì Thất Nhi véo nhẹ vào hông cô nói nhỏ.
"Tam vương gia mới đến, thật thất lễ vì không nghênh đón" Giai Hạ đứng lên khẽ cúi người.
"Không sao, nghe nói Thất đệ và muội gặp nguy hiểm, không sao chứ?"
"Giai Hạ và phu quân không sao cám ơn Tam vương gia"
Thất Nhi liền lui về khi thấy Vương Diệp Nguyên ra hiệu với mình, khi Thất Nhi đi Vương Diệp Nguyên liền nắm lấy tay cô lo lắng hỏi.
"Hạ Nhi nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Giai Hạ không biết tình hình gì đang diễn ra, sao Vương Diệp Nguyên lại đổi sắc mặt và cả hành động nhanh như vậy, không lẽ họ có mối quan hệ gì đó mờ ám sao?
"Ta không sao, đã làm ngài lo lắng" có vẻ hơi xa lánh Vương Diệp Nguyên không hiểu sao cô lại có hành động này không lẽ đầu cô bị chạm ở đâu rồi hay sao.
"Nàng sao vậy? Sao lại né tránh ta? Ta đã làm gì sai hay sao?"
"Tam vương gia ta đã là người có gia đình ngài đừng thân mật với ta như vậy"
"Hạ Nhi nàng thực sự quên rồi sao? Hay nàng không muốn bên cạnh ta nữa, chẳng phải nàng và ta yêu nhau sâu đậm sao? Nàng còn nói sẽ nhanh chóng gả cho ta mà" Vương Diệp Nguyên nắm lấy vai cô nhìn thẳng vào mắt của cô.
"Xin lỗi ta không nhớ gì cả"
"A..." Giai Hạ hét lên, Vương Lệ Thành tỉnh lại dụi mắt.
"Tỷ tỷ, tỷ làm gì vậy?"
"Chẳng phải ta chết rồi sao? Ta và ngươi vẫn còn sống? ai cứu chúng ta? Sao chúng ta về được vậy?" Giai Hạ đặt ra hàng ngàn câu hỏi làm hắn ngơ ngác không biết nên trả lời thế nào.
"Có một đại ca đi ngang qua đó giúp chúng ta và đưa chúng ta về"
"Ra là vậy... may quá" Giai Hạ vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm.
Giai Hạ khẽ nằm xuống nghỉ ngơi, tay của Vương Lệ Thành đột nhiên đặt lên nơi mềm mại của cô nhẹ vuốt ve, cô đỏ mặt nắm lấy tay hắn kéo ra.
"Háo sắc!! Ngươi vừa làm gì đó"
"Mềm quá, đệ muốn sờ" Vương Lệ Thành bắt đầu trêu ghẹo cô, nhưng thực ra cảm giác rất mềm mại và dễ chịu rất vừa tay của hắn.
"Biến thái!!" Giai Hạ che lấy ngực của mình hét lên.
Thất Nhi ở bên ngoài đỏ mặt, không ngờ tình cảm của họ lại tốt như vậy, xem ra tiểu thư của cô lần này chắc sẽ sớm có tiểu quận chúa hoặc tiểu quận vương thôi.
Vương Lệ Thành khá thích cơ thể của cô vì lần đầu của cô hắn đã lấy rồi nhưng lúc đó Giai Hạ nữa tỉnh nữa mê nên không biết được cảm giác lúc đó, bây giờ thật muốn trải nghiệm lại một lần nữa.
"Ái phi, ta muốn động phòng" Vương Lệ Thành liền đổi cách xưng hô.
"Cái gì?? Ngươi... ngươi đừng có làm càn, ngươi vẫn còn nhỏ chuyện này không được đâu biết chưa" Giai Hạ hồn vía lên mây chẳng phải hắn ngốc lắm sao? Sao lại biết chuyện động phòng này chứ.
"Lúc nãy ta nghe mấy cung nữ nói, động phòng sẽ có em bé, ta muốn có em bé, ta muốn có người chơi cùng ta"
"Muốn có người chơi ta đi tìm cho ngươi là được đừng có quậy nữa nha" Giai Hạ xoa đầu hắn sau đó lợi dụng thời cơ liền chạy ra khỏi đó, Vương Lệ Thành thích thú vì trò đùa của mình.
Giai Hạ thầm mắng hắn trong bụng, cô ngồi xuống ghế đá, rót một tách trà uống, Thất Nhi thấy cô liền đi đến.
"Tiểu thư sao tỷ lại ra đây? Chẳng phải hai người đang...."
"Đừng nói bậy, ta và hắn chỉ đùa thôi"
Từ xa một bóng dáng cao lớn đi đến gương mặt trầm tư nhìn về phía của họ, người này là Vương Diệp Nguyên, là tam vương gia.
"Thất vương phi.. ở đây? Vậy thất đệ đâu?" Vương Diệp Nguyên đi đến nhẹ giọng hỏi.
"Tam vương gia đến từ lúc nào thế nhỉ? Tiểu thư mau hành lễ!!" Thấy Giai Hạ ngơ ngác nhìn người này thì Thất Nhi véo nhẹ vào hông cô nói nhỏ.
"Tam vương gia mới đến, thật thất lễ vì không nghênh đón" Giai Hạ đứng lên khẽ cúi người.
"Không sao, nghe nói Thất đệ và muội gặp nguy hiểm, không sao chứ?"
"Giai Hạ và phu quân không sao cám ơn Tam vương gia"
Thất Nhi liền lui về khi thấy Vương Diệp Nguyên ra hiệu với mình, khi Thất Nhi đi Vương Diệp Nguyên liền nắm lấy tay cô lo lắng hỏi.
"Hạ Nhi nàng không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Giai Hạ không biết tình hình gì đang diễn ra, sao Vương Diệp Nguyên lại đổi sắc mặt và cả hành động nhanh như vậy, không lẽ họ có mối quan hệ gì đó mờ ám sao?
"Ta không sao, đã làm ngài lo lắng" có vẻ hơi xa lánh Vương Diệp Nguyên không hiểu sao cô lại có hành động này không lẽ đầu cô bị chạm ở đâu rồi hay sao.
"Nàng sao vậy? Sao lại né tránh ta? Ta đã làm gì sai hay sao?"
"Tam vương gia ta đã là người có gia đình ngài đừng thân mật với ta như vậy"
"Hạ Nhi nàng thực sự quên rồi sao? Hay nàng không muốn bên cạnh ta nữa, chẳng phải nàng và ta yêu nhau sâu đậm sao? Nàng còn nói sẽ nhanh chóng gả cho ta mà" Vương Diệp Nguyên nắm lấy vai cô nhìn thẳng vào mắt của cô.
"Xin lỗi ta không nhớ gì cả"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.