Chương 35: Ngươi Có Người Trong Lòng Chưa?
Lạc Lạc
20/03/2020
"Cô muốn về nhà? Mà nhà cô ở đâu? Tôi có thể đưa cô về"
"Xa lắm, tôi không thể xác định được nó ở nơi này" Giai Hạ đưa tay lên bầu trời.
Sở Tiêu cùng cô thả chiếc đèn bay lên không trung, chỉ mong chờ một ngày nào đó giải quyết xong mọi chuyện rồi cô sẽ được quay trở về nhà.
Nhưng nếu về đó rồi sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại Vương Lệ Thành nữa, nơi đây cũng chứa rất nhiều kỷ niệm vui có buồn có, được trải nghiệm cảm giác làm nhân vật chính trong truyện chính mình sáng tác.
Cảm giác này xen lẫn lộn, nhưng thực tại vẫn là nhất cô muốn về thế giới của mình hơn, mặc dù cô thích Vương Lệ Thành thật nhưng đây chỉ là nhân vật cô tạo ra mà thôi.
Đều là ảo ảnh cả, một người hiện đại như cô không nên vì những thứ này mà làm tâm mình rung động, ở thế giới cũ có nhiều người tốt hơn nhất định cô sẽ hạnh phúc.
"Thiếu gia..." Giai Hạ khẽ gọi y.
"Đừng gọi thiếu gia nữa gọi là Sở Tiêu đi!!" Sở Tiêu không thích cách gọi như thế của cô mãi.
"Sở Tiêu, huynh có người trong lòng chưa?"
"Sao cô lại hỏi câu này" Sở Tiêu suốt ngày chỉ biết luyện võ đâu có gần nữ nhân bao giờ đâu mà có cảm giác thích chứ, cô là người đầu tiên mà y tiếp xúc gần đến như vậy.
"Chỉ muốn hỏi cho biết thôi" Giai Hạ nhìn thẳng vào mắt của y.
"Nếu ta nói có thì sao?" Lần này y không lẫn trốn ánh mắt của Giai Hạ nữa mà tiến tới gần đối diện với cô.
Không gian trở nên tĩnh lặng, Giai Hạ không biết nên nói gì bây giờ nữa bây giờ thật sự rất ngượng, y đã có người trong lòng rồi sao?
Cảm giác gì thế này? Cô bây giờ đâu có tư cách gì để quản y nữa, cũng đúng thôi y mất trí nhớ rồi, y sống ở đây hai năm trời đất nước này cũng không nhỏ có biết bao nhiêu nữ tử xinh đẹp xuất chúng tài sắc vẹn toàn.
"Sao thế?" Sở Tiêu nhếch môi cười, không lẽ cô giận rồi sao, thấy gương mặt trầm xuống hay là thất vọng vì câu nói cua y nhỉ.
"Không có gì" Giai Hạ nhìn nụ cười lưu manh của y ngại ngùng quay sang hướng khác.
"Về thôi, ta buồn ngủ rồi" Sở Tiêu đứng dậy ngáp một cái, không làm trêu cô nữa, nhìn cô lúng túng đến nỗi không biết nói gì nữa rồi.
Về đến nơi, Cẩn Mai đã ngủ say rồi làm cho Giai Hạ lo muốn chết, nếu không may bị bọn lính bắt lại chắc khó sống xót với tên Vương Diệp Nguyên.
Cửu công chúa trên đường bị mất tích làm hỏng hôn sự của hai bên, lần này chắc chắn nước Tống sẽ khó bỏ qua, vốn dĩ đã từng giúp nước Vương rất nhiều lần nhưng làm hỏng đại sự là chuyện khó thể tha thứ được.
Ngoài biên cương các tướng quân vẫn cho người đi tìm tung tích hai người nhưng vẫn chưa tìm ra, Phong tướng quân nhìn tấm tranh hoạ hai người nữ nhân này nhìn rất giống hai nữ nhân ở phũ.
"Có manh mối rồi, dù không biết phải hay không nhưng có thể là họ" Phong tướng quân nói.
"Họ?? Ngài biết tung tích của họ?" Một vị tướng quân khác nói.
"Tôi chỉ đang nghi ngờ thôi, đợi tôi mang họ đến cho nước Vương xem có phải không"
"Trẫm chờ tin tốt từ Phong tướng quân" hoàng đế nước Tống khẽ nói.
[....]
"Hoàng thượng, người ngày càng tiều tụy, giang sơn cần người mong người mau chóng khỏe lại"Lý công công vẻ mặt sầu não nói.
Các quan lại nhìn với vẻ lo lắng kể từ khi hoàng hậu bỏ đi y trở thành người mất hồn bỏ bê triều chính, chỉ vùi đầu vào rượu nhưng không có một nữ tử nào được đến gần y, nếu cố ý muốn lên giường với y liền bị đem ra trảm ngay tức khắc không thì bị đưa vào rừng cho thú dữ ăn thịt.
"Hôm nay bãi triều sớm đi!! Trẫm thấy hơi mệt rồi".
Y trở về thư phòng, lấy bức tranh của Giai Hạ ra ngắm đi ngắm lại đúng là khi y nhận ra thì bên cạnh đã không còn cô nữa, bây giờ vẫn chưa tìm được tin tức của cô mặc dù đã lật tung cả kinh thành.
"Hoàng thượng, vẫn chưa có tin của họ" một thị vệ đi đến nói.
"Cho người sang nước Tống tìm, nếu trong thành không có nhất định họ đang ở nước Tống, phái người lùng cho ra tung tích!!"
"Xa lắm, tôi không thể xác định được nó ở nơi này" Giai Hạ đưa tay lên bầu trời.
Sở Tiêu cùng cô thả chiếc đèn bay lên không trung, chỉ mong chờ một ngày nào đó giải quyết xong mọi chuyện rồi cô sẽ được quay trở về nhà.
Nhưng nếu về đó rồi sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại Vương Lệ Thành nữa, nơi đây cũng chứa rất nhiều kỷ niệm vui có buồn có, được trải nghiệm cảm giác làm nhân vật chính trong truyện chính mình sáng tác.
Cảm giác này xen lẫn lộn, nhưng thực tại vẫn là nhất cô muốn về thế giới của mình hơn, mặc dù cô thích Vương Lệ Thành thật nhưng đây chỉ là nhân vật cô tạo ra mà thôi.
Đều là ảo ảnh cả, một người hiện đại như cô không nên vì những thứ này mà làm tâm mình rung động, ở thế giới cũ có nhiều người tốt hơn nhất định cô sẽ hạnh phúc.
"Thiếu gia..." Giai Hạ khẽ gọi y.
"Đừng gọi thiếu gia nữa gọi là Sở Tiêu đi!!" Sở Tiêu không thích cách gọi như thế của cô mãi.
"Sở Tiêu, huynh có người trong lòng chưa?"
"Sao cô lại hỏi câu này" Sở Tiêu suốt ngày chỉ biết luyện võ đâu có gần nữ nhân bao giờ đâu mà có cảm giác thích chứ, cô là người đầu tiên mà y tiếp xúc gần đến như vậy.
"Chỉ muốn hỏi cho biết thôi" Giai Hạ nhìn thẳng vào mắt của y.
"Nếu ta nói có thì sao?" Lần này y không lẫn trốn ánh mắt của Giai Hạ nữa mà tiến tới gần đối diện với cô.
Không gian trở nên tĩnh lặng, Giai Hạ không biết nên nói gì bây giờ nữa bây giờ thật sự rất ngượng, y đã có người trong lòng rồi sao?
Cảm giác gì thế này? Cô bây giờ đâu có tư cách gì để quản y nữa, cũng đúng thôi y mất trí nhớ rồi, y sống ở đây hai năm trời đất nước này cũng không nhỏ có biết bao nhiêu nữ tử xinh đẹp xuất chúng tài sắc vẹn toàn.
"Sao thế?" Sở Tiêu nhếch môi cười, không lẽ cô giận rồi sao, thấy gương mặt trầm xuống hay là thất vọng vì câu nói cua y nhỉ.
"Không có gì" Giai Hạ nhìn nụ cười lưu manh của y ngại ngùng quay sang hướng khác.
"Về thôi, ta buồn ngủ rồi" Sở Tiêu đứng dậy ngáp một cái, không làm trêu cô nữa, nhìn cô lúng túng đến nỗi không biết nói gì nữa rồi.
Về đến nơi, Cẩn Mai đã ngủ say rồi làm cho Giai Hạ lo muốn chết, nếu không may bị bọn lính bắt lại chắc khó sống xót với tên Vương Diệp Nguyên.
Cửu công chúa trên đường bị mất tích làm hỏng hôn sự của hai bên, lần này chắc chắn nước Tống sẽ khó bỏ qua, vốn dĩ đã từng giúp nước Vương rất nhiều lần nhưng làm hỏng đại sự là chuyện khó thể tha thứ được.
Ngoài biên cương các tướng quân vẫn cho người đi tìm tung tích hai người nhưng vẫn chưa tìm ra, Phong tướng quân nhìn tấm tranh hoạ hai người nữ nhân này nhìn rất giống hai nữ nhân ở phũ.
"Có manh mối rồi, dù không biết phải hay không nhưng có thể là họ" Phong tướng quân nói.
"Họ?? Ngài biết tung tích của họ?" Một vị tướng quân khác nói.
"Tôi chỉ đang nghi ngờ thôi, đợi tôi mang họ đến cho nước Vương xem có phải không"
"Trẫm chờ tin tốt từ Phong tướng quân" hoàng đế nước Tống khẽ nói.
[....]
"Hoàng thượng, người ngày càng tiều tụy, giang sơn cần người mong người mau chóng khỏe lại"Lý công công vẻ mặt sầu não nói.
Các quan lại nhìn với vẻ lo lắng kể từ khi hoàng hậu bỏ đi y trở thành người mất hồn bỏ bê triều chính, chỉ vùi đầu vào rượu nhưng không có một nữ tử nào được đến gần y, nếu cố ý muốn lên giường với y liền bị đem ra trảm ngay tức khắc không thì bị đưa vào rừng cho thú dữ ăn thịt.
"Hôm nay bãi triều sớm đi!! Trẫm thấy hơi mệt rồi".
Y trở về thư phòng, lấy bức tranh của Giai Hạ ra ngắm đi ngắm lại đúng là khi y nhận ra thì bên cạnh đã không còn cô nữa, bây giờ vẫn chưa tìm được tin tức của cô mặc dù đã lật tung cả kinh thành.
"Hoàng thượng, vẫn chưa có tin của họ" một thị vệ đi đến nói.
"Cho người sang nước Tống tìm, nếu trong thành không có nhất định họ đang ở nước Tống, phái người lùng cho ra tung tích!!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.