Chương 20: Tuý Hương Lầu (2)
Lạc Lạc
19/03/2020
Lúc này một người phụ nữ trung niên đi đến, Giai Hạ nhìn sơ qua cũng biết
bà ta là mama ở đây rồi, thấy Giai Hạ và Thất Nhi bước vào là bà ta liền chạy đến đón khách.
Giai Hạ nhìn không khí ở đây thật náo nhiệt, những cô nương xinh đẹp quyến rũ, với những má đỏ hồng mùi thơm thì hơi nồng nặc, Giai Hạ khẽ hắt hơi một cái vì dị ứng với mấy cái mùi này.
"Thiếu gia là người mới sao? Có cần mama giới thiệu cho một cô nương không?"
"Những cô ở đây không hợp khẩu vị ta lắm, bà còn cô nào khác không?" Giai Hạ vuốt sợi râu giả của mình nhếch môi cười với mama.
"Có chứ, mà hơi mắc một chút nha"
"Bà nhìn ta đi, ta không có gì ngoài điều kiện, ta muốn cô nương tốt nhất xinh đẹp nhất ở đây!!"
Thất Nhi nuốt nước bọt, tiểu thư của cô chơi lớn vậy sao? Vương gia mà biết chuyện này chắc sẽ điên lên mất, với lại biết cô là người đưa Giai Hạ đến đây cũng sẽ xử cô luôn.
"Thiếu gia.... chúng ta.... không thể ở đây lâu, nếu lỡ Vương gia biết chắc...." Thất Nhi nghĩ tới cảnh đó thôi cũng rùng mình rồi, đường đường là một vương phi mà đến Tuý Hương Lầu.
"Hắn không biết đâu, ta xem thử thôi chứ không có gì đâu"
Nói rồi Giai Hạ đi theo mama lên phòng, Thất Nhi lẳn lặng đi theo phía sau, Giai Hạ nhìn thức ăn được bày trên bàn rất đẹp mắt và ngon miệng, cô không khách sáo mà lập tức vào ăn vì cô đang đói.
Lúc này mama đưa vào một cô nương, nhưng cô ấy che mặt mang theo một cây đàn cũ kỹ, Giai Hạ liền ra hiệu cho mama ra ngoài, cô nương ấy cúi gầm mặt xuống sau đó bắt đầu đàn một khúc nhạc buồn thê lương.
Giai Hạ nghĩ chắc có ẩn tình gì đó, nhưng cô đợi cho cô nương ấy đàn xong mới định hỏi, nhưng tại sao cô ấy lại che mặt nhỉ hay là cô ấy bị thương hay bị ngược đãi ở đây nên khuông mặt bị gì hay sao.
"Thiếu gia.... người muốn nghe ta đàn thêm không?" Tiếng đàn dừng lại giọng nói dịu dàng của cô nương vang lên.
"Khoan ta muốn hỏi một câu"
"Thiếu gia cứ hỏi"
"Cô nương tên gì?"
"Tôi tên Thu Sương"
"Sao cô không lựa nhạc vui mà lại chọn một bài buồn thê lương đến vậy?"
"Tôi sống ở đây chưa có ngày nào vui cả nên ta muốn mượn khúc nhạc để nói lên những tháng ngày này của tôi"
"Sao cô lại vào nơi này?"
"Gia đình tôi thiếu nợ nên tôi phải bán thân mình vào đây để trừ nợ, mà đã mấy năm rồi số nợ không bị trừ mà còn tăng thêm, nhưng tôi chưa bao giờ chịu tiếp khách cả, nên bị bạo hành rất dã man"
"Cô có muốn thoát khỏi đây không? Ta giúp cô"
"Cám ơn lòng tốt của thiếu gia nhưng tôi sợ lắm"
"Cô nương yên tâm"
"Sao thiếu gia lại muốn giúp tôi?"
"Thấy bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi"
Giai Hạ liền đi đến đổi trang phục với Thu Sương, Thu Sương hơi bất ngờ vì thiếu gia này không phải là nam nhân mà là nữ nhân, chỉ cần trộm được chìa khoá trên người của bà mama là có thể mở khoá hộp sổ nợ của Thu Sương.
Ôi giời, mấy cái này sao có thể làm khó được cô cơ chứ, Thất Nhi thì không biết nên nói gì đây nữa vì đây là quyết định của cô nhưng chuyện người ta sao Giai Hạ phải giúp chứ lỡ có chuyện gì cô không biết nên nói sao với vương gia đây nữa.
Giai Hạ mặc trang phục của Thu Sương vào lén đi ra ngoài, mama vừa nhìn thấy cô liền đi đến, cô vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.
"Sao lại ra đây? Thiếu gia không hài lòng về ngươi sao?"
"Mama, Thu Sương đã xong việc rồi nên thiếu gia cho lui ạ, đây là ngân lượng mama lấy đi"
Giai Hạ lấy ngân lượng trong túi ra, bà ta thấy tiền mắt sáng như sao, đúng là gặp khách quý rồi, còn nghĩ rằng Thu Sương lần này cũng chịu tiếp khách nên vui mừng vỗ vai cô.
"Tốt lắm, gáng phát huy"
Bà ta rời đi nhưng đâu biết Giai Hạ đã lấy được chiếc chìa khoá trên người mình, chuyện ăn cắp vặt này dễ ẹt ấy mà, cô nhếch môi cười sau đó đi tìm hộp sổ nợ.
Giai Hạ nhìn không khí ở đây thật náo nhiệt, những cô nương xinh đẹp quyến rũ, với những má đỏ hồng mùi thơm thì hơi nồng nặc, Giai Hạ khẽ hắt hơi một cái vì dị ứng với mấy cái mùi này.
"Thiếu gia là người mới sao? Có cần mama giới thiệu cho một cô nương không?"
"Những cô ở đây không hợp khẩu vị ta lắm, bà còn cô nào khác không?" Giai Hạ vuốt sợi râu giả của mình nhếch môi cười với mama.
"Có chứ, mà hơi mắc một chút nha"
"Bà nhìn ta đi, ta không có gì ngoài điều kiện, ta muốn cô nương tốt nhất xinh đẹp nhất ở đây!!"
Thất Nhi nuốt nước bọt, tiểu thư của cô chơi lớn vậy sao? Vương gia mà biết chuyện này chắc sẽ điên lên mất, với lại biết cô là người đưa Giai Hạ đến đây cũng sẽ xử cô luôn.
"Thiếu gia.... chúng ta.... không thể ở đây lâu, nếu lỡ Vương gia biết chắc...." Thất Nhi nghĩ tới cảnh đó thôi cũng rùng mình rồi, đường đường là một vương phi mà đến Tuý Hương Lầu.
"Hắn không biết đâu, ta xem thử thôi chứ không có gì đâu"
Nói rồi Giai Hạ đi theo mama lên phòng, Thất Nhi lẳn lặng đi theo phía sau, Giai Hạ nhìn thức ăn được bày trên bàn rất đẹp mắt và ngon miệng, cô không khách sáo mà lập tức vào ăn vì cô đang đói.
Lúc này mama đưa vào một cô nương, nhưng cô ấy che mặt mang theo một cây đàn cũ kỹ, Giai Hạ liền ra hiệu cho mama ra ngoài, cô nương ấy cúi gầm mặt xuống sau đó bắt đầu đàn một khúc nhạc buồn thê lương.
Giai Hạ nghĩ chắc có ẩn tình gì đó, nhưng cô đợi cho cô nương ấy đàn xong mới định hỏi, nhưng tại sao cô ấy lại che mặt nhỉ hay là cô ấy bị thương hay bị ngược đãi ở đây nên khuông mặt bị gì hay sao.
"Thiếu gia.... người muốn nghe ta đàn thêm không?" Tiếng đàn dừng lại giọng nói dịu dàng của cô nương vang lên.
"Khoan ta muốn hỏi một câu"
"Thiếu gia cứ hỏi"
"Cô nương tên gì?"
"Tôi tên Thu Sương"
"Sao cô không lựa nhạc vui mà lại chọn một bài buồn thê lương đến vậy?"
"Tôi sống ở đây chưa có ngày nào vui cả nên ta muốn mượn khúc nhạc để nói lên những tháng ngày này của tôi"
"Sao cô lại vào nơi này?"
"Gia đình tôi thiếu nợ nên tôi phải bán thân mình vào đây để trừ nợ, mà đã mấy năm rồi số nợ không bị trừ mà còn tăng thêm, nhưng tôi chưa bao giờ chịu tiếp khách cả, nên bị bạo hành rất dã man"
"Cô có muốn thoát khỏi đây không? Ta giúp cô"
"Cám ơn lòng tốt của thiếu gia nhưng tôi sợ lắm"
"Cô nương yên tâm"
"Sao thiếu gia lại muốn giúp tôi?"
"Thấy bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi"
Giai Hạ liền đi đến đổi trang phục với Thu Sương, Thu Sương hơi bất ngờ vì thiếu gia này không phải là nam nhân mà là nữ nhân, chỉ cần trộm được chìa khoá trên người của bà mama là có thể mở khoá hộp sổ nợ của Thu Sương.
Ôi giời, mấy cái này sao có thể làm khó được cô cơ chứ, Thất Nhi thì không biết nên nói gì đây nữa vì đây là quyết định của cô nhưng chuyện người ta sao Giai Hạ phải giúp chứ lỡ có chuyện gì cô không biết nên nói sao với vương gia đây nữa.
Giai Hạ mặc trang phục của Thu Sương vào lén đi ra ngoài, mama vừa nhìn thấy cô liền đi đến, cô vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì.
"Sao lại ra đây? Thiếu gia không hài lòng về ngươi sao?"
"Mama, Thu Sương đã xong việc rồi nên thiếu gia cho lui ạ, đây là ngân lượng mama lấy đi"
Giai Hạ lấy ngân lượng trong túi ra, bà ta thấy tiền mắt sáng như sao, đúng là gặp khách quý rồi, còn nghĩ rằng Thu Sương lần này cũng chịu tiếp khách nên vui mừng vỗ vai cô.
"Tốt lắm, gáng phát huy"
Bà ta rời đi nhưng đâu biết Giai Hạ đã lấy được chiếc chìa khoá trên người mình, chuyện ăn cắp vặt này dễ ẹt ấy mà, cô nhếch môi cười sau đó đi tìm hộp sổ nợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.