Chương 1: Xuyên Không Rồi Sao?
Lạc Lạc
19/03/2020
Trong một căn phòng bừa bộn một cô gái đang nằm trên chiếc giường ngủ say
sưa, mặt trời đã đứng bóng tiếng chuông điện thoại cứ thế vang lên cô
nhăn mặt sau đó lại tắt, cửa phòng cô bật mở.
"Niên Giai Hạ, cậu còn chưa chịu dậy sao? nghe nói nay cậu đi nộp bản thảo mà" bạn cùng phòng của cô đi đến gọi cô dậy.
"Bản thảo gì chứ?" Niên Giai Hạ trong cơn mê nói đột nhiên cô nhớ ra liền nhanh chóng ngồi bật dậy mở điện thoại ra xem, đã muộn lắm rồi trời ơi cô phải sống sao đây? cũng tại cái tật ham ngủ mà ra.
Điện thoại của cô có 16 cuộc gọi của boss phải làm sao đây đến trễ sẽ bị hủy hợp đồng mất, hôm qua hơi quá chén với bạn bè mà hôm nay phải chịu khổ rồi.
Niên Giai Hạ nhanh chóng chạy đi, bắt xe taxi đi được một lúc thì bị kẹt xe hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy chứ cô đành phải chạy bộ một quãng đường khá dài, đến nơi thì gương mặt của boss nhăn lại anh ta ngồi đợi cô đã ba tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô nhưng đến khi anh ta đứng dậy định đi thì lúc đó Giai Hạ cũng vừa đến liền kéo anh lại.
"Xin lỗi tôi đến trễ"
"Cô biết bây giờ là mấy giờ không? tôi không có thời gian để đợi cô đâu, cô biết ba tiếng đó tôi có thể đến nhiều nơi bàn việc không?"
"Boss xin anh đó tha thứ cho tôi lần này thôi do hôm qua tôi hơi quá chén nên" Giai Hạ ôm lấy chân anh ta van xin, thôi thì lỡ rồi cố gắng mặt dày vang xin đến đâu hay đến đó.
"Tôi không thích làm việc với người không có kỷ luật như cô thôi tôi về đây"
Niên Giai Hạ khụy cả người xuống bản thảo của cô đã hoàn thiện rồi khó khăn lắm mới có người muốn kí hợp đồng với cô nay cô lại đánh mất cơ hội của mình, Niên Giai Hạ mày đã tự hủy hoại mày rồi.
"Phương Phương à họ không kí hợp đồng với tớ nữa rồi" Niên Giai Hạ gọi cho người bạn cùng phòng của mình.
"Tớ đi mua sắm về tưởng cậu đã đi rồi chứ ai dè còn nằm ngủ nữa chứ, cái tật ham ngủ của cậu đúng là tớ bái phục cậu luôn rồi"
"Tớ thất nghiệp rồi Phương Phương à, huhu"
"Thôi về đi, gáng năng nỉ người ta lại thử xem sao"
Niên Giai Hạ cầm xấp bản thảo trên tay, có phải tại cô ngược hai nhân vật chính quá mà bị nghiệp quật hay không đây, cô là một tác giả không có lương tâm truyện của cô toàn là ngược từ đầu đến đuôi chắc là cô bị quật thật rồi.
Trên đường trở về, dù gì cũng thất nghiệp nhưng cũng phải no bụng cái đã cô phải ăn cho quên hết những buồn bực ngày hôm nay. Ăn uống no say Giai Hạ lại bị những shop quần áo quyến rũ cô dạo hết mấy shop quần áo thế là đến tận tối cô mới trở về.
Trên đường về nhà khá vắng, cô không bắt được xe nên đành đi bộ về trên đường về nhà cô cảm nhận được như có ai đó đang đi theo phía sau mình, cô sợ hãi đi nhanh hơn nhưng đường vắng quá cô sợ lắm lỡ như là biến thái hay ăn cướp chắc cô chết mất.
Cô tăng tốc bỗng trước mặt cô xuất hiện một lỗ đen do không để ý mà cô đi thẳng vào trong làm rơi lại xấp bản thảo của mình, một vần sáng hiện ra làm chói mắt cô, cô nhắm mắt lại sau khi thấy đã hết cô mở mắt ra thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh ngát trên người là bộ quần áo cổ trang.
"Cái gì vậy trời, mình thay đồ này từ khi nào thế? mà chỗ này là đâu thế?"
Trong lúc còn đang bỡ ngỡ trước những thứ quái dị ở đây thì từ xa một đám người nhìn thấy cô liền đuổi theo cô, Niên Giai Hạ cô đúng là ra đường không biết lựa ngày mà sao cô lại bị xui xẻo thế này.
"Bắt tiểu thư lại!!"
"Tiểu thư đừng chạy nữa!!"
Đám người đó còn gọi cô là tiểu thư gì nữa chứ đóng phim hay gì vậy trời, cô đi lạc vào đoàn phim rồi à nhưng không có máy quay phim nơi này cũng rất lạ, sao mà quan
"Không lẽ mình xuyên không rồi sao?"
"Niên Giai Hạ, cậu còn chưa chịu dậy sao? nghe nói nay cậu đi nộp bản thảo mà" bạn cùng phòng của cô đi đến gọi cô dậy.
"Bản thảo gì chứ?" Niên Giai Hạ trong cơn mê nói đột nhiên cô nhớ ra liền nhanh chóng ngồi bật dậy mở điện thoại ra xem, đã muộn lắm rồi trời ơi cô phải sống sao đây? cũng tại cái tật ham ngủ mà ra.
Điện thoại của cô có 16 cuộc gọi của boss phải làm sao đây đến trễ sẽ bị hủy hợp đồng mất, hôm qua hơi quá chén với bạn bè mà hôm nay phải chịu khổ rồi.
Niên Giai Hạ nhanh chóng chạy đi, bắt xe taxi đi được một lúc thì bị kẹt xe hôm nay là cái ngày quái quỷ gì vậy chứ cô đành phải chạy bộ một quãng đường khá dài, đến nơi thì gương mặt của boss nhăn lại anh ta ngồi đợi cô đã ba tiếng đồng hồ rồi nhưng vẫn kiên nhẫn đợi cô nhưng đến khi anh ta đứng dậy định đi thì lúc đó Giai Hạ cũng vừa đến liền kéo anh lại.
"Xin lỗi tôi đến trễ"
"Cô biết bây giờ là mấy giờ không? tôi không có thời gian để đợi cô đâu, cô biết ba tiếng đó tôi có thể đến nhiều nơi bàn việc không?"
"Boss xin anh đó tha thứ cho tôi lần này thôi do hôm qua tôi hơi quá chén nên" Giai Hạ ôm lấy chân anh ta van xin, thôi thì lỡ rồi cố gắng mặt dày vang xin đến đâu hay đến đó.
"Tôi không thích làm việc với người không có kỷ luật như cô thôi tôi về đây"
Niên Giai Hạ khụy cả người xuống bản thảo của cô đã hoàn thiện rồi khó khăn lắm mới có người muốn kí hợp đồng với cô nay cô lại đánh mất cơ hội của mình, Niên Giai Hạ mày đã tự hủy hoại mày rồi.
"Phương Phương à họ không kí hợp đồng với tớ nữa rồi" Niên Giai Hạ gọi cho người bạn cùng phòng của mình.
"Tớ đi mua sắm về tưởng cậu đã đi rồi chứ ai dè còn nằm ngủ nữa chứ, cái tật ham ngủ của cậu đúng là tớ bái phục cậu luôn rồi"
"Tớ thất nghiệp rồi Phương Phương à, huhu"
"Thôi về đi, gáng năng nỉ người ta lại thử xem sao"
Niên Giai Hạ cầm xấp bản thảo trên tay, có phải tại cô ngược hai nhân vật chính quá mà bị nghiệp quật hay không đây, cô là một tác giả không có lương tâm truyện của cô toàn là ngược từ đầu đến đuôi chắc là cô bị quật thật rồi.
Trên đường trở về, dù gì cũng thất nghiệp nhưng cũng phải no bụng cái đã cô phải ăn cho quên hết những buồn bực ngày hôm nay. Ăn uống no say Giai Hạ lại bị những shop quần áo quyến rũ cô dạo hết mấy shop quần áo thế là đến tận tối cô mới trở về.
Trên đường về nhà khá vắng, cô không bắt được xe nên đành đi bộ về trên đường về nhà cô cảm nhận được như có ai đó đang đi theo phía sau mình, cô sợ hãi đi nhanh hơn nhưng đường vắng quá cô sợ lắm lỡ như là biến thái hay ăn cướp chắc cô chết mất.
Cô tăng tốc bỗng trước mặt cô xuất hiện một lỗ đen do không để ý mà cô đi thẳng vào trong làm rơi lại xấp bản thảo của mình, một vần sáng hiện ra làm chói mắt cô, cô nhắm mắt lại sau khi thấy đã hết cô mở mắt ra thấy mình đang nằm trên một bãi cỏ xanh ngát trên người là bộ quần áo cổ trang.
"Cái gì vậy trời, mình thay đồ này từ khi nào thế? mà chỗ này là đâu thế?"
Trong lúc còn đang bỡ ngỡ trước những thứ quái dị ở đây thì từ xa một đám người nhìn thấy cô liền đuổi theo cô, Niên Giai Hạ cô đúng là ra đường không biết lựa ngày mà sao cô lại bị xui xẻo thế này.
"Bắt tiểu thư lại!!"
"Tiểu thư đừng chạy nữa!!"
Đám người đó còn gọi cô là tiểu thư gì nữa chứ đóng phim hay gì vậy trời, cô đi lạc vào đoàn phim rồi à nhưng không có máy quay phim nơi này cũng rất lạ, sao mà quan
"Không lẽ mình xuyên không rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.