Chương 25: Anh vốn dĩ không phải con người
Lạc Lạc
31/07/2023
Giai Hạ đứng ở bến xe buýt đợi xe đến, bỗng chiếc xe bóng loáng lướt ngang và dừng lại, người trong xe bước ra, Tịnh Tuyên kéo chiếc kính râm xuống mỉm cười đi tới chỗ cô.
"Cô Là Giai Hạ?"
"Phải, cô là...." Giai Hạ ngơ ngác nhìn người phụ nưc trước mặt.
"Tôi là trợ lý của Triệu Gia Thông, sẵn đường về thấy cô, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về"
"Không cần đâu, cô về đi, tôi đợi chuyến xe buýt tới"
"Nghe nói hôm qua cô bị thương, cô không sao chứ?"
"Tôi khoẻ rồi, cám ơn cô"
"Vậy chào cô tôi về trước, hẹn hôm khác gặp lại"
Tịnh Tuyên nói rồi quay lưng rời đi, chuyến xe buýt cũng tới Giai Hạ lên xe rồi quay về nhà, Triệu Gia Thông nghe tin Giai Hạ rời khỏi bệnh viện nên vô cùng lo lắng, nhưng đang trong cảnh quay anh không thể đi tìm cô được nên nhờ Tịnh Tuyên đi tìm cô.
"Một cô gái mới gặp mà cậu đã đem lòng yêu thương, còn tôi thì sao? Người gắn bó vơi cậu mấy năm trời cậu lại xem tôi như người chị, cậu thật vô tình"
Tịnh Tuyên đau khổ, cô cầm điện thoại nhìn tấm ảnh của Triệu Gia Thông và cô cùng chụp chung hồi lúc Triệu Gia Thông có vai diễn đầu tiên, họ chụp tấm ảnh đầu tiên làm kỷ niệm, kể từ đó tới giờ Triệu Gia Thông vẫn chưa chụp cùng cô một bức nào khác.
Về phía Vương Lệ Thành, anh cứ tiếp tục tránh mặt cô như vậy cũng không phải là cách tốt nhất, nếu như Giai Hạ bị thương, anh sẽ không thể kiểm soát được anh ta, có khi anh ta sẽ đi tìm Giai Hạ và gây trở ngại cho cô.
"Phải làm sao bây giờ?" Vương Lệ Thành như sắp điên mất, chợt một giọng nói vang lên, làm Vương Lệ Thành giật mình.
"Cậu tốt nhất không nên xuất hiện, thì mọi chuyện đâu ra nông nổi như vậy" Giọng nói ấy cứ vang mãi bên tai Vương Lệ Thành.
"Anh là ai??" Vương Lệ Thành ôm lấy đầu, xung quanh anh như quay cuồng, Vương Lệ Thành ngồi xuống ghế để không bị ngã.
"Tôi là Vương Lệ Thành, là chủ nhân của thân xác này, một thân xác không thể có hai linh hồn"
"Anh muốn làm gì cũng được nhưng đừng hại Giai Hạ!!"
"Hừ, tôi cũng không muốn nhưng số phận anh gắn liền với cô ta!!! Cô ta chết thì anh mới biến mất"
Vương Lệ Thành thở dốc, anh không thể chịu nổi sự giày vò này, mọi thứ trở nên đảo lộn, cũng may mắn lúc này thư kí của Vương Lệ Thành đi vào.
"Vương tổng"
"Anh sao vậy?"
Thấy Vương Lệ Thành đang nhăn mày khó chịu, cô đi đến gọi anh, nhưng anh không trả lời, cố lay anh một lúc cuối cùng anh cũng mở mắt ra.
"Vương tổng"
"Anh không khoẻ à, tôi gọi bác sĩ đến"
"Không cần, tôi ổn rồi, hôm nay cô sử lý việc ở công ty giúp tôi, tôi về nghỉ ngơi"
Vương Lệ Thành bám vào tường đứng dậy, cảm thấy bớt chóng mặt rồi anh mới rời đi, trên đường về anh nhìn thấy Giai Hạ đang lên xe buýt để về, cô vẫn chưa khoẻ mà sáng sớm đã đến tìm anh, anh cứ nghĩ cô đã về rồi chứ.
Chiếc xe của anh chạy theo phía sau chiếc xe buýt, và theo cô về đến nhà, anh chỉ dám đứng từ xa để quan sát cô, và âm thầm bảo vệ cô.
"Hạ Nhi..."
Vương Lệ Thành khẽ gọi tên cô, ông trời tại sao lại gây ra tình cảnh trớ trêu như vậy, thà cho anh một thân xác do chính bản thân anh làm chủ dù nghèo khó anh cũng cam lòng, nhưng tại sao lại vào thân xác của người khác như vậy chứ.
"Anh vốn dĩ không phải một con người, anh không thuộc về nơi này!!" Giọng nói ấy lại vang lên.
"Tôi biết, nhưng tôi không muốn đến đây và mượn thân xác này của anh"
"Vậy thì anh phải hợp tác với tôi cùng giết cô Hạ Hạ của anh là anh có thể về thế giới của mình có khi... cả hai người cùng nhau sống hạnh phúc trong thế giới kia thì sao?"
"Không!! Tôi không muốn giết cô ấy, thà hy sinh một mình tôi là được"
"Tôi cũng hiểu tình yêu của anh, vì tôi cũng đang yêu"
"Cô Là Giai Hạ?"
"Phải, cô là...." Giai Hạ ngơ ngác nhìn người phụ nưc trước mặt.
"Tôi là trợ lý của Triệu Gia Thông, sẵn đường về thấy cô, nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về"
"Không cần đâu, cô về đi, tôi đợi chuyến xe buýt tới"
"Nghe nói hôm qua cô bị thương, cô không sao chứ?"
"Tôi khoẻ rồi, cám ơn cô"
"Vậy chào cô tôi về trước, hẹn hôm khác gặp lại"
Tịnh Tuyên nói rồi quay lưng rời đi, chuyến xe buýt cũng tới Giai Hạ lên xe rồi quay về nhà, Triệu Gia Thông nghe tin Giai Hạ rời khỏi bệnh viện nên vô cùng lo lắng, nhưng đang trong cảnh quay anh không thể đi tìm cô được nên nhờ Tịnh Tuyên đi tìm cô.
"Một cô gái mới gặp mà cậu đã đem lòng yêu thương, còn tôi thì sao? Người gắn bó vơi cậu mấy năm trời cậu lại xem tôi như người chị, cậu thật vô tình"
Tịnh Tuyên đau khổ, cô cầm điện thoại nhìn tấm ảnh của Triệu Gia Thông và cô cùng chụp chung hồi lúc Triệu Gia Thông có vai diễn đầu tiên, họ chụp tấm ảnh đầu tiên làm kỷ niệm, kể từ đó tới giờ Triệu Gia Thông vẫn chưa chụp cùng cô một bức nào khác.
Về phía Vương Lệ Thành, anh cứ tiếp tục tránh mặt cô như vậy cũng không phải là cách tốt nhất, nếu như Giai Hạ bị thương, anh sẽ không thể kiểm soát được anh ta, có khi anh ta sẽ đi tìm Giai Hạ và gây trở ngại cho cô.
"Phải làm sao bây giờ?" Vương Lệ Thành như sắp điên mất, chợt một giọng nói vang lên, làm Vương Lệ Thành giật mình.
"Cậu tốt nhất không nên xuất hiện, thì mọi chuyện đâu ra nông nổi như vậy" Giọng nói ấy cứ vang mãi bên tai Vương Lệ Thành.
"Anh là ai??" Vương Lệ Thành ôm lấy đầu, xung quanh anh như quay cuồng, Vương Lệ Thành ngồi xuống ghế để không bị ngã.
"Tôi là Vương Lệ Thành, là chủ nhân của thân xác này, một thân xác không thể có hai linh hồn"
"Anh muốn làm gì cũng được nhưng đừng hại Giai Hạ!!"
"Hừ, tôi cũng không muốn nhưng số phận anh gắn liền với cô ta!!! Cô ta chết thì anh mới biến mất"
Vương Lệ Thành thở dốc, anh không thể chịu nổi sự giày vò này, mọi thứ trở nên đảo lộn, cũng may mắn lúc này thư kí của Vương Lệ Thành đi vào.
"Vương tổng"
"Anh sao vậy?"
Thấy Vương Lệ Thành đang nhăn mày khó chịu, cô đi đến gọi anh, nhưng anh không trả lời, cố lay anh một lúc cuối cùng anh cũng mở mắt ra.
"Vương tổng"
"Anh không khoẻ à, tôi gọi bác sĩ đến"
"Không cần, tôi ổn rồi, hôm nay cô sử lý việc ở công ty giúp tôi, tôi về nghỉ ngơi"
Vương Lệ Thành bám vào tường đứng dậy, cảm thấy bớt chóng mặt rồi anh mới rời đi, trên đường về anh nhìn thấy Giai Hạ đang lên xe buýt để về, cô vẫn chưa khoẻ mà sáng sớm đã đến tìm anh, anh cứ nghĩ cô đã về rồi chứ.
Chiếc xe của anh chạy theo phía sau chiếc xe buýt, và theo cô về đến nhà, anh chỉ dám đứng từ xa để quan sát cô, và âm thầm bảo vệ cô.
"Hạ Nhi..."
Vương Lệ Thành khẽ gọi tên cô, ông trời tại sao lại gây ra tình cảnh trớ trêu như vậy, thà cho anh một thân xác do chính bản thân anh làm chủ dù nghèo khó anh cũng cam lòng, nhưng tại sao lại vào thân xác của người khác như vậy chứ.
"Anh vốn dĩ không phải một con người, anh không thuộc về nơi này!!" Giọng nói ấy lại vang lên.
"Tôi biết, nhưng tôi không muốn đến đây và mượn thân xác này của anh"
"Vậy thì anh phải hợp tác với tôi cùng giết cô Hạ Hạ của anh là anh có thể về thế giới của mình có khi... cả hai người cùng nhau sống hạnh phúc trong thế giới kia thì sao?"
"Không!! Tôi không muốn giết cô ấy, thà hy sinh một mình tôi là được"
"Tôi cũng hiểu tình yêu của anh, vì tôi cũng đang yêu"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.